Chương 40-1: Nhạc văn tiểu thuyết võng lòng tự ái

Dưới

một

bầu trời đêm đầypháo hoa, lần đầu tiên Phương Châm được người khác cầu hôn.

Từ sau khi ra tù Phương Châm uống rượu

không

phải chỉ

một

hai lần, lần nào uống cũng miễn cưỡng giữ lại chút lí trí. Nhưng hôm nay

không

giống vậy,



vẫn chưa say đến mức đó, nhưng ngay lúc này

không

thể

không

giả vờ say, nghĩ tới đâycô buông lỏng tay ném ly rượu vào trong hồ nước lạnh lẽo.

"Thôi chết, làm rơi mất rồi." Phương Châm tự trách

một

câu, mặc kệ

đang

là đêm giao thừa nhiệt độ dưới 0 độ C, hai tay



nắm lan can định nhảy xuống hồ.

"Phương Châm!" Nghiêm Túc nhanh tay ôm eo ngăn



lại, trực tiếp ôm



đi

vào trong phòng khách, sau đó ném lên sô pha,

nói: "Em say rồi."

"Ai

nói? Tôi

đang

rất tỉnh táo." Phương Châm giẫy giụa muốn từ sô pha đứng dậy, nhưng bị Nghiêm Túc đẩy trở về.

"Quên

đi, tốt hơn là em nên đợi ở đây

đi.

nói

xong Nghiêm Túc xoay người, cầm ly rượu đưa tới trước mặt



, "Nếu

không

chúng ta lại tiếp tục?"

anh

ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm Phương Châm, hơi cắn răng.



gái

nhỏ

này bày trò diễn kịch với

anh, muốn đem chuyện say rượu ra làm bia đỡ lảng tránh chuyện cầu hôn, sau đó xem như chưa có gì xảy ra.

Đây

không

chỉ là lần đầu Phương Châm được người khác cầu hôn, Nghiêm Túc cũng là lần đầu tiên chủ động cầu hôn người khác.

anh

sống tới bây giờ

đã

hơn ba mươi năm, chưa từng nghĩ tới

một

ngày mình

sẽ

chủ động cầu hôn

một



gái, mà đối phương lại từ chối

anh.

Nếu như là từ chối

thì

còn có thể chấp nhận,người phụ nữ này thậm chí còn

không

muốn nhắc đến nó, hơn nữa còn làm bộ

không

nghe thấy. Lòng kiêu hãnh của Nghiêm Túc cư nhiên bị tổn thương.

Phương Châm quả

thật

so với những người phụ nữ khác hoàn toàn

không

giống nhau, từ ngày đầu tiên gặp mặt



không

ngừng nảy sinh mâu thuẫn với

anh. Ngay lúc này đây,



đã

chạm đến nơi sâu nhất trong lòng

anh

. Nghiêm Túc cảm thấy

anh

đã

không

thể lui nữa, nhất định phải vững vàng mà ở bên cạnh

cô, kiên quyết

không

rời.

Nếu như

nói

vừa nãy

anh

cầu hôn chỉ là nhất thời hứng khởi, vậy

thì

hiện

tại

anh

đã

quyết định rồi. Mặc kệ phải đối mặt với những chuyện gì,

anh

nhất định

sẽ

cưới được Phương Châm.

anh

lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén như là

một

cái đao nhọn nhìn Phương Châm, thanh

âm

mang theo chút mê hoặc dụ dỗ: "Nếu

không

say liền tiếp tục, uống hết ly rượu này

đi."

Phương Châm bị

anh

nhìn ra trong lòng

đang

bồn

chồn, cũng

không

biết Nghiêm Túc làm vậy là có ý gì.



rất sợ

anh

lại nhắc đến chuyện kết hôn, vì muốn

không

cho

anh

nói

tiếp, hay có thể

nói

là tránh được

một

kiếp nạn,



thà rằng ngay lúc này

côđang

say còn hơn phải đối mặt với chuyện này.

