Phương Châm cuối cùng vẫn còn chống đỡ được đến khi Từ Mỹ Nghi chạy đến.
Trong điện thoại Từ Mỹ Nghi nghe ra tình huống của Phương Châm
không
đúng, vừa đến nhà nghỉliền kêu
cônhân viên dưới lầu lên mở cửa cho nàng, sau đó lại để
cô
nhân viên cùng nhau giúp đỡ Phương Châm xuống lầu, trực tiếp đỡ vào trong xe của
cô.
Sau đó
cô
lên xe, trực tiếp nhấn chân ga hướng đến bệnh viện. Dọc theo đường
đi
cô
thỉnh thoảng chú ý đến tình huống của Phương Châm, nhìn sắc mặt
côtrắng bệch vẻ mặt mệt mỏi, cơ hồ là cả người
khôngngồi
trên
ghế được, bộ dáng tùy lúc đều có thể té xỉu, làm Từ Mỹ Nghi sốt ruột muốn chết.
"Cậu làm sao vậy, hai ngày trước gọi điện thoại cònnói
đã
tìm được việc, làm sao bây giờ còn ở trong nhà nghỉ? Xảy ra chuyện gì, có phải cậu ăn phải thức ăn hỏng hay
không?"
Phương Châm mệt mỏi
nói
không
ra lời, khoát tay ý bảo
cô
chưt nữa lại hỏi. Từ Mỹ Nghi lập tức hiểu được,
nói: "Cậu đừng lo lắng, mìnhđưa cậu đến chỗanh họ mình. Hôm nay
anh
ấy trực đêm, lúc này khẳng định là ở bệnh viện. Mình để
anh
ấy kiểm tra kỹ càng
mộtchút cho cậu."
anh
họ Từ Mỹ Nghi - Thẩm Khiên, Phương Châm cũng biết, là bạn tốt của chồng sắp cưới
đã
chết của
côLa Thế. Thẩm Khiên gia cảnh rất tốt, từ
nhỏ
anh
lại thông minh lanh lợi, sau khi tốt nghiệp trường y nghe
nói
làm bác sĩ ởmột bệnh viện tư nhân tương đối nổi tiếng, bây giờhẳn cũng là
một
thanh niên tài tuấn.
Là bạn bè Phương Châm cũng muốn gặp
anh, nhưng vừa nghĩ đến La Thế
cô
lại có chút mâu thuẫn. Dù saonăm đó Thẩm Khiên cùng La Thế phi thường thân thiết,không
phải
anh
em mà hơn hẳn
anh
em. Phương Châm vừa nhìn thấy
anh
liền nhớ đến La Thế, trong lòng
khôngnhịn được ê ẩm.
Nhưng tình huống trước mắt tìm Thẩm Khiên so với tìm người khác tốt hơn, ngay lúc
cô
khó chịu đến nỗi nghĩ muốn chết mất, để người quen xem bệnh
sẽ
khiến trong lòng
cô
dễ chịu hơn
một
ít.
Từ Mỹ Nghi chạy
một
đường tốc độ
thật
nhanh, vài lần thiếu chút nữa là vượt đèn đỏ. Phương Châm thấy
cônhư vậy nhanh chóng khuyên nhủ: "Cậulái xe cẩn thậnmột
chút, Mình còn
không
có nghiêm trọng như vậy."
" Chỉ còn
một
hơi mà còn dám
nói
không
nghiêm trọng."
Từ Mỹ Nghi
không
có nghe theo
cô
, bất chấpnguy hiểm bị phạt tiền
một
đường chạy như bão táp đến bệnh viện. Tùy tiện đem xe dừng lại ởcửa phòng cấp cứu, đỡ Phương Châm xuống xe đến. Hai người trực tiếp
điđến phòng cấp cứu
đi, Từ Nghi đoán
anh
họ hẳn là ở bệnh viện.
Lúc này Thẩm Khiên đúng là ở bệnh viện, hơn nữa còn ở phòng cấp cứu. Buổi tối
không
có chuyện gì,
anh
ở phòng làm việc của mình đến khó chịu, liền đến phòng cấp cứu tìm đồng nghiệp tán gẫu. Kết quả vừa mới
nóikhông
được hai câu chợt nghe thanh
âm
em họanh lớn tiếng gọi tên
anh. Thẩm Khiên sửng sốt đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Mới vừa
đi
tới cửa phòng liền thấy em họ đỡ Phương Châm
đang
hướng
anh
đi
tới. Phương Châm nhìn qua
thật
dọa người, giống nhưbệnh nặng.
