Chương 47-2: Cực hạn (2)

Phương Châm đưa tay xem đồng hồ,

đã

hơn sáu giờ, lúc này làm bánh bao đời nào mới có thể ăn được a.



nghĩ nghĩ đến năng lực của mình cùng tính tình

không

biết nhân gian khó khăn Nghiêm thiếu gia mà giải thích: "Làm bánh bao cần phải nhào bột, nhào bột tốn rất nhiều thời gian,

một

chốc

không

thể ăn được."

"không

quan hệ,

anh

giúp em làm."

Đây

không

phải là vấn đề người làm. Nhào bột cần phải có thời gian đại thiếu gia à. Phương Châm nhớ tới Nghiêm Túc từng nấu canh, nhưng

anh

ở phương diện nấu ăn tựa hồ

một

chốc

không

thể thông.

"anh

nói

xem nếu

hiện

tại làm bánh bao

thì

chừng nào mới có ăn?"

"Lo lắng thời gian làm cái gì, có thể ăn được là tốt rồi? Vừa nhào bột vừa chuẩn bị nguyên liệu là được.

nói

đi

em có làm

không?"

"Làm."

"Vậy là được rồi. Làm culy giúp em thu dọn đồ đạc nữa ngày trời, dù sao cũng phải thương tiếc

anh

mộtchút chứ." Nghiêm Túc khi

nói

chuyện

đã

tiến vào rồi.

anh

đã

sớm cởϊ áσ khoác,

trên

người chỉ mặt

mộtchiếc áo sơ mi của bộ vest, cả người

anh

nhìn qua rất có khí chất của

một

model.

anh

vừa

nói

vừa xắn tay áo, ánh mắt chuyên chú nhìn khiến người khác phải tim đập chân run.

Trước sắc đẹp Phương Châm có chút cầm lòng

không

trụ, ma xui quỷ khiến liền đáp ứng nhiệm vụ làm bánh bao này. Nghiêm Túc xắn tay áo xong hỏi: "Muốn

anh

làm gì?"

Phương Châm mở tủ lạnh ra nghĩ nghĩ, cầm ra

một

khối thịt heo

đã

đông lạnh giống như cục đá, đặt lên tấm thớt: "Băm

nhỏ

thịt."

Đây đúng là

một

thể lực sống

không

phải người cao to như Nghiêm Túc là

không

được. Nghiêm Túc cũng

không

luống cuống, cài tạp dề lên sau đó cầm lấy khối thịt nhìn nhìn, chọn chiếc dao sắc bén đem thịt cắt làm đôi,

một

nửa bỏ vào lại tủ lạnh nửa kia bỏ vào lò vi sóng để rã đông.

Lúc Nghiêm Túc băm thịt Phương Châm vẫn liếc mắt nhìn

anh,

không

khỏi cảm thán đàn ông cùng phụ nữ ở phương diện thể lực

thật

sự

khác biệt. Thịt đông lạnh thành như vậy Phương Châm căn bản

khôngthể cắt xuống

một

cm nào, Nghiêm Túc nhưng lại có thể dễ dàng đem thịt phân thành hai. Nếu Nghiêm Túc

không

phải là quân tử, ở trong cái phòng này cho dù

anh

có tâm tư xấu,

thì

Phương Châm cũng

không

có đường nào để trốn.

Nghiêm Túc phát

hiện

Phương Châm nhìn

anh

chăm chú, vì thế liền hỏi: "Sao vậy,

trên

mặt

anh

có vết bẩn à?"

"không

có."

"Em nhào bột được

không, tay em có lực ra sao? Nếu

không

thì

em dạy

anh,

anh

đến giúp em."

Cái chủ ý này

không

sai, làm bánh bao nhào bột là mấu chốt, đàn ông lực đạo mạnh yếu khống chế đều rất tốt giúp bề mặt bột đều đều bóng loáng dễ dàng lên men hơn. Phương Châm vừa nghe

không

nóihai lời liền đem chậu bột đưa qua, bắt đầu từng bước

một

chỉ đạo Nghiêm Túc nhào bột như thế nào.

Nghiêm Túc ở phương diện này là người mới, cho dù lực lĩnh ngộ cao

thì

cũng có chỗ làm

không

đúng. Phương Châm là người dạy đương nhiên phải tự mình làm mẫu, hai người bốn tay nhào bột qua lại, tất nhiên

sẽ

dẫn đến đυ.ng chạm.

Mặc dù là có mang bao tay, nhưng độ ấm ở đầu ngón tay vẫn lơ đãng truyền tới tay của đối phương. Vừa mới bắt đầu Phương Châm còn chưa cảm thấy,

một

mực chỉ giáo Nghiêm Túc nhào bột như thế nào. Dần dần



cảm thấy có chút

không

đúng, bởi vì



cảm thấy



rệt động tác trong tay Nghiêm Túc

đã

chậm lại.



vừa ngẩng đầu, liền thấy

một

cỗ ánh mắt nóng bỏng chặt chẽ dán lên mặt của

cô, quả thực muốn đem cả người



hòa tan.

