Sau ngày đầu năm mới, Phương Châm chầm chậm lên đồ tết.
cô
còn chưa suy nghĩ năm nay
cô
phải
đi
đâu qua tết, cảm thấy
đi
đâu cũng
không
thích hợp. Từ lần trước em trai bị Nghiêm Túc đánh
một
trận sau, trong nhà giận
cô
thật
lâu.
Mặc dù Phương Châm
không
biết tại sao họ lại giận mình.
rõ
ràng họ động thủ đánh người là
không
đúng, lại còn lấy chiếc nhẫn kia. Nhưng ở trong lòng họ đặc biệt là mẹ
cô
với em trai
cô, tiền của
cô
chính là tiền của bọn họ.
cô
có tiền mà
không
lấy ra chính là tội ác tày trời.
Hơn nữa sau khi em trai lấy được chiếc nhẫn kim cương kia hẳn là có được
một
khoản tiền
nhỏ. Sau đó có
một
lần ba
cô
nhịn
không
được gọi điện cho
cô, trong lúc vô tình tiết lộ, bọ họ bán chiếc nhẫn kia, công thêm chút tiền trong nhà để dành mua
một
căn hộ
nhỏ
trong
một
tiểu khu khá vắng vẻ.
Phương Châm liền hỏi thăm chuyện Jenny: “Phương Pháp chuẩn bị kết hôn với Jenny sao?”
“Bọn nó chia tay rồi.” Phương cha ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc
một
chút, khuyên Phương Châm, “Em trai con gần đây tâm tình
không
được tốt, con đừng để ý đến nó. Lần đầu nó chia tay bạn
gái
trong lòng cũng
không
dễ chịu.”
Phương Châm biết, chuyện này khẳng định lại bị bọn họ đổ lên đầu
cô.
Cũng may bây giờ
cô
đã
thông suốt,
không
phải là của mình
thì
vô luận mình cố gắng bao nhiêu cũng
không
phải là của mình. Trước kia
cô
quá ngây thơ, cho là mình vô tư bỏ ra tất cả có thể đổi lấy đối đãi chân thành của người nhà. Bây giờ
cô
đã
hiểu
rõ, nếu như cha mẹ
không
thích
cô, cho dù
cô
mang đến
một
núi vàng đến cho họ
thì
họ cũng
sẽ
như cũ
không
thích
cô. Cho dù bọn họ cười với
cô, cũng chỉ là vì tiền của
cô.
Trước kia Phương Châm hơi có chút
không
cam lòng, vỗn cũng hi vọng cha mẹ nhìn mình nhiều
một
chút. Bây giờ thông suốt rồi hết hi vọng cũng đơn giản hơn rất nhiều,
không
cần ghi nhớ tiết kiệm tiền cho cả nhà,
cô
có thể toàn tâm toàn ý nghĩ cách cho tương lai của mình.
Phương Châm muốn mua cho mình căn nhà
nhỏ.
cô
cẩn thận tính toán thu nhập của mình. Tiền lương làm vệ sinh
không
nhiều bằng khi làm bảo mẫu, nhưng
cô
thấy cũng
không
tệ, cộng thêm các khoản thu phụ,
một
tháng
cô
có khoảng ba ngàn năm trăm nhân dân tệ. Mỗi tháng tất cả chi tiêu cho dù tiết kiệm thế nào cũng ít nhất phải tốn
một
ngàn năm trăm nhân dân tệ, cho nên
cô
có thể để dành được khoảng hai ngàn.
cô
đem tiền gửi ngân hàng lúc đầu cùng mấy tháng để dành ra tình toán, có khoảng năm vạn. Phương Châm cũng muốn mua
một
căn hộ
nhỏ
như căn
cô
đang
thuê vậy.
cô
đến môi giới nhà đất hỏi thăm,
một
căn hộ giống như
cô
đang
ở
trên
thị trường ít nhất cũng khoảng ba mươi mấy vạn. Nhưng loại căn hộ như vậy
không
nhiều, cho nên cũng rất dễ bị tranh mất.
