Chương 22: Đánh úp

Nghiêm Túc cái gì cũng

không

có hỏi, chỉ

nói

một

câu: "Vương Tử tìm

cô."

Phương Châm cũng

không

nói

cái gì, liền theo

anh

lên lầu

đi

xem Vương Tử. Hôm nay bệnh viện thang máy xảy ra chút trục trặc, hai người chỉ có thể leo thang bộ. Lúc lên lầu Phương Châm yên lặng

đi

theo phía sau Nghiêm Túc, trong lòng suy nghĩ có phải

anh

nhìn thấy

một

màn vừa rồi

không.

Nhưng mà cho dù nhìn thấy

thì

thế nào?

anh

khẳng định

không

biết mẹ La Thế, cũng

sẽ

không

nghĩ đến phương diện kia.

Nhưng là lúc này Nghiêm Túc thoạt nhìn cũng giống như tên

anh, vẻ mặt Nghiêm Túc

không

vui, chỉ cho



một

bóng lưng, thân hình thẳng tắp kia cũng giống như

đang

truyền đến tức giận

không

tiếng động.

Phương Châm tưởng

anh

đại khái là vì chuyệnVương Tử bị thương cảm thấy

không

vui. Đổi lại ai cũng

sẽ

tức giận. Tuy rằng chăm sóc Vương Tử

không

phải là công việc của

cô, nhưng dù sao vườn hoa cũng là phạm vi quản lý của

cô, Vương Tử bị thương trong vườn hoa,



cùng ông Dương đều

không

thoát được can hệ. Phương Châm thậm chí suy nghĩ, lúc này anhgọi



lên cũng

không

hẳn là Vương Tử tìm

cô, mà là Nghiêm lão thái thái muốn gặp

cô. Làm việc

không

tốt, người ta

nói

một

câu "cô

bị đuổi việc", đêm nay



liền phải thu dọn đồ đạc

đi.

Phương Châm mải suy nghĩ, máy móc theo sát Nghiêm Túc lên cầu thang,

không

có lưu ý đến đối phương

đã

dừng lại tại đầu cầu thang, vì thế



không

kịp hồi thần liền đυ.ng phải.

"A, thực xin lỗi."

Phương Châm vội vàng xin lỗi, nhìn mặt Nghiêm Túc so vừa rồi càng đen hơn, trong lòng liền càng nghi hoặc.



hoàn toàn

không

thể tưởng được suy nghĩ chân

thật

trong lòng Nghiêm Túc giờ phút này. Sau khi nhìn thấy Phương Châm cùng Thẩm Khiên đứng

một

chỗ, Nghiêm Túc phát

hiện

tâm tình của mình lại ngoài ý muốn biến hóa.

thật

ra

thì

anh

đứng tại đầu cầu thang trong thời gian rất lâu, trong đoạn thời gian đó

anh

vẫn nhìn ba người ở đại sảnh dưới lầu. Ngườiphụ nữ trung niên có lẽ là mẹ Thẩm Khiên, từ đầu tới cuối vẫn lôi kéo tay Phương Châm

nói

không

ngừng. Thẩm Khiên

một

bộ dáng con ngoan, mặt mang tươi cười đứng ở

một

bên.

Thẩm Khiên đối với Phương Châm có tình ý, đây là từ lần đầu tiên Nghiêm Túc nhìn thấy đối phương liền phát giác ra được.

không

nghĩ đến ngay cả mẹ

anh

ta đều thích Phương Châm như vậy, ngược lại có chút ngoài dự kiến của Nghiêm Túc.

