Phương châm tưởng bản thân mình nghe lầm, theo bản năng hỏi lại
một
lần: "Món đồ gì?"
"một
cái ô màu đen. Hơn nửa năm trước, buổi tối hôm đó em rời khỏi nhà Anderson,
anh
đưa em đến phố Học Sĩ. Lúc đó trời mưa, có cho em mượn
một
cái ô. Trong ấn tượng hình như em
không
có trả lại
anh."
Trong tích tắc, phương châm gần như muốn nhấc tay đầu hàng.
cô
thật
sự
không
đấu lại người đàn ông này. Nửa năm trước mượn
một
cái ô hỏng, tối nay lại trở thành lý do để
anh
tới tìm
cô.
So với Phương Châm
đang
ngạc nhiên,
thì
Nghiêm Túc có vẻ ung dung bình tĩnh hơn.
anh
đứng ở trong phòng khách đem nhìn chung quanh toàn bộ căn nhà, sau đó quay đầu hỏi Phương Châm: "Em để chỗ nào rồi, còn nhớ
không"
"không
nhớ
rõ."
"không
phải là lúc dọn nhà
đã
ném
đi
chứ?"
"Hẳn là
không, nhưng
không
biết bị tôi cất ở đâu. Nhất định phải tìm trong tối hôm nay sao?"
"Ngày mai em
đi
làm?"
"Ừm, sáng sớm ngày mai chín giờ
đi
làm."
Nghiêm túc chăm chú suy nghĩ
một
chút: "Vậy em mấy giờ tan ca? Xong việc
anh
lại tới!"
"Ngày mai tôi về nhà, mai là giao thừa
anh
không
đi
xã giao sao?"
Trước đây Phương Châm vẫn cho rằng, người có địa vị như Nghiêm Túc phải là cả ngày bay tới bay lui, vội vã
đi
đi
về về, bên người có
một
đám trợ lý và thư ký, chút là tiệc tùng, chút là tiệc rượu. Nhưng
anh
nhìn qua hình như rất rảnh rỗi, cả ngày đều rảnh rỗi tới mức "quấy rầy"
cô, thậm chí cả đêm giao thừa cũng
không
tha?
Phương Châm chính là
không
biết, Nghiêm Túc đương nhiên rất bận. Lúc
không
ở cạnh
cô, Nghiêm Túc vẫn luôn cực kì bận rộn.
một
ít thời gian nghỉ ngơi đều dùng
trên
người Phương Châm. Như hôm nay
anh
vừa dự xong
một
bữa tiệc, tranh thủ đến chỗ của Phương Châm, sau đó về nhà ngủ
một
giấc sáng sớm ngày mai phải
đi
Nhật Bản, buổi tối trở về cùng người nhà ăn
một
bữa cơm tất niên.
Vừa nghĩ tới cơm tất niên Nghiêm Túc lại cau mày. Dù cho cả nhà lớn
nhỏ
bốn đời của
anh
cảm tình đều rất lạnh nhạt, nhưng cuối năm
không
thể
không
cùng ở chung
một
chỗ họp mặt.
anh
không
thích cảnh cha mẹ ở trước mặt mình diễn kịch, diễn
một
màn vợ chồng tình cảm ân ân ái ái.
Lúc
nhỏ
Nghiêm Túc nhìn thấy cảnh này trong lòng còn có thể có chút kích động, cảm thấy cha mẹ có thể lại tái hợp. Nhưng càng lớn, lúc
anh
7, 8 tuổi cũng
đã
rõ
ràng. Ba mẹ
anh
đời này xác định như vậy, bọn họ từ lâu
không
yêu
thương nhau, cũng
sẽ
không
có khả năng giống như
một
cặp vợ chồng bình thường sống chung
một
nhà.
Có lúc
anh
thậm chí tình nguyện để bọ họ đường ai nấy
đi
suốt đời
không
gặp, cũng tốt hơn là đêm giao thừa nhìn hai người họ
một
màn “vợ chồng ân ái” đến buồn nôn.
Vừa nghĩ tới bữa cơm tất niên, Nghiêm Túc ngay lập tức thấy đau đầu.
anh
suy nghĩ
một
chút nhìn Phương Châm
nói: “ Tối mai phải ăn cơm cùng ba mẹ, như vậy
đi, Mùng
một
anh
đến nhà em chúc tết, nhân tiện lấy lại ô?”
Phương Châm đột nhiên rất muốn đạp
anh: "anh
thiếu
một
cái ô sao? Quên
đi, cái ô kia bao nhiêu tiền tôi lập tức đền cho
anh?"