Phương Châm tính toán
một
chút số tiền mình thu vào, nghĩ xem có thể vay tiền mua nhà
không.
cô
mới ra ngoài làm việc, ngân hàng
sẽ
không
cho
cô
vay, nhưng
cô
vẫn là nghĩ trước tiên nên để dành thêm ít tiền. Trước mắt tiền lương bây giờ
thật
sự
có chút ít, chi tiêu nhiều hơn so với tháng trước, Phương Châm nghĩ tìm thêm việc làm. Buổi trưa mỗi ngày làm vài giờ
một
tháng ít nhất cũng kiếm được hơn
một
ngàn nhân dân tệ.
Hôm nay gần đến nguyên đán, rất nhiều người đều trở về quê ăn tết, vừa lúc Phương Châm có thể hành động.
hiện
tại
cô
xem như cũng
đã
thành thạo công việc, nửa năm làm việc cũng tích cóp
không
ít kinh nghiệm, cũng
không
giống như lúc đầu lo sợ người khác biết
cô
từng ở tù như vậy.
Sau khi đem lý lịch gửi
đi, Phương Châm vừa làm việc vừa chờ điện thoại. Kết quả chờ
một
ngày
không
chờ được điện thoại công việc, ngược lại buổi sáng lại nhận được điện thoại của
một
người khác.
Đó là Vương Tử gọi cho
cô. Lúc ấy khoảng chĩn mười giờ sáng, Phương Châm vừa tỉnh ngủ rời giường, còn chưa kịp đánh răng. Vương Tử nghiêm túc
nói
với
cô: “Chị có thể đến nhà trẻ
một
chuyến hay
không?”
Lời này vừa nghe tuyệt
không
nghĩ đến là
một
đứa trẻ năm tuổi
nói
chuyện với người lớn.
Phương Châm ngáp
một
cái: “Làm sao, có chuyện gì à?”
“Hôm này có hội diễn văn nghệ, phụ huynh đều đến xem.”
“Vậy sao cậu lại gọi cho tôi? Ba cậu đâu?”
“Điện thoại gọi
không
được. tối hôm qua có thông báo cho ông ta đến, nhưng ông ta
không
có đến.”
“Vậy.....” Phương Châm suy nghĩ
một
chút vẫn là
không
đề cập đến chữ “Mẹ”. Mẹ Vương tử hiển nhiên là
không
ở cùng với cậu, nếu cậu muốn tìm mẹ cậu
thì
cũng
sẽ
không
gọi điện thoại cho
cô.
“Nhưng tôi cũng
không
phải là người nhà của cậu.”
“không
sao, chỉ cần có người đến là được. Chị đến tiệm làm đẹp
một
chút là được.’
Phương Châm rất do dự: “Tôi,
một
chút tôi còn phải
đi
làm.”
“Vừa mới chín giờ, chắc chắn chị
sẽ
không
đi
làm sớm như vậy. Ông ấy
nói
bậy giờ chị làm ca tối.”
Thằng bé
nói
chuyện mạch lạc
rõ
ràng, Phương Châm hoàn toàn
không
nói
lại cậu.
cô
cầm điện thoại nhịn
không
được cười cười, cố ý trêu Vương Tử: “Ông ấy là ai vậy?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng chốc lát, Vương Tử trả lời: “Là cha em.”
nói
xong, cậu lại hỏi
một
câu: “Rốt cuộc chị có đến hay
không?”
“Được, tôi
đi, đưa địa chỉ nhà trẻ cho tôi.”
Trong lòng Phương Châm hơi có chút đồng tình với Vương Tử, đứa trẻ nhở như vậy dù là áo cơm
không
lo, thấy bạn bè ở bên cạnh cha mẹ, cả nhà hòa thuận vui vẻ, cậu cũng
sẽ
đau lòng khó chịu.
Đầu bên kia điện thoại, Vương Tử đưa điện thoại cho người bên cạnh, lễ phép
nói: “cô
Trương,
cô
có thể
nói
với mẹ con nhà trẻ chúng ta ở đâu
không?”
