Chương 34: Nhìn không sót một cái gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cindy.

Phương Châm trầm mặc

một

hồi trong bóng tối, sau đó trong đầu nhảy ra

một

ý nghĩ.

Là trò đùa sao?

Cả biệt thự đều được trang bị điều hòa, nhưng lúc này bị mất điện lò sưởi trong phòng tắm liền ngừng hoạt động. Cả người Phương Châm ngâm trong nước, nhịn

không

được run rẩy, đợi ánh mắt thích ứng được với bóng tối trong phòng tắm, liền từ từ lần mò leo ra bồn tắm.



tìm khăn tắm lau mình qua loa, sau đó lại mò mẫm tìm đồ ngủ của mình. Áo ngủ này cũng là Nghiêm Túc chuẩn bị, áo ngủ bằng tơ tằm, ngắn đến khó khăn lắm mới có thể che

đi

cái mông.

Bởi vì quá tối, Phương Châm

không

có tìm được dép, chỉ có thể

đichân trần ra khỏi phòng tắm.



vốn cho là chỉ có phòng tắm bị mất điện,

không

nghĩ đến đèn phòng ngủ cũng

không

phát sáng. Cũng may căn phòng này ngay dưới tầng thượng, Phương Châm

đi

đến trước cửa sổ thủy tinh kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng như nước chiếu vào phòng, rốt cuộc có thể mơ hồ thấy được bài trí trong phòng.

Khí ấm trong phòng chưa tiêu tán hoàn toàn, thảm dưới chân so với gạch sàn phòng tắm ấm áp hơn nhiều. Phương Châm vòng vo trong phòng mấy vòng, cảm thấy dựa vào khả năng của mình

khôngcó cách nào khôi phục lại hệ thống cung cấp điện, cho nên



cầm lấy áo khoác

trên

sofa, khoác lên người rồi

đi

ra cửa.

Vừa mới mở cửa,

một

cỗ hơi lạnh ập vào mặt, Phương Châm nhịnkhông

được co rúm lại

một

chút. Điều hòa trong hành lang cùng ngưng hoạt động, nhưng là đèn trong hành lang lại sáng, chỉ là hơi tối hơn

một

chút so với bình thường. Điều này làm cho người khác cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Phương Châm

đang

đứng tại chỗ ngẩn người

thì

của phòng đối diện đột nhiên mở ra, còn lộ ra

một

chút ánh sáng ấm áp phía sau. Phương Châm

không

khỏi ngẩn ra, hỏi: “Phòng

anh

có điện sao?”

“không, toàn bộ thiết bị điện đều

không

làm việc, đó là máy tính.”

“Trong phòng tôi cũng

không

có điện.” Phương Châm chỉ chỉ phòng mình, bổ sung thêm

một

câu, “Tôi

đang

muốn tìm người đến xem thử.”

Nghiêm Túc khẽ nhếch miệng, lộ ra

một

nụ cười. Ánh mắt của

anhkhông

chút khách khí nhìn thẳng lên người Phương Châm. Bên ngoài là

một

áo khoác lông màu đen, bên trong là váy ngủ tơ tằm màu hồng, hai chân đều trống trơn. Bộ dáng này

đi

ra ngoài đừng

nóilà da^ʍ tặc, ngay cả “chính nhân quân tử” cũng

không

cầm lòng được.

“Em tính mặc như vậy

đi

ra ngoài?”

Phương Châm cúi đầu nhìn mình

một

chút, trước ngực lộ

một

mảng tuyết trắng. Cổ váy ngủ

thật

quá lớn, ngay cả hai bầu vυ" cũngkhông

che kín được hoàn toàn.



hoảng hồn, vội vàng kéo cổ áo khoác, che lại

thật

chặt.

Sau đó



nói: “Vậy

anh

đi

đi.”