Thẩm Khiên lo lắng, bước nhanh về phía trước đỡ Phương Châm: "Đây là làm sao, ăn thức ăn hư hỏng sao?"
"Hình như
không
phải, emthấy tình huống rất nghiêm trọng.
anh
họ,
anh
nhanh chóng xem xem."
Thẩm Khiên lập tức gọi người đến, cùng nhau giúp đem Phương Châm đỡvào trong phòng. Phương Châm ngồi xuống ghế dựa, cả người suy yếu dựa lên người Từ Mỹ Nghi. Thẩm Khiên bên cạnh
đã
làm kiểm tra cơ bản chocô, vừa kiểm tra vừa hỏi: "Bữa tối ăn cái gì?"
"Chưa ăn, chắc
không
phải là ngộ độc thức ăn."
"anh
thấycũng
không
giống trúng độc. Trong vài giờ gần nhất có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay
không?"
Lời Thẩm Khiên
nói
lập tức nhắc nhở Phương Châm. Trước đócô vẫn cho là gió thổi làm cảm lạnh nên phát sốt, nhưng lúc này xem tình huống
rõ
ràng so phát sốt nghiêm trọng hơn bao nhiêu. Điều này làm cho
cônghĩ tới vài giờ trước tại nhà Anderson phát sinhmột
màn kia. An phu nhân đột nhiên phát điênđẩy
côngã đυ.ng vào bàn ăn.
cô
nhất thời đứng
không
vững té ngã trán đựng phảicạnh bàn, sau đó cả người ngã xuống đất.
Nàng nhớ
rõ
lúc ngã sấp xuống hình như còn kéo theo khăn trải bàn, liền nối súp
trên
bàn cũng đổ xuống. Nếu
không
phải Nghiêm Túc ra tay giúp đúng lúc, lúc này hẳn là
cô
đã
sớm nằm trong bệnh viện.
Nghĩ đến đây
cô
lại nhớ tới tay của Nghiêm Túc. Lúc hai người cùng xuống lầu trong lúc vô ý
cô
cóliếc mắt nhìn đến cái tay phải kia, thoạt nhìnvô cùng sưng đỏ.
một
nồi canh nóng như vậy, cái tay kia của Nghiêm Túc xem ra cũng
không
dễ dàng khỏi được. Cũngkhông
biết
anh
ta có
đi
khám bác sĩ hay
không?
Tuy rằng trong lòng hận
anh
ta, nhưng
anh
ta thay côngăn chặn cái kia đổ xuống, Phương Châm vẫn cảm kích.
Nghiêm Túc cũng
không
biết Phương Châm đối với anhmang lòng cảm kích. Nhưng
anh
quả
thật
như Phương Châm nghĩ, bởi vì tay bị phỏng mà đến bệnh viện.
Vốn là
anh
chỉ muốn nhịn
một
chút cho qua, dù saocũng
không
nhìn thấy vết thương. Nhưng sau khi lái xe về nhà tay phải ngày càng
không
tốt, tay càng lúc càng sưng lên cảm giác đau đớn cũng càng thêm mãnh liệt. Da mặt ngoài mu bàn tay có chút nhăn, như là muốn phồng lên như cái bọc lớn, có khả năng còn bị viêm mà sinh mủ.
Nghiêm Túc là người có thể chịu khổ, nhưng cũngkhông
đại biểu
anh
bị thương còn có thể liều chết hi sinh. Anhđể tay dưới đèn nghiên cứu mấy phút, sau đó gọi điện thoại cho bạn tốt Lí Mặc.
Lí Mặc là bác sĩ, mấy đời trong nhà cũng làm bác sĩ, mấy đời
đi
xuống
đã
là y học thế gia. Chính
anh
cũng có vài bệnh viện tư nhân danh nghĩa, bình thường Nghiêm Túc có đau đầu nhức óc gì, đều gọi điện thoại cho
anh.
Lúc điện thoại gọi qua, Lí Mặc vừa làm xong
một
cuộc giải phẫu,
đang
ở chỗ đó nhu nhu mi tâm: "Bị phỏng? Nghiêm trọng
không?"
"Rất nghiêm trọng.
một
nồi súp."
