Edit: Cindy
Sau khi từ Làng du lịch về, Phương Châm cho rằng tất cả đều
đã
qua,
không
nghĩ đến chuyện máu chó vẫn tiếp tục kéo đến.
Ngày hôm sau, sau ngày Nghiêm mẹ đưa
cô
về Thâm Lam, Phương Châm nhận đượcmột
thông báo, là Quản lý bên công ty vệ sinh
nói
cho
cô. Đó là thông báo đuổi việc,không
có giải thích nhiều, chỉ
một
câu “cô
không
cần đến nữa” là kết thúc.
Quản lý công ty vệ sinh là bạn của mẹ Từ Mỹ Nghi còn có chút chiếu cố
cô.
nói
xong lại phát tiền lương cho
cô.
rõ
ràng
cô
không
có làm hết tháng, nhưng Quản lý vẫn đưa chocô
tiên lương
một
tháng.
Phương Châm đối với tất cả chuyện này
không
khỏi mờ mịt, mặc dù biết mình phải
đi
là chuyện
không
thể nghi ngờ, nhưng trước khi
đi
cô
nhịn
không
được hỏi Quản lý: “Có thể
nói
cho tôi biết vì sao
không?”
Bởi vì có chút quan hệ, Quản lý cũng tỏ vẻ rất khó xử: “Tiểu Phương,
cô
đừng trách tôi,cô
thấy chỗ này tôi làm ăn
thật
không
sai,
thật
ra
thì
công ty tôi cũng chỉ là cái miếunhỏ,
không
đắc tội được với nhân vật lớn. Bên Thâm Lam kia muốn
cô
đi, tôi cũngkhông
có cách nào. Tôi
không
thể vì
cô
mà đắc tội với tập đoàn lớn như vậy,
cô
thông cảm cho tôi
một
chút.”
“không
sao, Quản lý, tôi hiểu.”
không
nghĩ đến lại là Nghiêm Túc. Xem ra ngày đó lời
nói
kia của
cô
làm cho
anh
ta tức giận, đoán là
anh
ta
đã
nghĩ thông suốt,
không
dây dưa với
cô
nữa, cho nên
không
chocô
ở lại Thâm Lam nữa.
không
sao,
đi
cũng tốt,
hiện
tại
cô
có gửi
không
ít tiền ở ngân hàng, thất nghiệp
một
hai ngày cũng
không
đói chết.
cô
cầm tiền Quản lý đưa xoay người muốn rời
đi, Quản lý còn đưa
cô
một
đoạn đến cửa lớn, tốt bụng nhắc nhở
cô: “Tiểu Phương, sau này ra ngoài làm việc phải thông minh
một
chút, ngàn vạn lần
không
được đắc tội đến người
khôngthể đắc tội. Bản chất
cô
rất tốt, lòng dạ cũng
không
tồi, cũng có chút kiêu ngạo.
cô
phải học được cúi đầu trong công việc, lúc cần khéo léo phải khéo léo
một
chút. có đôi khimột
hai câu cũng làm hỏng tất cả.
cô
hiểu ý tôi
không?”
“Tôi hiểu, cám ơn Quản lý.” Phương Châm tạm biệt Quản lý sau đó xoay người rời khỏi công ty vệ sinh, ngồi xe điện của
cô
về nha.
Bị Nghiêm Túc khai trừ, cũng
không
làm bản thân
cô
khó chịu gì, có chút tiếc nuối là kế hoạch mua nhà của
cô
lại phải hoãn lại. Vỗn dĩ
cô
muốn làm ca đêm để ban ngày có chút thời gian làm thêm việc gì đó,
hiện
tại mua
một
căn nhà
nhỏ
là gánh nặng của
cô, kết quả như vậy
cô
chỉ có thể tìm công việc mới, hơn nữa
không
cần thiết phải tiếp tục làm công việc làm thêm đó nữa.
