- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tận Xương
- Chương 47-1: Cực hạn (1)
Tận Xương
Chương 47-1: Cực hạn (1)
không
biết vì sao, bị Nghiêm Túc nhìn như vậy,
một
thân Phương Châm lại nổi da gà.
rõ
ràng là
một
người tuấn dật dễ nhìn như vậy, như thế nào mà ánh mắt bắn tới đây lại làm cho người ta
không
thoải mái được.
Phương Châm lập tức nhớ tới đêm hôm đó chính tại trong cái phòng này mà phát sinh hết thảy. Vốn dĩ phải nhanh quên
đi, kết quả vừa nhìn thấy Nghiêm Túc tất cả ký ức đều xông ra, như thế nào đều
không
đuổi
đi
được.
cô
không
khỏi khẽ thở dài
một
cái, hỏi: "anh
đến khi nào vậy?"
"Vừa tới
không
bao lâu. Em
đi
đâu vậy?"
"đi
làm chút việc."
Phương Châm
không
nói
tỉ mỉ, Nghiêm Túc cũng
không
hỏi kỹ,
hắn
đem tạp chí đặt lại từ
trên
sô pha đứng lên, nhìn Phương Châm chỉ đạo: "đi, nếu em
đã
trở lại, vậy liền bắt đầu
đi."
"Bắt đầu cái gì?"
"Chuyển nhà."
Phương Châm vừa nghe xong lời này liền rất cao hứng: "Dọn
đi
nơi nào?" Nơi này
thật
sự
quá đắt, khiến
cô
mỗi ngày đều sống trong lo lắng.
" Trong tiểu khu cách nơi này
không
xa, cùng trong
một
tòa nhà. Bất quá so với nơi này
thì
nhỏ
hơn
một
chút, có
một
phòng khách và
một
phòng ngủ, vừa đủ cho
một
mình em lưu lại."
Phương Châm mặt lập tức xụ xuống, vẫn là
không
khỏi nơi này, như thế nào vẫn là Tôn Ngộ
không
rơi vào tay phật Như Lai vậy.
Nghiêm Túc vừa nhìn mặt mũi
cô
tự động lý giải thành ý tứ khác, vì thế
anh
lại
nói: "Em nếu thích nơi này
không
muốn
một
phòng ở quá
nhỏ
thì
cứ tiếp tục ở lại
đi.
anh
vốn cảm thấy nơi này rất tốt, suy xét đến
yêu
cầu của em, cố ý nhờ người tìm hộ
một
phòng ở. Căn phòng như của tiểu khu này quả
thậtkhan hiếm."
"Tôi
không
có ý này. Tôi là muốn có thể hay
không
không
ở lại cái tiểu khu này, em có thể tự tìm được phòng ở để chuyển ra ngoài."
"Cũng có thể." Nghiêm Túc thế nhưng lại
không
có phản đối, hai tay ôm ngực vẻ mặt bình tĩnh biểu tình, "Em tùy tiện
đi
nơi nào tìm phòng ở cũng được, tìm được
thì
nói
cho
anh
biết
một
tiếng, ta
sẽ
thuê
một
phòng ở cách vách phái hai người 24/24 giờ bảo hộ em."
Vậy còn
không
bằng ở nơi này. Phương Châm quả thực cảm thấy Nghiêm Túc là cố ý, này là cố ý làm khó
cô
mà.
"Thôi, vẫn là ở tiểu khu này
đi."
Nghiêm Túc hài lòng gật đầu, nhưng
trên
mặt
không
hề lộ vẻ vui sướиɠ, chỉ thân thủ tiếp đón Phương Châm: "đi
thu xếp
một
chút gì đó,
anh
với em cùng nhau dọn. Bởi vì cách đó gần nên
anh
không
gọi người lại đây, sợ em
không
thoải mái."
Mấy ngày hôm trước Nghiêm Túc
đã
phái người đóng gói đồ của Phương Châm
đã
đưa tới, phòng ở bên kia
đã
ltrả lại. Đương nhiên là Phương Châm trả lại cho Từ Mỹ Nghi, Từ Mỹ Nghi lại trả cho Thẩm Khiên. Chỉ là việc này Phương Châm
không
nói
cho Nghiêm Túc, cố ý gạt
anh.