Rất nhanh
thì
có
âm
thanh
một
cô
gái
truyền đến,
nói
địa chỉ cho Phương Châm. Phương Châm nghe thấy hình như
cô
Trương
đang
hỏi Vương Tử tại sao mẹ cậu
không
biết địa chỉ nhà trẻ.
Vương Tử bình tĩnh trả lời: “Bà ấy mới từ nước ngoài về.”
Bởi vì chính mình từng sinh non nên Phương Châm đối với trẻ
nhỏ
có
một
loại tình cảm đặc biệt. Đối mặt với chúng
sẽ
vô cùng mềm lòng.
cô
muốn đối với con của người khác khá hơn
một
chút, đứa con đáng thương chưa ra đời kia của mình nếu đầu thai rồi hẳn là cũng có thể được người khác
yêu
thương.
cô
mặc dù học vấn
không
quá cao, nhưng trong lòng còn có chút quan niệm về số mệnh, gần đây lại càng tin tưởng vào loại vận mệnh này. Từ quan hệ của
cô
và Nghiêm Túc có thể thấy được, hai người cả đời này có lẽ
thật
bị vận mệnh ràng buộc.
Sau khi Phương Châm cúp điện thoại thu dọn
một
chút rồi ra cửa, bởi vì vội vàng nên điểm tâm cũng chưa kịp ăn.
cô
không
đi
xe điện mà
đi
tàu điện ngầm. Đợi đến nhà trẻ
đã
sắp mười
một
giờ rồi.
Sau khi đến Phương Châm liền gọi điện cho Vương Tử, kết quả lại nghe được giọng của Nghiêm Túc. Phương Châm kinh ngạc
một
chút, liền nghe Nghiêm Túc
nói: “Tôi ở trước mặt em.”
cô
ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Túc
đang
bước về phía
cô. Phương Châm cúp điện thoại, tức giận đến nở nụ cười châm biếm: “Vương Tử
nói
không
tìm được
anh, tội mới đến giúp đỡ.”
“Tôi đến trễ. Tối hôm qua tôi bay sang Nhật, sáng nay lên máy bay có chút trễ, tôi cũng vừa đến
không
lâu.”
“Nếu
anh
đã
đến, tôi
đi
đây.”
Nghiêm Túc trực tiếp kéo tay
cô: “Được, em muốn
đi
thì
tự
đi
giải thích với thằng bé. Em
đi
như vậy, thằng bé nhất định đem khoản nợ này tính lên đầu tôi.”
Phương Châm im lặng
đi
theo Nghiêm Túc đến hậu đài phía sau hội trường, tìm được Vương Tử ở giữa các bạn
nhỏ
mặc quần áo kì dị.
cô
cũng
không
biết có phải là Vương Tử hay
không, bởi vì nhìn cậu rất lạ, trang phục
trên
người cậu to đến bốn năm lần,
một
mình chiếm
một
khu vực rất lớn. nếu như cậu muốn đứng lên
đi
lại,
một
đống người bên cạnh phải nhường đường cho cậu.
“Cậu bé diễn cái gì?”
“Tảng đá.”
Phương Châm thiếu chút phun
một
ngụm nước ra: “Diễn tảng đá?”
“Đúng vậy, em diễn là
một
tảng đá lớn.
cô
giáo
nói, tiết mục phải dựa vào mọi người cùng nhau hoàn thành, có người diễn Vương Tử
thì
phải có người diễn tảng đá.”
Lời này nghe
không
sai, nhưng Phương Châm nhìn cậu
một
người nặng nề, cả người là
một
đống đen thùi, trong lòng rất muốn cười, chỉ là sợ đả thương lòng tự ái của Vương Tử, nên
cô
chỉ có thể cố nén cười.
cô
lại tính sổ với Vương Tử: “Ba cậu
đã
đến, tại sao
không
gọi điện thoại cho tôi, hại tôi phải
đi
một
chuyến.”
“Ông ấy đến lúc em
đang
mạc quần áo, mặc xong mới nhìn thấy ông ấy. Chị nhìn em mặc thành như thế này có thể gọi điện thoại sao?”
