Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Xương

Chương 50-1: Báo đáp 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghiêm Túc

đi

đến bên Phương Châm, tức giận cốc đầu



hai cái.

Hai cái cốc này dùng lực rất mạnh,

anh

không

thể khống chế được. Phương Châm lập tức ôm lấy đầu ngẩng đầu trừng

anh, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Đau

không?"

"Đau."

"Đau là được rồi. Về sau nếu còn hoài nghi vớ vẩn nhân phẩm của

anh,

anh

sẽ

đánh em."

Phương Châm cũng thấy chính mình vừa rồi hoài nghi có chút quá phận, nhưng

không

đến mức bị

anh

cốc đến hai lần đau như vậy. Trong tù còn

không

có người dám đánh



như vậy. Nghiêm Túc khí lực

thật

sự

quá lớn

đi.

Nghiêm Túc đánh xong cũng có chút đau lòng, ra vẻ trấn định giúp



xoa đầu,

nhỏ

nhẹ

giải thích: "Họ Lạc kia xác thực là do

anh

tìm đến. Nhưng những điều ông ta

nói

đều

không

phải do

anh

ép buộc. Chẳng phải em cũng cảm thấy lời của ông ta rất có lý sao? Nếu em vẫn chưa tin

thì

anh

cũng có biện pháp liên hệ với các nữ sinh cho em.

trên

đời này

không

có bức tường nào chắn gió được cả, nếu Lô giáo sư

thật

sự

làm công việc này,

thìnhất định

anh

sẽ

tra ra được. Có muốn

anh

làm ngay

không?"

"không

cần."

Nghe

anh

nói

thì

trong lòng của Phương Châm cũng

đã

tin tưởng được tám phần. Thời gian



cùng Nghiêm Túc quen nhau cũng

không

tính là ngắn, đối với nhân phẩm của

anh

trong lòng



đương nhiên hiểu

rõ. Tuy phương thức làm việc của

anh

có hơi bá đạo, nhưng loại chuyện vu oan cho người khác

anh

chắc chắn

sẽ

không

làm, mà

anh

cũng chẳng muốn làm.

Với tính cách của

anh, giải quyết bọn người Lô giáo sư

thì

chẳng có vấn đề gì, lúc

anh

bất ngờ mang



rời khỏi phòng ăn,

một

cậu giải thích

anh

cũng

không

thèm đề ý. Cần gì phải lao lực tìm Lạc Tuấn Huy thay

anh

lật tẩy chuyện này?

Vừa nghĩ đến chuyện Lô giáo sư

thật

sự

là người như vậy, Phương Châm

không

khỏi thở dài.



ràng là nhìn rất có phong độ của

một

học giả,

thậtkhông

nào tin được ông

sẽ

làm những chuyện như vậy.

một

giáo sư đại học mà lại thiếu tiền đến mức phải bán đứng chính học sinh của mình?

Phương Châm

thật

sự

không

nghĩ ra, vẻ mặt đầy rối rắm.

Nghiêm Túc vỗ vỗ đầu

cô: "Được rồi, đừng nghĩ đến việc đó nữa. Mỗi người đều có

một

bộ mặt xấu xa, chẳng qua là có người che giấu quá tốt mà thôi. Em về sau đừng qua lại với ông ta nữa, điện thoại cũng

không

được bắt. Dù sao

thì

cũng

không

ở cùng

một

thành phố, hãy chặt đứt liên lạ với ông ta

đi. Em cùng ông ta còn có việc chưa giải quyết xong sao?"

Phương Châm nghĩ nghĩ rồi trả lời: "không

có. Tài liệu phiên dịch xong tôi

đã

gửi cho ông ta rồi. Bất quá tiền còn chưa gửi tới. Thôi, mấy trăm đồng tiền này, tôi cũng

không

cần, coi như là phí cám ơn ông ta lúc trước giới thiệu cho tôi nhiều công việc như vậy."

