- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tận Xương
- Chương 48-2: Ăn đậu hủ (2)
Tận Xương
Chương 48-2: Ăn đậu hủ (2)
Tại
cổng trước khách sạn, Phương Châm cùng Nghiêm Túc làm như
không
hề quen biết đối phương,
không
nói
một
lời đều phần mình rời
đi.
Phương Châm theo Lô giáo sư
đi
thang bộ lên lầu 2, Nghiêm Túc
thì
được người đưa đến thang máy trực tiếp thượng đến tầng 10. Lúc
đi
thang máy Nghiêm Túc trong lòng thầm nghĩ: ông già kia là ai?
Phương Châm lại
không
kịp nghĩ đến quá nhiều, bởi vì vừa cùng Lô giáo sư
đi
vào phòng ăn,
cô
liền lập tức được diện kiến
một
đống lớn "Đại nhân vật", chỉ chào hỏi thôi cũng đủ làm cho
cô
choáng váng cả đầu.
Phương Châm ở
trên
xã hội kinh nghiệm giao tiếp đến cùng vẫn là
không
nhiều, lúc trước cho dù có thì ở trong lao 5 năm cũng đã bị mài sạch. Trong khoảng thời gian này
cô
làm công việc đều
không
cần phải xã giao, dẫn đến
cô
hôm nay vừa thấy cảnh tượng này trong long
không
khỏi rùng mình, lúc đầu còn có chút e sợ.
Nhưng
cô
đến cùng cũng là người trải qua nhiều biến
cố, lúc ban đầu có chút bối rối nhưng rất nhanh sau đó liền trấn định trở lại. Khi
cô
cùng
một
bàn đầy những người giới thiệu xong, thời điểm ngồi xuống nụ cười
trên
mặt
đã
trở nên phi thường tự nhiên.
Vừa rồi nghe Lô giáo sư giới thiệu những người đó xong Phương Châm cảm thấy quả nhiên đều là những người rất có máu mặt trong giới xuất bản sách nước ngoài. Cùng nhiều người như vậy xã giao đối với
cô
tuyệt đối có lợi, chẳng sợ
không
thể kiếm được tiền, chỉ cần cùng bọn
hắn
trò chuyện để tăng thêm kiến thức cũng đã tốt rồi.
một
bữa cơm ăn được coi như tận hứng.
trên
bàn cơm Phương Châm là người
không
có quyền để lên tiếng cho dù
một
câu, cho nên
cô
là người im lặng nhất. Bình thường chỉ có người khác hỏi
cô
mới đáp lại một hai câu. Đến nơi này
cô
lại bắt đầu cảm thấy chính mình may mắn khi đáp ứng Nghiêm Túc làm công việc kia.
Giống như vậy trường hợp
không
khỏi muốn bị người khác hỏi làm việc ở đâu, nếu còn vẫn như trước kia làm người vệ sinh vậy thì phải
cố lảng tránh
không
nói, nhưng Phương Châm nhất định sẽ ngượng ngùng
nói
ra. Nếu
cô
không
biết xấu hổ
nói
thì ai cũng sẽ
không
khỏi nghi ngờ, Lô giáo sư có học trò giỏi của khoa ngoại ngữ như thế nào
sẽ
đi
làm công việc như vậy?
một
khi đã hoài nghi thì sẽ có khả năng bị người ta tìm ra được quá khứ của
cô. Giống như bây giờ người ta vừa nghe
cô
làm việc tại Thâm Lam lập tức liền lộ ra vẻ tin phục. Có
một
hai người thích khoe khoang còn
đang
ở đó thổi phồng chính mình cùng chủ tịch Thâm Lam có quan hệ như thế nào, cùng Nghiêm gia giao tình sâu đậm ra sao.
Phương Châm yên lặng nhớ kỹ tên người này, để ngày sau có thể hỏi Nghiêm Túc một chút,
nói
khôngchừng còn có thể đào ra được chút ít gốc gác của người này.
Trừ bỏ lúc chen miệng được vài câu, phần lớn thời gian Phương Châm đều là ngồi
một
bên nghe người ta
nói. Đương nhiên tham dự buổi tiệc như vậy bị mời rượu là
không
thể tránh được. Phương Châm
nóimình
sẽ
không
uống rượu, nhưng người mời rượu
thật
sự
quá mức nhiệt tình. Hầu hết đàn ông đều xem việc được nhìn thấy phụ nữ uống say là một thú vui,
rõ
ràng
trên
bàn so với
cô
rất nhiều người có thể uống được, nhưng hắn lại là nhìn chằm chằm
cô
không
buông.