“Vậy
thì
để cho ba cậu gọi.”
“Tôi
không
biết em đến, lúc đầu thằng bé
không
có
nói
với tôi.” Nghiêm Túc lập tức chứng tỏ mình trong sạch, vẻ mặt vẫn cứ như tên của
anh.
VƯƠNg Tử lập tức tiếp lời: “Khi đó chị đều
đã
ra cửa, phỏng chừng là sắp đến, lại ngại làm chị quay trở về. Xem xong buổi diễn có dùng cơm trưa, chị ăn nhiều
một
chút.”
Phương Châm quả thực
không
có cách gì với
một
lớn
một
nhỏ
nhầ này,
thật
là
không
phải người
một
nhà
thì
không
vào cùng
một
cửa, từ già đến trẻ tất cả đều là gian manh như vậy.
cô
chỉ có thể nhận mệnh. Buổi diễn cũng sắp bắt đầu, Phương Châm bị Nghiêm Túc kéo ra hội trường, ngồi xuống hàng ghế thứ nhất. Đối diện vị trí này là sân khấu, là chỗ ngồi tốt nhất trong tất cả các chỗ ngồi. Hôm nay là buổi lễ long trọng của trường, các lớp đều có tiết mục, từ đọc diễn cảm thơ ca đến múa hát,
trên
sấn khấu cái gì cần cũng đều có. Phương Châm cầm trong tay bản danh mục các tiết mục giống như thiệp cưới, kinh ngạc phát
hiện
có tiểu phẩm tương thanh.
(Tương thanh 相声:
một
loại ca
nói
của Trung Quốc, dùng những câu
nói
vui, hỏi đáp hài hước,
nói
hoặc hát để gây cười, đa phần là châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)
Những đứa trẻ này lớn nhất cũng chỉ có sáu tuổi,
nói
tương thanh có quá khó
không?
Quả nhiên là nhà trẻ của người có tiền, lễ mừng năm mới cũng đều tổ chức
không
giống với người khác. Phương Châm nghĩ đến đay liền quay đầu đánh gía những phụ huynh khác, buổi lễ mừng năm mới sắp bắt đầu, các phụ huynh khác lần lượt
đi
vào hội trường, từ cách ăn mặc đến dáng vẻ cử chỉ
không
một
ai
không
lộ vẻ “có tiền có quyền” bốn chữ.
Phương Châm cúi đầu nhìn quần áo mình
một
chút, cảm thấy có chút khiến cho Vương Tử mất thể diện.
Nghiêm Túc ngồi bên cạnh
cô, khóe mắt quan sát vẻ mặt
cô, thong thả
nói: “không
cần để ý, giá trị con người
không
thể
nói
bằng quần áo
trên
người.”
Cho dù là dựa vào quần áo
trên
người
cô
cũng
không
so sánh được với người cao sang. Nhiều người như vậy, đoán là chỉ có
cô
là có tiền án nha.
Cũng may Phương Châm cũng
không
phải là người hay so bì,cô
đã
quen với cuộc sống bình thường, cung
sẽ
không
hâm mộ cuộc sống giàu sang.
cô
quay đầu ngồi thẳng người, nghiêm túc chuẩn bị xem các bạn
nhỏ
biểu diễn.
Trước khi tiết mục bắt đầu khoảng chừng vài phút đồng hồ, chỗ ngồi bên cạnh Nghiêm Túc rốt cuộc có người ngồi. Người kia cả người đầy trang sức quý giá, vừa lộng lẫy vừa quý phái lại đẹp đẽ.
cô
vừa ngồi xuống hai mắt liền trực tiếp đảo
trên
người Phương Châm, cuối cùng lại chào hỏi lôi kéo làm quen với Phương Châm: “Đây là bà Nghiêm sao, lần đầu gặp,
thật
là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”
--- --- ---
Phương Châm lúng túng cười
một
tiếng với đối phương, vừa nghĩ có nên giải thích vài câu hay
không, cho dù
nói
là dì thằng bé cũng được.