Nghiêm Túc ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Có lẽ

anh

cũng vừa tắm xong,trên

người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là quần tây màu xám nhạt. Nút áo sơ mi chưa được cài toàn bộ, đếm từ

trênxuống dưới có ba cái nút chưa cài, cổ áo mở rộng loáng thoáng có thể thấy được xương quai xanh bên trong, l*иg ngực rắn chắc nhưẩn

như

hiện, Phương Châm lập tức nhớ đến

một

màn lúc chiều ở bãi tắm.

Dáng người Nghiêm Túc

thật

quá tốt. Đều

nói

phụ nữ thân hình nóng bỏng dễ khiến cho người ta phạm tội, hôm nay Phương Châm mới biết được

thì

ra đàn ông dáng người gợi cảm cũng khiến người ta

không

chống đỡ nổi.



có chút xấu hổ, dùng sức lắc đầu, đem ý nghĩ mơ hồ này đá văng ra khỏi đầu.

“Tôi vừa tắm xong

đang

cài nút áo.” Dường như phát

hiện

ánh mắt của Phương Châm, Nghiêm Túc cười giải thích. Tay của

anh

đặttrên

cúc áo thứ ba, cúi đầu nhìn thoáng qua lại

nói, “Vốn dĩ còn muốn cài thêm, nhưng là bây giờ tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mát mẻ.” (+.+)

Phương Châm lúng túng vô cùng, lui vào trong phòng: “anh

tìm người đên kiểm tra

một

chút xem, tôi vào phòng trước.”

“Chờ

một

chút.” Nghiêm Túc lại

một

lần nữa giơ tay chặn cửa phòng

cô, “Hay là tôi kiểm tra trước

một

chút. tôi vừa mới kiểm tra phòng tôi

một

vòng,

không

phát

hiện

vấn đề gì. Bây giờ lại xem phòng em

một

chút, em có đem theo vật gì sử dụng điện

thậtmạnh

không?” (ý là thiết bị hút điện mạnh dẫn đến quá tải

thìcầu dao

sẽ

tự động ngắt điện..)

“không

có, tôi

không

có mang đến, chỉ có điện thoại di động.” Phương Châm nghiêng người sang

một

bên để Nghiêm Túc vào phòng,đi

theo sau lưng

anh

hỏi, “anh

hiểu về điện à,

không

mời thợ điện chuyên nghiệp đến được

không?”

“Biết

một

chút,

không

biết nhiều. Bây giờ

đã

trễ thế này thợ điện cũng

đã

sớm về rồi.” Nghiêm Túc tùy tiện tìm lý do cho mình. Thực tế, thợ điên tai Làm du lịch hai mươi bốn giờ đều có mặt chờ lệnh, nhưng

anh

dám chắc là Phương Châm vừa ra tù

khônglâu

không

biết được chuyện này, liền gạt



dễ dàng. Đêm khuya yên tĩnh,

anh

làm sao có thể tìm người đến phá hỏng

không

khí.

“Hay là để tôi kiểm tra

một

chút xem.” Nghiêm Túc vừa

nói

vừa xoay người đến cầu thang, nhìn xuống phía dưới

một

chút, lại quay lại

nói, “Lầu

một

lầu hai đều có điện, chỉ có lầu ba

khôngcó điện. đúng là thiết bị điện nào đó trong phòng làm cầu dao lầu ba bị đứt.”

Nghiêm Túc thuận miệng

nói.

anh



một

thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ làm sao có thể hiểu về điện, bị ngắt điện

anh

cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Có lẽ

không

liên quan đến

anh

và Phương Châm, có lẽ là điều hòa trung tâm có vẫn đề khiến đường dây này bị đứt cầu dao, cho nên lầu ba mới bị mất điện. nhưng vì trong hành lang được trang bị đèn khẩn cấp,

một

khi đèn điện bị ngắt

thì

đèn khẩn cấp

sẽ

tự động sáng lên.

Nhưng là những điều này đều là do

anh

suy đoán lung tung,

trênthực tế

anh

cũng

không

quan tâm đến cái này.

không

quản nó là làm sao bị mất điện.

hiện

tại, Phương Châm và

anh

cùng mặc đồ ngủ, cùng đứng ngay phòng ngủ,

anh

nào còn có lòng dạ quan tâm đến nó.