Lô giáo sư cũng ở bên cạnh dùng ánh mắt ý bảo
cô
đừng uống, lại chủ động thay
cô
giải vây: "Đây là học trò của ta, các người cũng nên nhìn mặt mũi của ta mà tha cho em ấy
một
lần. Phương Châm em cũng thật là phải cho mọi người một chút mặt mũi chứ, uống
một
ly
đi, em ấy uống
một
ly thì thế nào?"
nói
đến đây đã là nhân nhượng cho
cô
lắm rồi, Phương Châm
không
khể
không
uống được, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận ly rượu được đưa tới. Đó là hơn phân nửa ly rượu đỏ, Phương Châm nghĩ rằng nếu là toàn bộ uống
cô
sẽ ở chỗ này ngủ thiếp
đi
mất.
Nhưng chuyện đã tới mức này
không
uống
không
được,
cô
chỉ có thể
cố gắng uống, uống xong sau nhanh chóng lấy cớ ra ngoài
đi
WC, thừa dịp cồn còn chưa khuếch tán đến toàn thân hãy nôn ra. Đỡ phải đến thời điểm uống say về nhà
không
được
không
nói, còn phải khiến Lô giáo sư phải đỡ
cô
ra khỏi khách sạn.
Lô giáo sư như thế nào cũng là đàn ông, Phương Châm cảm thấy như vậy cũng quá thất lễ.
cô
rời khỏi ghế ngồi nghiêng ngả lảo đảo hướng đến WC bước
đi, mới
đi
được
một
đoạn ngắn đầu liền cảm thấy choáng cực kỳ,
không
cẩn thận trực tiếp đụng vào tường hành lanh.
Vừa lúc có một nữ phục vụ
đi
ngang qua, nhanh chóng
đi
lên đỡ
cô: "Tiểu thư,
cô
không
sao chứ?"
"không
có việc gì
không
có việc gì, xin hỏi toilet ở hướng nào vậy?"
"Phía trước rẽ trái là tới,
cô
có muốn tôi đỡ
cô
đi
không?"
Phương Châm vốn muốn
nói
không
cần, nhưng cảm giác được
hiện
tại ở trong tình huống này
khôngphải là thời điểm cậy mạnh, vì thế gật gật đầu cảm ơn đối phương, đem tay đưa qua.
Phục vụ đỡ
cô
lảo đảo
đi, thời điểm đến khúc ngoặt Phương Châm cảm giác trước mắt bỗng tối đen, bàn tay khoát lên người phục vụ tựa hồ như có người nắm lấy, sau đó
cô
liền ngã vào
một
l*иg ngực rộng lớn, rắn chắc mà lại ấm áp.
Cứ cho là có vài phần men say, nhưng
cô
vẫn lập tức ngửi ra hương vị của đối phương: "Nghiêm Túc?"
"Là
anh."
"anh,
anh
như thế nào ở chỗ này?"
"anh
tới dùng cơm. Chúng ta vừa mới gặp nhau tại cửa, em quên rồi sao?"
Phương Châm nháy hai lần ánh mắt nghĩ tới: “
anh
cũng ở đây tầng này ăn cơm sao?"
Nghiêm Túc đương nhiên
sẽ
không
ở tầng ăn cơm,
anh
sở dĩ tới nơi này hoàn toàn là vì
không
yên long cho Phương Châm. Phương Châm là người như thế nào
anh
hiểu
rõ
vô cùng, bình thường hiếm khi ra khỏi cửa, là một trạch nữ điển hình. Mà lại đột nhiên chạy đến một nơi cách thành phố S
một
giờ
đi
xe, hơn nữa buổi tối còn cùng người ta
đi
ăn cơm?
Hơn nữa bạn bè của
cô
lại vô cùng ít ỏi, bình thường hay lui tới chỉ có vài người. Ông lão kia thoạt nhìn thập phần lạ mặt, Nghiêm Túc lúc điều tra bạn bè người thân của Phương Châm
không
hề nhìn thấy một người như ông ta. Điều này làm cho
anh
có chút bất an.
Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại một thân một mình rất dễ dàng trở thành mục tiêu của những lão già. Nghĩ đến Phương Châm có khả năng rơi vào nguy hiểm, Nghiêm Túc nào còn có thê nuốt trôi cơm, liền lấy cớ xuống lầu tìm
cô
.