-------------------------------------------------------------------------------

Đêm hôm đó bánh bao rốt cuộc làm thành như thế nào Phương Châm quả thực

không

thể nghĩ ra.

Dù sao bột cũng

đã

nhồi xong, lúc nhồi xong

thì

thau sạch tay sạch,

không

dính chút bột thừa nào, quả thực có thể

nói

là hoàn mỹ.

Nhưng Phương Châm

trên

mặt cũng hồng hồng có thể

nói

là hoàn mỹ tương đương.

Nghiêm Túc nhìn



như vậy

không

khỏi mỉm cười: "Xem ra trong phòng hơi nóng,

anh

nên cởi thêm

một

cái áo mới được."

anh

vừa

nói

vừa cởi bao tay, đem áo sơmi bên ngoài cởi ra khiến cho



khó hiểu, thuận tay hướng sofa phòng khách ném, lúc quay lại còn cởi

một

nút áo sơ mi. Đối với này

hắn

giải thích: "Băm thịt sử dụng tương đối nhiều lực, ra nhiều mồ hôi."

Kết quả là lúc băm thịt Nghiêm Túc

thật

sự

toát rất nhiều mồ hôi, vì thế cái sơ mi kia của

anh

càng lúc càng được mở nhiều nút hơn, từ

một

cái đến hai cái rồi đến ba cái. Phương Châm tận mắt thấy trước ngực

anh

da thịt càng lúc lộ càng nhiều, cuối cùng vẫn là

không

thể nhìn nổi nữa, chủ động đề nghị: "Nếu

không

thì

tôi bật điều hòa cho

anh

nha?"

"không

cần, như vầy cũng rất mát mẻ."

Mát mẻ kiểu gì,



ràng là đùa giỡn lưu manh! Phương Châm bất đắc dĩ trợn mắt

một

cái, xoay người ra khỏi phòng bếp, chờ đến lúc Nghiêm Túc đem thịt băm hoàn toàn mới

một

lần nữa

đi

vào ướp gia vị.

Nghiêm Túc đứng ở bên cạnh xen mồm: "Làm bánh bao thịt sao?"

"Đêm nay có thể ăn được bánh bao thịt

đã

là tốt lắm rồi, làm tiếp cái khác nữa

thì

trời cụng

đã

sáng rồi."

"anh

kỳ

thật

cũng

không

ngại cùng em cùng nhau làm đến hừng đông." Nghiêm Túc

nói

xong lời này người bên canh nhất thời lạnh toát, trước ngực ba cái nút áo được cởi bỏ, lộ ra

một

mảng lớn bóng loáng da thịt. Cơ bắp trước ngực theo hô hấp

ẩn

ẩn

phập phồng, quả thực là gợi cảm đến cực điểm.

Hơn nữa

anh

nói

lời kia

thật

sự

khiến người khác phải hiểu lầm, tuy rằng biết



anh

là ám chỉ chuyện làm bánh bao này, nhưng liên tưởng đến

sự

tình của hai người trước kia, Phương Châm đành phải nuốt nước miếng.

Cái động tác rất

nhỏ

này đương nhiên

không

thể tránh được ánh mắt của Nghiêm Túc, vì thế

anh

vừa cười vừa đứng lên: "Em nghĩ

đi

đâu vậy? Kỳ

thật

nếu em nghĩ lời

nói

của

anh

như vậy

anh

cũng

khôngngại.

anh

thường xuyên tập thể hình nên thể lực rất tốt, lúc này làm xong bánh bao ăn xong, lại tắm rửa

một

cái ít nhất cũng gần mười giờ. Từ mười giờ đến sáu giờ sáng là tám tiếng, hẳn là OK."

OK cái đầu của

anh

chứ OK. Phương Châm

thật

sự

muốn bay lên

một

cước hủy diệt cái địa phương dưới rốn tam tấc của Nghiêm Túc. Nhưng



vẫn còn sót lại

một

ít lý trí, giả vờ trấn định đáp: "không

cần, tôi

không

có hứng thú."

nói

xong



xoay người muốn

đi, lại bị Nghiêm Túc duỗi tay trực tiếp kéo trở về.



cả người đâm sầm vào l*иg ngực Nghiêm Túc, cơ bắp rắn chắc đâm



khiến



toàn thân xương cốt đau,

không

khỏi nhe răng.

"Được rồi, thừa dịp

anh

còn có chút khí lực

thì

làm bánh bao nhanh lên

đi. Nấu

không

ăn cơm

anh

chết đói mất."

Phương Châm thời điểm

nói

chuyện đầu liều mạng hướng sang

một

bên, tận lực cách l*иg ngực Nghiêm Túc xa

một

chút.



thật

sợ đối phương duỗi tay trực tiếp đem đầu



ấn vào trước ngực

anh, làm cho hai má



không

chút cự ly

không

bị ngăn trở ngại dán lên làn da bóng loáng trước ngực.

