Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Xương

Chương 42-2: Ân tình (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Khiên quả thực đoán

không

sai, sau khi tìm thấy và khuyên Phương Pháp

đi

tự thú, Phương Châm bắt đầu liên hệ người nhà họ Trần thương lượng chuyện bồi thường.

Bởi vì trước đó

đã

được dặn dò rất kĩ, cả ba người nhà họ Trần đều rất phối hợp, quả thựckhông

làm khó Phương Châm. Mẹ Trần sợ con trai mình dễ kích động, liền chính mình tựđi

gặp Phương Châm ở

một

quán trà

nhỏ

gần ngay bệnh viện.

Trước khi đến, Phương Châm

đã

chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bất luận người nhà họ Trần có phản ứng với



ra sao,



nhất định cũng

sẽ

không

phản bác, ngược lại cố gắng thuyết phục bọn họ chấp nhận bồi thường mà bỏ qua cho Phương Pháp.



thực

sự

không

có nhiều tiền, năng lực cũng

không, tiền lại càng

không

có, lấy cái gì mà thương lượng với họ đây.

Hai ngày nay



đã

có tính qua,



có khoảng sáu mươi ngàn trong tài khoản, mẹ



có khoảng hai mươi ngàn. Phương Châm dự định

sẽ

mượn bạn bè



thêm hai mươi ngàn nữa. Tổng cộng



sẽ



một

trăm ngàn, trước mắt



chỉ có thể đưa nhiều nhất là từng ấy tiền cho nhà họ Trần. Nếu như nhiều hơn nữa khẳng định phải bán nhà.

một

trăm ngàn

nói

ít

không

ít nhưng cũng

không

phải là nhiều, nếu như gia đình họ làm khó

cô, chỉ sợ việc này

không

cách nào hòa giải được.

Nhưng kết quả ngoài dự đoán của Phương Châm, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi. Mẹ Trần là người rất dễ

nói

chuyện, từ đầu tới cuối đều

không

nổi nóng với

cô, khi nghe

cônói

muốn hòa giải với họ bà cũng rất nhanh đồng ý. Khi



nói

sẽ

đưa cho bà

một

trăm ngàn tiền bồi thường bà cũng

không

dị nghị gì khiến cho Phương Châm cảm thấy kì lạ.

Nghe theo những gì em trai



nói

thì

Trần Giai Hoa

không

phải người tốt lành gì, nghĩ lại thấy

anh

ta đánh ba



thành ra như vậy cũng hiểu



là người như thế nào rồi. Nếukhông

phải

không

tìm ra chứng cớ xác đáng để khởi tố

anh

ta,

hiện

tại Phương Châm cũng

không

cần tìm đến đối phương để cầu xin bỏ qua cho em trai mình.

Nhưng tính tới tính lui lại

không

nghĩ tới mẹ Trần là người hiểu lí lẽ như vậy, Phương Châm

không

khỏi cảm thán

trên

đời này người hiểu đạo lý vẫn còn nhiều lắm.

Sau khi thương lượng với mẹ Trần xong



rất nhanh liền đưa tiền cho bà, Trước tiên

côlấy tiền của



và mẹ



ra, sau đó liền gọi điện cho bạn bè thân thích. Kết quả trước khicô

bấm máy gọi, Từ Mỹ Nghi

đã

gọi cho



trước.

Từ Mỹ Nghi vừa mở miệng liền

đi

thẳng vào vấn đề, hỏi Phương Châm có thiếu tiềnkhông, có cần



phụ thêm

không. Phương Châm vốn dĩ

không

muốn mượn tiền của Từ Mỹ Nghi, bây giờ lại bị



hỏi ngược lại làm



cảm thấy có chút do dự.

Từ Mỹ Nghi nghe trong điện thoại cũng biết là bạn mình

đang

do dự, cười ha hả

nói: "Dù sao cũng là mượn tiền, cậu mượn mình hay mượn người khác có gì khác nhau đâu, quan hệ giữa cậu và mình so ra tốt hơn những người kia nhiều. Cậu cũng đừng khách sáo với mình như vậy, chuyện của em cậu khẳng định là

không

bồi thường

không

được,

hiện

tại còn thiếu bao nhiêu cậu

nói

đi, số tiền lớn tớ

không

có nhưng mấy chục ngàn

thì

có thể nha."

Phương Châm cũng chỉ cần mượn mấy chục ngàn,



liền mặt dày hỏi mượn Từ Mỹ Nghi hai chục ngàn. Từ Mỹ Nghi ngay lập tức đáp ứng chuyển tiền qua tài khoản của Phương Châm, lại bồi thêm

một

câu: "Quên

đi, tớ cứ đưa cậu thêm mười ngàn nữa. Ba cậu vẫnđang

nằm viện, chuyện gì cũng phải chi tiền, nếu

không

đủ

thì

cậu cứ

nói

với mình.”

