Chương 46-2: Ngõ cụt (2)

Từ Mỹ Nghi về nhà sau đem chuyện Phương Châm chuyển nhà

nói

với Thẩm Khiên.

Trong điện thoại, giọng

nói

Thẩm Khiên nghe vào rất bình tĩnh, nhưng nội tâm mãnh liệt chỉ có thể chính

anh

mới biết.

anh

kiên nhẫn hỏi em

gái: "Cho nên em

nói

với



ấy căn phòng là của

anh

?"

"Vâng."

"Vậy chuyện hai mươi vạn kia..."

"Em cũng

nói

luôn rồi."

"Từ Mỹ Nghi, em tại sao miệng lại lớn như vậy."

"anh, có cái gì tốt mà phải che giấu.

anh

vì Phương Châm mà làm nhiều việc như vậy

không

phải là vì muốn cảm động



ấy sao. Vậy

thì

anh

liền cho



ấy biết

đi.



ấy cái gì cũng

không

biết việc

anh

làm sao có ý nghĩa? Em

nói

cho

anh

biết,

hiện

tại



ấy cùng Nghiêm Túc

đã

tiến tới rất gần,

anh

nên cẩn thận

một

chút. Tự giải quyết cho tốt vào."

Sau khi cúp điện thoại Thẩm Khiên ở trong phòng

đi

qua

đi

lại nửa ngày trời, cuối cùng vẫn nhịn

không

được gọi điện thoại cho Phương Châm. Có lẽ em họ

nói

đúng,

âm

thầm quan tâm là

không

đủ, vẫn phải chủ động tranh thủ mới được.

Phương Châm cũng

đang

nằm

trên

giường do dự muốn hay

không

điện thoại cho Thẩm Khiên,

thì

đối phương

đã

chủ động gọi tới. Vì thế



vừa mở miệng liền

nói: "Cám ơn

anh, hai mươi vạn nợ kia ngươi em

sẽ

nghĩ biện pháp mau chóng trả lại

anh

."

"không

có việc gì, chờ em dư dả hãy

nói. Bác trai gần đây thế nào, thương thế có đỡ hơn

không?"

"đã

không

còn gì đáng ngại, bỏ

đi

thạch cao là tốt rồi."

" Phương Pháp đâu, án tử

hiện

tại của cậu ấy có cái gì tiến triển

không, có cần

anh

tìm giúp luật sư cho cậu ấy

không?"

"không

cần, em

đã

tìm luật sư. Án tử rất nhanh

sẽ

mở phiên toà, có kết quả em

sẽ

nói

cho

anh

biết."

Phương Châm

nói

xong lời này trong điện thoại là

sự

trầm mặc ngắn ngủi. Thẩm Khiên cân nhắc ngữ khí

một

chút, mới lại mở miệng

nói: "Phương Châm, chuyện hai mươi vạn kia em

không

cần để trong lòng.

anh

làm

không

phải muốn cho emi áp lực, cũng

không

phải ý tưởng lấy tiền bức em làm cái gì cả.

anh

chỉ là

không

hi vọng em vì tiền mà buồn rầu quá mức."

"Em biết, nếu

anh

nghĩ bức em em liền phạm, cũng

sẽ

không

vẫn gạt em. Lần này nếu

không

phải em chuyển nhà cùng Mỹ Nghi

nói

chuyện,



ấy cũng

sẽ

không

đem việc này

nói

cho em biết. Chuyện phòng ốc cũng muốn cám ơn

anh, ở

không

lâu như vậy."

"Em có giao tiền thuê nhà,

không

tính là ở

không. Bất quá người kia theo dõi em là thế này nhi, phải báo cảnh sao?"

"đã

báo rồi." Phương Châm giấu diếm chuyện Nghiêm Túc dẫn



đi

báo cảnh sát, "Nhưng bây giờ

một

chứng cớ cũng

không

có, em thậm chí ngay cả mặt của đối phương cũng

không

thấy

rõ, cảnh sát cũng

không

có biện pháp. Bọn họ chỉ

nói

sẽ

gia tăng nhân lực bảo vệ khu phụ cận, bất quá em nghĩ hẳn là

không

bắt được người."

"Người nọ còn theo dõi em sao?"

