Chương 3: Bắt bẻ

Nghiêm Túc đưa cho Anderson một ly Whiskey, cầm lấy ly của mình uống một ngụm lớn.

Hai người họ là bạn bè đã nhiều năm, lúc Nghiêm Túc đi Mĩ học quen biết

Anderson. Anderson là người ngoại quốc điển hình chịu ảnh hưởng của văn

hóa Trung Quốc, cho nên rất có thiện cảm với người Trung Quốc. Sau khi

tốt nghiệp anh ta ở Mĩ mấy năm, cưới vợ người Trung Quốc, sinh được một

đứa con lai. Bây giờ lại đưa vợ con đến Trung Quốc phát triển, vào công

ty Nghiêm Túc làm việc.

Ban ngày, ở công ty bọn họ là quan hệ ông Tổng và nhân viên, tan việc lại là bạn bè tốt.

Anderson vừa ngồi xuống liền thấy một mỹ nữ nóng bỏng đến gần Nghiêm

Túc, cho nên cười anh: “Nhiều diễm phúc, đây là câu ngạn ngữ Trung Quốc

sao.”

Nghiêm Túc cười cười với Anderson, lịch sự cự tuyệt người vừa tới. Cô

gái kia liếc mắt nhìn Anderson giống như là hiểu rõ, chớp chớp mắt với

anh rồi đi.

Anderson quét mắt nhìn bóng lưng cô gái kia một cái, bưng chén rượu lên: “thật đáng tiếc, cậu không thích dạng con gái này? Nói thật mình cũng

không thích. Con gái có rất nhiều, không như thế này cũng như thế kia,

có dạng xấu hổ thẹn thùng, cũng có dạng như vừa rồi rộng rãi phóng

khoáng.”

“cũng có như vợ cậu, cô gái truyền thống của Trung Quốc.”

Anderson nghe nói vậy chỉ cười, trong nụ cười chợt lóe giễu cợt rất

nhanh biến mất. Anh không có tiếp tục lời của Nghiêm Túc, ngừng một chút mới nói: “Còn có giống như bảo mẫu mới của nhà mình, như sinh viên đại

học, nhưng từng phạm tội đi ngồi tù. Nhưng là người vô cùng hiếm thấy.”

Anderson nhắc đến hai chữ ngồi tù, trước mắt Nghiêm Túc liền xuất hiện

gương mặt của Phương Châm. Anh sống đến bây giờ, cô gái gặp qua cũng chỉ có cô là từng ngồi tù, làm anh ấn tượng thật sâu.

Năm năm trước, cô xuất hiện trước mặt anh lúc con dao đâm vào người anh, đó là một gương mặt thaanh thuần ngây thơ, không thể nói là nghiêng

nước nghiêng thành, nhưng nhìn rất thoải mái. Sau đó, lúc ở bệnh viện

Nghiêm Túc cũng xem qua ảnh của cô, ấn tượng càng thêm sâu.

Người như vậy ở trong đám người giống như cô gái ngoan ngoãn, nhưng hành động lại ác như vậy, một nhát kia cơ hồ là muốn nửa cái mạng của anh.

Nhát dao kia đâm thủng thận bên trái khiến khoang bụng anh chảy nhiều

máu, anh ở bệnh viện hơn một tháng mới phục hồi lại.

Nghiêm Túc sống đến bây giờ, trừ mẹ cũng không có đặc biệt để ý đến con

gái, cũng không có toàn tâm toàn ý yêu một người nào. Nhưng nếu hỏi anh, trong đời này có chán ghét cô gái nào không, thì trừ Phương Châm xếp

hàng thứ nhất không có người nào khác.

Vừa nghĩ đến Phương Châm, Nghiêm thiếu gia nhịn không được cau chân mày lại, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Phương Châm Phương Châm, đêm hôm đó, trong lòng Nghiêm Túc lặng yên đem tên này đọc nhiều lần.

Có lẽ là có người nhớ thương nên đêm hôm đó, Phương Châm cũng ngủ không

được tốt. Nhưng sáng hôm sau cô vẫn rời giường thật sớm làm điểm tâm,

gọi Tráng Tráng con trai Anderson dậy, lại tay chân nhanh nhẹn làm nhiều việc nữa.

Từ nhỏ Phương Châm là lão Đại trong nhà, bởi vì bên dưới có em trai, nên từ lúc còn nhỏ cô đã giúp cha mẹ làm việc nhà, trông nom em trai. ở

phương diện này cô làm rất thuần thục. Vợ Anderson lúc đầu thấy cô cảm

thấy chồng mình là bị gương mặt của Phương Châm hớp hồn nên mới tìm cô

gái trẻ tuổi không biết làm gì về nhà.