Thế là



lập tức cầm lấy ly rượu, cố làm ra vẻ phóng khoáng

một

hơi uống cạn, sau đó

âm

thầm đếm ngược. Như vậy chỉ cần chưa tới mười phút,



nhất định

sẽ

say bất tỉnh nhân

sự.

Kết quả



mới vừa uống xong chưa tới mười giây, Nghiêm Túc liền giành lại ly rượu, nhân tiện lấy áo khoác: "Được rồi, uống xong ly này

thì

đi

thôi,

anh

đưa em về nhà."

Phương Châm cảm thấy hình như có gì

không

đúng, như là



bị sập bẫy, nhưng cơn say bắt đầu ập tới. Trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên mờ mịt, chỉ còn sót lại

một

chút ý thức để bám víu vào.

Nghiêm Túc đỡ Phương Châm ra khỏi phòng khách, lúc xuống lầu có chút khó khan. Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại vài người, chủ yếu ở lại ngắm pháo hoa. Khi Nghiêm Túc đỡ Phương Châm xuống tới đại sảnh

thì

màn pháo hoa cũng kết thúc, những người đứng ở mạn thuyền ngắm pháo hoa cũng lần lượt ra về.

Cả căn phòng

đang

yên ắng rất nhanh

đã

náo nhiệt trở lại, mọi người vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Nghiêm túc

không

muốn chen chúc với người khác, thừa dịp bên ngoài còn chưa có người liền ôm Phương Châm bước nhanh tới cửa.

Lúc hai người vừa

đi

ngang qua

một

bàn ăn,

một

người phụ nữ trung niên đột nhiên đứng dậy, mở miệng kêu lên: "Phương Châm?"

Phương Châm

đã

say

không

biết trời đất gì, miễn cưỡng ngước đầu lên nhìn người vừa gọi tên mình.



chỉ mơ hồ thấy được

một

người phụ nữ trung niên tầm 50, 60 tuổi.



hé miệng ra định

nói

gì đó, nhưng lại

không

nói

nổi, cuối cùng cũng

không

nhìn



hình dáng của người kia.

Nghiêm Túc xin lỗi phụ nữ trung niên: "thật

ngại quá,



ấy say rồi."

nói

xong

anh

tiếp tục

đi

đến cửa, trực tiếp đưa Phương Châm rời khỏi thuyền.

Vừa rồi Phương Châm

không

nhận ra người phụ nữ kia là ai, nhưng

anh

lại biết. Lần trước đưa Vương Tử

đi

bệnh viện

anh

đã

gặp qua bà ta rồi,

anh

ở cửa thang máy nhìn thấy Phương Châm, Thẩm Khiên và người phụ nữ lúc nãy

nói

chuyện. Lúc đó

anh

tưởng đó là mẹ của Thẩm Khiên, sau đó nghe Phương Châm

nói

đây là mẹ của La Thế.

Cứ cho là Nghiêm Túc

không

có lỗi với La Thế, nhưng

anh

cũng cảm thấy

không

cần thiết phải đυ.ng mặt với mẹ La. Huống chi

hiện

tại Phương Châm say như vậy, để mẹ La nhìn thấy e rằng

không

tốt.

Nên

anh

nhanh chóng đưa Phương Châm ra khỏi đại sảnh, để lại mẹ La đứng đó vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thực

sự

Nghiêm Túc đoán

không

sai, trong lòng mẹ La quả thực có ý nghĩ như vậy.



gái

ban nãy nhất định là Phương Châm, bà

không

thể nhìn nhầm được, còn người đàn ông ôm Phương Châm bà đương nhiên biết, là Nghiêm Túc - chủ tịch tập đoàn Thâm Lam, con trai bà khi còn sống, công ty bị chính

anh

thu mua, tuy rằng

anh

không

tính là có thù oán với bà, nhưng mẹ La tự nhận

không

có cách nào nảy sinh thiện cảm với Nghiêm Túc.