"Chắc là

không



đi, em hai ngày này cũng

không

cảm thấy gì."

trên

thực tế mấy ngày nay là Nghiêm Túc trực tiếp lái xe đưa đón Phương Châm, cho nên có người theo dõi hay

không



thật

sự



không

biết. Bất quá



định hai ngày nữa

không

đi

xe Nghiêm Túc nữa, vẫn là chính mình

đi

tàu điện ngầm tốt hơn. Trong Thâm Lam lời đồn

đã

nổi lên bốn phía,



cũng có chút chống đỡ được.

Cùng Thẩm Khiên

nói

chuyện điện thoại xong Phương Châm nằm ở

trên

giường trằn trọc trăn trở. Khoản tiền hai mươi vạn đối với





nói

thật

sự

là cái áp lực rất lớn.



cũng nghĩ qua để cha mẹ đem căn nhà của em trai bán

đi

để hoàn tiền cho Thẩm Khiên. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình của mẹ



chắc chắn

sẽ

không

đáp ứng, em trai



nhất định

sẽ

nói

lưu lại cho sau này,

không

có nhà về sau sao cưới được vợ?

Lại

nói

Thẩm Khiên cũng

sẽ

không

muốn bọn



phải bán nhà trả tiền. Mẹ



nếu là biết Thẩm Khiên cho mượn hai mươi vạn, mười phần chắc chín phần

sẽ

chạy đến trước mặt người ta cầu tình. Đến thời điểm tiền

không

trả

không

nói, còn có thể làm Thẩm Khiên cho



mượn

một

chút tiền nữa.

Nghĩ đến đây Phương Châm

không

khỏi đau đầu,



giống như là

đi

vào ngõ cụt, ngay cả

một

cái lối ra cũng tìm

không

ra.



lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ minh bạch

một

đạo lý. Nghiêm Túc

nói

đúng, nếu

một

người

không

có tiền, lời

nói

đúng là

không

có ích lợi gì, tất yếu phải được khai sáng.

Vốn



mượn Từ Mỹ Nghi ba vạn, dựa vào công việc

hiện

tại



tích cóp

một

thời gian liền có thể trả sạch. Nhưng trước mắt là khoản tiền hai mươi vạn kia, chỉ dựa vào tiền lương 6 vạn mỗi tháng

thì

phải tích góp biết đến ngày tháng năm nào. Tất yếu phải nghĩ biện pháp gia tăng thu nhập.

Phương Châm lúc vừa từ trong ngục

đi

ra có nghĩ tới việc

đi

làm phiên dịch để sống. Nhưng công việc này phải có người giới thiệu mới được, chính



vô duyên vô cớ tìm tới cửa người ta

thì

cũng

không

được. Nếu như

đi

phiên dịch xã giao người ta phải tra hồ sơ của

cô.



từ trước đến giờ đều dựa vào thầy chỉ dẫn giới thiệu cho khách, người phiên dịch có thể làm chút ít gì đó linh tinh, kỳ

thật

nếu tính đến cả đơn vị thời gian

thì

thu nhập cũng rất cao. Nhưng



5 năm trước

đã

phạm vào

sự

tình ngu xuẩn như vậy, người chỉ dẫn

đã

sớm

không

còn liên lạc. Cho dù người ta

không

ngại giúp



kiếm tiền,



cũng

không

thể mặt dày

đi

tìm người ta.Vả lại, thầy chỉ dẫn cho



là người trọng nhân phẩm điển hình, Phương Châm cảm thấy



tìm tới cửa quả thực đối với người ta là

một

loại vũ nhục.

Nhưng

hiện

tại



không

thể

không

đi

"Vũ nhục" người ta

một

lần. Quả nhiên con người vẫn

sẽ

là cuối mặt trước tiền tài, đặc biệt là trong tình huống nợ nần người khác.

Phương Châm ngày thứ hai vừa lúc được nghỉ, vì thế mang tâm tình thấp thỏm gọi điện thoại cho Lô giáo sư người từng giúp đỡ



rất nhiều. Lô giáo sư vừa nghe là Phương Châm lúc đầu hiển nhiên ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau truyền đến giọng

nói

có chút kích động nho

nhỏ.