"Ô
không
đáng giá, có điều là bà nội
anh
cho
anh, có ý nghĩa quan trọng, vì vậy
anh
hi vọng em có thể tìm ra nó, được
không?"
Thái độ và giọng điệu của Nghiêm Túc tuy ôn hòa nhưng rất kiên quyết,
không
ngờ lại sử dụng chiêu tình thâm này, để Phương Châm nhất thời
không
biết làm sao từ chối.
cô
suy nghĩ
một
chút rồi nhìn Nghiêm Túc
nói: " Nếu
đã
như thế, bây giờ tôi tìm nó cho
anh?”
"Ngày mai em
không
đi
làm hay sao? Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày kia mồng
một
Tết
anh
đến tìm em. Đầu năm mà em cũng
đi
làm ư?"
"Ừ, làm ca ngày, năm giờ chiều tan ca."
Nghiêm Túc hơi nhíu nhíu mày, muốn khuyên
cô
vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là
không
nói.
anh
đưa tay vò vò đầu Phương Châm: "Vậy
thì
đi
ngủ sớm
một
chút
đi, tối ngày mốt gặp."
Sau khi Nghiêm Túc vò đầu Phương Châm giống như tổ chim, mới hài lòng rời
đi, chỉ để lại mình Phương Châm ở trong phòng yên lặng đờ ra.
Sửng sốt sau năm phút
cô
mới nhớ tới chuyện cái ô, tìm kiếm nửa ngày, rốt cục ở trong
một
đống đồ linh tinh trong góc phòng tìm thấy
một
cái ô màu đen.
cô
cầm ô
không
nhịn được cười, lúc trước, khi
cô
cầm chiếc ô này,không
nghĩ tới
cô
cùng chủ nhân của chiếc ô lại dây dưa
không
rõ
đến vậy. Còn tưởng rằng ngày đó sau khi Nghiêm Túc lái xe rời
đi
hai người nhất định đời này
không
gặp lại, nhưng kết quả lại là hết lần này tới lần khác chạm mặt, mỗi lần gặp mặt
thì
y như rằng quan hệ lại trở nên gần gũi,
không
để ý nó
đã
thành ra như thế này.
Cho nên
nói
giữa người và người
thật
sự
tồn tại cái gọi là duyên phận chăng. Bởi vì duyên phận mới có thể gặp mặt, gặp mặt mới có thể nuôi dưỡng tình cảm. Phương Châm đột nhiên rất muốn
đi
đến miếu bái tế
một
phen, cầu xin Bồ Tát nhất quyết đừng để
cô
cùng Nghiêm Túc có cái loại duyên phận kỳ quái này.
cô
thật
sự
không
chịu được.
không
chịu đựng nổi vận đào hoa xán lạn, Phương Châm sau khi tìm thấy ô liền cảm thấy choáng đầu nằm dài xuống giường ngủ thϊếp
đi, hôm sau dậy
thật
sớm
đi
làm, sau khi tan tầm dứt khoát
đi
xe về nhà ăn cơm tất niên.
Lúc
cô
về đến nhà khoảng chừng sáu giờ rưỡi, mẹ
đang
ở trong phòng bếp nấu ăn,
trên
bàn
đã
bày biện vài món. Ba
đang
uống trà xem ti vi, Phương Châm tìm
một
vòng
không
thấy bóng dáng em trai đâu đâu, liền hỏi: "Ba, em trai con đâu rồi?"
"không
biết,
nói
là
đi
ra ngoài gặp mặt bạn bè.Đúng là, đêm 30 còn
không
cố gắng ở nhà đợi,
thật
không
hiểu chuyện."
Trách móc
thì
trách móc, trong lòng Phương Châm biết trong lòng ba em trai so với
cô
vẫn quan trọng hơn hết. Có điều
cô
không
có người mẹ thiên vị nghiêm trọng vậy, cán cân trong lòng
không
nghiêng đến mức
không
còn gì để
nói.
Đôi lúc Phương Châm nghĩ, mọi người luôn
nói
đàn ông trọng nam khinh nữ, nhưng dựa vào kinh nghiệm của
cô, dường như phụ nữ thỉnh thoảng so với đàn ông lại càng nghiêm trọng,
rõ
ràng đều là phụ nữ, nhưng lại có
một
số người xem con trai là mạng sống, còn con
gái
trong mắt họ
thì
lại như
một
món hàng lỗ vốn.
