Chương 31: Mập mờ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm hôm đó, Nghiêm Túc cố ý đến tìm Phương Châm.

Lý do rất đơn giản, bởi vì

anh

đột nhiên phát

hiện

Phương Châm đổi ca tối.

Ban đầu

anh

không

cố ý tìm hiểu giờ làm việc của Phương Châm. Dù sao

anh

cũng rất bận rộn, chuyện quan trọng của tập đoàn đều đặt

trên

người

anh, mỗi ngày

anh

khôngphải hội họp

thì

cũng là bàn chuyện làm ăn, cho dù là ăn cơm cũng là ăn cùng với đối tác.

Kể từ hôm hôn lên trán Phương Châm, Nghiêm Túc có

một

thời gian

không

đi

tìm Phương Châm.

anh

cảm thấy mình

đã

biểu

hiện

rất



ràng, nhưng cần phải cho đối phương thời gian tiêu hóa.

Dù sao Phương Châm

không

giống các



gái

khác, muốn



mất

đi

hận ý với

anh

cũngkhông

dễ. Hai người bọn họ có thể ngồi

trên

một

bàn cơm, ăn cơm,

nói

chuyện yên bình, cũng

không

đại biểu bọn họ có thể ôm nhau hôn nhau như tình nhân bình thường chung giường chung gối.

anh

và Phương Châm muốn đến với nhau cần

một

quá trình dài và khó khăn. Nghiêm Túc dẫn đầu bước trước, đợi vài ngày muốn nhìn hiệu quả của nó.

Cho nên vào ngày nào đó, buổi trưa

anh

mượn cớ xuống khu mua sắm tìm đối tác, lúcđi

ngang lầu hai nhìn về hướng nhà vệ sinh

một

chút.

anh

cũng

không

cảm thấy

sẽ

gặp được Phương Châm ở chỗ này, nhưng là

anh

nhìn thấy

một

người mặt lạ hoắc mặc đồng phục vệ sinh từ nhà vệ sinh

đi

ra ngoài, bước chân Nghiêm Túc hơi chậm lại.

Viên Mộc

đi

bên cạnh

anh

liền

nói: “Phương Châm chuyển đến ca tối rồi.”

Nghiêm Túc nghe thấy nhưng lại làm như

không

nghe thấy, bước nhanh qua nhà vệ sinh, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn

không

xảy ra.

Nhưng trong lòng

anh

lại nhớ kĩ chuyện này. Phương Châm

đang

làm tốt đột nhiên lại chuyển ca, hiển nhiên là

đang

muốn ám chỉ gì đó với

anh. Nghiêm Túc cũng

không

cảm thấy mình

đang

ép Phương Châm làm ra quyết định gì, cũng cho là





một



gáilàm ca tối cũng

không

phải là lựa chọn tốt gì.

Hôm nay cuộc sống

không

yên ổn,



gái

độc thân

đi

đêm rất dễ xảy ra chuyện.

anh

đến tìm Phương Châm là muốn

nói

chuyện với



một

chút, nghe lý do



chuyển ca

một

chút. Nếu như có thể thuyết phục



đổi lại ca ngày đương nhiên là tốt nhất. Chỉ là

một

hai buổi tối đều

không

có thời gian, gấn đến ngày lễ

anh

càng phải xã giao nhiều hơn.

Ngày kia rốt cuộc có thời gian

đi

tìm Phương Châm nhưng

anh

vẫn làm thêm giờ đến rất muộn, nhớ đến có lẽ Phương Châm vẫn chưa về, lại thêm hôm nay là đêm giáng sinh, Nghiêm Túc hết bận liền vô cùng muốn gặp Phương Châm.

Lúc

đi

trên

cầu thang nối giữa hai tòa nhà,

anh

còn

đang

suy nghĩ, trễ như thế này, Phương Châm

một

mình làm việc trong tòa nhà lớn như thế có thể cảm thấy sợ haykhông. Kết quả sau khi

đi

đến

anh

mới phát

hiện,

thì

ra

không

phải chỉ là

một

mình

cô.