"thật

sự

là Phương Châm đây sao,

đã

bao nhiêu năm

không

liên lạc. Em

nói

em công việc lúc trước rất tốt, như thế nào lại..."

nói

tới đây Lô giáo sư dừng

một

chút, hiển nhiên là sợ tổn thương Phương Châm, "

không

nói

chuyện lúc trước nữa, em

hiện

tại thế nào, có khỏe

không?"

Phương Châm đem quẫn cảnh của



nói

cho Lô giáo sư. Đối phương sau khi nghe xong rất nhiệt tình, đối với

yêu

cầu của



đáp ứng

một

tiếng, cũng

nói

qua

hiện

tại ông cũng có chút tư liệu cần tìm người phiên dịch, yêucau62 Phương Châm như trước trực tiếp tìm đến ông là được.

Ông còn

nói

trong điện thoại: "Em nên sớm gọi điện thoại cho thầy, em, đứa

nhỏ

này từ trước giờ thầy người nhìn

không

có sai. Phạm sai lầm cũng

không

có việc gì, sửa lại liền được, còn sợ thầy trách em sao? Em lúc này có rãnh

không, đến đây lấy chút tư liệu, thuận tiện cùng thầy ăn bữa cơm. Nhiều năm

không

gặp thầy cũng rất nhớ em."

một

phen lời

nói

của ông khiến Phương Châm ấm áp trong lòng, cho nên

trên

đời này vẫn là người tốt chiếm đa số.



vốn cho là



đã

từng ngồi tù, người khác thấy



khẳng định là bỏ chạy

không

kịp,

không

thể tưởng tưởng được rằng lại có người từ trước đến nay

không

hề ghét bỏ

cô, mà còn

một

hai chịu hỗ trợ cho

cô.

Lô giáo sư năm nay

đã

60, ở thời điểm trong trường học rất chăm sóc cho Phương Châm, đối với bọn họ học sinh thành tích tốt đều rất hòa khí, thường xuyên cho bọn họ ăn cơm ngon. Phương Châm lúc trước công việc phiên dịch phần lớn đều là nhờ ông giới thiệu cho. Lô giáo trong ngành

đã

lăn lộn mấy thập niên hiển nhiên là đại nhân vật, bằng hữu nhiều nhân mạch rộng, ông là từ trong kẽ răng tùy tiện sống

đi

ra, đủ Phương Châm để

ăn vài nguyệt

.

Vừa nghe ông

nói

hiện

tại liền có việc làm, Phương Châm lập tức trở nên nhiệt tình, thay quần áo chỉnh trang

một

chút liền

đi

ngay.

Trường học cũ của Phương Châm

không

ở tại nơi đây, mà là cách đây

một

giờ

đi

xe xuống thị trấn. Phương Châm

đi

tàu điện ngầm đến bến xe đường dài, lại đón xe buýt

đi

thị trấn. Xuống xe liền trở về trường học cũ, thời điểm đến nơi



cho điện thoại Lô giáo sư gọi, ông bảo



trực tiếp tới phòng làm việc tìm ông. Phương Châm theo cảm tính

đi

gặp ông.

Lúc thấy Lô giáo sư

đã

khoảng

một

giờ chiều, vì thế Lô giáo sư đem chuyện phiên dịch cho Phương Châm gác lai sau mà mang



đến phòng ăn của trường học ăn cơm. Phương Châm nhìn từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc trong quá khứ mà trong lòng cảm khái. Bốn năm đại học



rất thiếu thời gian cho bản thân,



học xong liền kiếm tiền nuôi sống bản thân, lúc

nói

chuyện

yêu

đương



liền muốn ở bên cạnh

một

người đàn ông cả đời.

Lúc trước



là vịt con xấu xí khi học đại học mới từ từ thay đổi, mắt thấy có thể trở thành thành thiên nga. Nhưng trong

một

đêm cái gì cũng có thể thay đổi, La Thế chết

đi

làm cuộc sống của



một

lần nữa bị đẩy xuống Địa Ngục. Mãi cho tới bây giờ, tinh thần của



mới

một

lần nữa phục hồi khỏi cái quá khứ hơn năm năm ấy.

Lô giáo sư thoạt nhìn vẫn là bộ dáng lúc trước, rất có tinh thần, khi ăn cơm thỉnh thoảng có vài học sinh

đi

ngang qua, ông đều hiền hoà chào hỏi. Thời điểm sắp ăn xong vợ của Lô giáo sư là Vưu giáo sư cũng tới.

