Nghiêm Túc
nói
được làm được,
thật
sự cùng Phương Châm trở về phòng ăn.
Phương Châm vài lần khuyên
anh
trở về, nhưng là bất đắc dĩ ý chí của
anh
thật kiên định
nói
một
thìkhông
có hai, đem toàn bộ ý kiến của Phương Châm bác bỏ, vẻ mặt tự nhiên khoác vai
cô, vẻ mặt kia hoàn toàn là kiêu căng tự đại.
Hai người đứng tại cửa một lúc
thì
Phương Châm lần nữa xác nhận lại: "anh
thật
sự
muốn
đi
vào?"
Nghiêm Túc thậm chí còn
không
thèm trả lời
cô, trực tiếp đưa tay mở cửa.
Trong phòng ăn mọi người
đang
khí thế ngất trời ngồi
nói
gì đó, đề tài cũng bao gồm có tiểu Phương Châm này. Có người thấy
cô
đi
WC nửa ngày mà còn chưa trở lại, liền lặng lẽ hỏi Lô giáo sư: "Chuyện gì xảy ra?
cô
học trò của ông
sẽ
không
nhân cơ hội này chạy
đi
đó chứ."
Lô giáo sư cười có chút xấu hổ: "Sẽ
không
đâu, em ấy còn ở lại nơi này, khẳng định
sẽ
trở về thôi."
Câu hỏi này có điểm tà khí, Lô giáo sư nhìn ra được trong lòng
không
khỏi sợ hãi. Nội tâm của ông bây giờ cũng có chút rối rắm,
một
mặt lo lắng Phương Châm
thật
sự
ngửi ra được điều gì nên chạy mất, mặt khác ông lại mong
cô
đừng có quay lại..
Đây là cái hang sói,
một
khi tiến vào liền chạy
không
xong.
Kết quả ông vừa nghĩ như vậy cửa phòng ăn liền bị người đẩy ra. Người vừa hỏi hướng ông mỉm cười, ánh mắt kia
rõ
ràng là
nói: "Xem ra ông liệu chuyện rất chuẩn."
Lô giáo sư than
nhỏ
một
hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Sau đó ông phát
hiện
mình cũng
không
phải liệu
sự
như thần, bởi vì ông chỉ đoán đúng mở đầu, lại
không
đoán ra kết cục.
Phương Châm quả
thật
trở lại, nhưng
cô
không
phải trở về một mình, bên người
cô
còn có cái một người đàn ông cao to đẹp trai, khoác vai của
cô
cùng tiến vào.
Trong phòng ăn mọi người đều sửng sốt, hiển nhiên là
không
dự đoán được chuyện như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó những người vừa rồi chém gió
nói
rằng cùng Nghiêm gia quan hệ cực tốt lập tức phản ứng, vẻ mặt đầy hưng phấn đứng lên, hướng về phía Nghiêm Túc nhiệt tình nghênh đón.
"Ai nha Nghiêm đổng Nghiêm đổng,
đã
lâu
không
gặp. Cháu như thế nào hôm nay lại đến đây,
thật
sự là cho bác quá bất ngờ."
Ông ta vừa
nói
vừa vươn tay ra, Nghiêm Túc cũng có lệ cùng ông ta bắt tay. Sau đó
anh
hỏi: "Cái kia, ngài là..."
"Bác là Lạc Tuấn Huy, bằng hữu của ba cháu."
"Nga, nguyên lai là bác a." Nghiêm Túc trôi chảy
nói. Kỳ
thật
anh
căn bản
không
hề nhớ họ Lạc này là người nào. Hàng năm giống như vậy những người tự xưng là bạn bè của ba mẹ
anh
thật sự là rất nhiều,
anh
làm sao có thể nhớ ro. Hơn nữa
anh
dám khẳng định, họ Lạc cũng
không
phải bằng hữu của ba
anh, nhiều nhất chính là gặp qua vài lần,
nói
chuyện vài câu.
Người như vậy thật khéo đưa đẩy, trước mặt
anh
tự xưng là bằng hữu của ba
anh. Nếu gặp ba
anhkhẳng định sẽ
nói
là bằng hữu của
anh.