Phương Châm ngồi xe điện xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, trong lòng vừa buồn bực vừa buồn cười. Bởi vì tâm tình
không
tốt nên
cô
cũng
không
có lòng dạ nấu cơm, định mua vài loại thức ăn
đã
làm sẵn, lại mua mấy lon bia,
một
mình về nhà uống bia dùng cơm.
Kết quả
cô
vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Từ Mỹ Nghi. Phương Châm cũng
không
bất ngờ, công việc kia là mẹ Từ Mỹ Nghi giới thiệu, hẳn là Quản lý
nói
với mẹ
cô
ấy.
Từ Mỹ Nghi vô cùng tức giận
nói: “CẬu
đang
ở đâu?”
“Mình vừa về đến nhà.”
“Cậu chờ mình, mình qua ngay.”
Phương Châm nhìn
một
túi thức ăn trong tay
một
chút, thầm nghĩ Mỹ Nghi cậu cũng đuổi đến giờ cơm sao. Vào nhà, Phương Châm nhìn sang phòng bếp, trước mắt dường như xuất
hiện
Nghiêm Túc buộc tạp dề cầm lấy cái chảo. Thậm chí trong phòng còn xuất
hiện
mùi thơm của thịt xào tỏi, làm Phương Châm ngửi đến có chút say.
cô
cười giễu mình điên rồi, đem túi thức ăn trong tay đặt lên bàn, sau đó mở TV. Trong phòng có
âm
thanh
nói
chuyện
cô
sẽ
không
nghĩ đến Nghiêm Túc.
Sau đó
cô
xoay người vào phòng bếp, cầm chén dĩa ra ngoài, đem thức ăn đổ ra đĩa. Bởi vì còn phải đợi Từ Mỹ Nghi nên
cô
không
ăn trước, chỉ lấy lon bia, từng ngụm từng ngụm uống xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nừa tiếng sau Từ Mỹ Nghi liền vội vội vàng vàng chạy đến. chỉ là
cô
không
phải là đến
một
mình, phía sau còn có thêm
một
người. Phương Châm uống hơn nửa lon bia, đầu có chút say, sau khi mở của thấy Thẩm Khiên đến cùng Từ Mỹ Nghi,
cô
ngây người trong chốc lát.
Hai người kia cũng
không
khách sáo, trực tiếp
đi
vào nhà. Từ Mỹ Nghi nhìn thức ăntrên
bàn, lại nhìn lon bia bên cạnh,
nói
với Phương Châm: “Tâm tình cậu cũng
không
tệ nha.”
“không
có gì. Thẩm Khiên,
anh
cũng đến rồi.”
Mãi đến lúc này
cô
mới nhận ra Thẩm Khiên, sau đó
cô
liền buồn bực: “Sớm biết
anhcũng đến
thì
tôi
sẽ
mua nhiều thức ăn
một
chút, lúc Mỹ Nghi gọi điện tôi cũng vừa về đến nhà.”
“không
sao,
anh
không
phải là đến dùng cơm.
anh
nghe
nói
em mất việc, sợ tâm trạng em
không
tốt nên cố ý ghé thăm em
một
chút.”
“Tâm trạng tôi
không
có gì
không
tốt,
anh
nhìn xem tôi còn cố ý mua rượu với thức ăn, tâm trạng tôi rất tốt nha.”
cô
nói
vậy, Từ Mỹ Nghi và Thẩm Khiên lại cảm thấy
cô
đang
mượn rượu giải sầu. Từ Mỹ Nghi nhìn căn phòng nho
nhỏ, cảm thấy ba người ở trong này
thật
ngột ngạt, liền đề nghị: “không
bằng đến nhà mình
đi, nếu muốn uống rượu
thì
ba người chúng ta cùng uống cho sảng khoái.”
“không
cần đâu, mình uống ở nhà là được rồi. Có phải cậu ngại chỗ này quá
nhỏ
haykhông? Mình
đã
nói
với cậu,
nhỏ
thì
mới ấm áp. Mùa đông đến, phòng quá lớn, nếukhông
có khí ấm
thì
rét chết người nha.”
nói
xong lời này
cô
không
khỏi nhớ đến tình cảnh tối hôm đó ở Làng du lịch. Gian phòng kia khá lớn, so với chỗ này còn lớn hơn rất nhiều, điều hòa ngưng hoạt động vài tiếng
thì
trong phòng càng lúc càng lạnh,
cô
cuộn mình ở trong chăn dầy còn chịukhông
nổi. May nhờ Nghiêm Túc tìm người.....