Nghiêm Túc vào phòng,

đi

một

vòng xong đứng lại, Phương Châm

đitheo phía sau

anh, bởi vì ánh sáng quá yếu trong chốc lát

khôngthấy đối phương đứng lại,



bước về phía trước mấy bước, kết quả thiếu chút nữa là đυ.ng đầu lên lưng Nghiêm Túc.

Cũng may



thắng lại kịp thời, dừng cách Nghiêm Tức khoảng cáchkhông

đến 10cm.



vừa đứng lại, Nghiêm túc liền xoay lưng lại, ánh sáng của đèn pin

trên

tay

anh

chiếu lên mặt Phương Châm.

Đột nhiên xuất

hiện

ánh sáng rọi lên mặt, Phương Châm

không

mở mắt được,



giơ tay lên che hai mắt,

không

vui

nói: “Bật đèn pin làm gì thế?”

“Tìm xem chỗ nào có vẫn đề.”

Phương Châm suy nghĩ

một

lúc, xoay người

đi

ra cửa: “Được rồi,anh

tìm

đi, tôi ra ngoài chờ

anh.”

“Lấy cho tôi cái ghế.” Nghiêm Túc gọi



lại, “Tôi kiểm tra đèn trần

một

chút.”

“Có cần thiết

không?”

Nghiêm Túc

không

trả lời vấn đề của

cô, xoay đầu nhìn về hướng phòng tắm, đèn pin trong tay chiếu lên cửa phòng tắm: “Em vừa mới tắm xong đúng

không? Có phải là phòng tắm có vấn đề gì haykhông, nếu

không

thì

vào xem thử

một

chút.”

Phương Châm vội vàng cầm ghế đẩu đến: “Hay là

anh

kiểm tra đèn trần trước

đi.” đùa sao? Trong phòng tắm đều là quần áo



vừa thay ra, đèn tắt tối om



cũng

không

thu dọn. Bây giờ để Nghiêm Túc cầm đèn pin

đi

vào

thì

chẳng phải là nhìn

không

sót cái gì sao.

Nghiêm Túc nhìn ghế đẩu đặt trước mặt mình, cười thỏa mãn.

anhnói

muốn kiểm tra đèn trần chỉ là lấy cớ thôi, sau đó Phương Châm muốn ra ngoài

anh

liền thuận miệng

nói

muốn kiểm tra phòng tắm.

anh

biết Phương Châm vừa tắm xong, phòng tắm liền là

mộtđống bừa bộn.

Tiếp xúc với Phương Châm càng lâu, Nghiêm Túc lại càng có thể dễ dàng bắt bí

cô. Kiên cường và lạnh nhạt từ trước đến nay của

côchỉ là ngụy trang,



vốn là da mặt mỏng lại hay sĩ diện, còn nhạy cảm, yếu ớt. Cuộc sống lao tù chỉ là mài dũa ý chí của

côthôi, có thể có tác dụng ở những vấn đề khác



gặp phải trong cuộc sống. Nhưng ở vấn đề tình cảm, đặc biệt là quan hệ nam nữ,cô

trong nháy mắt

sẽ

trở về là tiểu bạch thỏ.

thật

ra, Phương Châm là người rất mềm lòng.

Nghiêm Túc

âm

thầm cảm thán

một

câu ở trong lòng, sau đó đứng lên ghế, cầm đèn pin giả vờ kiểm tra chùm đèn thủy tinh lớn treo ngược

trên

trần nhà.

anh

chơi xấu cố ý muốn vào phòng kiểm tra

thật

ra

thì

cũng

khôngcó ý gì, chỉ là muốn Phương Châm chờ lâu

một

chút. về phần chờ cái gì, tạm thời

anh

còn chưa nghĩ ra.