Theo lẽ thường mà

nói

bình thường làm mẹ đều

sẽ

không

thích có người có tiền án trở thành con dâu mình. Hôm nay, tình cảnh này có hai loại khả năng,

một

là Thẩm Khiên che giấu chuyện Phương Châm từng ngồi tù. Hai chính là mẹ Thẩm Khiên tương đối phóng khoáng, đối với chuyện này

không

chút để ý. Bà

yêu

ai

yêu

cả đường

đi, chỉ cần con trai thích bà liền

không

ý kiến.

sẽ

là loại khả năng thứ hai sao? Nghiêm Túc nhìn Phương Châm đứng đối diện

đang

tại xoa trán, suy nghĩ trong đầu liền giống như cỏ dại sinh trưởng, làm thế nào đều nhổ

không

sạch

sẽ.

anh

biết kỳ

thật

người khác thường nhất

không

phải mẹ Thẩm Khiên, mà là

anh.



gái

này từng muốn gϊếŧ

anh,



ràng

anh

hẳn là chán ghét



căm hậncô thậm chí căn bản là

không

muốn gặp lại

cô. Nhưng

hiện

tại

anh

lại muốn quan tâm



trân trọng



thậm chí là bảo hộ

cô.

Chuyện hôm nay đổi lại là bất cứ người nào khác trong nhà, dù Nghiêm Túc

không

mắng đối phương cũng nhất định phảirăn đe đối phương vài câu. Nhưng đối với Phương Châm anhkhông

nói

ra lời

nói

nặng được, giống như





một

sản phẩm thủy tinh dễ vỡ,

nhẹ

nhàng gõ liền vỡ.

Phương Châm xoa

nhẹ

trán vài cái cảm thấy

không

khí có chút quái dị, ngẩng đầu lên phát

hiện

Nghiêm Túc đangtrầm ngâm nhìn mình. Lại là loại này ánh mắt, phức tạp khó có thể suy nghĩ. Phương Châm phát

hiện

chính mình quả thực sợ nhìn thấy Nghiêm Túc như vậy,

không

dám nhìn anhchỉ sợ liếc mắt

một

cái đều

sẽ

làm tim đập thình thịch.

Vì thế



nhanh chóng cúi đầu, vòng qua người Nghiêm Túc, lập tức hướng đến phòng bệnh mà

đi. Nhưng

đi

ra

một

đoạn



mới phát

hiện

một

vấn đề,



không

biết Vương Tử ở phòng nào. Vì thế



chỉ có thể dừng bước lại, vừa mới chuẩn bị quay đầu mở miệng hỏi, Nghiêm Túc phía sau liền hiểu

nói: "302."

Phương Châm ngẩng đầu nhìn lên phát

hiện

mình đứng tại cửa phòng 301, vì thế nhanh chóng

đi

nhanh vài bước, gõ gõ cửa phòng 302.

Sau khi



bước vào cửa Vương Tử

đang

nói

chuyện với Nghiêm lão thái thái.

anh

bạn

nhỏ

vô cùng kiên cường, vừa

không

khóc cũng

không

làm nháo, chỉ là mệt mỏi buồn ngủ, lại còn kiên cường chống đỡ

không

chịu ngủ.

Nghiêm lão thái thái vừa thấy Phương Châm lại đây liền mỉm cười với

cô, gọi



lại đóngồi. Phương Châm đương nhiên

không

ngồi, chỉ là

đi

đến bên giường

nhẹ

giọng

nói: "Thực xin lỗi lão thái thái, hôm nay là lỗi của tôi."

"Tôi nghe Vương Tử

nói

, là chính nó bướng bỉnh muốn lấy bồn quân ảnh thảo kia, mới

không

cẩn thận ngã từ

trên

ghế xuống. Chuyện này là ngoài ý muốn, đương nhiên, về sau tôi

sẽ

để bà vυ" trông nom thằng béđể tâm nhiều hơn. Nếu Vương Tử lại đến vườn hoa,



cũng giúp tôilưu ý nhiều

một

chút."