Sau khi Phương Châm tự nhận định mình là
một
“món hàng lỗ vốn”, liền cởϊ áσ khoác vào phòng bếp phụ mẹ mình
một
tay. Mẹ Phương
đang
ở đó bận tối mắt tối mũi, vừa thấy con
gái
như thấy cứu tinh,thay vì thăm hỏi
thì
lại nhanh chóng đưa con sứa cho
cô, trong lòng
cô
liền dâng lên
một
cỗ nguội lạnh.
Loại chuyện
nhỏ
này Phương Châm chừng mười tuổi
đã
bắt đầu làm, riết rồi thành quen, chỉ
một
lúc
đã
làm xong con sứa rồi.
cô
đem món sứa này cùng với vài món khác mẹ
đã
làm ra ngoài,
đang
chuẩn bị trở lại nhà bếp
thì
nghe có tiếng người dùng sức gõ cửa.
Tiếng gõ cửa dồn dập đáng sợ, Phương Châm sửng sốt
một
chút liền nhanh chóng tới mở cửa. Vừa mới mở ra
thì
thấy Phương Pháp
một
mặt căm tức đứng ở đó, trừng
cô
hét lên: "Làm gì giờ mới mở cửa!"
Phương châm
không
muốn so đo với em trai mình, xoay người trở lại phòng bếp. Ba Phương vốn
đang
ngồi
trên
ghế sofa, nghe thấy con trai về
thì
đứng dậy, toan hỏi vài câu bỗng dưng bật thốt lên: "Con như thế này là sao, xảy ra chuyện gì?"
Phương Châm vừa nghe lập tức quay đầu lại. Vừa nãy đứng ở cửa ánh sáng quá yếu làm
cô
không
nhìn
rõ, lúc này trong phòng đèn điện chiếu
rõ
mồn
một, bộ dạng của em trai
cô
làm
cô
sợ hết hồn.
trên
mặt Phương Pháp đều là vết máu,
trên
người cũng có nhiều vệt máu đỏ, chắc là bị bắn lên, quần cũng có
một
lỗ rách
thật
lớn.
trên
người ngoại trừ bị dính máu
thì
còn lại đều là bùn.
Xem bộ dạng như vậy hẳn là vừa cùng với người khác đánh nhau
một
trận rồi.
Mẹ Phương từ trong phòng bếp nghe thấy tiếng động
đi
ra xem, vừa thấy con trai bảo bối như vậy lập tức nhảy lên, xông tới kéo con trai nhìn
thật
kỹ
một
lượt, trong miệng thét to: "Con làm sao lại thành như vậy, con bị người ta đánh sao?"
Phương Pháp
một
bụng tức giận, lúc này thấy người nhà liền đem toàn bộ phát tiết ra:"Con mẹ nó lại bị cái thứ khốn kiếp đánh. Thằng khốn đó khôn hồn đừng để ông thấy mặt, nếu
không
lần sau ông dùng viên gạch ném chết
hắn!"
"đang
yên
đang
lành làm sao lại bị người khác đánh?" Trong ba người Phương Châm vẫn là bình tĩnh nhất, hỏi vấn đề cũng chủ chốt nhất.
"Cái thằng khốn kia là bạn trai mới của Jenny, tôi
đi
tìm Jenny gặp được
hắn. Còn có gì để
nói, đương nhiên là dùng nắm đấm
nói
chuyện rồi."
nói
nửa ngày té ra
không
phải bị đánh mà là hai bên đánh nhau. Phương châm
không
nhịn được khuyên em trai: "Em làm gì phải đánh nhau, đánh nhau cũng chẳng được ích lợi gì, bị thương lại khiến cả nhà lo lắng."
"Tôi tìm Jenny
nói
chuyện nối lại tình cảm, thằng khốn kia lại ở giữa chế giễu. Là đàn ông ai lại
không
tức giận?!.”
"Em tìm
cô
ấy nối lại tình cảm?"
không
nghĩ tới em trai
cô
lại là người chung tình,
đã
chia tay mấy tháng, vậy mà vẫn nhớ tới Jenny. Phương Châm
không
biết nên
nói
gì.
"Đương nhiên, tôi bây giờ
đi
mua nhà,
không
phải là người nghèo rớt mồng tơi nữa, Jenny dựa vào cái gì
không
trở lại bên cạnh tôi. Tôi dĩ nhiên nên
nói
với
cô
ấy rồi!"
Mẹ Phương vốn
đang
ở bên cạnh lo lắng vết thương của con trai, vừa nghe nhắc đến hai chữ "Nhà" lập tức dùng tay xả ống tay áo của
hắn, ngăn
không
cho
hắn
nói. Ai dè Phương Pháp nhanh miệng
đã
nói
ra, mẹ Phương cũng chỉ có thể ngượng ngùng nhìn Phương Châm cười cười: "Em trai con muốn lấy vợ,
không
thể
không
có nhà."
