Chương 47-3: Cực hạn (3)

Nghiêm Túc cả người triệt để đè



lại, từ đầu đến chân đem



chặt chẽ ràng buộc

trên

giường,

khôngđợi Phương Châm phản kháng đôi môi lập tức nặng nề đè lên.

Nụ hôn này quả thực là muốn hôn Phương Châm cho đến chết.



cơ hồ

không

thể hô hấp được, vài lần muốn dời miệng ra chỗ khác nhưng lại đều

không

thành công.

không

khí bên trong phổi giống như là triệt để bị hút

đi, đến lúc thần trí Phương Châm

đã

có điểm mơ hồ, hai mắt tối sầm cơ hồ muốn ngất xỉu.

Đến lúc này Nghiêm Túc mới buông



ra, tùy ý nhìn



cả người run rẩy kịch liệt vì hô hấp, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khó chịu đến cực độ.

Nghiêm Túc kỳ

thật

có chút đau lòng, nhưng rồi lại bị

sự

tức giận trong lòng đánh thẳng.

anh

chịu đựng phản ứng sinh lý to lớn của bản thân, cắn răng

nói

với Phương Châm: "Xem ra chuyện ngày hôm đó quả

thật

quá trẻ con, nên em hoàn toàn

không

có để ở trong lòng. Là do

anh

nhất thời mềm lòng, sớm biết rằng em như thế này

thì

anh

nên tiến thêm

một

bước mới phải. Bất quá hôm đó

không

có quan hệ gì

thìhôm nay cũng

sẽ

như vậy."

Phương Châm

không

thể tin trợn to hai mắt: "anh,

anh

muốn làm gì?"

Tuy rằng đó là câu nghi vấn, nhưng trong lòng



đã

có đáp án rất



ràng.

"Em yên tâm, phòng này cách

âm

phi thường tốt. Hơn nữa nơi này cũng coi như là tầng cao nhất, tầng

trên

không

có ai ở, cách vách cũng

không

có hàng xóm, vô luận phát sinh chuyện gì cũng cùng em

không

có quan hệ, cũng

không

có ai nghe được, em

không

cần phải ngượng ngùng."

Phương Châm quả thực bị dọa đến sợ,



đã

ở trong lao tù 5 năm, nhưng



cũng chưa bao giờ cho rằng

sẽ

có giờ phút mà



lại sợ hãi đến như vậy. Nghiêm Túc hoàn toàn khác với những người cùng tù với

cô, các



cho dù có hung tàn lại hung hãn, nhưng còn có cảnh ngục có thể quản các nàng. Nghiêm Túc lại

không

được như vậy,

không

ai có thể quản được

anh. Nơi này là địa bàn của

anh, giống như

anhnói

vậy,



có kếu đến nát cổ họng

thì

cũng

sẽ

không

có người nghe.

một

cỗ tuyệt vọng tràn ngập trong cõi lòng

cô, Phương Châm ánh mắt đau xót cơ hồ muốn rơi lệ. Nhưng càng ở trong thời điểm như thế này

thì

lòng tự tôn càng

không

cho phép



rơi lệ. Cho dù bị buộc đến hoàn cảnh tuyệt vọng, Phương Châm

không

biết từ nơi nào đến lại có

một

cỗ dũng khí, cắn răng đáp trả Nghiêm Túc: "anh

định làm cái gì vậy, chuẩn bị cưỡиɠ ɠiαи sao?

anh

cảm thấy dưới tình huống này cùng tôi phát sinh quan hệ,

thì

tôi

sẽ

yêu

thương

anh

sao?"

"Chẳng lẽ

anh

không

cưỡng em

thì

em

sẽ

yêu

anh

sao? Phương Châm, em

thật

sự

là người lòng dạ sắt đá.

anh

đối với em tiêu phí biết bao tinh lực cùng tình cảm, nhiều đến mức ngay cả

anh

cũng có chút bị mê hoặc. Nhưng

anh

cái gì cũng

không

có được,

không

được đáp trả

không



sự

ôn nhu từ em, thậm chí cũng

không



một

lời hay ý đẹp. Em đừng có cho rằng

anh

là thần tiên,

anh

chính là bản thân

anh, đối với em

anh

tự nhận mình có là người rất kiên nhẫn, nhưng em

không

thể hết lần này đến lần khác khiêu chiến

sự

cực hạn của

anh. Chắc em

đã

từng nghe qua

một

câu: Độ nhẫn nại của đàn ông là có hạn chế."