Sau khi cúp điện thoại Từ Mỹ Nghi liền nhếch mắt lên nhìn Thẩm Khiên, cười xán lạn: "anh

à, em

gái

của

anh

bây giờ cũng sắp trở thành bà mai rồi, đến cả vợ cũng giúp

anh

lấy về. Em dù muốn dù

không

cũng

không

bỏ mặc

anh

được. Thời đại này còn được mấy người em

gái

như em giúp

anh

trai mình bắt chị dâu về nhà chứ?

Thẩm Khiên xoa xoa đầu em

gái

mình: "Biết em ngoan, em yên tâm, sau khi chuyện thành công nhất định

sẽ

không

thiếu phần của em đâu.”

"Bây giờ

anh

cũng có thể báo đáp em nha?"

"Bây giờ sao, em muốn gì?"

Từ Mỹ Nghi cười giảo hoạt: "Em

không

cần tiền cũng

không

cần vật gì cả, em chỉ muốnanh

đưa em

một

dãy số thôi.”

"Số gì? Mật mã chi phiếu của

anh

sao?"

"không

phải, em muốn số điện thoại của Lý Mặc, có thể đưa cho em

không?"

Nụ cười

trên

mặt Thẩm Khiên liền cứng lại: "Mỹ Nghi, em muốn gì

anh

đều có thể cho em. Ở Thâm Lam em thích cái gì

anh

đều có thể mua cho em cái đó. Nhưng Lý Mặc

thìkhông

được,

anh

ta là

một

kẻ đào hoa điển hình, căn bản

không

thích hợp với em. Nếu đổi lại là người khác

anh

liền rất vui vẻ mà đưa số điện thoại của

anh

ta cho họ, nhưng em là em

gái

anh

nên

anh

không

muốn hại em. Em nếu dây dưa với

anh

ta nhất định

sẽ

khôngcó lợi,

anh

ta

không

phải là kẻ vì

một

người phụ nữ mà thay đổi đâu, người thiệt thòi cuối cùng chỉ có thể là em. Vì muốn tốt cho em nên

anh

sẽ

không

đưa số của

anh

ta cho em, việc em gặp mặt

anh

ta

anh

cũng

sẽ

ngăn cản.”

Từ Mỹ Nghi tức giận đến mặt đỏ chót, giơ chận đạp Thẩm Khiên

một

cái

thật

mạnh: "không

có nghĩa khí, quỷ hẹp hòi,

anh

không

cho

thì

tự em

sẽ

tìm. Em

không

sợ

khônggặp được

anh

ấy!"

nói

xong Từ Mỹ Nghi thở phì phò quay người

đi

ra ngoài, Thẩm Khiên nhìn bóng lưng emgái

mình rời khỏi nhà

không

nhịn được thở dài

một

cái. Cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sao vẫn mãi chưa chịu trưởng thành chứ? Chẳng trách đến bây giờ vẫn

không

ai thèm lấy.

Từ Mỹ Nghi nổi giận đùng đùng

đi

ra ngoài nhưng vẫn nhớ



chuyển tiền cho Phương Châm. Phương Châm sau khi nhận được tiền liền gọi điện cám ơn

cô, Từ Mỹ Nghi nhân cơ hội liền hỏi: "Tiếp theo cậu định thế nào, vẫn còn làm việc ở trạm xăng chứ? "

"không

làm nữa." Trong nhà xảy ra chuyện



cũng

không

có tâm trí để

đi

làm, xin nghỉ mấy ngày sau

thì

cấp

trên

tỏ vẻ

không

vừa lòng, thông báo



không

cần đến nữa,

nói

cách khác là

đã

tìm được người thay



rồi.

Phương Châm cũng

đã

trình bày



ràng hoàn cảnh gia đình mình, nhưng tết đến công việc bận rộn, cấp

trên

không

thể nào giữ lại vị trí làm cho



được. Rất may công việc này chỉ là tạm thời, kiếm được cũng

không

nhiều, Phương Châm cũng

không

quá lưu luyến. Sau khi đến trạm xăng nhận tiền lương



cũng

không

còn việc gì nhanh chóng trở về nhà.

Có Từ Mỹ Nghi cho



mượn mười ngàn, trong tay



lập tức thừa thãi rất nhiều. Vết thương của ba



cũng dần chuyển biến tốt, hai ngày sau là có thể xuất viện. Chỉ là đùi bị bó bột nên hoạt động có chút

không

tiện.

Hôm xuất viện sắc mặt ba mẹ



đều rất khó coi, ở

trên

xe taxi liên tục thở dài. Về đến nhàthì

lại càng tiếp tục than dài than ngắn, đặc biệt là mẹ Phương, vừa nghĩ tới con trai mìnhthì

nước mắt tự động tuôn ra

không

khác gì là ổng nước bị bể,

không

cách nào ngưng lại được.