"Êm đẹp như vậy tại sao đột nhiên làm lại việc này? Tiền lương

anh

cho em quá ít,

không

đủ dùng sao?"

một

tháng 6000 là ít sao. Nếu Phương Châm có cần,

một

tháng sáu vạn thậm chí 60 vạn Nghiêm Túc đều có thể cho

cô. Nhưng Phương Châm

khôngphải loại người tự tiện nhận tiền của người khác. Công việc

hiện

tại này

anh

vất vả lắm mới có thể khuyên



làm được.

Đối đãi với Phương Châm

không

thể nóng vội được, phải cẩn thận trêu chọc từ từ mới được. Đây là kinh nghiệm mà Nghiêm Túc tổng kết được.

"Chính là muốn kiếm thêm chút tiền, dù sao công việc bây giờ cũng rảnh rỗi, làm thêm vài chuyện cũng

không

có gì là

không

tốt."

Phương Châm

nói

chuyện biểu tình

trên

mặt có chút mất tự nhiên, mặc dù chỉ là chớp mắt vài cái, nhưng vẫn bị Nghiêm Túc bắt được.

"Em có phải

đang

thiếu nợ ai? Nghe

nói

chuyện em trai em

đã

thương lượng xong. Chuyện này rốt cuộc em

đã

tốn bao nhiêu?"

“Tổng cộng mười vạn."

"Mười vạn?" Nghiêm Túc bật cười, "Xem ra những người này

thật

hiền lành, mười vạn liền có thể giải quyết xong mọi chuyện. Phương Châm, em cảm thấy

anh

sẽ

tin sao?"

Phương Châm có chút bất đắc dĩ, nếu



lúc trước có được

một

nửa thông minh của

anh

thì

tốt rồi. Lúc cha mẹ Trần Giai Hoa vui vẻ nhận khoản bồi thường mười vạn kia



thật

sự

không

có nửa điểm hoài nghi,sự

thật

đã

chứng minh Nghiêm Túc là người thâm sâu cỡ nào.



biết chuyện này

không

thể nào gạt

anh

được, liền gật đầu thừa nhận: "Kỳ

thật

là 30 vạn, Thẩm Khiên cho tôi mượn hai mươi vạn."

"30 vạn. Số tiền này cũng coi như là hợp lý. Bất quá tiền này hẳn

không

phải là em chủ động hỏi Thẩm Khiên mượn, là

hắn

dùng kế khiến em phải nhận."

Phương Châm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, lộ ra vẻ mặt "anh

như thế nào lại thông minh như vậy". Nhìn thấy vẻ mặt của



Nghiêm Túc nhịn

khôngđược vỗ trán: "không

cần nhìn

anh

như vậy, Thẩm Khiên đối với em là tư tâm Tư Mã Chiêu, chút chuyện đơn giản này

anh

có thể đoán được.”

Nhưng



lúc trước

không

hề nghĩ đến chuyện này.

"Cho nên tôi phải khẩn cấp kiếm tiền, hai mươi vạn

không

phải số lượng

nhỏ. Tôi cũng

không

thể làm như

không

biết chuyện gì. Tuy rằng

anh

ta

sẽkhông

đòi tôi, nhưng tôi

sẽ

cảm thấy rất ngại. Vốn cho là có Lô giáo sư hỗ trợ hẳn là rất nhanh

sẽ

trả sạch,

không

nghĩ đến... Ai."

Nghiêm Túc

không

hề

nói

tiếp chuyện này, mà ngược lại chuyển sang: "Bụng đói sao, có muốn ăn cơm chiều hay

không?"

"Có chút, ở đây ăn luôn sao?"

Nơi này rất có tiếng, bên trong có

một

nhà hàng rất nổi, xem

trên

mạng đánh giá ở đây

không

chỉ có đồ ăn ngon đến rớt đầu lưỡi, mà giá tiền cũng có thể khiến người ta rớt tròng mắt. Xem Nghiêm Túc hôm nay lại muốn tiêu hoang rồi.

" Nếu em

không

thích ra ngoài

thì

anh

bảo bọn họ đem lên phòng,được

không?"

"Được."