Nghiêm Túc cũng
không
để ý phòng ở kia là ai cho Phương Châm, dù sao bây giờ cũng là
anh
chiếm ưu thế. Phương Châm vào ở nhà của
anh, làm việc tại công ty của
anh, tin tưởng
không
xa trong tương lai
cô
sẽ
trở thành nữ chủ nhân nhà
anh, đeo tạp dề ở trong phòng bếp bận việc vì
anh
mà giặt quần áo nấu cơm sinh con, ngày bị người ta gọi là bà Nghiêm cũng
sẽ
không
quá xa.
Nếu Phương Châm biết bất quá chỉ là chuyện dọn cái nhà thôi, thế nhưng Nghiêm Túc lại liên tưởng đến tương lai xa xôi như vậy,
cô
phỏng chừng
sẽ
thành tâm tán tưởng
một
câu: tiên sinh, não ngài hoạt động
thật
là tốt a.
Tuy Nghiêm tiên sinh não
đang
hoạt động rộng nhưng khi làm việc cũng là người nghiêm túc. Đồ đạc của Phương Châm đại bộ phận cũng
không
được bày ra, như trước vẫn còn nguyên xi trong bao. Bởi vì
cô
ngay từ đầu
không
hề có ý định ở lại nơi này,cũng tính toán việc chuyển nhà
cô
đương nhiên
sẽkhông
vội vã đem đồ vật nhất nhất bày ra.
Nghiêm Túc đem tất cả những thùng này đặt đến
một
chỗ, đặt bên sô pha phòng khách và
trên
bàn trà, sau đó để Phương Châm trở về phòng thu thập những vật
nhỏ
linh tinh, chính mình
thì
hai tay ôm
mộtcái rương ra cửa,
đi
thang máy lên tầng
trên.
anh
tìm cho Phương Châm căn phòng kia ở tại tầng 18, cả tầng chỉ có duy nhất
một
phòng ở. Phía
trêncòn có
một
tầng nhưng cũng
không
có để cho người ở. Thang máy được thiết kiết mật mã, người bên ngoài lên đến tầng 18 tất yếu phải có mật mã mới được. Đây là vì bảo vệ cho Phương Châm, cũng tiện cho
anh
cùng Phương Châm hai người
một
thế giới,
không
cho phép người
không
liên quan
đi
xem phong cảnh đến quấy rầy.
Đương nhiên
anh
sẽ
đem chuyện mật mã
nói
cho Phương Châm
rõ
ràng.
Phụ nữ nha,
không
cần cùng
cô
nói
chuyện quá phức tạp, đơn giản dễ hiểu là được rồi.
nói
nhiều hơn nữa
cô
sẽ
tưởng tưỡng được càng nhiều chuyện.
Chuyện chuyển nhà tiến hành
thật
sự
thuận lợi. Trước sau chỉ dùng hơn
một
giờ liền làm xong. Phương Châm cũng
không
hỏi qua Nghiêm Túc phòng này tiền thuê bao nhiêu, dù sao có hỏi
thì
anh
cũng
sẽkhông
trả lời, chỉ biết lấy chuyện cha mẹ em trai
cô
ra
nói, nhắc nhở
cô
phải biết bảo trọng thân thể để có thể bắt đầu phá cái gia đình kia thành mảnh
nhỏ.
Nghĩ đến đây Phương Châm
không
khỏi có chút cảm kích Nghiêm Túc, chuyện ra tòa của em trai bởi vì có
anh
hỗ trợ mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
cô
trước kia đối với
anh
như vậy, thiếu chút nữa hại
hắn
mất mạng, kết quả
anh
chẳng những
không
có trả thù ngược lại mà còn tận tâm tận lực giúp
cô. Phương Châm cảm thấy chắc
cô
đời trước nhất định thắp rất nhiều nhang, đời này mới có thể gặp
một
nam nhân như Nghiêm Túc.
anh
đối tốt với
cô
cô
không
phải
không
nhìn thấy
không
cảm giác được, chỉ là cái tốt này
cô
sử dụng
không
nổi cũng
không
thể nhận được. Hai người bọn họ có quá nhiều điểm
không
thích hợp, từ gia thế bối cảnh, cho đến hoàn cảnh trưởng thành, còn có ân oán tình thù, trở ngại cho bọn họ có thể chất đầy
một
phòng ở này, Phương Châm quả thực
không
dám nghĩ đến cảnh tượng sau này hai người ở cùng
một
chỗ
sẽ
là như thế nào.