Phương Châm sau khi dìu ba mình vào phòng nghỉ ngơi,

đi

ra

thì

nhìn thấy mẹ



trong phòng khách

đã

khóc ướt hết

một

mớ khăn giấy. Mẹ Phương vừa nhìn thấy con

gái

đi

ra lập tức tiến tới hỏi: "Tiểu Châm, em trai con

hiện

giờ như thế nào rồi, mẹ muốn

đi

gặp nómột

chút?

"hiện

tại vẫn còn

đang

trong giai đoạn điều tra, chờ đến lúc điều tra xong họ

sẽ

cho chúng ta gặp em ấy. Mẹ yên tâm, con

đã

thu xếp ổn thỏa rồi. Nhà họ Trần cũng

đã

nhận tiền bồi thường của chúng ta, cũng chấp nhận hòa giải. Người bị hại

đã

chịu bỏ qua

thì

Phương Pháp

sẽ

không

bị phạt nặng. Hơn nữa em trai con cũng

đã

tự thú, quan tòa

sẽ

cân nhắc mà giảm

nhẹ

tội cho em ấy."

"Liệu nó có thể bị ngồi tù

không? Con có thể nghĩ cách để cảnh sát

không

khởi tố nókhông, nhà họ Trần

không

kiện nó, phía bên cảnh sát ai biết chừng lại

không

chịu bỏ qua?"

Vấn đề này Phương Châm

không

phải

không

nghĩ tới.



biết thông thường cố ý gây thương tích cho người khác, nếu xem xét kỹ tình tiết đồng thời người bị hại cũng

khôngđâm đơn kiện,

không

khởi tố cũng có thể được. Có điều lần này Phương Pháp ra tay quá nặng, nếu như là dùng nắm đấm đánh bị thương người khác

thì

còn có thể xem mức độ của vết thương mà xử lý. Nhưng Phương Pháp lại dùng gạch đánh vỡ đầu người ta, khẳng định là vết thương rất nghiêm trọng.

Mà như vậy

thì

không

thể

không

khởi tố, chỉ có thể tìm cách để quan tòa phán

nhẹ

tội thôi.

Phương Châm vỗ vỗ bả vai của mẹ mình, cười cười an ủi bà: "Mẹ yên tâm, chuyện này con

sẽ

hỏi ý kiến của luật sư. Chúng ta

sẽ

nghĩ cách để Phương Pháp nhận án treo, tuy rằng án cũ

không

thể xóa được, chí ít

không

cần ở trong tù chịu khổ. Sau đó cố gắng khuyên nhủ nó cố gắng sống tốt hơn

một

chút, đừng nên tiếp tục phạm sai lầm

thì

cuộc sống sau này mới có thể dễ dàng được."

Mẹ Phương vừa nghe đến việc bị phán án

thì

lại bắt đầu khóc lóc nỉ non, trong lòng bà thực

sự

rất giận con

gái

mình, bởi vì theo cách nghĩ của bà mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phương Châm mà ra. Lúc mua nhẫn nếu Phương Châm thoải mái chi tiền, Jenny

sẽkhông

chia tay với Phương Pháp, tất cả mọi chuyện như

hiện

tại đều

sẽ

không

phát sinh.

Nhưng

hiện

tại bà cũng

không

dám trách móc Phương Châm. Dù sao con trai vẫn cònđang

bị giam, bà chỉ có thể hi vọng con

gái

nghĩ cách giúp Phương Pháp mau chóng được thả ra ngoài. Huống chi hôm giao thừa



dùng thái độ cứng rắn

nói

chuyện cũng có chút làm bà hiểu ra vài điều, bà dần dần ý thức được mình

đã

không

thể dùng cái gọi là công ơn dưỡng dục ra mà khống chế Phương Châm nữa.

Nếu như lúc này bức Phương Châm nổi giận rồi phủi tay mặc kệ, bà chỉ còn nước

đi

nhảy sông.

Vì vậy mẹ Phương đành phải nhịn xuống bất mãn trong lòng, đối xử với con

gái

cũng nhiệt tình hơn

một

chút, mặc dù khóc lóc nhưng vẫn nhớ

đi

nấu cơm, làm cho Phương Châm

một

mâm cơm nóng hổi, rồi tiếp tục hầm thêm

một

nồi canh xương, cuối cùng cũng coi như

đang

lần nữa chống đỡ cái nhà này lên.

Phương Châm sau khi ăn xong

thì

trở về căn phòng thuê của mình.



chuẩn bị vài bộ quần áo để về nhà ở mấy ngày, nhân tiện chăm sóc ba. Bởi vì xe điện của



lần trước bị ngã hư,



chỉ có thể sử dụng phương tiện công cộng để

đi

lại. Ngồi ở

trên

xe buýt nhìn ra ngoài bầu trời đêm,



suy nghĩ tất cả những chuyện này đến cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào?