Cô ấy vốn muốn lập tức sa thải Phương Châm lại tìm người khác, kết quả

Phương Châm không nói lời nào vào phòng bếp làm việc, làm năm món ăn một món súp đem ra, cô ấy nếm xong không nói gì nữa.

Nhưng dù vậy, vợ Anderson cũng không thân cận nhiệt tình với cô. Thứ

nhất cô ấy bắt bẻ xoi mói mọi chuyện, thứ hai Phương Châm còn xinh đẹp

trẻ tuổi, trong mắt cô ấy chính là một loại uy hϊếp. Cô ấy lúc nào cũng

muốn tìm cớ để đuổi Phương Châm ra khỏi nhà.

Buổi sang hôm đó, Phương Châm làm xong điểm tâm, đi gọi Tráng Tráng dậy, thừa dịp cậu bé ăn điểm tâm mà đi phòng giặt bỏ đồ vào trong máy giặt.

Sau đó, cô lại vào phòng Tráng Tráng xếp lại chăn gối, đến khi lau sạch

bụi từ trong ra ngoài thì Tráng Tráng cũng vừa ăn xong điểm tâm, mà vợ

Anderson cũng trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài.

“Tiểu Phương, tôi có việc đi ra ngoài, cô giúp tôi trông chừng Tráng

TRáng. Đúng rồi, tôi cần mua thêm mấy bộ chén dĩa, cô xem mua theo danh

sách này, cầm hóa đơn về tôi trả tiền lại cho cô.”

Phương Châm im lặng không nói lời nào cầm lấy tờ danh sách. Vợ Anderson

nói đi ra ngoài không phải là chơi mạt chược cũng là đi làm đẹp, chưa

đến lúc ăn tối chắc chắn sẽ chưa trở về, có đôi khi còn chơi đến nửa

đêm. Lúc ban đầu nói là làm việc nhà, thỉnh thoảng giúp trông chừng đứa

nhỏ một chút. Hiện tại cô vừa làm việc nhà vừa trông chừng đứa nhỏ.

Nhưng Phương Châm không nói gì, đưa mắt nhìn vợ Anderson rời đi. Cô thay quần áo cho Tráng Tráng, mang theo đứa nhỏ đi mua thức ăn.

Vợ Anderson đối với tất cả đều bắt bẻ. Mặc dù cô không làm ra tiền nhưng tiền chồng đưa đến tiêu xài tuyệt không nương tay. Nhà bọn họ không

dùng rau dưa ngoài chợ, tất cả đồ trong nhà đều phải đi mua ở siêu thị

hạng sang. Giống như hôm nay, mua chén dĩa cũng phải là nhãn hiệu được

nhập từ nước ngoài ở Quảng trường Thâm Lam, sai một chút cũng không

được. Ngay cả sô cô la Trang Tráng ăn hàng ngày cũng mua ở của hàng nhập khẩu socola trong Quảng trường Thâm Lam, cân nặng, hình dáng đều có

quy định đàng hoàng.

Rốt cuộc Phương Châm hiểu tại sao nhà Anderson mới ở nước ngoài đến ở

vừa một năm đã đổi không dưới mười bảo mẫu. Nữ chủ nhân chuyên bắt bẻ

xoi mói, phần lớn mọi người đều không chịu được.

Nhưng Phương Châm không giống, cô không chịu được cũng phải chịu được.

Anderson trả lương không thấp, lại bảo ăn bao ở, nếu như cô không mua

sắm cái gì, một tháng cũng tiết kiệm được nguyên vẹn năm ngàn. Đối với

việc trước mắt mà nói, nữ chủ nhân hầu hạ khó khăn cũng không quan

trọng, làm có tiền mới là mấu chốt. Vợ Anderson khó hầu hạ hơn nữa, cũng sẽ không thể so sánh với cuộc sống ở trong tù trước kia của cô.

Phương Châm ở Quảng trường Thâm Lam mua hai bộ chen dĩa theo lời vợ

Anderson chỉ định, lại đẩy xe dẫn Tráng Tráng đi mua socola cậu bé

thích. Bởi vì Tráng Tráng chỉ ăn một mùi vị, Phương Châm vừa đến lại

không rõ lắm, cho nên cầm túi nói mấy câu với nhân viên cửa hàng. Mắt

thấy đối xoay người đi lấy soocola cho cô, Phương Châm liền quay đầu

nhìn Tráng Tráng, kết quả không thấy Tráng Tráng đâu.

Trong lòng Phương Châm lộp bộp một tiếng, không kịp lấy socola, đẩy xe

đồ đi tìm người. Hôm nay là chủ nhật, lượng người đặc biệt nhiều, vạn

nhất xảy ra chuyện cô lấy gì bồi thường cho vợ chồng Anderson.