Mặc dù

anh

chưa tùng giao thiệp với Thẩm Khiên, nhưng Nghiêm Túc nghe Lý Mặc

nóinên ấn tượng với

anh

cũng

không

tệ lắm. Tuổi trẻ, thông minh, có năng lực, bề ngoài cũng rất tốt. Gia thế cũng

không

khiến đối phương ủy khuất, nếu như

không

phải là trong lòng

anh

có tình cảm với Phương Châm,

thì

khách quan mà

nói, Phương Châm coi như là với cao Thẩm Khiên.

Nhưng tình cảm

không

thể

nói

đến điều kiện,

một

khi tình

yêu

đến,

thì

sẽ

bị lung lạc tâm trí. Trước kia lúc Nghiêm Túc nhớ đến Phương Châm, chỉ cảm thấy



gái

này

thậtghê gớm, đâm

anh

một

dao, mặc dù

không

lấy được mạng

anh

nhưng mỗi khi chạm đến vết sẹo

trên

bụng, trong lòng

anh

lại

không

vui.

Nhưng bây giờ hoàn toàn

không

còn cảm giác này. Lúc nhớ đến Phương Châm

sẽ

cảm thấy tràn đầy thương tiếc.



gái

này mang khuôn mặt trời sinh khiến người khác

yêuthương,

không

là nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có chút xinh đẹp. Nghiêm Túc sống ba mươi năm

không





gái

nào có thể chạm đến tim

anh, lúc biết Phương Châm

anh

cũng

không

biết mình

sẽ

bị



gái

này mê hoặc.

Nhưng bây giờ

anh

thừa nhận,

trên

người Phương Châm có

một

sức hấp dẫn đặc biệt, cho nên

anh

và Thẩm Khiên đều có tình cảm với

cô.

Nhìn biểu

hiện

của Thẩm Khiên, rất



ràng là

đang

theo đuổi Phương Châm. Vậy ý tứ của Phương Châm đối với

anh

ta là như thế nào?

Lúc đó

anh

cách quá xa, trong phút chốc

không

thể hiểu



được. nhưng Phương Châm nhìn Thẩm Khiên cười

thật

tươi, hình ảnh đó cứ quẩn quanh mãi trong đầu

anh.

Dường như đến bây giờ



cũng chưa từng cười xán lạn với

anh

như vậy.

trên

việc làm ăn Nghiêm Túc rất là lạnh lùng,

anh

chưa bao giờ đem vui buồn trong lòng biểu

hiện

lên mặt, cho dù là đối thủ cạnh tranh hay là mấy lão hồ ly trong hội đồng quản trị đều cảm thấy

không

thể nhìn thấu

anh.

Nhưng

trên

vấn đề tình cảm, Nghiêm Túc cũng có chút ít kiêu ngạo. Lần đầu nảy sinh tình cảm với con

gái, mặc dù

anh

biết





không

thể nhưng vẫn muốn thử.

Nếu

không

thể khắc chế

thì

làm



ràng là tốt nhất. Cho nên buổi tối ngày cuối cùng trước tết, sau khi Nghiêm Túc làm đến khuya rốt cuộc cũng rút ra được thời gian để

đitìm Phương Châm.

Hôm nay Thẩm Khiên có thể có ở đây

không? Có phải là lại đem thức ăn khuya đến hò hẹn với Phương Châm

không?

Nghĩ đến đây

anh

liền bước nhanh hơn. Lúc

đi

qua đoạn cuối của cầu nối hai tòa nhà,anh

dừng lại bước chân lấy điện thoại ra gọi cho Viên Mộc: “...... Đúng, tùy tiện mua hai phần thức ăn ở tiệm thức ăn nhanh nào đó. Tôi ở đại sảnh tòa nhà,

anh

bảo người ta đem thẳng đến là được.”

Thư ký kiêm bạn tốt Viên Mộc sau khi nhận được cú điện thoại này liền có chút

khônggiải thích được, nhưng vẫn là tận lực làm việc.

anh

không

có bảo người

đi

mua mà là chui ra khỏi cái chăn ấm áp, thay quần áo, xuống lầu, tự mình lái xe

đi

mua.

thật

ra

thì

anh

cũng có chút tò mò,

đã

trễ thế này, Nghiêm thiếu gia là

đang

muốn làm gì?