Nghe ý tứ này lão thái thái hẳn là

không

có ý định truy cứu. Nhưng bà càng như vậy trong lòng Phương Châm càng

không

dễ chịu,



thậm chí cảm thấy mình chính là khắc tinh của trẻ

nhỏ, chỉ cần



vừa xuất

hiện, đứa

nhỏ

bên cạnh liền gặp xui xẻo.



lại mang vẻ mặt xin lỗi nhìn Vương Tử.

trên

đầu đứa bé này băng vải thưa, thoạt nhìn có chút đáng thương. Vừa thấy Phương Châm liền vội vàng hỏi

cô: "Chị Phương, emlàmvỡ chậu hoa, bông hoa kia

sẽkhông

trách em

đi?"

Phương Châm sửng sốt, nhanh chóng trấn an cậu: "sẽ

không

, cậu

không

phải cố ý, bông hoa

sẽ

không

tức giận."

"thật

sao, nó có thể nửa đêm tới tìm emhay

không?"

Phương Châm nghĩ thầm xong rồi, lần trước đùa giỡn lưu lại hậu quả. Vốn chỉ là muốn khiến Vương Tử thêm

yêu

quý hoa cỏ, kết quả đứa bé này lại ghi tạc trong lòng.



quả nhiên xem

nhẹ

trình độ thành thục trong tâm trí của đứa bé này, đổi lại đứa bébình thường



tùy tiện

nói

một

câu như vậy,

không

đến nửa ngày liền

sẽ

quên mất. Nhưng cậu lại ghi tạc trong lòng.

"sẽ

không

, nó

sẽ

không

tới tìm cậu. Mỗi ngày, cậu đều đến vườn hoa đến tìm chúng nó chơi, giúp bọn nó tưới nướcbón phân, còn quét dọn vườn hoa. Cậu ngoan như vậy, chúng nó đều xemcậu là bạn tốt, làm thế nào nửa đêm

sẽ

đến tìm cậu đây?"

Vẻ mặt khẩn trương của Vương Tử rốt cuộc thả lỏng, Phương Châm thấy lời của mình có hiệu quả, quyết định đánh

một

kích cuối cùng, triệt để nhổ băn khoăn trong lòng cậu.

"Nếu là bạn bè, chúng nó liền

sẽ

bảo vệ cậu. Cậu yên tâm, chúng nó vĩnh viễn là bạn của cậu, vĩnh viễn

sẽ

không

hại cậu."

Vương Tử rốt cuộc yên lòng triệt để,

trên

mặt lộ ra tươi cười khoái trá. Tâm tình vừa buông lỏng cậu liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, càng

không

ngừng ngáp ngủ. Nghiêm lão thái thái nhân cơ hội liền bắtcậu

đi

ngủ,

một

bên đắp chăn thay cậumột bên dùng ánh mắt ý bảo Phương Châm cùng Nghiêm Túc

đi

ra ngoài trước.

Hai người nhận được "Chỉ thị" xong liền

một

trước

một

sau rời khỏi phòng bệnh. Phương Châm

đi

ở phía sau, lúc đóng cửa lại,



do dự kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Nhìn nhìn thời gian

đã

sắp chín giờ đêm,



đi

quá gấpnên ví tiền đều

không

mang, đừng

nói

taxi, liền ngồi xe bus cũng

không

đủ tiền.

hiện

tại biện pháp duy nhất an vị

trên

xe Nghiêm Túc trở về, mà Phương Châm theo bản năng liền muốn tránh néanh, cũng

không

có ý tứ chủ động để cho

anh

lái xe đưa mình trở về.

Liền ngay lúccô khó xử, Nghiêm Túc chủ động mở miệng

nói: "cô

chưa ăn cơm chiều

đi, có muốn ăn chút gì hay

không?"

"không,

không

cần, tôi

không

đói bụng."

"Vậy

thì

uống chút gì đó." Nghiêm Túc liếc nhìn máy đồ uốngcuối hành lang, thản nhiên bước đến phía trước, giúp Phương Châm mua ly sữa nóng.