Kết quả Nghiêm Túc lại quay đầu cười với người phụ nữ kia, lại dùng khuỷu tay đυ.ng Phương Châm, mắt nhìn phía trước
nói: “Bắt đầu rồi, nghiêm túc xem biểu diễn
đi.”
Phương Châm cũng chỉ có thể cười cười với người nọ, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn lên sân khấu.
Tiết mục này tiếp theo tiết mục kia, tiết mục của lớp Vương tử được xếp ở giữa. Nội dung tiết mục cũng
không
phức tạp, đại khái là kể chuyện người bạn
nhỏ
làm thế nào sửa đổi tật xấu kén ăn. Trong chuyện này, cậu bé
không
thích ăn rau,kết quả buổi tối mơ thấy ớt xanh, cải trắng, hành tất cả đều hóa thành người đuổi theo cậu
không
tha.
Diễn vai chính là cậu bé thân hình vô cùng mập, chạy
một
bước thở hổn hển ba cái, thoạt nhìn rất giống. Phương Châm cảm thấy
không
phải là cậu
đang
diễn mà cậu vốn dĩ là như vậy.
Cậu béo bị rau dưa đuổi đến ôm đầu nhảy lên,
một
đường chạy từ nhà đến rừng rậm, cuối cùng liền núp ở phía sau tảng đá lớn là Vương Tử diễn. Cậu béo vừa thở vừa lầm bầm, nên làm cái gì bây giờ, lúc này Vương Tử mới lên tiếng: “Đem bọn chúng ăn hết là được rồi.”
Cả hội trường cười ồ
một
tiếng, Phương Châm cũng nhịn
không
được cười: “Còn tưởng là thằng bé chỉ là bày biện ở đó,
không
ngờ còn có lời thoại.”
Cả người Vương Tử bị bọc trong phục trang tảng đá, chỉ lộ
một
gương mặt mập tròn trịa,
nói
chuyện mang theo từ ngữ trẻ con, nhưng giọng
nói
lại thuần thục chững chạc, mọi người nghe thấy càng buồn cười.
Cậu béo nghe thấy cậu
nói
làm cậu giật mình kinh sợ: “Tảng đá cũng có thể
nói
chuyện?”
“Ớt xanh cũng có thể bước
đi, tại sao tảng đá lại
không
thể
nói
chuyện.
Lời này vừa
nói
mọi người càng cười ghê hơn, hội trường lập tức xôn xao, mãi cho đến khi tất cả tiết mục đều kết thúc, Phương Châm còn nghe phía sau có phụ huynh bàn luận tảng đá Vương Tử kia, đều
nói
đứa
nhỏ
này rất có tiềm chất. Phương Châm liền quay đầu
nói
với Nghiêm Túc: “Xem ra thằng bé này rất giống
anh. Mặc dù trông
không
giống
anh
nhưng tính cách rất giống.”
“Ừ, thằng bé giống mẹ nó.”
Đây là lần đàu Phương Châm nghe Nghiêm Túc nhắc đến mẹ Vương Tử,
không
khỏi có chút kinh ngạc, liền nhân cơ hội hỏi: “Bây giờ mẹ thằng bé
đang
ở đâu?”
“Ở nước ngoài.”
Khó trách vừa rồi Vương Tử
nói
với
cô
giáo mẹ cậu mới từ nước ngoài về,
thì
ra mẹ cậu
thậtđang
ở nước ngoài.
“Vậy hai người.....ly hôn rồi?”
Lời này vừa thốt ra Phương Châm cũng cảm thấy mình quá nhiều chuyện rồi, vội vàng bổ sung
một
câu: “Được rồi,
không
muốn trả lời
thì
đừng
nói, tôi
không
nên hỏi nhiều.”
Nghiêm Túc cũng
không
có tức giận, bình tình liếc nhìn
cô
một
cái: “Tôi cùng mẹ Vương Tử
không
có kết hôn.”
Đáp án này ngoài dự đoán của Phương Châm, Phương Châm liền
không
biết nên
nói
gì. Vừa lúc này, Vương Tử
đã
thay xong quần áo, từ phía sau sân khấu chạy đến, chạy đến trước mặt họ
nói: “Con đói bụng rồi,
đi
ăn cơm
đi.”