Bất quá
anh
cũng
không
ngại, mà còn phải cảm ơn người này vì đã tự chủ động bước lên.
anh
khôngbiết nên bắt đầu từ đâu để xử lí đám người này,
hiện
tại có họ Lạc tự đạp bẫy này, đối phó với đám người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lạc Tuấn Huy nhìn thấy Nghiêm Túc nhận ra ông ta tự nhiên cảm thấy mình thật có mặt mũi, lập tức tỏ vẻ ta đây giới thiệu Nghiêm túc cho mọi người. Tên tuổi Nghiêm Túc cơ hồ ở đây mọi người đều đã nghe qua, nhưng gặp được người thì lại
không
nhiều. Tại vì trong ấn tượng của mọi người,
anh
cũng như các loại nhị thế tổ*khác.Thâm Lam hiện tại phát triển mạnh mẽ như thế
không
khỏi nhờ công Nghiêm gia ở phía sau giúp đỡ.
* Nhị thế tổ: chỉ những tiểu thư, công tử nhà giàu ăn chơi trác táng
Bất quá bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Túc như vầy, loại ý nghĩ này liền nhạt
một
ít. Bởi vì Nghiêm Túc khiến cho người khác cảm giác tinh
anh
đầy người, có lẽ
không
phải là dạng bình thường chỉ biết lấy tiền trong nhà ra giả làm người thành công.
Những người này đều là tinh
anh
công sở lão luyện đã nhiều năm, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nghiêm Túc đã biết người đàn ông này khẳng định là có chút tài năng, tuyệt đối là người khó đối phó.
Nhìn thấy Lô giáo sư hỏi thăm Phương Châm, sắc mặt lập tức ảm đạm
đi, trong lòng thầm rõ chuyện tốt đêm nay khẳng
định là tay
không.
Bọn họ
không
khỏi có chút bất mãn, thầm oán hướng Lô giáo sư trợn mắt. Lô giáo sư nhìn
anh
một
cái vẻ mặt "Ta cũng đâu biết gì", nóng lòng phủi bỏ quan hệ với chuyện này.
Phương Châm
rõ
ràng là cùng ông đến đây, như thế nào ra ngoài
đi
toilet lại mang một đại nhân vật trở về? Lô giáo sư
không
nghĩ ra nên rất tò mò, cảm thấy ông cùng Phương Châm cũng là có quan hệ, ở đây là người có tư cách mở miệng hỏi Phương Châm.
"Tiểu Phương a, em cùng Nghiêm đổng là bằng hữu?"
"Ân." Phương Châm liếc nhìn Nghiêm Túc, miễn cưỡng gật gật đầu.
không
nghĩ đến da mặt của
anh
so với
cô
thì càng dày hơn, trực tiếp hướng về Lô giáo sư đưa tay, mỉm cười tự giới thiệu: " Chào thầy, em là bạn trai của Phương Châm."
Lời này vừa nói ra khắp phòng ăn tiềng ồ rộ lên. Vừa rồi bọn họ nhìn thấy hai người ôm nhau tiến vào trong lòng đã thầm phỏng đoán,
hiện
tại lại nghe Nghiêm Túc chính miệng thừa nhận, thật sự
khôngkhác gì
một
cái một quả bom nặng ký nháy mắt được quăng xuống. Đêm nay mọi người ở đây đều hiểu rõ việc Lô giáo sư mang Phương Châm đến. Giáo sư đại học cũng
không
phải loại người có tri thức cao cao tại thượng gì, loại người hạ lưu dơ bẩn đội lớp giáo sư cũng
không
ít. Nữ sinh viên bây giờ cũng
không
còn như ba mươi năm trước nữa là người thanh lãnh cao quý gì, những
cô
gái vì công việc mà lộ da thịt cũng rất nhiều. Thậm chí ngay cả nam sinh viên cũng chậm rãi gia nhập vào cái hàng ngũ này.
Lô giáo sư vừa rồi giới thiệu Phương Châm là học trò của ông, cũng
nói
luôn
cô
hiện tại
đang
làm ngành phiên dịch rất phát triển, hi vọng được
đi
theo các tiền bối để được học tập nhiều hơn, tiến thêm
mộtbước có thể tăng them kinh nghiệm cho chính mình.
Lời này
nói
được bao nhiêu dễ nghe, quả thực dễ nghe đến rối tinh rối mù. Mọi người đều biết rõ lời này chân chính là có bao nhiêu hàm nghĩa.
một
cô
gái tuổi còn trẻ muốn tại nghề này mà phát triển hơn nữa, chỉ có kĩ năng vững vàng thôi là
không
đủ,
không
trả giá bất cứ thứ gì người ta dựa vào cái gì mà đem cơ hội cho ngươi.
Có mất thì mới có được nha.