Phương Châm chậm rì

đi

theo, lại nhận lấy ly sữa trong nháy mắt, rốt cuộc vẫn mở miệng

nói

xin lỗi: "Thực xin lỗi, chuyện hôm nay là tôi

không

đúng. Tôi

không

nên để

một

mình thằng bé ở lại chỗ đó, tất cả đều là lỗi của tôi."

"Đứa bé

nhỏ

như vậy quả

thật

không

nên

một

mình ở lại chỗ đó. Bất quá chuyện này

không

hoàn toàn là lỗi của

cô,



có trách nhiệm, nhóm bà vυ" chăm sóc phải chịu trách nhiệm càng lớn."

"anh

muốn đuổi việc họ sao?"

"Còn chưa quyết định, Vương Tử đứa bé này tính tình cổ quái

không

thích bà vυ"

đi

theo, điểm ấy tôibiết. Nhưng lúc tôithuê các



ấy liền đem

nói



chuyện này. Tôi cho các



ấy tiền lương là gâp đôi tiền lương phổ biến bên ngoài, bởi vì tôi biết con của tôi khó trông. Lúc trước các



ấy cũng đáp ứng tôi

sẽ

tận tâm tận lực. Nhưng trước mắt xem ra các



ấy

không

có tuân thủ lời hứa, bởi vì đứa

nhỏ

không

để các



ở cùng các



ấy cứ vui vẻ ở bên ngoài

nói

chuyện phiếm nghỉ ngơi, điều này vi phạm ước định lúc trước của chúng ta. Cho nên..."

"Liền

không

thể lại cho các



ấy

một

cơ hội sao?"

Nghiêm Túc nhìn Phương Châm từ

trên

cao xuống, hơi nhíu mày: "cô

đây là

đang

giúp các



ấy cầu tình?"

"Tìm công việc cũng

không

dễ dàng. Lúc này các



ấy hẳn là

đã

chịu dạy dỗ rồi, lần sau chắc chắn

sẽkhông

phạm vào nữa. Lại

nói

đổi bà vυ" đối đứa bé cũng

không

quá tốt. Vương Tử trời sinh mẫn cảm, đổi 2 người xa lạ tới chăm sóc thàng bé, thằng bé vừa

không

quen còn phải tốn thời gian thích ứng, thứ ba

anh

cũng

không

biết lần sau mướn người có thể vừa ý

anh

hay

không. Vạn nhất gặp 2 người càng

không

tốt

thì

sao? Lại

nói

bà vυ" cũng cần thời gian hiểu thằng bé, cũng cần thời gian thích ứng làm quen vớithằng bé. Tìm người mới lại lãng phí thời gian.

anh

lại cho các



ấy

một

cơ hội có được hay

không?"

Trước kia Nghiêm Túc

không

hiểu được Phương Châm, trong quá khứ, trong năm năm

anh

vẫn xem cônhư

một



gái

mạnh mẽ ngang ngược thậm chí có chút thần kinh. Nhưng mấy tháng gần đây tiếp xúc,

anh

phát

hiện

Phương Châm kỳ

thật

là người tâm tư tinh tế giàu lòng thương cảm thậm chí là

một

người thiện lương.

Đổi lại với người khác chuyện hôm nay

anh

không

truy cứu trách nhiệm của

cô, lúc

anh

quyết định muốn đuổi việc bà vυ", cônhất định xuất phát từ ý nghĩ tự bảo vệ

sẽ

hùa theo lời của

anh. Nhưng



không

có,



thế nhưng mạo hiểm vì các



ấy cầu tình.