Dù sao

anh

cũng gián tiếp khiến con trai bà tự sát.

La mẫu nghĩ

không

ra, Phương Châm làm sao có thể cùng người đàn ông này ở chung

một

chỗ.

Hôm nay là giao thừa, mẹ La cùng bạn bè thân thích đến đây ăn cơm tất niên. Bà có nằm mơ cũng

không

ngờ

sẽ

gặp phải Phương Châm. Nhưng gặp mặt Phương Châm cũng

không

có gì để

nói, quan trọng chính là Phương Châm lại

đi

cùng Nghiêm Túc.

Mẹ La biết



năm năm trước Phương Châm hận người đàn ông này đến mức trực tiếp

một

dao đâm muốn chết

hắn. Cho nên



mới phải ngồi tù chịu biết bao nhiêu khổ sở, nhưng bây giờ tại sao lại?

Mẹ La

âm

thầm suy đoán, nhưng lại sợ

không

dám nghĩ tới.

Người bên cạnh liền kéo bà lại, tò mò hỏi thăm: "Làm sao, bà biết hai người vừa nãy à?"

Hôm nay mẹ La cùng bạn bè thân thích đến ăn cơm tất niên, từ khi con trai qua đời hàng năm bà đều đón tết cùng họ. Ngoại trừ bạn bè bằng tuổi còn có mấy đứa con cháu cùng nhau ăn cơm. Trong đó

một

số người nhận ra Nghiêm Túc, lập tưc tụm lại: " Người vừa này có phải là Nghiêm Túc - chủ tịch tập đoàn Thâm Lam

không?"

đang

nói

chuyện là

một



gái

trẻ tầm 20 tuổi,



gái

ngồi cạnh vừa nghe đến Nghiêm Túc liền nở nụ cười: "thật

sự

rất giống. Chị còn nhớ lần trước em đưa chị quyển tạp chí có thấy hình của

anh

ta

trên

đó."

Các



gái

trẻ

nói

đến chuyện này đều đặc biệt hưng phấn, hết “Nghiêm Túc” cái này rồi đến “Nghiêm Túc” cái kia. Chị dâu của mẹ La ngồi cạnh lúc này cũng

không

nhịn được, liền hỏi: "cô

gái

ban nãy chẳng phải là Phương Châm, bạn

gái

cũ của A Thế ư?”

"Ừm, đúng rồi”

"Người đàn ông kia?" Bà ta quay lại hỏi mấy đứa cháu, “Người đàn ông ban nãy

thật

sự

là Nghiêm Túc - chủ tịch tập đoàn Thanh Lam sao?"

"Đúng đấy, khẳng định

không

sai, người đàn ông

anh

tuấn xuất sắc như vậy tụi con nhất định

không

nhìn lầm được."

Lần này, chị dâu của mẹ La mặt biến sắc,

nhỏ

giọng nhìn La mẫu

nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Năm đó đứa

nhỏ

Phương Châm này

không

phải muốn gϊếŧ chết tên họ Nghiêm kia ư? Bọn họ làm sao lại có thể

đi

cùng nhau được, lẽ nào tiểu Phương lại có tình cảm với

hắn?"

Đây là điều mà mẹ La sợ nhất. Năm đó con trai mấtngười bị kích động nhất ngoại trừ người làm mẹ như bà

thì

còn có Phương Châm. Bà lo sợ đứa

nhỏ

này năm năm ngồi tù vẫn còn chưa nghĩa thông, bây giờ còn muốn tiếp cận kẻ thù. Lỡ như



lại làm chuyện gì điên rồ

thì

phải làm sao.

Nghĩ tới đây mẹ La

không

khỏi tự trách: "Đều do em, đáng lí ra em

không

nên tìm con bé. Vốn là sau khi con bé ra tù muốn tìm gặp nó khuyên nó nghĩ cho thông suốt,

không

nghĩ tới...Em

thật

sự

không

nên đưa cho tiểu Phương món đồ mà A Thế để lại cho nó.Emcứ nghĩ chắc

sẽ

không

sao,

không

ngờ lại làm cho con bé kích động như vậy."