Vì thế Nghiêm Túc liền

đi

gọi điện thoại, thừa dịp lúc

anh

đang

gọi điện thoại Phương Châm thầm nhẩm lại số tiền mình gửi ngân hàng trước đó. Ban đầu



gửi được

một

vạn, thù lao phiên dịch cộng thêm tiền lương tháng này, cũng

không

đến

một

vạn năm.

Nghĩ đến đây



không

khỏi thở dài, nhưng trước mắt cũng

không

có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể trước mắt

không

nghĩ đến nó nữa. Nghiêm Túc

nóichuyện điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Phương Châm, lặng lẽ nhìn



không

nói

lời nào.

Phương Châm bị

anh

nhìn khiến cho sợ hãi, vội vàng bật TV, dựa vào

âm

thanh để hóa giải vài phần xấu hổ. Cũng may người đưa cơm tốc độ rất nhanh, hơn mười phút sau

đã

đưa lên

một

bàn mỹ vị. Phương Châm nhìn

một

bànđầyđồăn ngon như thế nào, trong lòng cũng

không

thèm so đo giá cả nữa, lập tức cầm đũa lên ăn.

Lúc ăn được

một

nửa



đã



một

quyết định là

sẽ

đến chỗ viết những lời bình luận về món ăn này khen ngợi khách sạn này. Rốt cuộc là nhân tài đến bực nào lại có thể đem thực vật nấu ngon đến mức này. Nếu cưới được người này

thì

mỗi ngày chắc chắn

sẽ

như sống trong thiên đường.

Thời điểm ăn cơm hai người đều rất im lặng, ngẫu nhiên có

một

đôi lời trò chuyện nhưng đều là lời ít mà ý nhiều. Đến lúc ăn được

một

ít, Nghiêm Túc đột nhiên đặt chén xuống, nghiêm túc hỏi Phương Châm: "Có muốn kiếm tiền hay

không?"

"Muốn." Trả lời xong Phương Châm lại thêm

một

câu, "Nhưng người xưa có dạy, quân tử luôn

yêu

mến tài năng”..

một

câu

nói

kia chính là,



dù muốn kiếm tiền như thế nào

đi

nữa

thì

cũng

sẽ

không

dùng sắc

đi

đổi lấy tiền tài.

Nghiêm Túc nghe xong vui vẻ

nói: "Em yên tâm, nếu

anh

có ngủ với em

thì

cũng là ngủ

không, tuyệt đối

sẽ

không

cho em tiền."

Phương Châm trợn mắt nhìn!

" Có ngườiđànông nào ngủ với người phụ nữ của mình mà phải trả tiền sao? Ngược lại nếu

anh

cho em tiền

thì

đó chính là vũ nhục em."

" Những lời

anh

nói

bây giờ chính là

đang

vũ nhục tôi đấy."

" Được thôi nếu em cảm thấy như vậy

thì

chúng ta hãy thảo luận vấn đề này

đi.

anh

cảm thấy chuyện sỉ nhục đối với em quan trọng hơn vấn đề kiếm tiền."

"Khoan

đã!" Phương Châm vẫn ra tay ngăn cản kịp lúc, "Chúng ta vẫn là nên dừng chủ đề này lại.

anh

có biết công việc giúp tôi kiếm tiền sao?"

"Việc do

anh

tìm, tiền so với em làm cho chỗ vị Lô giáo sư kia."

"anh

có công việc cần phiên dịch sao?"

"So với việc này

thì

công việc mà Lô giáo sư đưa em chỉ là vài ba tờ giấy, em muốn làm bao nhiêu

thì

làm bấy nhiêu.

không

cần phải bán nhan sắc cũng

không

cần phải bán đứng tâm hồn. Bất quá

anh

là người làm kinh doanh,

không

biết em có hứng thú hay

không?"

Phương Châm nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Chỉ cần

không

trái với đạo đức cùng

không

qui phạm pháp luật

thì

cho dù

anh

ra điều kiện gì, tôi cũng tự nguyện làm theo."