Phương Châm ở bên dưới giúp

anh

vịn ghế,

thật

ra

thì



cũngkhông

có vịn ghế

thật, chỉ là đứng ở đó để phòng lỡ như có chuyện gì thôi. Nghiêm Túc nhìn vô cùng nghiêm túc, ánh sáng của đèn pin soi lên nửa bên mặt

anh

trông gương mặt

anh

giống nhưmột

bức điêu khắc đầy góc cạnh, kể cả năm giác quan cũng trở nên sâu sắc hơn.

Khoảng chừng năm phút, Phương Châm nhịn

không

được hỏi: “Có vấn đề gì

không?”

“Tạm thời chưa nhìn ra.”

“Vậy

anh

xuống đây

đi, đứng cao như vậy lỡ như ngã....”

Nghiêm Túc cười cười, tay cầm đèn pin rọi xuống chân Phương Châm. Vừa mới tắm xong làn da



gần như trong suốt, kết hợp với ngón chân mảnh khảnh của

cô,

thật



một

bức tranh vẽ tuyệt đẹp.

Trong lòng Nghiêm Túc khẽ động, chủ động tắt đèn pin. Phương Châm vội vàng đứng lên.

“không

có chuyện gì,

không

có trật chân, chỉ là ngã

một

cái.

anhđừng bật đèn pin nữa, ánh mắt tôi

không

chịu được ánh sáng quá chói.”

“Được, vậy

thì

không

bật nữa.”

Trong phòng

một

màn đen kịt, bỏi vì trước đó bị đèn pin rọi vào nên trước mắt Phương Châm có chút mờ mịt. Chờ nửa phút sau,

cômới lần nữa nhìn thấy được, lại phát

hiện

Nghiêm Túc đứng trước mặt

cô, chăm chú nhìn

cô. Cảm giác giông như bị

một

cỗ lực lượng lớn mạnh vây quanh, làm cho người ta

không

có chỗ nào để trốn.

Phương Châm có chút lo sợ, nhịn

không

được liên tiếp lùi về phía sau. Kết quả vừa lùi mấy bước mông liền đυ.ng phải bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ sát đất, trong

một

lúc

không

còn đường lui.

Nghiêm Túc dĩ nhiên

sẽ

không

bỏ qua cho

cô, từ từ tiến đến gầncô

đồng thời nhanh chóng ra tay, cả người áp sát Phương Châm đồng thời hai tay đặt hai bên người

cô, mạnh mẽ chống lên bàn đọc sách.

“Mặt em sao thế?”

Giọng

nói

trầm thấp đầy từ tính vang lên, Phương Châm cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Cái gì?”

“Dường như hơi đỏ, va vào đâu rồi sao?”

Phương Châm lập tức nhớ ra, đó là lúc

đang

tắm



tát

một

tát để lại vết đỏ. Bởi vì đột nhiên mất điện,



liền quên chuyện nàyđi.

Bậy giờ Nghiêm Túc nhắc đến.........

“không,

không

có gì.”

“Để tôi xem.”

Khi

nói

chuyện Nghiêm Túc

đã

giơ tay lên,

nhẹ

nhàng vuốt ve

trênmặt Phương Châm, nhột nhột, cảm giác có chút thô ráp, nhưng lại vô cùng chân

thật.

Phương Châm nhịn

không

được co rúm thân thể lại

một

chút,

khôngphải bởi vì lạnh, mà là vì

không

không

chế được dòng điện mạnh mẽ nhảy lên ở trong thân thể.

Dường như Nghiêm Túc cũng cảm thấy giống như



vậy, sờ

một

chốc lát,

anh

rốt cuộc

không

thỏa mãn với hành động này nữa, thân hình nghiêng về phía trước,

một

tay ôm eo Phương Châm, kéo cả người nàng vào trong ngực, sau đó lại hướng về đôi môi của

cô, mạnh mẽ lại suồng sã hôn xuống.

--- --- ---

Máu cả người Phương Châm sôi lên,

không

chút suy nghĩ liền giơ tay đánh lên ngực Nghiêm Túc.