Kết quả vừa xuống lầu liền nhìn thấy Phương Châm man đầy men say
đi
đến WC, vì thế
anh
lập tức đón
cô
từ trong tay người phục vụ, kéo vào trong ngực thấp giọng
nói: "Em làm sao vậy, uống nhiều quá?"
"không
có, chỉ uống
một
ly, chỉ là choáng
một
chút mà thôi.
anh
yên tâm tôi
không
có say, tôi muốn
đitoilet."
"Muốn
đi
vệ sinh?"
"không
phải, là muốn
đi
ói, ói ra hẳn là tốt hơn nhiều."
"đi, vậy
anh
đưa em
đi."
Nghiêm Túc
nói
xong liền ôm Phương Châm
đi
về phía trước. Phương Châm hoảng sợ, lập tức tỉnh rượu hẳn ba phần: "anh,
anh
khổng thể vào toilet nữ được."
"Ai
nói
chúng ta muốn
đi
toilet nữ."
"Nhưng ta cũng
không
thể vào toilet nam a."
"Yên tâm, chúng ta cũng
không
đi
toilet nam." Nghiêm Túc khi
nói
chuyện thì đã dừng lại ở trước
mộtcái kính mờ,
anh
ấn vào cái nút
trên
tường, cửa kính tự động mở ra, hiện ra bên trong là
không
gian mấy mét vuông.
Phương Châm nhìn nhìn bồn rửa tay bồn cầu cùng thủy tinh kính, mờ mịt hỏi Nghiêm Túc: "Đây là nơi nào?"
"WC dành cho người khuyết tật.
anh
đã
khóa cửa, em
hiện
tại có thể yên tâm thoải mái nôn ra."
Phương Châm nhìn theo phương hướng ngón tay Nghiêm Túc
đi
đến xem bồn cầu, vẻ mặt như bị táo bón biểu tình: "anh
muốn tôi ở trong này nôn sao?"
"Chẳng lẽ em còn muốn ra bên ngoài nôn?"
Đương nhiên là
không
phải, chẳng qua là khi Nghiêm Túc có mặt Phương Châm đột nhiên lại
không
thể nôn ra. Phụ nữ rất coi trọng mặt mũi,
cô
không
cho rằng chính mình cùng Nghiêm Túc
sẽ
có tương lai, nhưng
cô
dù sao đối với
anh
cũng có chút cảm tình. Trước mặt
anh
nôn mửa một việc khiếm nhã như vậy
cô
thật
sự
làm
không
được. Vì thế
cô
bỉu môi
nói: "Thôi, tôi
không
muốn nôn nữa, chúng ta vẫn là ra ngoài
đi."
"Lúc này
không
nôn, là muốn ra ngoài nôn
trên
người
anh
sao?"
Nghiêm Túc khi
nói
chuyện đã
đi
tới vài bước, ôm lấy Phương Châm chạy đến bồn cầu, sau đó thừa dịp
cô
không
có phòng bị giơ chân lên đá đầu gối chân phải
cô
một
cái. Phương Châm chân mềm nhũn liền quỳ
một
đầu gối xuống, mặt thiếu chút nữa đập vào bồn cầu.
Sau đó
cô
nghe
trên
đỉnh đầu Nghiêm Túc chuyên chú
nói
với
cô: "Phun
đi,
không
cần để ý đến, cùng lắm
thì
anh
quay mặt
đi
chỗ khác."
Bị
anh
chà đạp như vậy Phương Châm dạ dày trở nên
cồn cào vô cùng, nhẫn nhịn
không
thể được vì thế liền toàn bộ nôn ra. Nghiêm Túc tuân thủ lời hứa hẹn xoay người sang chỗ khác
không
hề nhìn
cô, đưa tay nhìn đồng hồ tinh xảo
trên, thầm tính toán lúc này nếu lái xe trở về thành phố S, đại khái mấy giờ có thể đến. Có cơ hội hay
không
trong nhà Phương Châm dùng một ly trà hay
không, cho dù là nước lọc thôi cũng tốt.
anh
ở nơi đây suy nghĩ như thế nào có thề ăn được đậu hủ, thì bên kia Phương Châm vừa mới nôn ra muốn đứng lên thì
không
kìm được nôn tiếp, trong lòng thầm nghĩ dạ dày chính là
không
nghe lời của
cô, đem tất cả những thứ tối hôm nay toàn bộ đều phun ra.