“Hai người
đi
ăn
đi, tôi về trước, xế chiều tôi còn phải
đi
làm.”
Phương Châm vừa
nói
vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ,
đã
sắp hai giờ rồi, ba giờ rưỡi
cô
sẽ
phải đến Thâm Lam
đi
làm. Kết quả
cô
vừa dứt lời, bụng lại đúng lúc phát ra tiếng kêu,
cô
lúng túng đến đỏ bừng mặt,
không
dám nhìn vẻ mặt của Nghiêm Túc và Vương Tử.
Hai cha con liếc nhau
một
cái, ăn ý
không
cười ra tiếng. Vương Tử giơ tay kéo tay Phương Châm: “đi
thôi, ăn ít đồ rồi lại
đi
làm. Để ông ấy lái xe chở chị
đi
là được.”
Phương Châm đúng
thật
đói bụng, buổi sáng thức dậy đến giờ chỉ uống vài ngụm nước, lúc xme biểu diễn chìm đắm trong đó nên
không
cảm giác được, lúc này bụng
cô
liền lên tiếng kháng nghị.
Nhà trẻ chuẩn bị cho phụ huynh và các bạn
nhỏ
một
bữa trưa phong phú, tự mình lấy thức ăn, thức ăn phương Tây hay Trung Quốc đều có. Bởi vì Phương Châm vội vàng
đi
làm nên
không
có cách nào tỉ mỉ nghiên cứu thức ăn, liền chọn mấy loại sushi lại chọn đồ uống rồi tìm chỗ ngồi xuống, nhanh chóng ăn.
Nghiêm Túc bởi vì muốn đưa Phương Châm
đi
làm, cũng tùy tiện chọn lấy ít thức ăn.
anh
bưng cái mâm ngồi đối diện Phương Châm, ăn
không
được mấy miếng liền nghe tiếng Phương Châm ho khan, ngẩng đầu nhìn phát
hiện
cô
bị nghẹn, liền thuận tay đưa ly nước cho
cô.
“không
cần gấp gáp như vậy, nếu là
không
đến kịp
thì
nghỉ
một
ngày,
sẽ
không
trừ tiền lương cũng
sẽ
không
có ai khai trừ em.”
Phương Châm uống hai ngụm nước đem cơm trong cổ họng nuốt xuống, khoát tay
nói: “không
cần, có thể kịp giờ.”
Nghiêm Túc im lặng nhìn chằm chằm Phương Châm
một
lúc lâu, đột nhiên mở miệng
nói: “Em,
cô
gái
này, đừng cậy mạnh như vậy được
không?”
“đi
làm đúng giờ là cậy mạnh sao?”
Nghiêm Túc khẽ mỉm cười,
không
nói
lời nào, lúc này Vương Tử chạy đến, đem dĩa
nhỏ
của mình đặt lên bàn, lại leo lên ghế ngồi xuống, sau đó quay đầu hỏi Phương Châm: “Xế chiều chị có thể
không
đi
làm
không?”
“không
thể.”
“Xế chiều trường học còn có hoạt động, chị
không
tham gia sao?”
“Để ba cậu chơi cùng cậu
đi, tôi phải
đi
làm.”
đang
nói
Phương Châm đột nhiên nhớ đến vết thương
trên
trán Vương Tử, nên liền giơ tay sờ đầu cậu.
trên
cái trán trắng nõn của Vương Tử lờ mờ có
một
vết sẹo, mặc dù
không
sâu nhưng là
không
phải hòn toàn
không
có. Phương Châm nhìn thấy có chút có lỗi.
Vương Tử lại chẳng hề để ý
nói: “không
sao, đàn ông có sẹo đẹp trai hơn.” (+.+)
Phương Châm quay đầu hỏi Nghiêm Túc: “Là
anh
dạy thằng bé sao?”
“Là ông Dương dạy.”
“không
ngờ ông Dương cũng chơi với trẻ con.”