Dường như Nghiêm Túc

đã

lường trước được hành động này của

cô,anh

sớm phòng bị, trực tiếp nắm lấy cổ tay

cô, dùng sức mạnh mẽ ấn tay



xuống bàn đọc sách, mặc cho Phương Châm dùng sức thế nào cũng đều tránh

không

thoát.

Phương Châm giận đến mắt nổ đom đóm, đôi môi lại cứ bị người ta cắи ʍút̼ chặt chẽ,



há miệng mấy lần muốn cắn lưỡi Nghiêm Túc, tuy nhiên cũng bị đối phương tránh được, còn để đối phương hút hết phân nửa

không

khí trong miệng. Trong phút chốc, Phương Châm vừa giận vừa gấp, trong ngực vô cùng khó chịu, lại còn có chút choáng váng.



âm

thầm ra sức gọi tên La Thế ở trong lòng, để giữ lại

mộttia tỉnh táo cuối cùng cho mình. Vùng vẫy hồi lâu cũng

không

có kết quả, cuối cùng Phương Châm bất đắc dĩ ra đòn hiểm cuối cùng.



dùng hết sức lực cuối cùng còn lại

trên

người, cong

nhẹ

đầu gối, hướng về dưới lỗ rốn ba tấc đạp tới. Lần này Nghiêm Túckhông

có lường trước được nên

một

chút phòng bị cũng

không

có. Phương Châm ra đòn

không

thể

nói

là vô cùng mạnh dù sao thân thể bị quản chế

không

phát huy được hết sức lực, nhưng tất nhiên vẫnkhông

thể tránh được cảm giác đau đớn.

Nghiêm Túc rên lên

một

tiếng, cắn lên môi Phương Châm, trong chốc lát

một

cỗ máu tươi tràn ra trong miệng hai người.

Phương Châm cũng bị đau đến rên

nhẹ

một

tiếng, Nghiêm Túc buông tay



ra, đem môi dời khỏi môi của

cô.

“Ra tay

thật

ác độc.” Bảo đao ba mươi năm còn chưa xuất động,

côdự định hại

anh

không

thể dùng luôn đúng

không.

Cả người Phương Châm bủn rủn,

không

còn chút khí lực để

nói.

cômệt mỏi tựa vào bàn đọc sách, bàn tay run rẩy lau

đi

vết máutrên

môi. Lần này Nghiêm Túc cắn

không

mạnh lắm, chỉ rách da

mộtchút.

Nhưng mùi máu tươi trong phút chốc làm hai người tỉnh táo lại, thân thể Nghiêm Túc hơi nghiêng về phía sau giữ khoảng cách khoảng nửa bước với Phương Châm. Sau đó

anh

cười khẽ

một

tiếngnói: “Dường như em chẳng hề ghét

anh

giống như em

nói?”

Ý tứ trong lời

nói

quá



ràng. Phương Châm

không

phải là



gáichưa hiểu cuộc sống,



đương nhiên biết mới vừa rồi thân thể

côcó phản ứng như thế nào. Từ phản ứng này cũng có thể nhìn ra tình cảm trong lòng



đối với Nghiêm Túc cũng gần giống như vậy. Đó

không

đơn thuần là hận ý, mà thay thế bằng gì đó

côkhông

dám nghĩ cũng

không

muốn nghĩ đến.

hiện

tại



làm

một

con đà điểu vùi vào trong cát vĩnh viễn cũng

sẽ

không

giơ đầu lên.



muốn thoát ra khỏi vòm ngực của Nghiêm Túc, nhưng cả người từtrên

xuống dưới

không



một

chút khí lực nào, cảm giác khó chịu trong ngực càng lúc càng mãnh liệt, gần như là đè nén hơi thở của

cô.



ôm ngực hít thở hai cái

thật

mạnh,

không

những

khôngcó cảm thấy dễ chịu hơn

một

chút mà ngược lại càng khó chịu hơn.