"Con biết, nhưng trước tiên khoan đề cập đến chuyện nhà cửa, em cư nhiên đánh nhau với người khác, lại còn bị đánh ra thế này?"
Phương pháp ở trước mặt chị
gái
không
không
ngại ngùng thừa nhận bản thân mình chịu đòn, ương ngạnh bỉu môi
nói: “Đừng thấy tôi bị thương, tên kia so với tôi bị thương cũng
không
ít. Tôi đấm vào đầu
hắn
mấy đấm, cả người
không
còn sức lực, rốt cuộc
hắn
bị đánh đến nỗi răng rơi đầy đất."
"Con vì sao lại kích động như vậy? Con đánh người khác bị thương, chốc nữa nhà họ tìm đến
thì
biết làm sao?"
"Tên đó dựa vào gì tìm tới đây,
hắn
cướp Jenny của con, con chưa gϊếŧ
hắn
là
đã
nể mặt lắm rồi."
Em trai vì chuyện tái hợp
không
thành lại bị chế nhạo, chẳng trách lại tức giận như thế. Phương Châm hiểu
rõ
em trai mình, biết
hắn
nói
chuyện thích khoe khoang, xem chừng người bạn trai mới của Jenny cũng
không
bị thương nhiều mấy, nếu
không
em trai
sẽ
không
bực như vậy.
Bạn
gái
đi
theo người khác, bản thân lại còn bị đánh, mặt mũi mất hết,
không
bực mới là lạ.
Phương Pháp ngồi
trên
ghế, dùng sức vỗ bàn
một
cái: "Mẹ nó, phụ nữ đều là như vậy, lúc
không
có tiền
thì
chê
không
có tiền, khi có tiền lại chê tiền
không
đủ. Tên kia có cái gì tốt,
không
phải là toàn bộ tiền của
hắn
chỉ đủ mua
một
căn hộ
nhỏ
thôi sao? Giấy tờ lại
không
để tên của
cô
ấy, vậy mà
đã
nhanh chóng ở cùng
hắn."
nói
tới chỗ này
hắn
lại đưa mũi nhọn về phía Phương Châm: "Chị, đều là chị
không
tốt,
không
gϊếŧ người
thì
tốt rồi. Nếu chị
không
gϊếŧ người
thì
hiện
tại tôi
đã
có đủ tiền mua nhà, còn phải bị người ta chế giễu sao?"
Nếu như là nửa năm trước, Phương Châm bị em trai oán trách như vậy, quả
thật
sẽ
xấu hổ khó chịu. Nhưng
cô
bây giờ
đã
khác trước, từ
không
phân biệt được phải trái
đã
trở nên càng ngày càng lý trí.
Nghe Phương Pháp
nói
xong
cô
không
những
không
tự trách mình, ngược lại bình tĩnh
nói: " Là đàn ông
thì
nên dùng chính năng lực của mình cưới vợ. Chị
không
phải cha mẹ của em, dựa vào đâu lại kiếm tiền để em mua nhà. Chị dù
thật
sự
có tiền cũng
sẽ
không
đưa cho em, Phương Pháp, chị
không
phải vì em mà sống, chị là vì chính mình mà sống. Em
không
lấy được vợ chỉ có thể trách chính bản thân em, chuyện này
không
ai có lỗi với em cả."
-------------------------------------------------------------------------------
Lần đầu tiên ở nhà, ngay ở trước mặt cha mẹ Phương Châm mắng em trai mình như vậy.
Trong phòng ba người kia nhất thời sững sốt, mẹ Phương ngạc nhiên đến mức trong đầu có suy nghĩ: Con bé này sao thế, đủ lông đủ cánh
thì
liền muốn bay ư?
Trong lòng bà từ trước giờ luôn coi con
gái
chỉ dùng để sai bảo, làm việc, dù cho Phương Châm lúc trước kiếm ra
không
ít tiền, nhưng bà luôn cho rằng con chính là con, là con
thì
phải nghe lời mẹ. Cho nên bà muốn Phương Châm như thế nào
thì
Phương Châm nhất định phải như thế ấy, bao nhiêu tiền
cô
kiếm được nhất định dều phải đưa về cho gia đình, việc
cô
cung dưỡng em trai là đạo lý hiển nhiên. Bởi vì em trai còn
nhỏ,
cô
làm chị
gái
nhất định phải chăm lo cho em trai mình.