Lí Mặc vui vẻ: "
không
nóng thành móng heo
đi. Cậu cũng đừng trì hoãn, nhanh đến bệnh viện, nhân lúcmình còn chưa
đi, mình nhìn giúp cậu
một
chút."
Nghiêm Túc cúp điện thoại liền lái xe đến bệnh viện, dọc theo đường
đi
lúc nắm tay lái có thể cảm giác được
rõ
rệt tay phải truyền đến đau đớn. Đổi người khác có lẽ
đã
sớm
không
chịu nổi, cũng là
hắn
năng lực nhẫn nại
thật
mạnh, thế nhưng
không
gọi tài xế, mà mình chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện
anh
trực tiếp
đi
văn phòng của Lí Mặc, đối phương cầm lấy "móng heo" của
anh
đánh giá nửa ngày,
không
khỏi chậc chậc: "Làm saolại thành như vậy. Nghiêm đại thiếu
một
đời phong lưu
anh
tuấn kiệt xuất, vô luận thời điểm nào xem đều là bộ dạnganh
tuấn bức người, làm sao lạitrở nên chật vật như vậy. Vì... phụ nữ?"
Lúc hỏi Lí Mặc có chút
không
xác định. Bởi vì lấy hiểu biết củaanh đối với Nghiêm Túc, đây là
mộtngười đàn ông lãnh đạm tuyệt đối.
anh
đối với phụ nữkhông
có hứng thú, đối đàn ôngcũng
không
có hứng thú. Dù sao hai người quen biết lâu như vậy, Lí Mặckhông
thấy
anh
nói
chuyện
yêu
đương.
không
nóiđếnhôn ước được người trong nhà định sẵn,
anh
có lẽ còn chưa nắm qua tay phụ nữ khác.
một
người như vậy
sẽ
vì phụ nữ mà trở nên như vậy,nói
thật
Lí Mặc
không
dám tin.
Nhưng Nghiêm Túc trả lời lại làm
anh
kinh sợ đến rớt tròng mắt: "Ừ, là vì
một
cô
gái."
"Cái gì,
thật
là vì phụ nữ? Cậu cùng người ta tranh giành tình nhânbị người ta hắt nước nóng vào người?không
đúng lànồi súp, cậuở trong nhà hàng cùng ta người đoạt phụ nữ?"
"Thu hồi ý nghĩ bát quái của cậu
đi, làm bác sĩ trị bệnh cứu người mới là chủ yếu."
Lí Mặc đẩy cái “móng heo”: "Bệnh này mình
không
trị được."
"Mình
đi
đây."
Nghiêm Túc đứng dậy muốn
đi, lại nghe Lí Mặc
nói: "đi
tìm Tiểu Thẩm cho cậubôi chút thuốc mỡ chắc là được."
"Tiểu Thẩm?"
" bác sĩ Bệnh viện chúng ta. Nhà cậu ta có thuốc trị phỏng gia truyền, nghe
nói
hiệu quả cũng
không
tệ lắm. Mình vẫn muốn đem nó sinh sản hóa,
nói
khôngchừng còn có thể thành tạo thêm danh tiếng cho bệnh viện chúng ta."
Nghiêm Túc đứng ở đó nhìn chằm chằm Lí Mặc nửa ngày mỉm cười: "Ngươi rốt cuộc là bác sĩ hay là thương nhân?"
"Đều là. Mình vừa
không
là đơn thuần bác sĩ cũngkhông
phải đơn thuần thương nhân. Mình rất bác ái, hứng thú cũng nhiều, đối với phụ nữ là thế này, đối những chuyện khác cũng là thế này.
không
giống cậu, cấm dục cuồng, trừ bỏ công việccùng sinh hoạt liềnkhông
còn gì khác."
Khi
nói
chuyện Lí Mặc chạy tới bên người Nghiêm Túc, ôm vai
anh: "Người
anh
em,
nói
cho
anh
em biết, cậucó chơi qua phụ nữ hay
không?"
Nghiêm Túc như cười như
không
cười nhìn
anh: "Mình chơi hay
không
chơi qua phụ nữcậu
không
cần phải để ý. Nhưng màhôm nay mình
không
ngại chơi đàn ông
mộtlần."
Lí Mặc lập tức đem tay từ
trên
người
anh
dời
đi: "Tới địa ngục
đi, lão tử
không
có bệnh."
"Nhưng mình có." Nghiêm Túc lại đem tay đưa tới trước mặt Lí Mặc, "Có thể nhanh lên hay
không?"