Lúc đó Phương Châm còn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng giờ
không
thèm để ý nữa. Để Nghiêm Tú nhìn thấy cảnh thất thố của
cô
cũng rất tốt, làm cho
anh
không
có hứng thú với
cô
nữa, ngày nói lời tạm biệt với
cô
là trong tương lai gần.
Nghĩ đến đây
cô
càng khoa trương biểu diễn một phen,
rõ
ràng là
không
còn thứ gì để nôn ra nữa, đại ý là muốn quyết tâm làm cho Nghiêm Túc cảm thấy ghê tởm
cô
mới thôi.
Cũng
không
biết nôn ra bao lâu, dù sao Phương Châm ngay cảm giác nôn cũng
không
còn, cũng
khôngnhìn thấy ánh mắt chán ghét của Nghiêm Túc nhìn
cô.
Càng về sau
cô
ngay cả nôn cũng
không
nổi nữa, chỉ có thể đứng dậy đỡ eo thở dốc, thuận tiện dùng khóe mắt quét nhìn Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc có ý bảo
cô
ở lại đây tắm rửa, lại rút giấy
trên
bồn rửa tay đưa qua: "Chấp nhận dùng
đi,
anh
ra ngoài chuẩn bị cho em chút nước.
anh
lái xe đưa em về nhà?"
"không
cần." Phương Châm đại khái rửa mặt muốn
đi
ra.
cô
ở tại WC rất lâu rồi, đợi tiếp nữa mấy người Lô giáo sư sẽ trở nên khả nghi.
Nghiêm Túc thấy
cô
muốn
đi, trực tiếp đưa tay ngăn
cô
lại: "Như thế nào, còn muốn trở về chăm sóc ông già kia?"
"Cái gì mà ông già, đó là giáo sư đại học của tôi,
anh
nói
chuyện tôn trọng một chút."
"Giáo sư, lại là thầy trong đại học, đây đều quá khứ
đã
bao nhiêu năm rồi, buổi tối lại mang học sinh tới loại khách sạn này, giáo sư của em thật có cá tính."
Phương Châm đầu óc choáng váng nên
không
ngửi ra giấm chua trong lời Nghiêm Túc, vẫn như trước giải thích: "
không
phải chỉ có một mình giáo sư. Chúng tôi là
một
đám đông cùng nhau ăn cơm. Đều là người trong giới ngoại ngữ xuất bản. Giáo sư gần đây cho tôi
không
ít tư liệu để dịch, hôm nay là dẫn tôi tới làm quen vói mấy người chủ biên, đây đối với công việc sau này của tôi là có lợi."
Nghe
nói
như thế Nghiêm Túc khẽ nhíu mày: "Đột nhiên lại làm phiên dịch, như thế nào, em gần đây thiếu tiền?"
"không,
không
có. Kiếm nhiều một chút
không
tốt sao? Đây là sở trường của tôi, tôi tiếp tục làm cũng rất bình thường.
anh
đừng có chắn đường của tôi, tôivphải
đi, người ta vẫn
đang
chờ tôi đấy.
anh
đừng làm hại tôi phải thất lễ."
"Thoạt nhìn em đối với mấy người già này thật coi trọng.”
Phương Châm lười cùng
anh
tranh cãi, đẩy tay
anh
ra muốn
đi, kết quả Nghiêm Túc lại giữ chắc bả vai
cô, đem cả người
cô
ôm vào trong ngực: "đi, nếu là người đối với em có chỗ trọng dụng, vậy
anh
cũng muốn cùng em
đi
xem sao."
"anh
đi
làm cái gì?"
"Giữ thể diện cho em, chủ tịch Thâm Lam như thế nào lại
không
tốt, cũng có thể giúp phần tử trí thức như mấy người đó mặt mũi.
nói
không
chừng bọn họ thấy
anh
sẽ
càng quan tâm em hơn."
sự
thật
đúng là như thế, vừa rồi những người đó nghe
nói
đến Thâm Lam biểu tình
rõ
ràng là rất tôn trọng. Nhưng nếu Nghiêm Túc
đi
cùng
cô
làm thế nào giải thích thân phận của
anh
a.
"Em
không
cần giải thích,
anh
nói
là được."
"anh
tính toán
nói
như thế nào?"
"thì
nói
anh
là sứ giả hộ hoa của em, em thấy thế nào?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tận Xương
- Chương 48-2: Ăn đậu hủ (2)