Nhưng Nghiêm Túc xuất
hiện
làm rối loạn hết thảy. Nguyên bản là ở trong mắt Phương Châm là người vì danh lợi mà bán đứng bản thân, nhưng
anh
xuất hiện Phương Châm lập tức trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành kim. Danh vọng tiền tài của mọi người ở đây cộng lại cũng
không
bằng một phần ba của Nghiêm Túc, Phương Châm đã có một Nghiêm Túc chức cao vọng trọng như thế, thì người tiểu tốt như bọn họ cần gì mà phải nhờ vả.
Vì thế mọi người đều ngầm hiểu, chuyện Phương Châm chiếm tiện nghi từ bọn họ là
không
thể nào nên đều ngậm miệng
không
bàn tới. Nghiêm Túc cũng
không
ở lại ăn cơm, mà là muốn dẫn Phương Châm rời
đi
trước.
không
ai dám làm mất mặt
anh,
một
hai đều cười nhìn theo bọn họ rời
đi. Đặc biệt Lạc Tuấn Huy kia, còn nhiệt tình tiễn bọn họ đến cửa, thừa dịp lúc người khác
không
chú ý đến lặng lẽ đưa danh thiếp của mình cho Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nhận lấy danh thϊếp sau đó lôi kéo Phương Châm rời
đi, lưu lại trong phòng
một
đám người lòng mang mưu mô đưa mắt nhìn nhau. Những người ban đầu từ Phương Châm tính toán
không
khỏi nhìn Lô giáo sư bằn ánhg mắt oán giận: "Tại sao người học trò này của ngươi lại có bạn trai như vây?."
"Chuyện này tôi
thật
không
biết,
cô
ta cũng
không
nói với tôi về chuyện này. Tôi cho rằng
cô
ta là một bô dạng vội vã muốn kiếm tiền làm sao biết được
cô
ta cùng chủ tịch Thâm Lam hẹn hò. Chuyện này thật sự quá kì lạ rồi..."
sự
tình này quả
thật
có điểm quái gở, nhưng bây giờ bàn đến những thứ này
đã
không
còn ý nghĩa gì nữa rồi. Bởi vì Nghiêm Túc mà sự hứng phấn của mọi người cũng nhạt
đi
trông thấy, uống thêm mấy ly rượu hàn huyên thêm vài câu bọn họ cũng giải tán.
Lô giáo sư lúc lái xe trờ về nhà, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Chỗ ngồi lái phụ tựa hồ còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt cùa Phương Châm, làm cho tâm tư của ông
không
khỏi hoảng hốt.
Đừng nói đến đàn ông trẻ tuổi ngay cà ông, đối với những
cô
gái trẻ tuổi cũng có khát vọng cực lớn. Lúc còn trẻ ông ta còn cảm thấy loại chuyện này thật quá trơ trẽn, nhưng
không
biết tại sao khi đã ở cái tuồi này ông ta lại có chút
không
thể quản được chính mình. Thế cho nên lúc lái về nhà, gương mặt Phương Châm cứ lúc
ẩn
lúc
hiện
trước mặt ông ta. (*Ngạc nhiên chưa*)
Tâm tư của Lô giáo sư đối với Phương Châm, Phương Châm đương nhiên
không
thể nào biết được, nhưng tâm tư của Nghiêm Túc đối
cô
lại rất
rõ
ràng. Cho nên rời
đi
từ phòng ăn
cô
vẫn muốn làm thế nào đề thoát khỏi người đàn ông này, thuận lợi bắt xe trở về thành phố S, để ngày thứ hai có thể
đi
làm đúng giờ.
Nhưng Nghiêm Túc vẫn cứ dính chặt lấy
cô
không
chịu
đi,
một
điểm ý tứ muốn
đi
cũng
không
có. Phương Châm lúc chờ thang máy rốt cuộc nhịn
không
được nữa mở miệng
nói: "Tôi phải về nhà."
"anh
cũng vậy mà, tiện đường tiễn em
một
đoạn đường.
đã
trễ thế này chắc
không
còn xe buýt vể thành phố S đâu."
Lời này nói ra lập tức khiến cho đường lui của Phương Châm bị chặn kín.
cô
vốn là
định buổi chiều sẽ trở về, nhưng sau đó lại bị Lô giáo sư kéo tới nơi này.
không
nghĩ đến lại gặp được Nghiêm Túc, quả thực chính là
âm
hồn
không
tán.
trên
đưởng trở về thành phố S, Phương Châm đều là trầm mặc, Nghiêm Túc cũng
không
nhiều lời, chủ động mở một bản nhạc êm dịu đến mức thôi miên. Phương Châm đã uống
một
chút rượu lại nghe nhạc
nhẹ, rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ.
