*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nóng rần lên kỳ lại như vậy, đột nhiên Phương Châm cảm thấy sợ, sợ
cô
cứ như vậy chết ở khách sạn xa lạ này. cha mẹ
không
thương
cô
thì
cô
cũng phải thương mình mới được.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc
cô
cũng dùng hết khí lực bò dậy, lấy điện thoại gọi cho Từ Mỹ Nghi. Đầu bên kia, Từ Mỹ Nghi vừa nghe tình hình của
cô
liền thấy
không
ổn, lấp tức mặc áo khoác cầm chìa khóa xe lao xuống nhà.
cô
vừa chạy vừa
nói
với Phương Châm: “Cậu chờ mình, mình
sẽ
đến lập tức.”
Nhưng Phương Châm
không
trử lời
cô,
cô
thấy mình
nói
liên tục
nói
đếsn
không
còn khí lực.