"Em đưa cho con bé vật gì vậy?"

"Là

một

cái túi, bên trong có những gì em cũng

không



lắm. Là A Thế trước khi mất để lại cho nó. Em chỉ muốn làm cho nó đừng nghĩ nhiều, đừng buồn nữa thôi,

không

ngờ... Đều tại em hết."

Cả buổi tối hôm đó, mẹ La liên tục tự trách mình. Từ

trên

thuyền đến khi về nhà, suốt đường

đi



không

ngừng thở dài.

Bởi vì

thật

sự

không

yên tâm, ngày hôm sau mặc dù là mùng

một

Tết, bà vẫn cố gọi điện cho Thẩm Khiên,

nói

bóng gió hỏi thăm

anh

tình hình của Phương Châm. Thẩm Khiên vừa nghe liền cảm thấy nghi ngờ, gặng hỏi mẹ La cuối cùng cũng biết được tối qua Phương Châm và Nghiêm Túc cùng nhau

đi

ăn cơm tất niên.

Sau cú điện thoại đó Thẩm Khiên ngồi trong phòng trầm tư nửa ngày, nhiều lần muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Phương Châm để hỏi



ràng. Nhưng cuối cùng lại

không

có dũng khí.

Người càng ưu tú

thì

tự ái càng cao, cũng rất sợ bị tổn thương. Phương Châm

không

chọn

anh

đã

có chút khó chấp nhận, nhưng Phương Châm lại chọn ở bên cạnh Nghiêm Túc, chuyện này quả thực đối với Thẩm Khiên càng

không

chấp nhận nổi.

Đàn ông và đàn bà đều có tính đố kỵ như nhau, đặc biệt là đối với người mình thích.

Mới đầu năm mà Thẩm Khiên

đã

cảm thấy có chút chật vật, ở nhà

một

ngày

không

làm gì, đến lúc chập tối

anh

rốt cuộc

không

nhịn được gọi điện thoại cho em họ Từ Mỹ Nghi.

anh

và mẹ La

thật

giống nhau, đều

đi

đường vòng. Điểm khác nhau chính là mẹ La

không

lấy được tin tức gì từ

anh, nhưng

anh

thông qua Từ Mỹ Nghi có thể có

một

số thông tin hữu dụng.

Lúc

anh

gọi điện hình như Từ Mỹ Nghi

đang

ở ngoài, trong điện thoại nghe rất ồn ào.



cũng

không

nhiều lời, trực tiếp

nói: "anh, bây giờ

anh

đến đây

đi, đến xem Phương Châm."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"không



lắm, vừa nãy em gọi điện cho Phương Châm để chúc tết, kết quả



nói



đang

ở bệnh viện, em

không

yên tâm nên mới tới đây."

Trầm khiên vừa nghe liền lập tức gọi lại, hỏi



cụ thể bệnh viện nào, còn

nói

lái xe đón



cùng

đi. Sau khi Từ MỹNghi để điện thoại xuống lại còn muốn gọi lại cho Pương Châm, nhưng gọi bao nhiều lần cũng

không

thấy bắt máy.

Phương Châm lúc này cực kì mệt mỏi, thực

sự

không

rảnh tiếp điện thoại của Từ Mỹ Nghi. Mùng

một

tết



rảnh rỗi ở nhà ngủ cho tỉnh rượu, ai dè lại ngủ thẳng đến xế chiều, nhà



gọi

không

biết bao nhiêu cuộc tới.



còn tưởng rằng ba mẹ vì chuyện hôm qua mà quở trách

cô, kết quả lại nghe được giọng Phương Pháp trong điện thoại.

Phương pháp ở đầu bên kia tức giận

nói

lớn: " Chị mau về

đi, ba bị người ta đánh rồi!"