Nghiêm Túc rốt cuộc nhịn

không

được bật cười.



gái

này

thật

là đáng

yêu, ở bên

anh

lâu như vậy rốt cuộc cũng rút được kinh nghiệm, còn cùng

anhcò kè điều kiện cơ đấy.

"Em yên tâm,

anh

sẽ

không

khiến cho em bán thân càng

không

để em bán đứng tôn nghiêm. Đây tuyệt đối là việc dùng tài chứ

không

dùng thân. Tháng sau cùng

anh

đi

một

chuyến Hongkong, đại khái thời gian

đi

cũng hơi dài, nhưng cuối cùng em có thể kiếm được hai ba vạn. Có hứng thú

không?"

nói

không

có hứng thú là giả. Nhưng Phương Châm lại cảm thấy hơi lo..

"Rốt cuộc là làm việc gì?"

"Làm phiên dịch cho

anh.

anh

sẽ

tới Hongkong bàn công việc với đối tác, vừa lúc lại thiếu người thông dịch."

"anh

sẽ

không

nói

tiếng

anh

sao?"

Cái này

thật

sự

không

phù hợp với Nghiêm Túc chút nào. Bình thường đại nhân vật như vậy

không

phải đều

nói

tiếng nước ngoài lưu loát như người bản xứ sao? Trình độ ngoại ngữ của Nghiêm Túc

không

thể cùng người ta

nói

chuyện? Phương Châm

không

thể nào tin được chuyện này.

"Lần này là cũng thương đoàn người Pháp bàn chuyện làm ăn. Tuy rằng người Pháp

nói

tiếng

anh

rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên có lẽ

sẽ

có vài chướng ngại ngôn ngữ, đến lúc đó cần phải phiên dịch.

anh

nhớ



tiếng Pháp của em cũng coi như là tốt?"

"Đối thoại

thì

có thể được, nhưng tài liệu

thì

tôi

không

dịch được."

"Vậy

thì

được rồi, tài liệu hợp đồng đều là tiếng

anh,

không

cần thiết phiên dịch."

Công việc nghe ra

thì

có vẻ rất thanh nhàn, Phương Châm cảm thấy chính mình hẳn là

không

có việc gì, nhưng là...

"anh

sẽ

không

lừa gạt đấy chứ?"

"Em

thật

sự

nghĩ

anh

như vậy sao? Có thể sử dụng tiền hoàn thành

sự

tình,

anh

vì sao nhất định phải thuê người chứ?

không

có ý tứ."

"Nhưng tại sao lại mướn tôi, sao

anh

không

tìm người giỏi tiếng Pháp phiên dịch?"

"Em

không

phải là

đang

thiếu tiền sao? Làm bằng hữu có chuyện tốt đương nhiên là phải giúp nhau rồi. Dù sao cũng đều là cho tiền người khác chi bằng cho em." Chỉ là người khác

sẽ

không

được nhiều như Phương Châm.

Phương Châm do dự có nên gay khôngđồngý chuyện này. Chuyện



ràng chính là Nghiêm Túc tặng

không

tiền cho

cô. Chẳng lẽ trong thương đoàn người Pháp kia

không

có người

nói

tiếng

anh

sao?

Nhưng cự tuyệt chuyện tốt thế này

thật

sự

rất đáng tiếc. Thôi vậy dù sao cũng

đã

nợ người khác ân tình, chi bằng



nợ ân tình Nghiêm Túc dù sao

thì



cũng

đã

nợ

anh

rất nhiều rồi. Trước mắt vân nên trả nợ cho Thẩm Khiên, và phải cùng

anh

ta

nói

chuyện



ràng khuyên

anh

nên dứt khoát bỏ



đi.

Nghiêm Túc nhìn chằm chằm Phương Châm,

một

lúc lâu sau gõ gõ mặt bàn hỏi: "Thế nào, đồngý hay là

không."

"Đồngý!" Phương Châm thống khoái trả lời, nhưng lập tức

nói

"Nhưng tôi có mấy cái điều kiện tất yếu cần nhắc tới."
« Chương TrướcChương Tiếp »