Sau khi cúp điện thoại tâm tình Nghiêm Túc cũng

không

tệ, khóe miệng

không

tự chủ liền

hiện

lên

một

nụ cười.

anh

vẫn như cũ

đi

xuyên qua sảnh tầng hai,

không

đi

thang máy mà là

đi

bộ đến cầu thang, sau đó đứng ở chỗ này nhìn Phương Châm, từ

trên

cao nhìn xuống.

trên

cầu thang chỉ có

một

mình Phương Châm,

không

nhìn thấy chút bóng dáng của Thẩm Khiên. Lúc này Phương Châm

đang

lau bậc thang, từ

trên

xuống dưới,

một

bậcmột

bậc cẩn thận mà lau, chỉ sợ

một

góc cũng

không

bỏ qua. Đầu tóc



được búi lênthật

cao,

trên

trán có vài sợi tóc mai. Dường như Phương Châm rất ghét mấy sợi tóc này, thỉnh thoảng liền giơ tay vén chúng vào sau tai.

Nghiêm Túc nhìn



làm động tác này, suy nghĩ

một

chút xoay người

đi.

anh

đi

thẳng đến quầy bán kẹp trang sức, đứng ở đó cẩn thận vén màn che lên. Bởi vì Thâm Lam làm tốt việc an ninh, mỗi góc đều có người giám sát hai mươi bốn giờ, nên có vài cửa hàng

sẽ

không

khóa

một

vài đồ

không

quá đáng giá để hôm sau

đi

làm có thể tiết kiệm thời gian mở khóa mà bán trực tiếp luôn.

Cái quầy

nhỏ

này chiếm diện tích

không

lớn,

trên

quầy bày đủ loại nữ trang kiểu dáng màu sắc gì cũng đều có. Vật này cũng

không

đáng giá, chỉ là thiết kế tinh xảo

một

chút thôi. Nhờ vào danh tiếng của Thâm Lam nên

một

cái này cũng phải mấy trăm đồng, nhưng thực tế Nghiêm Túc thấy cũng chỉ có mười mấy đồng.

anh

tự tay chọn cái kẹp

nhỏ

màu đen, sau đó xoay người hướng giơ về phía camera, lại móc mấy tờ

một

trăm từ trong bóp đặt lên quầy, sau đó

đi

về phía cầu thang.

Phương Châm

đã

lau xong tất cả bậc thang rồi,



đang

giạt khăn lau, cảm thấy có người

đi

từ

trên

cầu thang xuống liền ngẩng đầu lên, kết quả còn chưa nhìn



đối phương là ai

thì

tay đối phương

đã

đưa đến trước mặt

cô.

Vẻ mặt Nghiêm Túc cẩn thận,

không

quá thành thục cài kẹp tóc lên đầu Phương Châm: “Như vậy

sẽ

không

rớt xuống nữa.”

Trong lúc vô tình tay

anh

chạm vào trán Phương Châm, xúc cảm ấm áp ở đầu ngón tay làm cả người Phương Châm khẽ run lên, khoong tự chủ được liền nhớ đến cái hôn

trêntrán kia.



theo bản năng lui về phía sau, lại quên mất mình

đang

đứng

trên

cầu thang. Cho nên

một

bước vào khỏng

không

thiếu chút nữa là ngã xuống, Nghiêm Túc nhanh chóng giơ tay nắm được cổ tay

cô, kéo cả người



vào ngực, hai tay ôm eo

cô: “Cẩn thậnmột

chút,

một

cái kẹp tóc mà thôi,

không

cần vui sướиɠ đến như vậy.”Tận Xương - Chương 31: Mập mờ)
Trong lòng

anh

đối với nó cũng là hơi có chút

không

vừa ý. Đây là lần đầu

anh

thật

lòng muốn tặng quà cho

một



gái, kết quả lại tặng kẹp tóc mấy trăm đồng,

thật

có chút keo kiệt. Thử nghĩ

một

chút, lần trước

anh

đưa em trai Phương Châm chiếc nhẫn kim cương đều đáng tiền so với cai này hơn vô số lần.

anh

bỗng nhiên có cảm giác có chút bất công với Phương Châm.

“Chỉ tìm được cái này, những thứ đắt tiền đều

đã

khóa lại.”