Nghiêm Túc nhìn biểu tình thành

thật

trên

mặtPhương Châm, đột nhiên ý thức được chính mình

đã

rất nhiều năm

không

gặp được



gái

quá đơn thuần thiện lương như vậy.

anh

nghĩ nghĩ lại mở miệng: "Ý kiến của



tôi

sẽ

suy nghĩ. Bình thường tôithấy



làm việc tại vườn hoa, còn tưởng côkhông hiểu Vương Tử gì nhiều.

không

nghĩ đến



quan sát

thật

cẩn thận. Tôithấy



đối trẻ

nhỏ

dường như rất để bụng, lúc trước Tráng Tráng bây giờ Vương Tử,



đều đối với bọn họ

không

sai. Bất quá



đại khái cùng trẻ

nhỏ

bát tự có chút

không

hợp, bọn họ ở trong gầncôtám chín phần

sẽ

bị thương."

Nghiêm Túc

nói

lời

nói

này khi mang theo chútngữ khí trêu chọc, ý định ban đầu là muốn đùa



giảm bớt làm dịu

không

khí

một

chút.

không

nghĩ đến thốt ra lời này sắc mặt Phương Châm đột nhiên đại biến, nguyên bản hai gò má có vẻ hồng lập tức trở nên trắng bệch.



có chút thất thần hít thở sâu hai cái, đột nhiên đem ly sữa

một

ngụm đều

không

uống nhét vào trong tay Nghiêm Túc, ngữ khí cường ngạnh

nói: "anh

nói

không

sai, tôi trời sinh cùng trẻ

nhỏ

xung khắc, tôi hẳn là cách bọn họ càng xa càng tốt."

nói

xong lời này Phương Châm quay người rời

đi, bước nhanh hướng đến đầu cầu thang.

Nghiêm Túc cầm ly đứng tại chỗ thất thần,

anh

không

đoán được câu

nói

kia cư nhiên

sẽ

làm Phương Châm tổn thương. Trước kia

anh

nói

lời quá đáng hơn, cũng

không

thấycô có phản ứng lớn như vậy. Hôm nay là thế nào?

Mắt thấy bóng dáng Phương Châm sắp biến mất tại an toàn cửa thoát hiểm, Nghiêm Túc đặt ly sữa xuống máy đồ uống, bước nhanh đuổi theo.

anh

muốn giải thích



tất cả,

không

hi vọng Phương Châm mang theo

một

bụng hiểu lầm cùng ủy khuất rời

đi. Huống chi bây giờ



có thể

đi

đâu, trời tối như vậy

trên

người



lại

không

có tiền...

Phương Châm

đã

quên chuyện mình

không

có tiền, chỉ

một

lòngnghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.



đi

đến cửa thoát hiểm, giơ tay đẩy cửa ra.

đang

chuẩn bị

đi

vào trong,

một

bóng đen đột nhiên từ phía sau cửa lao đến.

Chuyện phát sinh được quá bất ngờ, thậm chí Phương Châm ngay cả nghĩ cũng

không

kịp nghĩ.



chỉ cảm thấy dường như người nọ giơ tay đẩy



một

cái, sau đó



liền mất

đi

trọng tâm, cả người hướng tới bậc thang ngã xuống.

Tiếng thét chói tai cơ hồ tại bay ra khỏi miệng trong nháy mắt, nhưng trong tiếng thét chói tai Phương Châm còn nghe được

một

thanh

âm

khác. Đó là thanh

âm

của Nghiêm Túc,

anh

đuổi theo đến đây, mắt thấy Phương Châm sắp ngã xuống lầu, dưới tình thế cấp bách kêu tên cômột tiếng, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm được cổ tay

cô.

Phương Châm chính

không

tự chủ được ngã xuống, Nghiêm Túc vốnnghĩ dùng sứcmột chút đem



kéo trở về. Nhưng lực ngã của



thật

sự

quá lớn, lần này Nghiêm Túc cũng

không

thể kéo



trở về. Dưới tình thế cấp bách anhdứt khoátnhào cả người tới, đem Phương Châm kéo vào trong ngực, sau đó hai người đồng loạt ngãtrên bậc thang, ôm nhau nhanh chóng lăn xuống cầu thang.