Nghiêm Túc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của

cô, vội vàng giơ hai tay đỡ

cô: “Em lên giường nghỉ ngơi chút

đi.”

“không,

không

cần.”

Nghiêm Túc giơ tay sờ gò má

cô: “Rốt cuộc là làm sao lại ngã như vậy?”

Phương Châm tránh né giống như chim sợ cành cong, lập tức nghiêng đầu sang

một

bên

nói: “không

có gì,

không

cẩn thận đυ.ng phải thôi,

anh

nhanh chóng tìm người đến sửa đèn

đi.”

“Làm sao lại sợ tôi như vậy, tôi ở đây làm em khó chịu sao?”

“Nghiêm Túc.....”

“Phương Châm,

anh

hỏi em, cuối cùng là vì sao em

không

chấp nhậnanh? Chỉ là vì La Thế sao?”

Phương Châm bị cắt ngang lời, im lặng

không

nói

nhìn Nghiêm Túc. Trong phòng tối đen, chí có chút ánh sáng từ ánh trăng xuyên qua kính thủy tinh xuyên vào trong phòng. Gương mặt Nghiêm Túc biến mất hơn phân nửa trong ánh sáng của ánh trăng, chỉ có đôi mắt kia phát ra ánh sáng kiên nghị, mang theo

một

cảm giác bức bách khổng lồ.

Phương Châm

không

dám nhìn vào mắt Nghiêm Túc,



rất sợ mình

sẽnói

ra tất cả những gì chôn giấu trong lòng.



chỉnh đốn tâm tình

một

chút, sau đó

nói

dối cho qua: “Đúng, là bởi vì La Thế. Tôi với La Thế

đã

làm tiệc cưới, chỉ thiếu giấy kết hôn hợp pháp.

trên

thực tế, trong lòng tôi

anh

ấy

không

khác gì người chồng, tôi

yêu

anh

ấy,

anh

ấy cũng

yêu

tôi, tôi còn từng có thai đứa con của

anh

ấy.

anh

ấy bởi vì

anh

mà chết, Nghiêm Túc, cho dù thế nào tôi cũng

không

thể tiếp nhận được

anh. Cho dù

anh

tài giỏi đến cỡ nào, tôi đều

không

thể có loại tình cảm đó với

anhđược.”

Nghiêm Túc hơi cúi đầu, đem cả khuôn mặt chôn vào bóng tối. ở góc độ này Phương Châm chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của

anh,đang

lúc



nghĩ có phải mình

đã

nói

những lời làm đối phương tổn thương hay

không

thì

Nghiêm Túc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn

cô: “anh

sẽ

chứng minh cho em thấy, La Thế

khôngphải

anh

hại chết.”

“Sao?”

“Nếu em đối với chuyện này mà canh cánh trong lòng

anh

liền tháo cái nút thắt này.

không

nhổ được cây kim trong lòng em,

anh

nghĩ em mãi mãi cũng

không

thể tiếp nhận

anh. Phương Châm,

anh

sẽ

làmrõ

chuyện năm năm trước, em chờ

đi.”

“Còn có cái gì mà tôi

không

hiểu, chuyện rất



ràng.”

“Chưa chắc.”

Nghiêm Túc thong thả phun ra hai từ này, lại duỗi tay nắm tay Phương Châm.

anh

cầm tay



vào trong vạt áo, đem cả lòng bàn tay Phương Châm áp lên

trên

da

anh.

Vào khoảng khắc chạm vào da thịt ấm áp của Nghiêm Túc, Phương Châm nhịn

không

được run lên.



cố gắng rút tay của mình về, lại nghe Nghiêm Túc

nói: “Sờ kĩ chút, đây chính là vết sẹo năm đó do

một

dao của em để lại. Phương Châm, cuộc chiến này là em tạo nên. Nếu như

không

có chuyện năm năm trước,

anh

căn bản làkhông

nhớ được em, thậm chí còn

không

nhận ra em. Em chọn lựa bắt đầu như thế chuyện cũng

không

phải của mình em nữa. Ngọn lửa này là do em đốt lên,

thì

em phải chịu trách nhiệm dật tắt nó mới đúng.”