Chuyện như vậy khiến Phương Châm

thật

sự

muốn phát điên luôn rồi.

Nghiêm Túc chịu đựng xúc động cười to trêu chọc nàng: "Có cái gì mà phải xin lỗi, so với chuyện khác em việc gì cũng

không

làm."

"Việc kia là ngoài ý muốn."

"Vậy hôm nay liền đem ngoài ý muốn kia biến thành thuận theo tự nhiên

đi." Nghiêm Túc vừa

nói

vừa nâng cằm Phương Châm lên, bắt



phải nhìn mình, "Em hẳn là nên tuân theo ý muốn của chính mình

đi."

"Ý muốn của tôi chính là

không

muốn cùng

anh

có bất kỳ chuyện liên quan nào."

"Phụ nữ

nói

dối

thật

là dễ nghe."

"Tôi

không



nói

dối."

"Tự em đến xem biểu

hiện

ngày hom đó của em,



ràng em

hiện

tại chính là

đang

nói

dối."

"Chuyện ngày đó

không

chả có nghĩa gì cả, chúng ta

sự

tình cũng

không

có phát sinh."

Nghiêm Túc cảm thấy Phương Châm

thật

sự

là người rất mạnh miệng. Xem bộ dáng



cứng cổ cùng

anh

tranh cãi, Nghiêm Túc

thật

muốn ôm



dậy ném lên giường, sau đó hung hăng cỡi quần đánh mông

cô.

đã

sờ gốc rễ của

hắn

dạo chơi

một

vòng, thế nhưng lại dám

nói

thực chất

không

hề có

sự

tình gì phát sinh.

thật

sự

cho rằng

anh

là loại đàn ông tùy tiện sao, bởi vì có tiền nên có thể chơi phụ nữ khắp khắp thiên hạ, cho nên nhiều hơn hay thiếu

đi

một

người đều

không

quan trọng?

Cả đời đây là lần đầu

anh



một

người con

gái

mà làm nhiều chuyện như vậy, mà



gái

này từ đầu đến cuối đều

không

để

anh

ở trong lòng?

Nghiêm Túc trong phút chốc ánh mắt nhíu lại, mày nhăn thành

một

đường,

nói

chuyện ngữ khí cũng bén nhọn hơn vài phần: "anh

thật

không

nghĩ tới em lại là phụ nữ tùy tiện đến vậy.

sự

tình này trước kia em thường xuyên làm?"

Lời này

nói

ra có chút thương tâm, Phương Châm cắn cắn môi

không

nói

chuyện. Nên

nói

như thế nào đây, nàng cùng La Thế

đã

từng tiếp xúc thân mật, nhưng

sự

tình này quả

thật

chưa từng làm qua. Hôm đó



là lần đầu tiên.

Nghiêm Túc

nói

lời này khiến



có chút căm tức, tổn thương lòng tự trọng, cằm lại bị

anh

kiềm chế thế nào cũng

không

thoát được, vì thế



hung tợn mở miệng: "không

sai, chuyện này đối với tôi quả

thậtkhông

tính là cái gì.

anh

đừng quên tôi thiếu chút nữa là kết hôn, tôi cùng La Thế còn cái gì mà chưa từng làm qua, chúng tôi ngay cả đứa

nhỏ

cũng có,

không

khác gì các cặp vợ chồng bình thường.

anhcòn trông mong tôi là

một



gái

đơn thuần trong sáng sao?"

Nghiêm Túc sắc mặt

âm

trầm tới cực điểm, lực đạo

trên

tay cũng

không

khỏi tăng thêm

một

ít. Phương Châm lúc

nói

ra rất thống khoái, nhưng vừa nhìn thấy

anh

có biểu tình trong lòng lại

không

khỏi sợ hãi.



nhớ tới tư thế Nghiêm Túc thái thịt vừa rồi, hai người bọn họ thể lực quá cách xa,



thật

sự

khôngphải là đối thủ của

anh.

Phương Châm thân thể

không

khỏi run lên,



muốn

nói

một

chút gì đó để dịu

đi

bầu

không

khí. Nhưng lời

nói

còn chưa thoát ra khỏi miệng

thì

đã

thấy trời đất rung chuyển, ngay sau đó



chợt nghe thấy chính mình hét lên

một

tiếng, hai chân nháy mắt cách xa mặt đất,



bị

anh

vác lên vai như khiêng bao tải,

đi

thẳng ra khỏi phòng bếp.

Phương Châm nhìn sàn nhà tim



đập nhanh như thể muốn nổ tung. Nghiêm Túc

không

khách khí khiêng



đi

đến bên giường, sau đó dùng lực ném



lên giường. Bị ném xuống trong nháy mắt Phương Châm đau đến mức phải kêu to

một

tiếng, nhưng rất nhanh



ngay cả kêu cũng

không

thể kêu được