“không
có cách nào, chị
không
ở đây, em chỉ có thể tìm ông ấy chơi.”
Phương Châm
đang
nói
chuyện với Vương Tử
thì
điện thoại Nghiêm Túc vang lên,
anh
liền đứng dậy
đi
sang chỗ khác nghe điện thoại. Vương Tử liền nhân cơ hội dụ dỗ Phương Châm: “Chị ở lại
đi, để ông ấy xin nghỉ cho chị, tất cả mọi người trong Thâm Lam đều nghe ông ấy.”
Phương Châm sờ đầu Vương Tử: “không
được,
sẽ
có người đồn đãi chuyện
không
hay. Ba cậu là ông chủ lớn, hẳn nên làm gương tốt cho mọi người.”
“Nhưng là hai người đều
đi, em
sẽ
không
cảm thấy thú vị nữa.”
“Tôi tự mình đón xe
đi
là được, để ba cậu ở lại với cậu.”
“không
được
không
được, là em gọi chị đến làm sao có thể để chị đón taxi về. Vậy cũng
thậtkhông
có phong độ rồi, để ông ấy đưa chị
đi, nếu
không
em
sẽ
không
yên lòng. Em thích chị, nên
không
thể để chị xảy ra chuyện.”
Từ trước đến giờ, Phương Châm vẫn luôn cảm thấy Vương Tử đối với
cô
có chút quái lạ. Cậu bé này trưởng thành sớm,
nói
chuyện cùng cậu cũng giống như
nói
chuyện với người lớn. nhưng dù thế nào
cô
cũng
không
tin đứa
nhỏ
năm tuổi
sẽ
vừa ý
cô
một
người gần ba mươi tuổi.
Cho nên
cô
hỏi: “Vương Tử, tại sao cậu lại thích tôi như vậy, có nguyên nhân gì sao?”
“Có, bởi vì em cảm thấy chị giống mẹ em.”
Trong lòng Phương Châm lộp bộp
một
cái: “Tôi nhìn giống mẹ cậu sao?”
“không
có, hai người
một
chút cũng
không
giống. Mẹ em vô cùng xinh đjep, chị kém xa so với bà ấy. Nhưng là chị có chút giống bà ấy, mẹ em cũng từng
nói
hoa có linh hồn.”
Phương Châm tự động bỏ qua đánh giá của Vương Tử đối với
cô, chỉ chú ý đoạn cuối: “Bây giờ mẹ cậu
đang
ở đâu, là ở nước ngoài
thật
sao? Mẹ cậu
nói
những lời này với cậu lúc nào?”
“Bà ấy ở nước ngoài,
thật
lâu cũng chưa có trở về. Nhưng là bà ấy có gọi điện thoại cho em, cái kia chính là
nói
với em trong điện thoại.”
Phương Châm nhìn vẻ mặt thành
thật
của Vương Tử, trong lòng nhói đau từng đợt. Đứa trẻ này rất đáng thương, mẹ ở nước ngoài, ba
thì
suốt ngày bận công việc, trong nhà chỉ có bà cố là
yêu
thương cậu. Về vật chất cậu giàu có hơn những đứa trẻ khác, nhưng lại thiếu thốn tình cảm.
Nghĩ đến đây
cô
vươn tay ra sờ sờ đầu Vương Tử. Ánh mắt rất nhạy bén, liếc mắt liền thấy được cảm xúc trong mắt Phương Châm, liền thuận thế
đi
lên: “Chị Phương, chị được nghỉ ngày nào nha?”
“Chủ nhật tôi được nghỉ, sao thế?”
“Vậy chị
đi
chơi với em có được hay
không?”
Phương Châm vừa định từ chối, Vương Tử lại bổ sung
một
câu: “Hai ngày nữa dinh nhật em, chị
đi
chơi với em
một
ngày có được
không? Mẹ em
không
có ở bên cạnh,
trên
trán em lại vừa có
một
vết sẹo, em
thật
muốn có
một
sinh nhật
thật
đầy đủ nha.”