Phương Châm muốn

nói



ràng là

không

phải vấn đề giá tiền. Nghiêm Túc đột nhiên tặng



kẹp tóc làm



rất lo lắng. Nhưng lo lắng chính là bây giờ

anh

ta

đang

ôm chặtcô, hai người trán chạm trán mũi dán mũi, hơi thở thổi đến mặt đối phương, muốn bao nhiêu mập mờ

thì

có bấy nhiêu mập mờ.

Tình huống này so với hôm đó với Thẩm Khiên làm Phương Châm cảm thấy càng

khôngđược tự nhiên.



giơ tay sờ sờ kẹp tóc

trên

đầu, gượng cười: “Rất được, cám ơn

anh. Cái đó... tôi còn có việc phải làm, có thể......”

“Được.” Nghiêm Túc

không

đợi



nói

xong

đã

buông eo



ra, giúp



đứng vững, lại đánh giá xung quanh

một

chút, “Còn có bao nhiêu việc phải làm?”

“đã

lau xong hết kính rồi, chỉ còn lại mấy bậc thang này thôi.”

“Vậy em lau

đi, tôi chờ em.”

Phương Châm cầm giẻ lau có chút lo lắng: “Tìm tôi có chuyện gì

không?

đã

trễ thế nàyanh

không

về nhà sao?”

“Vừa làm xong việc, nhớ đến em còn chưa có tan ca, liền đến đây tìm em ăn khuya.”

Gần đây sao thế, Phương Châm thầm nghĩ, làm sao hoa đào của



đều tìm đến cửa tìmcô

ăn khuya?



cười có chút bất đắc dĩ: “Tôi

không

ăn đâu, làm xong việc tôi liền về nhà.

anh

cũng về sớm

một

chút

đi, ngày mai là tết nguyên đán rồi,

anh

không

nghỉ tết sao?”

“Có, cho nên khuya hôm nay tôi

không

cần nóng vội chạy về nhà ngủ.”

“Có thời gian liền ở cùng Vương Tử

đi.”

“Ừ, chỉ là

đã

trễ thế này, thằng bé cũng sớm

đã

ngủ rồi, cũng chỉ có mình em còn thức thôi.”

Cho nên đây chính là nguyên nhân

anh

ta tìm đến

cô?

Phương Châm còn

đang

nghi hoặc

thì

phía sau vang lên tiếng bước chân. Viên Mộc vội vã

đi

đến,

trên

tay xách hai túi giấy.

anh

vòng qua Phương Châm

đi

đến trước mặt Nghiêm Túc, đem túi giấy nhét vào trong tay

anh, sau đó lại vội vã

đi.

Toàn bộ quá trình khoảng chừng nửa phút, nửa chữ cũng

không

nói.

Nghiêm Túc cảm thấy từ đầu đến cuối mình cũng chưa tùng nhìn lầm Viên Mộc. chỉ sợanh

ta có ý đến nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn để lại mặt mũi cho người ta.

Đưa mắt nhìn Viên Mộc biến mất ở cửa lớn, Nghiêm Túc đem

một

túi giấy đến trước mặt Phương Châm: “Ăn

đi,

không

cần sợ mập, dù sao em

một

chút cũng

không

mập.”

Dưới ánh mắt của Nghiêm Túc, Phương Châm

không

tự chủ được giơ tay ra, cầm lấy túi giấy. Mở ra, bên trong

thật



một

bàn tiệc lớn, hamburg, khoai tây chiên, quả táo vân vân,

không

khác đồ Thẩm Khiên mua hôm đó lắm.



nghĩ hôm đó nhất định là Nghiêm Túc đều nhìn thấy hết nên liền hỏi: “Đây là

anh

cố ý?”

“Sao?”

“Hôm đó,

anh

đã

nhìn thấy Thẩm Khiên đến tìm tôi.”

“Nhìn thấy.”

“Vậy

anh

nghe được chúng tôi

nói



không?”

“không

có nghe thấy.”

Hôm đó lúc Phương Châm ăn hamburg, trong trí nhớ

thì



với Thẩm Khiên cũng

khôngnói

thêm gì. Sau đó lại là đoạn



ngã nhào được Thẩm Khiên đỡ, sau đó nữa Nghiêm Túc

đã

đi, sau cùng hai người

nói

gì Nghiêm Túc đương nhiên là

không

nghe được.