Khụ, sao
cô
lại nhớ đến Nghiêm Túc rồi. Phương Châm có chút giận mình,
nói
với Từ Mỹ Nghi: “Hai người tùy tiện ngồi
đi.” sau đó
cô
cầm lấy lon bia uống hơn phân nửa tiếp tục uống.
Thẩm Khiên nhìn
không
được, muốn ngăn cản Phương Châm, Từ Mỹ Nghi lại kéo
anh, trừng mắt với
anh. Vẻ mặt kia
rõ
ràng là
nói: mặc kệ
cô
ấy
đi, trong lòng
cô
ấy khó chịuthì
cứ để
cô
ấy uống
đi.
Lúc này Thẩm Khiên mới thôi, tìm cái ghế ngồi xuống. Từ Mỹ Nghi cầm lấy
một
lon bia đưa cho
anh
họ mình, chính mình cũng khui
một
lon, sảng khoái giơ lên
nói: “Chúng ta uống
đi! CMN công việc, ngày mai
sẽ
tìm cái khác tôt hơn.”
Phương Châm biết họ nghĩ
cô
vì mất việc nên tâm trạng
không
tốt,
cô
dứt khoát đâm lao
thì
theo lao cũng
không
muốn giải thích, cụng lon với Từ Mỹ Nghi xong
cô
uốngmột
ngụm lớn. uống hết
một
lon
cô
mới ăn thức ăn,vừa ăn vừa xem TV.
Lúc đầu
cô
còn nhìn rất
rõ
ràng, TV
đang
phát cái gì
cô
cũng biết. Nhưng từ từ, có
thậtnhiều hình ảnh xuất
hiện
trước mắt
cô, TV từ
một
thành hai, từ hai lại thành bốn. Phát cái gì
cô
cũng
không
biết nữa, mí mắt dần dần nặng xuống.
Từ Mỹ Nghi và Thẩm Khiên bên cạnh dường như muốn
nói
cái gì nhưng
cô
không
nghe được nữa, cả người từ từ ngã xuống, cuối cùng gục lên bàn ngủ.
Phương Châm ngủ rồi Thẩm Khiên mới thở phào
một
cái.
anh
liếc mắt nhìn Từ Mỹ Nghi hỏi: “Làm sao đây?”
Từ Mỹ Nghi cười, vẻ mặt cứ như tên trộm: “anh
hỏi em, em làm sao biết nha. Nếu
khôngem tránh
đi, sau đó
anh
làm gì
thì
làm?”
Thẩm Khiên giơ tay lên đánh em họ mình
một
cái: “Lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này. Nhanh nghĩ cách xem.
cô
ấy say đến như vậy, nếu
không
tối nay em ở đây với
cô
ấy
đi.”
“Tại sao lại là em,
anh
vội vã chạy đến an ủi
cô
ấy, cái gì cũng chưa
nói
liền
đi
à?”
“Vậy làm sao đây, chỗ
nhỏ
như vậy, ba người
không
thể ở cùng được nha.”
Thẩm Khiên đúng là chính nhân quân tử, mặc dù trong lòng thích Phương Châm, nhưng tuyệt đối
không
có ý thừa dịp người ta say mà giở trò. Nhưng
anh
thật
khôngyên lòng, Phương Châm
một
mình ngủ ở đây, cho nên mới đề nghị em họ ở với
cô.