Mẹ Phương hoàn toàn
không
nghĩ tới, con
gái
sớm
đã
lớn rồi, Cánh cũng cứng hơn nhiều. Phương Châm sở dĩ
không
phải vì rũ bỏ tình thân mà
nói
nặng
nhẹ
với người nhà. Có thể là vì con người khi trưởng thành suy nghĩ cũng khác
đi. Trước kia
cô
suy nghĩ tương đối đơn giản,đều là tự mình gạt mình. Nhưng năm năm trong tù khổ sở làm cho
cô
hiểu
rõ
rất nhiều điều, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.
Khi
cô
ở trong nhà người khác rửa chén, quét rác, xát từng sợi đay, cha, mẹ,em trai
cô
ở nhà ăn trái cây, uống nước quả xem ti vi vô cùng nhàn rỗi. Khi
cô
lăn lộn ngoài xã hội chùi cửa kính, lau bậc thang kiếm tiền, ăn chỉ dám ăn cơm nguội, cha mẹ em trai lại vội vàng
đi
khắp nơi vay tiền làm nhà, bận rộn trang trí. Hôm nay là giao thừa,
cô
tăng ca làm mệt đến eo rã rời nhức mỏi, về nhà chuyện đầu tiên chính là vào bếp giúp đỡ, mẹ cũng
không
có lấy
một
câu hỏi thăm
cô
có vất vả
không. Thế nhưng em trai ở bên ngoài tranh giành bạn
gái
bị đánh cho vỡ đầu chảy máu trở về, cha mẹ đều
không
hề che giấu bộ mặt lo lắng quan tâm.
Phương Châm đột nhiên cảm thấy, mình sống như vậy thực quá thất bại.
cô
rốt cục hiểu
rõ
được đạo lý, có
một
số người mình
yêu
không
phải
cô
liều mạng trả giá
thì
nhất định có thể được vị trí trong lòng họ. Trong lòng cha mẹ,em trai so với
cô
quan trọng hơn rất nhiều, dù cho
cô
móc tim móc phổi, bọn họ vẫn
sẽ
mãi dành tình
yêu
thương cho riêng em trai
cô.
Nhưng việc này
cô
cũng
không
cần nhắc đến, mấy tháng về nhà
một
lần
cô
không
nhất định phải trở mặt với cha mẹ. Có lẽ là do
cô
không
muốn tiếp tục để em trai chỉ trích mình, kể từ lần trước ở cửa hàng châu báu Phương Pháp cưỡng ép lấy thẻ ngân hàng của
cô
buộc
cô
mua nhẫn, Phương Châm đối với người em trai này
đã
hoàn toàn thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Cho nên
cô
rốt cuộc bày ra bộ dạng của người chị
gái, thuận tiện mắng em trai mình
một
chút.
Phương Pháp lớn như vậy lần đầu tiên bị chị
gái
quở trách, tức muốn bể phổi. Huống chi hôm nay bên ngoài
hắn
đã
ôm
một
bụng tức, giận càng thêm giận, đập bàn
một
cái nhảy dựng lên: "Con mẹ nó chị là cái thá gì, dám
nói
tôi như vậy."
"Phương Pháp, em hãy chú ý cách ăn
nói." Phương Châm
không
hề yếu thế, lập tức rống lại: "Em cho đây là đâu, ngoài đường ngoài phố, tùy em thích mắng thế nào
thì
mắng sao? Chị là ai, chị
không
phải kẻ tranh giành bạn
gái
với em, chị là chị
gái
em. Chị tại sao
không
thể mắng em như vậy? Em có gì đặc biệt, có địa vị được người khác tôn trọng sao? Em có việc làm, có năng lực xuất sắc sao,
không
có tiền lại còn làm ra bộ dạng khoác lác? Em
không
có thứ gì ngoại trừ tự cho mình là giỏi. Em chỉ là dựa vào số tiền bồi thường sau khi bị người khác đánh
một
trận để mua nhà, có phải cảm thấy mình rất ghê gớm rất vẻ vang, có phải định
nói
cho mọi người đều biết
không?
không
biết hối lỗi, lại còn gây
sự
đánh nhau, em cảm thấy như vậy là rất đàn ông,
sẽ
có
cô
gái
nào đồng ý theo em sao? Em đến cả việc tôn trọng người khác cũng
không
biết!"