Trong trung tâm người đến người đi, Phương Châm đẩy xe tìm chung quanh,

thuận tiện hỏi thăm người khác. Kết quả cô chạy hết cả tầng hai cũng

không nhìn thấy bóng dáng Tráng Tráng. Khi đang lôi kéo một nữ sinh hỏi

thăm thì nghe cặp tình nhân bên cạnh nói: “cô tìm đứa trẻ? Bên kia có

một đứa bé bị kẹt tay trong tay vịn thang máy, là người nhà cô sao?”

Phương Châm vội vàng nói quần áo hôm nay Tráng Trang mặc, đôi tình nhân

gật đầu lia lịa: “chính là, nhìn co chút giống, một mình khóc ở chỗ đó,

thang máy đã ngừng nhưng không rút tay ra được. Cô đi qua nhìn xem đi.”

Phương Châm bỏ lại xe đồ liền chạy đến chỗ thang máy. Vừa chạy đến cửa

thang máy lầu một thấy đầy người vây quanh, TRáng TRáng đưa lưng về phía cô ngồi ở đo sợ hãi khóc lớn.

Người phụ trách trung tâm đã đến, đang ở đó liên lạc với cảnh sát cùng bệnh viện.

Phương Châm vội vàng đẩy đám người ra chen vào. Tráng Tráng vừa thấy cô

lấy một tay không bị kẹt lau nước mắt, gọi cô: “Phương di, tay con thật

đau.”

Phương Châm không dám động vào cậu, chỉ là ở bên cạnh sờ đầu an ủi cậu:

“Tráng Tráng đừng sợ, đừng làm mình bị thương, chờ chú cảnh sát đến sẽ

có biện pháp.”

Cánh tay đứa bé dựa vào sức mạnh nhất định là không rút ra được, lại

giãy dụa sẽ làm bị thương, thậm chí ảnh hưởng đến xương, cho nên Phương

Châm không cho Tráng Tráng giãy dụa thậm chí ngay cả mình cũng không dám tùy ý chạm cậu,

Nhân viên cứu hộ đến rất nhanh, còn đem theo các loại dụng cụ cứu viện,

vừa nhìn liền biết tương đối có kinh nghiệm với loại chuyện này. Bọn họ

vừa đến trước tiên kiểm tra xem tay vịn thang máy có tháo được không,

sau đó cẩn thận nghiên cứu cấu tạo tay vịn.

Phương Châm vẫn đứng cách đó không xa giúp đỡ Tráng TRáng, khi đứa nhỏ

đau đớn khóc rống cô sẽ an ủi cậu kịp thời. Nhân viên cứu hộ sau khi

nghiên cứu tay vịn, cùng nhau bàn bạc phương án. Phương Châm lắng tai

nghe, vừa nghe bọn họ muốn dùng máy cắt kim loại cắt một phần tay vịn,

cô không khỏi khẩn trương. Đứa bé còn nhỏ không biết phối hợp, vạn nhất

lại đau đớn giãy dụa lung tung rất dễ làm bị thương đến cậu.

Lòng Phương Châm băn khoăn, liền hỏi bọn họ: “nhất định phải dùng máy cắt kim loại sao?”

Một nhân viên cứu hộ trẻ tuổi nhìn Phương Châm: “Cô là mẹ của đứa bé

sao. Tình huống trước mắt phải dùng máy cắt kim loại, cánh tay đứa bé bị đè ép lâu sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng, phải sớm lấy ra.”

“Tôi hiểu. Tôi chỉ là lo lắng đứa bé quá nhỏ sẽ sợ đau, vạn nhất không

chịu phối hợp bị máy cắt kim loại làm bị thương thì sao giờ?”

“cái này cần người lớn phối hợp. Cô đến đây một chút, chúng tôi nói với

cô nên phối hợp thế nào, phải hành động theo chỉ thị của chúng tôi mới

được. Cô khí lực lớn không, lúc quan trọng có thể khống chế được đữa bé

sao?”

Phương Châm không dám vỗ ngực đảm bảo. Đứa bé Tráng Tráng này cô tiếp

xúc còn chưa lâu, lại biết cậu là một đưa bé rất ngang ngược. Bình

thường còn chưa chắc khống chế nổi cậu, nếu như cậu bộc phát tính

tình...

“thành thật mà nói, tôi không xác định được.”

Nhân viên cứu hộ nhìn chân tay mảnh mai của Phương Châm, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Xin hỏi, có thể giao cho tôi không?”

Đột nhiên một thanh âm của đàn ông chen vào. Thanh âm kia nghe trong

trẻo lại sạch sẽ, lộ ra chút trầm ổn cũng kiên nghị, lập tức làm cho

người ta sinh ra cảm giác an toàn.

Phương Châm lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương, trong giây lát một gương mặt quen thuộc tiến vào trong mắt cô.

Lại là Nghiêm Túc.