Từ Mỹ Nghi
một
bụng đầy ý nghĩ tinh quái.
một
lòng muốn tác hợp Phương Châm cùnganh
họ mình. Như loại cơ hội quan tâm này
cô
dĩ nhiên
không
thể bỏ qua
một
cách vô ích, cho nên
cô
đảo mắt đề nghị: “Nếu
không
thì
vậy
đi, mang Phương Châm về nhà em. Ba mẹ em
đi
du lịch rồi, trong nhà chỉ có
một
mình em, em cũng sợ.
anh
họ cũng đến
đi, làm bảo vệ cho bọn em.”
Thẩm Khiên có chút xấu hổ,
anh
nghe hiểu ý ở trong lời của.
anh
đang
suy nghĩ muốnnói
tiếp thế nào, liền nghe Từ Mỹ Nghi
nói: “Ngày mai em phải
đi
làm, nhưng Phương Châm
thì
không,
không
phải là
anh
cũng đúng lúc được nghỉ sao. Ban ngày em
đi
làm để Phương Châm ở nhà
một
mình cũng
không
được, có
anh
ở đây
thì
sẽ
không
lo lắng nữa.”
cô
vừa
nói
vừa nháy mắt với Thẩm Khiên, cũng
không
đợi đối phương đồng ý
đã
trực tiếp
đi
đỡ Phương Châm. Thẩm Khiên cũng
không
nói
gì, giúp em họ cùng đỡ Phương Châm xuống lầu, sau đó nhét vào trong xe mình.
Cả
một
đường, Phương Châm tựa vào Từ Mỹ Nghi say ngủ, lúc đến Cư xá Từ gia xe bị cấn
một
cục đá
trên
đường, cú xóc làm Phương Châm giật mình tỉnh lại.
cô
có chút mơ hồ nhìn bốn phía: “Mỹ Nghi, đây là chỗ nào?”
“Ở trong xe mình.”
“Sao mình lại ở trong xe cậu?”
“Cậu say rượu, mình
không
yên lòng cậu ở nhà
một
mình liền đưa cậu về nhà mình. Cậu yên tâm, ba mẹ mình
không
có ở nhà, hai chúng ta cùng ngủ, cậu đến trò chuyện với mình nha.”
Phương Châm vừa uống là
sẽ
say, tửu lượng
thật
có chút kém. Mặc dù lúc này miễn cưởng tỉnh lại, nhưng đầu óc
một
chút cũng
không
được tỉnh táo.
cô
không
có khả năng phân tích lời của Từ Mỹ Nghi, thậm chí nghe vào tai này lại ra bằng tai kia.
cô
vỗ vỗ Từ Mỹ Nghi: “Cám ơn cậu.”
“Đừng khách sáo, hai chúng ta là gì nha, chũng ta là bạn bè tốt nhất.” Hơn nữa mình hết sức hi vọng cậu có thể thành chị dâu họ của mình nha. Từ Mỹ Nghi yên lặng thêmmột
câu ở trong lòng.
Lúc ba người đến Từ gia
đã
sắp chín giờ. Từ Mỹ Nghi dìu Phương Châm vào phòng xong, đỡ
cô
lên giường nằm. Sau đó
cô
mở điều hòa, muốn thay quần áo. Ngay lúc đóthì
Thẩm Khiên gõ cửa,
cô
mở cửa nhìn ly nước đối phương cầm
trên
tay.
Thẩm Khiên đưa ly nước cho
cô: “Đây là nước ấm,
một
chút
cô
ấy tỉnh
thì
cho
cô
ấy uống.”
“anh,
anh
thật
biết quan tâm chăm sóc nha, em cũng uống bia nha, vậy mà
anh
lại chỉ lấy
một
ly nước nha.”
“Vậy
thì
em uống
đi.”
Từ Mỹ Nghi cười trừng mắt liếc
anh
một
cái, đột nhiên nổi lên ý xấu.
cô
gọi lại Thẩm Khiên
đang
muốn
đi
xuống: “anh, em muốn lau mình cho Phương Châm,
một
mình làm
không
được, hay là
anh
vào giúp đỡ
đi?”
“Từ Mỹ Nghi!” Thẩm Khiên nâng cao
âm
lượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm
côem họ, “Ngủ
đi. lại giở trò cẩn thận
anh
đánh mông em!”