Phương Châm thầm nghĩ, hai chuyện này cũng
không
có liên quan với nhau nha, lại nhìn bộ dáng đáng thương của Vương Tử, giống như sắp rớt nước mắt, làm cho tình mẹ lan tràn trong lòng
cô. Bình thường
cô
không
phải là
một
người dễ mềm lòng, cũng
không
biết tại sao vùa wnhinf thấy Vương Tử, lời từ chối đều luôn
không
nói
được thành lời.
cô
đang
do dự có nên đồng ý hay
không,
thì
đã
thấy Nghiêm Túc
đi
đến.anh
nhìn đồng hồ
một
chút
đã
sắp đến ba giờ rồi, cho nên đề nghị với Phương Châm: “Có muốn
đi
hay
không?”
Phương Châm vội vàng đứng lên: “Tự tôi
đi
là được,
anh
ở lại với thằng bé
đi.”
“không
sao, tôi đưa em
đi
rồi trở về với nó.”
Vương Tử cũng thêm vào: “Đúng vậy nha, chị Phương để ông ấy đưa chị
đi
đi. còn có rất nhiều người chơi với em.”
thật
ra
thì
trong lòng Vương Tử cũng
không
quen ở cũng
một
chỗ với Nghiêm Túc. Tình cảm hai cha con quá mỏng, mỗi lần ở cùng
một
chỗ cậu lại cảm thấy
thật
không
dễ chịu.
Nghiêm Túc cũng
không
nói
thêm cái gì, cầm lấy áo khoác
trên
ghế,
nói
với Phương Châm: “đi
thôi,
đi
nhanh về nhanh. Vương Tử, con nghe lời
cô
giáo
nói, đừng chạy lung tung.”
Vương Tử cười đến mặt đầy hoa, kéo tay Phương Châm
nói
nhỏ: “Chị Phương, xem như xong rồi nhé, chủ nhật em để ông ấy đến đón chị nha.”
Phương Châm còn muốn
nói
hai câu, bên kia Nghiêm Túc lại thúc dục.
cô
chỉ có thể cười cười, xoay người đuổi theo Nghiêm Túc.
trên
đường đến Thâm Lam, Phương Châm nhịn
không
được
nói
với Nghiêm Túc: “Sau này
anh
có thời gian nên ở bên Vương Tử nhiều
một
chút, tôi cảm thấy thằng bé nnayf vô cùng
cô
đơn.”
“Hôm nay nó lại
nói
cái gì với em sao?”
“Nhắc đến mẹ thằng bé, thoạt nhìn Vương Tử cái gì cũng
không
thiếu,
thật
ra
thì
rất thiếu tình
yêu
thương. Thằng bé
nói
mẹ cậu ở nước ngoài, hai người chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại. Tôi cảm thấy thằng bé cần được lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh, đối với cuộc sống và tính cách sau này của cậu đều tốt.”
Mắt Nghiêm Túc nhìn phía trước, môi mỏng khẽ nhếch, im lặng trong chố lát mới
nói: “Cho nên em muốn khuyên tôi cùng mẹ thằng bé tái hợp?”
Phương Châm vội vàng phủ nhận: “Tôi
không
có ý này, đây là chuyện nhà của
anh, tôi
không
có quyền hỏi đến. tôi cũng chỉ là cảm thán
một
chút thôi,
anh
không
cần để trong lòng, coi như tôi chưa
nói
gì
đi.”
Đây cũng
không
phải là lời
nói
tức giận, mà là ý nghĩ chân
thật
trong lòng Phương Châm. Dù Nghiêm Túc là người cha kỳ lạ đến thế nào cũng
không
đến phiên
cô
–
một
người
không
quen biết bình luận. mọi nhà đều có chuyện khó
nói, quan hệ với cha mẹ em trai
cô
còn như thế
thì
có lập trường gì mà
nói
người khác?
Nghiêm Túc quay đầu nhìn Phương Châm
một
cái,
trên
mặt mang theo nụ cười tự giễu: “Tôi biết là em quan tâm Vương Tử. Nhưng là cho dù phát sinh cái gì, tôi và mẹ Vương Tử cũng
không
thể tái hợp được.”