Ngẫm lại hình như từ lần



cãi nhau với Phương Pháp hôm giao thừa, nhà



cứ hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện. Chưa kể tới lúc công việc của



đang

tốt đẹp

thì

bị đuổi hay là lần chạm mặt mẹ Nghiêm Túc ở làng du lịch?

nói

chung gần đây



cảm thấy mọi chuyện đều

không

thuận lợi, lúc đó



cũng chưa cảm thấy có gì kì quái, bây giờ nhìn lại, hơn nửa năm nay



quả

thật

đã

gặp phải những chuyện gì đây?

Liên tục đổi việc, mỗi lần

đi

làm đều xảy ra trục trặc. Mà hầu như trong những việc này lúc nào cũng xuất

hiện

bóng dáng của

một

người đàn ông: Nghiêm Túc.

Từ lúc bị đuổi việc khi làm bên Thâm Lam, Phương Châm

đã

coi đây như

một

cơ hội để chấm dứt triệt để với Nghiêm Túc,

không

muốn nảy sinh thêm bất cứ mối liên hệ nào. Nhưng hôm nay xem ra tất cả đều là mơ ước hão rồi, thậm chí



còn

đang

suy nghĩ lẽ nào người

thật

sự

không

đấu lại nổi vận mệnh sao? Đứng trước số phận oái ăm này, ngoại trừ thỏa hiệp



không

còn con đường thứ hai để lựa chọn ư?

Phương Châm

không

cam lòng cũng

không

muốn cúi đầu chịu thua, nhưng

hiện

thực vẫn là luôn tàn khốc. Ngay khi



đang

suy nghĩ mọi chuyện về Nghiêm Túc, đối phương

đãchủ động gọi tới cho

cô. Cú điện thoại này Phương Châm

không

thể

không

nhận, bởi vì Nghiêm Túc

đã

nói

sẽ

tìm luật sư bào chữa cho Phương Pháp, Phương Châm dù kiêu ngạo thế nào

đi

nữa cũng

không

thể từ chối ý tốt này của Nghiêm Túc được.

Chuyện này có quan hệ đến tương lai của em trai mình,



không

thể bỏ mặc.

Vì vậy



rất nhanh nhận điện thoại,

thì

liền nghe Nghiêm Túc hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Thanh

âm

kia rất trầm mà lại tràn đầy quan tâm, buổi tối ngày đông nghe được cảm thấy đặc biệt ấm áp. Phương Châm trong lòng căng thẳng, hơi khịt khịt mũi

nói: "Ừm, ăn rồi."

"hiện

tại em

đang

ở đâu? Có ở nhà

không,

anh

qua chỗ em

một

chút?”

"Tôi

đang

trên

đường về nhà, tìm tôi có việc gì sao?"

"anh

đã

liên hệ được với luật sư rồi nên muốn tìm em

nói

chuyện.”

Vừa nghe đến đó Phương Châm lập tức tỉnh táo hẳn: “anh

đang

ở đâu, vẫn là tôi đến gặpanh

đi.

hiện

tôi

đang



trên

xe buýt,

anh

đợi

một

chút tôi

sẽ

tới ngay được

không?”

"anh

đang

ở gần sân ga,

nói

địa chỉ

đi,

anh

tới đón em."

nói

tới đây Nghiêm Túc dừng

mộtchút, còn muốn

nói

thêm gì đó nhưng cuối cùng lại

không

nói.

anh

không

khỏi cười thầm chính mình,

thì

ra tâm trạng khi

yêu

một

người là như vậy, mọi lúc mọi nơi đều muốn được gặp họ, bất kể lí do gì chỉ có thể được gặp người mình

yêu

làđã

thấy hạnh phúc rồi.

Tác giả có lời muốn

nói: Đại gia nhìn

không

ra, nam phụ tại sao lại

không

bắt được lòng của nữ chính? Bởi vì

anh

bất luận là làm gì cho



nhưng chỉ làm trong

âm

thầm, chỉ khi nào bị lộ ra mới biết

rõ, vì vậy mà dù

anh

làm rất nhiều việc nhưng hiệu quả lại rất

nhỏ. Nam chính thế nhưng lại

không

giống

anh, dù cho bị nữ chính đâm

một

dao

anh

vẫn ở trước mặt coi nữ chính như sao

trên

trời, đây chính là bí quyết của nam chính nha.

Thẩm Khiên: Tác giả

không

bằng

nói

tên đó da mặt dày

đi.

Nghiêm Túc: Kẻ thua cuộc

không

cần nhiều lời!
« Chương TrướcChương Tiếp »