Phương Châm cầm lấy túi giấy ngồi xuống bậc thang, ngửa đầu nhìn Nghiêm Túc đứng bên cạnh

một

chút. Nghiêm Túc

không

để ý đến bộ đồ tây bóng láng

trên

người, đặt mông ngồi bên cạnh Phương Châm.

“Hôm đó, ở chỗ này, Thẩm Khiên thổ lộ với tôi.” Phương Châm bỗng nhiên

nói, giọngnói

có chút

nhẹ.

Nghiêm Túc nhướng lông mày lên, ý bảo



nói

tiếp.

Phương Châm nhìn

anh

khẽ mỉm cười: “Tôi từ chối

anh

ta.”

Những lời Phương Châm vừa

nói, đổi lại là người đàn ông khác có lẽ

đã

nghĩ sai lệch.

Có lẽ còn tưởng là Phương Châm

đang

thả tín hiệu với họ, rất có thể làm người ta có hi vọng.

Nhưng Nghiêm Túc lập tức liền đoán được ý của

cô, cười nhạt

nói: “Cho nên hôm nay em chuẩn bị ở chỗ này lại từ chối

một

lần nữa.”

Phương Châm cũng cười: “Chưa

nói

tới từ chối,

anh

cũng còn

không



nói

với tôi cái gì.”

“Cho nên, em hi vọng tôi

nói

chút gì, sau đó lại

nói

từ chối. Hay là hi vọng tôi biết khó mà lui, ngay cả mở miệng

nói

cũng

không

nên.”

Phương Châm quay đầu lại, vẻ mặt thành

thật

nhìn Nghiêm Túc: “Tôi thừa nhận là vế sau.”

Nghiêm Túc lớn như vậy lần đầu muốn thổ lộ với phụ nữ, nhưng ngay cả cơ hội

nói

ra khỏi miệng cũng

không

có.

anh

cho là mình

sẽ

tức giận, nhưng cuối cùng

anh

chỉ là cười dộ lượng.”

đã

sớm ngờ đến kết quả này, trong lòng cũng

không

có cảm thấy thất vọng. Ngược lại vì Phương Châm từ chối Thẩm Khiên mà thấy vui vẻ.

“không

nói

đến chuyện của tôi, em có thể

nói

vì sao lại từ chối Thẩm Khiên

không?”

“hiện

tại, tôi

không

muốn

nói

đến chuyện tình cảm.” Phương Châm cầm lấy miếng khoai tây nhét vào trong miệng, “Thời cơ chưa đến. Tôi mới

đi

ra

không

lâu, ngay cả ngày tháng cũng

không

biết, vội vội vàng vàng lao vào

một

tình

yêu

mới

không

thích hợp lắm.

hiện

tại, tôi cần công việc trước ổn định, tôi phải nuôi sống được bản thân mới dám

nói

đến chuyện

yêu

đương. Hơn nữa,

yêu

đương với tôi cần có áp lực rất lớn, người đàn ông

không

quan tâm nhưng người nhà của họ cũng

không

quan tâm sao?

nóiyêu

đương

thì

dễ kết hôn

thì

khó, tôi

không

muốn đến cuối cùng còn phải lấy chia tay để kết thúc.”

“Vậy Thẩm Khiên đồng ý sao?”

“anh

có ý gì?”

Nghiêm Túc đút miếng khoai tây vào miệng Phương Châm: “Tôi

nói, em từ chối Thẩm Khiên vậy

anh

ta đồng ý

sẽ

không

theo đuổi em nữa sao?”