"Nhưng

anh

không

thể nhịn thêm

một

chút nữa sao?"

Phương Châm hơi mím môi,

nói

chuyện ngữ khí



rệt có yếu

đi

vài phần.

không

khí trong phòng nguyên bản là

đang

giương cung bạt kiếm bởi vì những lời này lập tức hòa hoãn

đi

rất nhiều, Nghiêm Túc thậm chí lộ ra tia mỉm cười: "Em đây là

đang

cầu

anh

sao?"

Phương Châm thuận tiện bò lên

trên: "Đúng là tôi

đang

cầu xin

anh

đấy. Nhẫn cũng đều nhẫn rồi,

anhlại nhẫn nhịn thêm

một

đoạn thời gian

đi.

anh

mà đối với tôi cưỡng ép, tôi vĩnh viễn

sẽ

không

yêuthương

anh

đâu.

anh

muốn đem những điểm hi vọng còn sót lại kia

một

phút dụi tắt sao?"

"Em ý tứ này là nếu

anh

hôm nay buông tha em, em

sẽ

thử

yêu

thương

anh?"

"Được, tôi

sẽ

cố gắng." Phương Châm nháy mắt có tình có lệ

nói

với đối phương. Thừa dịp

hiện

tại có cơ hội chuyển đổi vội vàng đem người khống chế cho tốt, thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm mới là phương án tốt nhất. Lúc

nói

lời này Phương Châm trong lòng

không

khỏi thở dài,



cũng

không

phải

không

muốn

yêu

thương Nghiêm Túc, mà



thật

sự

cảm thấy chính mình

yêu

không

nổi người đàn ông này.

Hai người bọn họ,

một

người

một

khuyết điểm cũng

không

có có thể

nói

là hoàn mỹ,

một

người

thìkhuyết điểm đầy người khiến người ta phải phát bệnh, cùng nhau ở chung

một

chỗ

thật

sự

sẽ

có hạnh phúc sao?

Nhưng bây giờ

không

phải là lúc suy xét cái này, Phương Châm vì muốn Nghiêm Túc tin tưởng, chỉ có thể tiếp tục

nói

dối: "Chuyện của La Thế ở trong lòng tôi chính là

một

cây gai.anh

cho tôi chút thời gian để tôi có thể đem cái gai này nhổ bỏ. Hai người

yêu

đương mà

một

người trong lòng có khúc mắc,

thìthật

sự

mọi chuyện cũng

sẽ

không

có kết quả “anh

có hiểu ý của tôi

không?"

"anh

hiểu." Nghiêm Túc sờ cái trán bóng loáng của Phương Châm,

nhẹ

nhàng hôn lên mặt nàng

một

cái, "anh

vốn cho rằng 5 năm thời gian này

đã

đủ cho em thoát khỏi cái gai này,

không

nghĩ đến..."

"Đó chính là

một

con người, thời gian tuy rằng có thể xóa nhòa mọi thứ, nhưng cũng là cần quá trình nhất định.

anh

có thể lại cho tôi chút thời gian được

không?"

Nghiêm Túc nhìn Phương Châm

không

nói

lời nào,

thật

lâu sau qua

đi

mới thở dài

một

hơi: "anh

như thế nào lại đối với em đến mềm lòng như vậy. Ngay cả

anh

cũng

không

thể giải thích được."

Nghe

anh

nói

như thế gánh nặng trong lòng Phương Châm liền được trút

đi,

một

tảng đá lớn rốt cuộc cũng buông được

một

nửa. Kết quả

không

đợi



triệt để buông tảng đá lớn này xuống, Nghiêm Túc lời vừa

nói

đã

chuyển, vừa tựa như cười chế nhạo

nói: "Có đôi khi

anh

lại cảm thấy em vĩnh viễn

sẽ

để cái gai này đâm sâu vào trong lòng em. Nếu quả

thật

là như vậy chi bằng

hiện

tại giữ chặt lấy em, cũng chẳng sợ

không

chiếm được tình cảm của em, chỉ cần thân thể của em là tốt rồi."