"Đau
không?"
"Đau."
"Đau là được."
Hai người vừa
nói
chuyện vừa
đi
xuống dưới lầu, Lí Mặc tìm đề tài
nói: "Mình vừa hỏi y tá, các
cô
ấynói
lúc này có lẽ Tiểu Thẩm
đang
ở phòng cấp cứu gϊếŧ thời gian.
thật
không
đưacậu
đi, quay đầu lại thấy những
cô
y tá vừa thấy cậu lại nổi điên."
"Có cậu là đủ rồi, các y tá mỗi ngày đều thấy cậu, hẳn là
đã
sinh ra miễn dịch với đàn ông."
"Đàn ông tốt là giống loài khan hiếm, những
cô
gáikia đều giống như sói đói.
một
mình mình làm sao thỏa mãn được họ. Mình dám cam đoan, đêm nay các
côấyvừa thấy cậu,
một
tuần kế tiếp trong miệng khẳng định đều là cậu. Có gan lớn
một
chút
nói
không
chừngsẽ
ăn đậu hủ của cậu, cậu nhìn
đi. Người
anh
em, đầu năm nay phụ nữ đều cởi mở như vậy, cậuthật
sự
khôngđộng tâm, còn muốn thủ thân như ngọc?"
Lí Mặc vừa
nói
xong lời này lập tức nhanh chóng
đivề phía trước vài bước, khó khăn lắm mới né tránh được cái chân của Nghiêm Túc giơ lên đá
anh.
Trong phòng cấp cứu đèn đuốc sáng trưng, có mấy bệnh nhân
đang
ở nơi đó khám bệnh. Lí Mặc bước vào
đitrực tiếp túm
một
y tá hỏi: " bác sĩ Thẩm đâu?"
Y tá thấy 2 soái ca có chút choáng váng, lắp bắpnói: "Ở, ở phía sau...văn phòng."
Lí Mặc lại dẫn người
đi
ra phía sau.
anh
cũng
khônggõ cửa, trực tiếp mở cửa liền hỏi: "Thẩm Khiên, thuốc phỏng gia truyền nhà cậu còn
không?"
Vừa dứt lời
anh
liền nhìn thấy Phương Châm cùng Từ Mỹ Nghi, vội
nói
xin lỗi: "Ai,
không
biết cậu có bệnh nhân ở đây, xin lỗi."
anh
nói
xong liền muốn đóng cửa
đi
ra, cửa đóng đượcmột nửa liền bị người giữ lại.
anh
quay đầu nhìn Nghiêm Túc đứng ở cửa,
một
tay để
trên
cửa, vừa dùng sứcđem cửa đẩy ra.
Nghiêm Túc làm như vậy là vì thấy được Phương Châm ở bên trong.
không
nghĩ đến hai người bọn họ lại có duyên như thế, Phương Châm ra tù mới hơn
một
tháng, bọn họ
đã
vô tình gặp vài lần.
Phương Châm ở trong này gặp được Nghiêm Túc cũng có chút giật mình, vừa mới Thẩm Khiên hỏi
cô
vấn đề
côcòn chưa trả lời, hai mắt dántrên người Nghiêm Túc nhìn anhkhông chớp mắt.
Vừa mới nhìn vài giây đột nhiên
cô
cảm thấy trong dạ dày vô cùng khó chịu, giống như có cái gì đó trào lên cổ họng, lập tức
sẽ
ói ra. Cũng
không
biết
côlấy khí lực từ nơi nàolập tức đứng lên, nhìn bốn phía
không
thấy có chỗ có thể ói ra, lại sợ xấu mặt trước mặt mọi người, chỉ có thể sử dụng chút sức lực cuối cùng chạy ra cửa phòng.
cô
muốn
đi
tìm WC, bước chân lảo đảo lại
không
thể chống đỡ được bao lâu. Vừa chạy đến cửa còn chưa kịp ra khỏi cửa, Phương Châm
đã
cảm thấy toàn bộ căn phòng đều bay lơ lửng, tất cả mọi thứ đều lượn vòng trước mặt.
Trước mắt giống như xuất
hiện
một
vòng xoáy
khôngđáy, hút cả người
cô
vào.
Cả người Phương Châm mềm nhũn, hai mắt tối sầm ngã xuống. Nghiêm Túc
không
kịp suy nghĩ, vươn tay ra đỡ lấy
cô, kéo thẳng vào trong ngực.