Lúc
cô
vừa tỉnh dậy thì xe đã vào thị phân thành phố S, thậm chí chỉ
một
cái cua xe thì sẽ đến tiểu khu xa hoa
cô
đang
ở. Nghiêm Túc trực tiếp đem xe vào trong gara, sau đó mang Phương Châm lên lầu.
Phương Châm cảm thấy
anh
là có ý muốn qua đêm tại nhà
cô, sợ tới mức phải mau chóng lên tiếng: "Quá muộn rồi
anh
trở về
đi, tôi tự
đi
lên là được."
"Giúp cho em nhiều chuyện như vậy, tốt xấu gì cho
anh
miếng nước uống chứ."
"Tôi cho
anh
tiền,
anh
tự
đi
mua
đi." (*J*)
Nghiêm Túc quả thực bị
cô
chọc cho cười: "Phương Châm,
không
cần sợ hãi như vậy đâu. Hôm đó cơ hội tốt như vậy
anh
còn chưa ăn em, hôm nay
anh
sẽ
không
động đến em đâu.
anh
không
giống những lão già trong phòng ăn kia, dơ bẩn như bọn họ
anh
mới
không
là vậy."
Phương Châm cảm thấy lí luận của
anh
quả thực mạc danh kỳ diệu*, những người đó cũng
không
biết như thế nào mà làm cho
anh
không
vừa mắt, từ Lô giáo sư đến những người khác, đều bị
anh
gom thành bọn lưu manh sắc lang.
* Mạc danh kì diệu:
không
thể hiểu nổi
"Tôi đã nói bọn họ đều
không
có ác ý,
anh
không
cần phải như vậy."
"Vậy ít nhất cũng phải cám ơn
anh
đưa em trở về chứ. Nếu như
không
có
anh
em
hiện
tại chí ít phải bỏ ra mấy trăm ngàn tìm người đưa về, lại
không
thể cam đoan tài xế kia nhân phẩm có thật sự thuần lương hay
không,
sẽ
không
vì nửa đưởng thấy bộ dạng xinh đẹp của em mà sẽ đến nơi hoang vu hẻo lánh cưỡng hiếp em hay
không."
"anh,
anh
thật là..." Phương Châm quả thực
không
biết
nói
gì,
anh
có bị chứng hoang tường
không
vậy? Sao người nào vào miệng
anh
đều biến thành cầm thú hết vậy.
"Được rồi,
đi
thôi."
không
để ý tới ánh mắt tức giận cùa Phương Châm, Nghiêm Túc đưa tay vỗ vỗ bả vai
cô, chủ động
đi
lên trước. Lúc hai người
đang
đi
thang máy Nghiêm Túc lại thêm
một
câu, "mộtngười phụ nữ đêm hôm khuya khoắt ra ngoài phải cẩn thận, về sau nếu có
không
có chuyện gì thì buổi tối đừng
đi
ra ngoài. Nếu có chuyện gì gấp thì hãy gọi điện cho
anh."
"không
có việc gì,
không
có việc gì."
"Em
không
xem tin tức sao? Đoạn thời gian gần đây liên tục xày ra việc những
cô
gái trẻ bị làm hại. Em nên đề cao cảnh giác mới phải."
Bị
anh
nhắc nhở như vậy Phương Châm cũng nghĩ tới, gần đây
trên
mạng việc về phụ nữ trẻ tuổi
mộtmình ra ngoài gặp chuyện
không
may cũng
không
ít. Nghĩ đến đây Phương Châm trong long
không
khỏi nóng lên, ngữ khí cũng trở nên mềm nhũn: "Cám ơn
anh, tôi về sau
sẽ
chú ý. Bất quá hôm nay
thật
sựquá muộn, nước
không
nên uống, nếu
anh
không
yên tâm thì đưa tôi đến cửa nhà
đi."
"đi, vậy em nhớ
rõ
vào phòng thì tìm cái dù kia cho
anh."
Phương Châm nháy mắt
không
nói
nên lời, bản lĩnh đểu giả của
anh
thật
sự
đã đến mức đăng phong tạo cực*. Vừa tiến vào cửa nhà
cô, đã mở miệng đòi ngay một cây dù cũ rích.
*Đăng phong tạo cực: tột
đỉnh, tài giỏi