Vấn đề này làm Phương Châm vô cùng khó chịu. Ý của Thẩm Khiên rất



ràng,



ràng là

không

bỏ qua cho

cô. Mặc dù

anh

ta

nói

hai người chỉ là bạn, nhưng



ràng là

anhta còn cố chấp

không

chịu buông tay. Phương Châm thuyết phục

không

được

anh

ta, cũng

không

trở mặt được, chỉ có thể làm đà điểu

không

thèm nghĩ đến nó nữa.



chưa trả lời vấn đề của Nghiêm Túc, nhưng nhìn nét mặt của



Nghiêm Túc đều hiểu tất cả: “Xem ra

anh

ta

không

đồng ý.”

anh

vừa

nói

vừa đứng lên, hai ta đút vào túi quần xoay người nhìn Phương Châm. Ánh đèn từ đỉnh đầu

anh

chiếu xuống,

một

bóng đen phủ lên đầu Phương Châm.



theo bản năng cảm thấy

không

ổn

thì

nghe Nghiêm Túc

nói: “Ngay cả Thẩm Khiên cũngkhông

đồng ý

thì

tôi làm sao có thể đồng ý.”

“Nghiêm Túc,

anh

nghe tôi

nói.....”

“Làm xong rồi sao, làm xong

thì

đi.”

Nghiêm Túc vừa

nói

vừa bước chân ra cửa,

đi

mấy bước lại quay đầu lại

nói

với Phương Châm: “Lo lắng cái gì, nhanh đến đây, tôi đưa em về nhà.”

“không

cần, tôi còn phải thay quần áo.”

“Tôi chờ em.”

“Tôi có xe điện,

anh

về trước

đi.”

“Đêm đó, Thẩm Khiên có đưa em về

không?”

Phương Châm sửng sốt, chỉ thấy Nghiêm Túc lộ ra nụ cười thảo mãn.



ràng

đã

biết đáp án. Phương Châm gần như có thể đoán ra kế tiếp

anh

sẽ

nói

gì.

Hai vài



trầm xuống hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, yên lặng

một

lát sau mới thỏa hiệp

nói: “Vậy

anh

chờ tôi, tôi

đi

thay quần áo.”

trên

đường về, Phương Châm ngồi

trên

xe Nghiêm Túc

một

câu cũng

không

nói. Dường như Nghiêm Túc cũng

không

có ý định

nói

cái gì, hai người cứ như vậy nghe nhạc sưởi ấm, im lặng ngồi cùng nhau.

Phương Châm làm việc

một

ngày rất mệt mỏi, tiếng nhạc lại vô cùng thư thái, như là có hiệu quả thôi miên. Mí mắt



bắt đầu đánh nhau, bất tri bất giác liền dựa vào ghế ngủ.

Chờ xe chạy đến dưới lầu nhà



thì



đã

hoàn toàn ngủ say.

Nghiêm Túc dừng xe bên đường, yên lặng nhìn gương mặt say ngủ của Phương Châm.anh

cảm thấy mình nhất định là bị quỷ ám rồi, làm sao lại bị



gái

này mê hoặc rồi?anh

đưa tay sờ bụng, vuốt ve vết sẹo hơi gồ lên bên trong,

trên

mặt lộ ra nụ cười khổ.



một

lần Lý Mặc say rượu rất cảm khái

nói: “Tình

yêu

là cái gì? Tình

yêu

chính là món nợ đời trước thiếu nên đời này phải đến trả nợ.”

Nghiêm Túc thầm nghĩ, đời trước nhất định

anh

thiếu Phương Châm rât nhiều rất nhiều nợ, đời này mới trả nợ

không

ngừng cho

cô. Năm năm trước

một

dao kia đúng là món nợ, bây giờ

yêu



lại là

một

món nợ khác.

không

biết kế tiếp

anh

còn phải dùng cách thức kịch liệt nào nữa để trả những món nợ

đã

thiếu.

Bộ dáng Phương Châm lúc ngủ rât giống đứa trẻ, dưới ánh đèn mặt mũi



có vẻ rất mơ hồ,

không

giống như nhìn lúc ban ngày nhưng cũng thiếu

một

chút sắc bén.



khẽ nhíu chân mày, dường như

đang

buồn bực chuyện gì.

Là vì Thẩm Khiên hay là vì

anh, hay là cả hai người?

trên

đầu



còn

đang

kẹp cái kẹp

nhỏ

màu đen, viên đá

trên

kẹp lóe lóe lộ ra vài phần ngây thơ. Nghiêm Túc theo bản năng đưa tay ra

nhẹ

nhàng gỡ cái kẹp ra.

Tóc mái



lập tức rơi xuống che gần nửa mặt Phương Châm. Như vậy nhìn



lộ vẻ phụ nữ hơn, môi mỏng khẽ nhếch tràn đầy hấp dẫn, giống như

đang

câu dẫn người ta hôn nó.