Nghiêm Túc
hiện
tại thích
cô
có lẽ là xuất phát từ cảm giác mới mẻ nhất thời, chung quy đàn ông chính như vậy rất khó tiếp xúc được loại phụ nữ bình thường mà
không
biết gì như
cô. Ăn thức ăn đầy mỡ hoài tất nhiên phải thay đổi khẩu vị thôi. Nhưng hôn nhân lại là
sự
việc cần phải thận trọng,
một
khi quyết định chính là muốn sống cả đời bên nhau. Phương Châm
không
phải loại phụ nữ cầm được
thìcũng buông được, hôm nay cùng người này tốt đẹp ngày mai lại cùng người kia ôm ôm ấp ấp.
cô
sợ hãi có
một
ngày cùng Nghiêm Túc cảm tình nhạt phai, chính mình muốn
đi
con đường nào cũng
không
biết.
Con dâu nhà giàu dễ làm như vậy sao? Phụ nữ xuất thân danh môn còn khó có thể ứng phó chu toàn, huống chi loại gia đình
cô
mà
nói
cực kỳ dư thừa còn lại
một
người từ trong tù
đi
ra. Nghiêm Túc nếu đem
cô
mang ra ngoài gặp người
sẽ
có hậu quả gì? Nếu có người lấy quá khứ của
cô
khoe cho thiên hạ bọn họ nên phải đối mặt thế nào?
Nghĩ đến đủ loại
không
thích hợp, Phương Châm đối mặt việc Nghiêm Túc chủ động trừ khi thối lui về phía sau
thì
không
có phương pháp nào khác.
Cự tuyệt, mới là đúng kết quả tốt nhất cho hai người.
Nhưng hiển nhiên Nghiêm Túc cũng
không
phải người thường, cự tuyệt bình thường với
anh
mà
nói
là vô dụng.
anh
có bản lĩnh quyết định đến mọi tình cảnh
một
cách tột đỉnh. Phương Châm ngượng ngùng
không
nói
ra được lời ác độc đem
anh
đuổi
đi, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay *, đối phương có ân với
cô,
cô
cũng
không
thể lấy oán trả ơn.
* cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay: ăn của người ta,
thì
nói
năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Vì thế
sự
tình này bắt đầu trở nên có chút phức tạp.
Nhìn Nghiêm Túc chuyển xong đồ đạc hướng phía sô pha ngồi xuống
thì
Phương Châm trong lòng lập tức minh bạch, xem ra vị gia này hôm nay vốn định ở chỗ này ăn cơm tối.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng
anh
thật
sự
hảo tâm giúp ngươi chuyển xong nhà, sau đó nước miếng cũng
không
uống liền mang theo vẻ mặt ấm áp tươi cười rời
đi?
Đừng có nằm mộng, trời còn chưa tối đâu. Phương Châm ở trong lòng yên lặng chửi thầm
một
phen, đơn giản chủ động mở miệng: "Đồ đạc trước hết cứ chậm rãi thu thập
đi,
anh
có đói bụng
không, có muốn ăn cơm chiều hay
không?"
"Muốn,
anh
đến chủ yếu là tới dùng cơm."
Da mặt
thật
đủ dày.
Phương Châm vì thế
đi
vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra muốn nhìn xem có chút gì thích hợp để nấu hay
không. Vốn
cô
là cũng
không
ôm hy vọng, vừa chuyển đến sao trong tủ lạnh có thể có cái gì? Kết quả
thật
khiến
cô
ngoài dự kiến,
không
riêng gì tủ lạnh, toàn bộ phòng bếp đều chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, đồ gia vị. Thoạt nhìn giống như là
một
cái phòng bếp thường xuyên có người sử dụng, nồi nia xoong chảo mọi thứ đều có đầy đủ, tùy tiện lấy đại
một
thứ gì đó ra cũng có thể làm
mộtbàn thức ăn.
Phương Châm tâm tình
không
khỏi trở nên vui vẻ, xoay người hướng ra bên ngoài phòng khách kêu: "Ai,
anh
muốn ăn cái gì?"
Nghiêm Túc từ sô pha đứng lên,
đi
đến cửa phòng bếp dựa vào khung cửa trầm tư
một
lát,
nói
ra đáp án khiến Phương Châʍ ɦộc máu: "Bánh bao."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tận Xương
- Chương 47-1: Cực hạn (1)