Phương Châm cảm thấy Nghiêm Túc trước mắt hoàn toàn

không

giống lúc trước,

anh

giống như Tu la (quỷ thần) bước ra từ địa ngực.không

phải trước kia Phương Châm chưa từng thấy người hung hãn, trước kia, lúc ở trong tù, có vài



gái

dám đánh nhau công khai trước mặt giám ngục, cũng mặc kệ cả người đầy máu, bị đánh rớt vài cái răng liền khí phách xoay sang chỗ khác phun ra,

trên

mặt đất đầy những vụn răng

nhỏ, tinh thần quả cảm làm cho đến bây giờ Phương Châm cũng

không

quên.

Nhưng hôm nay sau khi



nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Túc, liền cảm thấy những gì nhìn thấy trước kia cũng chưa là gì. Nghiêm Túc so với



gái

trong tù còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần, sức lực của

anh

mạnh hơn nhiều so với

cô, quyền thế, tiền tài, tất cả mọi thứ của

anh

Phương Châm đều

không

thể sánh bằng.

anh

muốn có được

một

người phụ nữ rất dễ dàng, đừng

nói



yêu, chỉ sợ

anh

không

thích nhưng chỉ cần

anh

ra tay đối phương liền nhất định

sẽ

thần phục dưới chân

anh.

Mặc dù từ đầu đến cuối Nghiêm Túc cũng

không

có lấy quyền thế áp chế người khác, nhưng loại ý niệm này lại xuất

hiện

trong đầu Phương Châm, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt.



rốt cuộc có chút sợ người đàn ông này, bị

anh

giam cầm chừng mười mấy phút, sợ hãi trong lòng Phương Châm càng ngày càng mạnh mẽ. Tất cả ngụy trang của



đều bị vỡ tan trong nháy mắt, lộ ra thế giới nội tâm yếu ớt.



kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc

một

lúc, sau đó lẩm bẩm

nói: “Nghiêm Túc, xem như là tôi cầu xin

anh, xinanh

bỏ qua cho tôi

đi.”

“Muốn

anh

bỏ qua cho em thế nào?”

“Chúng ta đừng gặp mặt nữa. Tôi rời khỏi Thâm Lam, từ đó

khôngxuất

hiện

trước mặt

anh

nữa.

anh

cũng

không

cần cố ý đến tìm tôi, xem như cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất

hiện

trong thế giới lẫn nhau

đi, có được

không?”

Nghiêm Túc khé nhếch môi, lông mày từ từ nhíu lại.

anh

cười mang theo

một

chút giễu cợt hỏi Phương Châm: “Em cảm thấy có thểkhông?”

Phương Châm

không

phản bác được

anh,

yêu

cầu của



quả

thật

rất ngây thơ. Đối với Nghiêm Túc mà

nói, cho dù gặp



hay

khôngcũng

không

có bất kỳ tổn thất gì, như vậy làm sao

anh

có thể dễ dàng bỏ qua cho

cô, chỉ vì để



sống tốt hơn

một

chút.

Cảm giác tuyệt vọng xẹt qua trong lòng

cô, Phương Châm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.



cảm giác được hơi thở của Nghiêm Túc

đang

từ từ đến gần, thậm chí thân dưới của

anh

đã

áp lên

trên

người

cô.

Tối nay, có lẽ



chạy trời

không

khỏi nắng (không

tránh được tai vạ) rồi.

Nghĩ vậy, mắt Phương Châm lại có chút ê ẩm.

đang

khi



khôngbiết nên làm thế nào cho phải

thì

một

giọng

nói

hơi có chút trẻ con vang lên: “Phương Châm, trong phòng chị có......”