Cha mẹ Phương lần này
thật
sự
sững sờ.Đây là đứa con
gái
ngoan ngoãn hiểu chuyện bảo gì làm nấy của họ sao? Trước kia Phương Châm chưa bao giờ
nói
chuyện lớn tiếng như vậy,
không
nghĩ đến hôm nay lại cùng em trai cãi nhau, Phương Pháp
nói
một
câu
cô
liền đáp lại mười câu, giọng điệu sắc bén thái độ ác liệt, chuyện này quả thực là phản, phản rồi.
Mẹ Phương ngay lập tức đứng phắt dậy, mặt tối sầm lại mắng Phương Châm: "Mày dựa vào cái gì mà
nói
em mày như vậy? Em mày dù
không
tốt chăng nữa nó cũng
không
đi
gϊếŧ người, cũng
không
ngồi tù, em mày so với mày
không
biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nhà họ Phương có đứa con
gái
bất hiếu như mày quả thực đen đủi, bởi vì mày mà mẹ mày xấu hổ
không
còn mặt mũi
đi
gặp người khác. Mày dựa vào cái gì lại mắng em trai mày như vậy?"
Lời này quả thực là
một
nhát dao cứa vào tim Phương Châm. Phương Pháp vừa nghe liền lấy lại tinh thần, đắc ý nhìn
cô. Dưới cái nhìn của
hắn
chị
gái
mình hoàn toàn
không
thể phản bác lại, còn
không
thể nhận sai hay sao, nếu
không
hắn
còn có thể từ chị mình đòi
một
chút “tiền bồi thường”.
Ngoài dự đoán, Phương Châm nghe xong mấy lời này vẻ mặt hết sức bình tĩnh, mí mắt hạ xuống
một
lúc.
cô
điềm tĩnh nhìn mẹ Phương, lạnh nhạt
nói: "Mẹ cứ như thế dung túng cho con trai mình, rất nhanh nhà chúng ta lại có thể ăn cơm tù lần thứ hai.
không
tin mẹ cứ chờ xem."
"Mày
nói
láo!" Mẹ Phương nhất thời nổi giận, liền đưa tay định cho Phương Châm
một
cái tát. Phương Châm nhanh mắt tránh được, mẹ Phương vì dùng sức quá mạnh mà
không
đứng vững được, lảo đảo xông về phía trước vài bước, rốt cuộc vẫn là ba
cô
cản bà lại.
Ba Phương vẫn còn ít nhiều quan tâm đến con
gái, lúc này liền mắng vợ mình
nói: "Bà đây là làm gì, còn muốn ra tay đánh con? Có chuyện từ từ
nói
không
được sao, để người ngoài nghe thấy
thì
làm thế nào?"
"Ông nghe nó
nói
những lời đó
không, có loại chị
gái
như nó sao? Chính mình ngồi tù còn chưa đủ, còn muốn rủa em trai cũng ngồi tù theo. Nó đây là cố ý
không
để cho tôi sống yên, muốn chọc cho tôi tức chết!”
Ba Phương đỡ vợ mình ngồi xuống ghế sôfa, dùng ánh mắt trách cứ nhìn con
gái: "Phương Châm, những lời con vừa
nói
quả thực rất quá đáng rồi, con làm sao có thể
nói
em con như vậy?"
"Ba, con
nói
đều là
sự
thật. Ban nãy nó
nói
những gì ba cũng đều nghe thấy, nó đánh bạn trai mới của Jenny bị thương, hơn nữa ra tay
không
nhẹ. Lỡ như người đó có chuyện gì xấu xảy ra gia đình họ nhất định tìm đến đây tính sổ. Nếu như bọn họ báo cảnh sát
thì
làm sao, cảnh sát dĩ nhiên
sẽ
tìm đến em con, trong lúc tết đến mấy chuyện như vậy đặc biệt quản lý nghiêm khắc, ẩu đả đánh nhau bị tạm giam là chuyện
nhỏ, ngồi tù cũng
không
phải
không
thể. Hôm nay con
nói
như vậy là vì muốn tốt cho nó, con biết ở trong đó như thế nào, chính vì con quá sợ những tháng ngày đó, nên
không
hy vọng em trai lại chịu khổ. Vì vậy con mới mắng nó, con mắng nó là hi vọng nó có thể tiến bộ, đừng tiếp tục
đi
vào vết xe đổ của con. Hai người cưng chiều nó như vậy nghĩ là tốt cho nó sao? Nó chỉ biết ỷ vào trong nhà có người xử lí tàn cục do nó gây ra. Gặp người yếu hơn nó,nó đánh người kết quả xấu nhất là ngồi tù. Hai người có nghĩ tới hay
không, nếu như gặp phải người lợi hại hơn nó, cuối cùng xui xẻo cũng chỉ là nó gánh lấy. Hai người xem tin tức báo chí, hàng năm bởi vì đánh nhau ẩu đả chết người còn thiếu sao?"