Thân hình Nghiêm Túc từ từ nhích đến gần, cuối cùng dừng cách mặt Phương Châm khoảng chừng 10cm. Nhưng

anh

cũng

không

nhân cơ hội hôn

cô, mà là nghiêm túc quan sát mắt mũi miệng ngũ quan của

cô.

không

tính là xuất sắc nhưng lại khiến

anh

thật

lòng thích.

Phương Châm ngủ

một

lát, mơ màng cảm giác dường như có người áp sát vào mình, lập tức sợ hãi mở mắt. Sau đó



nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú

thật

lớn của Nghiêm Túc ở trước mặt mình,



bị làm sợ đến nối hét “A”

một

tiếng, theo bản năng ngồi thẳng dậy.

Nghiêm Túc lập tức ngồi thẳng lại, tránh khỏi

một

cuộc va chạm. Sau đó

anh

tắt xe, xuống xe mở cửa xe cho Phương Châm.

Mặt Phương Châm nóng như bị lửa đốt, ngồi

trên

xe lúng túng đến độ quên xuống xe. Mãi đến khi Nghiêm Túc mở cửa xe cho

cô,



mới vỗ vỗ khuôn mặt mình vội vã bước xuống,

nói

cũng

không

nói

liền

đi

lên lầu.

Nghiêm Túc cũng

không

nói

chuyện, cũng

không

bỏ

đi, mà là theo sát Phương Châm lên lầu. Trong lòng Phương Châm

đang

hoảng hốt cũng

không

để ý Nghiêm Túc

đi

theo, mãi cho đến trước cửa nhà,



chuẩn bị lấy chìa khóa mới chú ý đến cái đuôi theo phía sau nãy giờ.

“anh,

anh

vẫn chưa về à?”

“sẽ

về, nhìn em

đi

vào tôi liền

đi.”

Phương Châm vội vàng móc chìa khóa ra, tay khẽ run, mở cửa. Chờ cửa vừa mở



liền đẩy ra

một

khe

nhỏ

nhanh chóng chui vào. Sau đó



đóng cửa lại lại bị Nghiêm Túc giơ

một

tay lên ngăn lại,

không

những

không

đóng được cửa mà còn mở lớn hơn.

Phương Châm thầm nghĩ,

anh

ta

sẽ

không

chơi xấu muốn vào nhà ngồi

một

chút

đi.

Vẻ mặt



khẩn trương nhìn Nghiêm Túc, bộ dáng nhìn

thật

có chút chọc cười. Nghiêm Túc nhìn mặt



nhịn

không

được cười lên, tay chống cửa tùy ý vỗ vỗ mấy cái: “Em yên tâm, tôi

không

vào.”

“Vậy sao

anh

còn đẩy cửa?”

“Có lời muốn

nói

với em, em đừng vội vàng đóng cửa như vậy, tôi cũng

không

phải mãnh thú.”

Phương Châm thầm nghĩ

anh

so với mãnh thú còn đáng sợ hơn.



đứng ở đó

không

nóilời nào, đôi môi khẽ nhếch kiềm chế cảm xúc trong lòng.

Nghiêm Túc vừa nhìn



như vậy lại muốn chọc

cô, bước lên

một

bước đến gần

mộtchút. Phương Châm vừa thấy

anh

nhích đến gần ánh mắt lập tức mở

thật

to, sức lựctrên

tay cũng tăng thêm

một

ít chỉ là

không

có cách nào đóng cửa lại.

“Đừng khẩn trương, hôm nay tôi

không

hôn trán em đâu.”

Lời này vừa

nói

ra Phương Châm lại cử động càng thêm thú vị.



không

những

khôngthở phào

nhẹ

nhõm ngược lại lập tức giơ tay lên che miệng.