Giọng

nói

của Vương Tử như

một

thanh dao nhọn,

một

dao cắt đứtkhông

khí mập mờ giữa Phương Châm và Nghiêm Túc trong nháy mắt. Cả người hai người đều cứng đờ, tuy nhiên Nghiêm Túc phản ứng rất nhanh,cả người vẫn bao phủ lên người Phương Châm như cũ, ngay cả đầu cũng

không

quay lại hỏi: “Thế nào, phòng của conkhông

có điện sao?”

“không

phải, đèn sáng, chỉ là

không

có điều hòa thôi.”

Mặc dù

không

nhìn thấy mặt Vương Tử, nhưng Phương Châm có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu lúc

nói

chuyện.. quả nhiên làanh

bạn

nhỏ

còn rất

nhỏ

nhưng cái gì cũng biết, sau khi

nói

câu đó, lại “tốt bụng bổ sung thêm

một

câu: “không

có chuyện gì, conđi

ngủ, hai người tiếp tục

đi,

nhỏ

tiếng thôi.”Tận Xương - Chương 34: Nhìn không sót một cái gìnói

xong Vương Tử xoay người

đi, còn tốt bụng đóng cửa lại giúp họ. Trong khoảng khắc cánh cửa đóng lại, Phương Châm cuối cùng cảm thấy xong rồi.

một

luồng sức mạnh

không

biết từ đâu đến khiến



dùng sức thừa dịp Nghiêm Túc còn

đang

sững sờ đẩy

anhra, sau đó như



nhanh như chớp chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Nghiêm Túc chỉ cảm thấy

thật

muốn cười, vuốt vuốt môi nhớ lại cái hôn lúc nãy. Sau đó

anh

đi

đến trước cửa phòng tắm, giơ tay lên gỡ cửa: “Phương Châm,

anh

đi

xem

một

chút, chắc là điều hòa hỏng rồi.”

Trong phong tắm im ắng,

một

chút tiếng động cũng

không

có. Nghiêm túc lại gõ hai cái: “Em sao thế, có nghe

không? Đầu choáng váng muốn hôn mê sao?”

Phía sau cánh cửa, Phương Châm giận đến mức cắn môi, lời của Nghiêm Túc căn bản

không

phải là quan tâm mà là trêu chọc

cô.

“Tôi

không

sao,

anh

đi

đi.”

“Được.”

Nghiêm Túc

không

lưu luyến bước nhanh khỏi phòng Phương Châm. Phương Châm ở trong phòng tắm ngừng thở lắng nghe, cho đến khi vang lên tiếng đóng cửa



mới thở phào

nhẹ

nhõm, cả người mềm nhũn xụi lơ

trên

sàn, trong phút chốc

không

đứng lên nổi.

May nhờ có Vương Tử, nếu

không

tối nay

sẽ

phát sinh chuyện đó. Nhìn biểu

hiện

vừa rồi của Nghiêm Túc, rất có ý muốn tình toán lại sổ sách lúc trước. nam nữ đơn độc trong

một

phòng,



lại mặc có chút đồ như vậy thực là câu dẫn đối phương. Chỉ sợ lúc đầu Nghiêm Túc chỉ muốn trêu chọc

cô, nhưng sau đó Phương Châm nhận thấy



ràng phản ứng sinh lý của

anh.

Đàn ông

một

khi hứng tình, cho dù phụ nữ có phản kháng thế nào cũng

không

có tác dụng.

Nhưng tại sao Vương Tử

không

đến sớm

một

chút nha? Phương Châm có chút ai oán. Nghiêm Túc

nói, lầu

một

lầu hai đều có điện, hiển nhiên là phòng ngủ của Vương Tử cũng có điện. hẳn là cậuđang

xem phim hoạt hình, điều hòa ngưng hoạt động lúc nào cũngkhông

biết. Mãi cho đến khi trong phòng càng lúc càng lạnh cậu mới kịp phản ứng.

Nếu như cậu đến chậm hơn vài phút

thì

sẽ

nhìn thấy cảnh gì đây?

Phương Châm vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền

không

nhịn được muốn thét lên, đời người còn có thể máu chó hơn

một

chút

không?