Phương Châm
không
phải là người
không
biết
nói
chuyện,
cô
là người khéo ăn
nói, lúc
đi
học miệng lưỡi cũng rất lưu loát. Chỉ có điều đều
cô
không
để ba mẹ phát
hiện. Ngày hôm nay
cô
thoải mái
nói
một
trận, cũng có kiềm chế
một
chút.
Ba Phương vừa nghe lời
nói
của Phương Châm liền thông suốt dạy dỗ con trai: “Chị
gái
con
nói
không
sai. Cuối năm ra ngoài đánh nhau, mặc kệ lí do tại sao đều là con
không
đúng. Trong mọi mối quan hệ đều phải lựa lời mà
nói, con lại dựa vào nắm đấm, con ở ngay trước mặt Jenny đánh người, con cảm thấy Jenny còn dám quay lại với con
không
? Chỉ sợ sau này xảy ra xích mích con lại đem nó ra làm bao cát để trút giận?"
Phương Pháp vẫn còn biết nghe lời ba, bị người khác liên tục mắng cũng có chút nhụt chí, lầm bầm
nói: “Con vừa rồi chỉ là phóng đại lên, con
không
đánh
hắn
đến mức đó, tên đó so với con chỉ bị trầy xước
nhẹ, khẳng định
không
có chuyện gì."
Phương Châm cũng suy đoán như vậy,
không
khỏi thở phào
nhẹ
nhõm.
Nhưng Phương Pháp vẫn chưa nuốt trôi cơn giận, tiếp tục lớn tiếng: "Nhưng con biến thành bộ dạng này
không
lẽ chị đều
không
có trách nhiệm sao? Nếu chị ta trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của con
không
làm ra chuyện xấu, khiến tâm trạng con
không
tốt, mất tập trung mới thi vào cái trường đại học rác rưởi đó sao."
Vừa nghe đến đây mẹ Phương cũng mạnh miệng, nhân cơ hội "Công kích" con
gái: "không
sai, mày còn dám
nói
mày
một
chút trách nhiệm đều
không
có? Biết
rõ
em trai muốn thi đại học lại còn
đi
gϊếŧ người, tao xem mày là bị hồ đồ rồi. Tương lai của em mày đều bị hủy trong tay mày, mày có đền bù bao nhiêu tiền cũng
không
đủ!"
Phương Châm lại
một
lần nữa bị uy hϊếp, nếu là ngày trước, mẹ Phương
nói
như vậy nhất định có hiệu quả ngay nhưng hôm nay liền trở nên vô dụng. Phương Châm nghe xong lời này vẫn
không
trợn mắt lên, trái lại khinh thường cười lạnh
một
hồi: "Phương Pháp, em cho rằng mọi chuyện em làm người khác đều
không
biết sao? chị
đã
hỏi qua những bạn học cao trung của em, từ trung học đến lớp 12 thành tích của em luôn rất kém cỏi, căn bản đều xếp cuối lớp. Em mọi năm đều đem sổ thành tích về lừa gạt cả nhà, nhưng chị nghe
nói
khi đó mỗi lần giữa kỳ hay cuối kỳ trường học đều
sẽ
đóng dấu toàn bộ thành tích, làm thành bảng đưa về cho gia đình. Nhưng mấy tấm bảng đó
một
tấm chị cũng chưa từng thấy, bởi vì em trước giờ
không
hề đem ra. Đó mới là thành tích thực
sự
của em, sổ thành tích mà em đem về cao hơn bình thường
một
vài phết, so với thi cuối kỳ cũng cao hơn.
hiện
tại chị nghi ngờ sổ thành tích em đem về cũng là giả."
Phương Châm
nói
rõ
từng câu từng chữ, nghe mỗi
một
câu
nói
của
cô
mặt Phương Pháp liền trầm xuống
một
phần, cuối cùng hoàn toàn là màu đen.