Nghiêm Túc thấy



như vậy, rốt cuộc nhịn

không

được cười lên. Xem ra

anh

thông minh nhưng Phương Châm cũng

không

ngốc nha, ý ở trong lời



lại hiểu được



ràng.

anh

vừa cười vừa giơ tay vỗ vỗ vai Phương Châm: “Được rồi,

đi

ngủ sớm

một

chút, đừng làm mình quá mệt mỏi. Tôi

đi.”

nói

xong

anh

xoay người

đi,

đi

xuống hai bậc thang liền nghe tiếng đóng cửa

thật

to phía sau,

không

nhịn được đứng lại quay đầu nhìn

một

chút. Cửa lớn nhà Phương Châm đóng chặt, hiển nhiên là hành động vừa rồi của

anh

đã

dọa

cô.

Nhớ đến bộ dáng Phương Châm che miệng

thật

chặt,

anh

buồn cười. Cất bước

đi

vào trong bóng đêm,

anh

hít

không

khí lạnh lẽo

một

hơi

thật

dài. Giơ tay lên nhìn thời gianđã

qua mười hai giờ. Ngày thứ nhất của năm mới,

anh

cảm thấy trôi qua coi như cũngkhông

tệ.

So với Nghiêm Túc

nhẹ

nhàng, Phương Châm hiển nhiên là có áp lực rất lớn. Sau khi đóng cửa



dựa vào cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn sàn nhà trước mặt.



đột nhiên cảm giác có thể mình làm ở Thâm Lam cũng

không

được lâu.

Đêm hôm đó, Phương Châm tựa vào cửa thất thần

thật

lâu, cuối cùng



nhịn

khôngđược lấy chiếc nhẫn La Thế để lại cho



cầm

trên

tay yên lặng nhìn nó hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh được tâm tình.



đi

tắm thay quần áo ngủ, kết quả nằm

trên

giường

thật

lâu liền phát

hiện

mìnhkhông

buồn ngủ, trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, trước mắt cũnghiện

lên

một

vài cảnh tượng lộn xộn



từng trải qua.

Trước kia lúc



ở cùng La Thế, từng ly từng tý

hiện

ra. La Thế là đàn

anh

đại học củacô, lúc



học năm nhất, La Thế học năm tư. Sau đó tốt nghiệp, La Thế lấy tiền trong nhà ra ngoài xây dựng

sự

nghiệp, lai còn thành công. Lúc Cự Hoa phồn thịnh,

một

năm LaThế có thể kiếm được khoảng

một

trăm vạn nhân dân tệ, cũng được xem là thu nhập tốt rồi.

Chỉ tiếc, sau này công ty càng lớn, tài chính công ty lại có vấn đề. Cự Hoa

đang

trênđà tăng trưởng đột nhiên lại kẹt lại, sau đó cứ như vậy rơi xuống đất trong phút chốc.

Đoạn thời gian kia cũng chính là đoạn thời gian cuối cùng La Thế còn sống. Từ ông chủ trẻ lập tức biến thành nghèo rớt mồng tơi làm ăn thất bại. Phương Châm nhìn

anh

từ bình thường đến trở nên huy hoàng, nhưng cũng tận mắt thấy

anh

một

đường tan táckhông

thể vãn hồi.

Trừ La Thế, trong đầu



còn có bóng dáng của Nghiêm Túc. Lần thứ nhất gặp

anh

ở buổi hợp báo, hình ảnh



chen chúc trong đám người giả vờ phỏng vấn, nhưng lại cầm dao đâm

anh, tất cả đều

hiện

lê trước mắt

cô.



thậm chí còn nhớ được vẻ mặt lúc đó của Nghiêm Túc. Khi dao đâm vào người

anh,anh

cũng

không

lộ ra vẻ kinh hoảng, mà là hơi kinh ngạc nhìn

cô.

anh

nhếch đôi môi, cố nén đau đớn cả người dựa

trên

người

cô, ghé vào tai



cắn răng

nói: “Vì......cái gì?”

Phương Châm chỉ trả lời

anh

hai chữ: “La Thế.”



và Nghiêm Túc từ đó liền kết nghiệt duyên, vốn tưởng hai người

sẽ

hận nhau cả đời,không

ngờ đến

một

ngày lại có thể ngồi cùng

một

chỗ ăn cơm, thậm chí còn ôm nhauthật

chặt, gần như

không

có khoảng cách.

Phương Châm đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình giống như

một

chiếc xe lửa lệch đường ray, với sức lực của

một

mình



không

có cách nào kéo nó trở lại.