Phương Châm vừa nhìn thấy Vưu giáo sư

không

thể

không

cảm thán cái gì gọi là trú nhan thuật*. Vưu giáo sư là phó giáo sư sinh vật học trường

cô, nghe

nói

hai người đều là kết hôn lần hai. Thời điểm Phương Châm học đại học hai người bọn họ vừa mới kết hôn, Vưu giáo sư ước chừng

nhỏ

hơn chồng 15 tuổi,

hiện

tại đại khái là hơn bốn mươi tuổi.

* trú nhan thuật: thuật duy trì nhan sắc

Nhưng nhìn thân hình cùng khuôn mặt của bà,

nói

bà 30 tuổi tuyệt đối cũng có người tin. Loại phong tư mỹ mạo kia, những giáo sư khác đều

không

sánh bằng, khiến cho người nhìn hai mắt đều phát sáng.

Vưu giáo sư sau khi nhận ra Phương Châm, cũng lôi kéo



nói

vài lời, còn

nói

về sau nếu



rảnh

thì

hãy thường xuyên về thăm trường, bà vỗ ngực cam đoan nhất định làm cho lão nhân nhà mình tìm cho

côthật

nhiều việc.

Bà lúc

nói

những lời này khiến Lô giáo sư ở

một

bên ngồi cười, thỉnh thoảng mới chen miệng

một

câu: "Quay về thầy

sẽ

trực tiếp fax cho em, em dịch xong cũng fax lại cho thầy. Đỡ phải chạy qua chạy lại trường học. Bất quá em quả

thật

nên thường quay về thăm trường học,

không

thì

đến nhà chúng ta ăn cơm, thầy cùng sư mẫu em rất thích có người trẻ tuổi đến nhà chúng ta cho náo nhiệt."

Vưu giáo sư còn trêu ghẹo Phương Châm: "đã

có bạn trai hay chưa?"

Phương Châm cười

nói: "Còn chưa có, trước hết phải lập nghiệp sau mới thành gia."

"Đứa

nhỏ

này, còn ra vẻ nữ trung hào kiệt." Vưu giáo sư cùng chồng cười

nói, sau đó đưa Phương Châm ra khỏi phòng ăn. Vốn bọn họ còn muốn mời Phương Châm buổi tối ăn cơm, nhưng Phương Châm vội vã muốn về nhà để làm việc, liền

nói

còn có việc cần làm, rồi đáp xe rời

đi.

Lúc từ trường trở về

đã

là gần ba giờ sau, khi về đến nhà

đã

năm giờ. Phương Châm cầm chìa khóa mở cửa vào phòng, trong lòng suy nghĩ đêm nay có thể hoàn thành được

một

nửa công việc

không. Đây là tài liệu giới thiệu về công năng sản phẩm của

một

xí nghiệp, nghe

nói

muốn khai thác thị trường nước ngoài cho nên cần dịch thành tiếng

anh. Việc này đối với Phương Châm mà

nói

cũng

không

khó, lúc trước



cũng

đã

làm qua, như vậy

thì

2 buổi tối nhất định có thể hoàn thành.



suy nghĩ

không

khỏi cũng có chút thất thần, sau khi mở cửa

nhẹ

buông tay chìa khóa liền rơi xuống đất. Vì thế



liền ngồi chồm hổm xuống đất nhặt chìa khóa, nhặt xong muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu lại thấy

trên

sô pha trong phòng khách

đang



một

người ngồi. Người nọ tay cầm tạp chí nhàn nhã đọc, hiển nhiên là

đang

đợi

cô.

Thấy



vào cửa, Nghiêm Túc cũng

không

ngẩng đầu, hai con mắt lướt qua tạp chí rồi quét sang Phương Châm

đang

liếc mắt nhìn.

Lời tác giả: từ lúc Tiểu Châm Châm vào ở nhà của lão Nghiêm, đơn giản chính là đưa dê vào miệng cọp. Lão Nghiêm là muốn đến

thì

đến, Tiểu Châm Châm

anh

chính là muốn ăn

thì

ăn,

một

điểm khách khí ý tứ đều

không

có.