Bởi vì lời chị
gái
nói
đều là
thật, trường học của bọn họ lúc cao trung sổ thành tích chỉ là trang trí, bình thường phụ huynh đều
không
cần nhìn đến, chỉ cần trực tiếp xem bảng xếp hạng của trường, đó mới thực
sự
thể
hiện
rõ
thành tích của học sinh.Nhưng với thành tích của
hắn
căn bản là
không
dám đem về nhà, sợ ba mẹ mắng
hắn
liền mượn bạn học sổ thành tích, viết tên lớp lên trang thứ nhất rồi nhét bìa ngoài vào trong. Ba mẹ khi xem sổ cũng
sẽ
không
kiểm tra đó có phải của
hắn
hay
không, nhìn thành tích bên
trên
thì
sẽ
rất vui mừng
không
đυ.ng tới
hắn. Mà ba năm cao trung,
hắn
một
lần cũng
không
đem bảng thành tích về nhà, ba mẹ vẫn đối chiếu vào sổ thành tích ước định lực học của
hắn, cho nên năm đó
hắn
thi vào đại học mọi người đều
không
ngờ rằng
hắn
sẽ
thi trượt.
Mà
trên
thực tế với khả năng của
hắn, có thể thi đậu trường đại học mới là lạ. Lúc đó Phương Pháp còn
âm
thầm vui mừng, chị
gái
xảy ra chuyện, trong nhà thành
một
đống hỗn loạn,
hắn
thi trượt cũng
không
ai mắng
hắn, thậm chí còn có thể lấy chị
gái
làm cớ, nhận được
sự
đồng tình.
hắn
chẳng thể nghĩ tới,
sự
việc trải qua nhiều năm như vậy, có
một
ngày lại bị vạch trần trước mặt mọi người.
Phương Châm đem lời trong lòng
nói
ra hết, tâm trạng rốt cục tốt hơn rất nhiều. Nhưng
cô
nhìn trong nhà
một
cảnh lộn xộn như vậy, thực
sự
không
còn bụng dạ ở lại ăn cơm tất niên.cô
biết em trai nhất định có cách xử lý chuyện này, dựa vào miệng lưỡi của mình
nói
ngọt vài câu. Mà ba mẹ lại đối với Phương Pháp hết mực cưng chiều, loại chuyện xưa xửa xừa xưa này bọn họ căn bản
sẽ
không
để ý.
Bản thân kẹp ở giữa ngược lại có chút
không
thích hợp, còn có thể khiến người khác oán giận.
Nghĩ tới đây Phương Châm cầm túi xách lên,
đi
tới cửa mang giày, khoác áo khoác mở cửa, vừa ra đến trước cửa hướng về phía ba mẹ
nói: “Con
đi
về trước, hai ngày nữa trở lại thăm mọi người."
nói
xong lời này
cô
vội vã xuống lầu, khởi động xe điện chuẩn bị rời
đi. Trong lòng
cô, căn phòng
nhỏ
hai mươi mấy mét vuông đó
không
còn là nhà
cô, mà chỉ là nhà của ba mẹ cùng em trai
cô
thôi.
nói
không
buồn là giả, Phương Châm vừa khởi động xe điện nước mắt
không
nhịn được rớt xuống. Giờ phút này chính là đêm giao thừa, người người nhà nhà đốt đèn ăn mừng thời khắc gia đình sum họp,
trên
đường hầu như
không
một
bóng người, tình cờ
một
chiếc xe từ phía sau lái qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ban đêm rét lạnh, Phương Châm đơn độc ngược hướng gió rét
đi
về nhà, trong nhà nồi lạnh bếp lạnh
không
có thứ gì, đến bát mì sợi cũng
không
có mà ăn.
Phương Châm chợt có cảm giác như mình là người dư thừa, nước mắt oan ức đều
không
biết làm sao thu lại được.
Khi nước mắt bắt đầu ngừng tuôn ra, tầm mắt
không
tránh khỏi trở nên mờ nhạt. Phương Châm cố gắng mở to mắt nhìn muốn nhìn
rõ
con đường phía trước, lại bị ánh sáng chiếu tới làm hai mắt nheo lại.
Bởi vì
không
thấy
rõ
đường trong lòng
cô
có chút hoảng sợ, bắt đầu mất phương hướng, thêm vào
trên
đường có tuyết đọng lại thành những miếng băng mỏng, Phương Châm lúc này chệch tay lái khiến cả người và xe điện té xuống, ầm
một
hồi
đã
ngã
trên
nền băng.
Cú ngã này đau đến mức Phương Châm lại muốn khóc, trong nháy mắt nước mắt dâng trào ra.
cô
giẫy giụa muốn từ dưới đất bò dậy, kết quả bàn tay trượt thử mấy lần đều
không
thành công.
đang
lúc lúng túng,
cô
đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị người khác ôm lên, trước mắt chỉ thấy duy nhất ánh đèn pha màu vàng chói, tia sáng đó chiếu vào
cô
cùng khuôn mặt của người kia,
cô
lập tức
đã
thấy
rõ.
Lại là Nghiêm Túc.