Ánh sáng u ám trong phòng bếp, Phương Châm đứng ở cửa nhìn Nghiêm Túc ở bên trong.
cô
rất muốn hỏi
một
câu "Đó là con trai ruột của
anh" sao, nhưng tính tình chẳng quan tâm đến thế
sự
kia lại bộc phát. Cuối cùng
cô
cái gì cũng
không
hỏi, chỉ thản nhiên đáp
một
câu: "Được."
Cuộc
nói
chuyện đêm hôm đó chung quy lànhư vậy. Phương Châm xoay người rời
đi, Nghiêm Túc
thì
tiếp tục ở phòng bếp uống cà phê. Chỉ là sau khi hai người họ trở về phòng, đêm đó cũng có chút khó ngủ. Phương Châm cảm thấy chính mình là bị Vương Tử đứa bé kia làm cho có chút rối loạn, mà Nghiêm Túc
thì
cho rằng là do mình uống nhiều cà phê quá.
Bắt đầu từ ngày đó, Phương Châm phát
hiện
số lần nhìn thấy Vương Tử
rõ
ràng nhiều hơn rất nhiều.
Trải qua lầntrò chuyện "Thân thiết" với người bạn
nhỏ, Phương Châm biết được, năm nay Vương Tử năm tuổi,
đang
đi
nhà trẻ,
trên
cơ bản ban ngày mỗi ngày đều
không
ở nhà. Nhưng trường mầm non tan học tương đối sớm, cho nên sau khi tan học “lão nhân gia”mới có thời gian đến tìm Phương Châm chơi.
Phương Châm kỳ
thật
cũng
không
thích chơi với trẻ con. Từ sau lần Tráng Tráng bị kẹt tay vào thang máy, Phương Châm đối với việc chăm sóc trẻ
nhỏ
có
một
bóng ma. Thân phận Vương Tử tôn quý lại nghịch ngợm gấp mấy lần so với Tráng Tráng, phần lớn thời gian Phương Châm căn bản chế trụ được cậu.
Cái gọi là hoa có linh hồn
sẽ
biến thành quỷ chuyện này ngẫu nhiên
nói
còn có thể, luôn
nói
với đứa bé cũng
sẽ
sinh ralực miễn dịch. Vài lần Phương Châm đều ám chỉ Vương Tử đừng ở đây đợi
cô, tìm chỗ khác thú vị hơn
đi. Nhưng mỗi lần Vương Tử
sẽ
nghiêm túc
nói: "Chị Phương Châm, em thích cùng chơi vớichij. Chị là người tương đối đặc biệt."
"Đặc biệt chỗ nào?"
"Chị
không
thích ông ta đúng hay
không?"
Phương Châm dừng
một
giây mới phản ứng được "ông ta" là chỉ Nghiêm Túc: "Vì sao
nói
vậy?"
"Cảm giác. Giống như chị cũng thấy được em
không
thích ông ta."
Phương Châm nghĩ rằng, cậu biểu
hiện
rõ
ràng như vậy, đứa ngốc cũng đều biết cậu chán ghét Nghiêm Túc. Nhưng
cô
có biểu
hiện
ra cảm xúc chán ghét mãnh liệt sao? Hình như là
không
có.
không
thể
khôngnói
đứa
nhỏ
này thông minh, đối với cảm xúc nhạy bén hơn người trưởng thành nghĩ.
Vì thế Phương Châm nghĩ, Vương Tử thích ở cùng
một
chỗ với
cô
vì tính tình gần giống nhau hay
không? Hoặc là theo nguyên tắckẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của mình. Nếu
một
ngày kia Vương Tử biết
cô
từng thiếu chút nữa gϊếŧ chết ba cậu, cậu còn có thể thích
cô
sao?
Bởi vì có Vương Tử làm bạn, Phương Châm mỗi ngày đều cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh. Công việc ở vườn hoa rất hợp tâm ý của
cô,
không
cần giao tiếp với mọi người. Ông Dương là người làm nhiều
nói
ít, mỗi lần ông sẽnhắc nhở Phương Châm vài câu, nhưng
sẽ
không
lải nhải
không
dứt chuyện gì với
cô. Phương Châm muốn học cái gì liền chủ động hỏi ông, hơn ba câu là ông có thể trả lời đúng trọng điểm, nhiều
một
câu vô nghĩa đều
không
có.
Kỳ
thật
Vương Tử cũng
không
phải
một
kẻ
nói
nhiều. Cậu thích
một
mình ở đằng kia lẳng lặng nhìn hoa cỏ rất lâu. Gặp phảigì
không
biết liền hỏi Phương Châm. Thực ra Phương Châm
không
hiểu nhiều, nhưng ông Dương cho
cô
một
quyển sách
thật
dày đầy hình hoa cỏ để xem, bên trong có đến mấy ngàn loại hoa cỏ thường gặp nhất. Phương Châm gặp loại nào
không
biết
thì
tìm trong sách, có đôi khi Vương Tử cũng tìm cùng
cô.
Mỗi khi như vậy Phương Châm cảm thấy đứa bé này trưởng thành đặc biệt sớm, bộ dáng yên lặng nghiêm túc có chỗ nào giống đứa trẻnăm tuổi, 15 tuổi thiếu niên đều
không
có phần trầm ổn này như cậu.
Đứa bé này sớm mất
đi
ngây thơ trẻ con
thật
là chuyện làm đau lòng người. Phương Châm muốn hỏi mẹ Vương Tử ở đâu, vì sao quan hệ với Nghiêm Túc lại cương như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại
không
đành lòng
nói. Rất sợ
một
câu
nói
sẽ
tổn thương tâm hồn
nhỏ
của đứa bé này.
Vương Tử cũng là người im lặng, Phương Châm
không
hỏi cậu cũng
không
nói, cơ hồ là từ trước đến nay
không
hề đề cập đến chuyện Nghiêm Túc hoặc là mẹ cậu. Phần lớn thời gian cậu đều
thật
im lặng, có đôi khi cũng
sẽ
tìm đề tài tâm
sự
chuyện phát sinh ở trường mầm non với Phương Châm. Phương Châm sẽtrêucậu: "Có gặp được nữ sinh thích
không?"
"không
có."
"Vậy có nữ sinh thích cậu
không?"
"Có."
"Nhiều
không?"
"Chưa đếm qua."
"Nghe lời này như là
không
chỉ
một
hai."
Mỗi khi như vậy Vương Tử liền ngẩng đầu nhìn Phương Châm: "Vì sao con
gái
đều quan tâm loại vấn đề này?"
Phương Châm cảm thấy chính mình khó gặpphải đối thủ, chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Từng ngày từng ngày
thật
nhanh trôi qua, dường như mới nháy mắt
một
cái
cô
cũng
đã
ở Nghiêm gia làm được hai tháng. Hai tháng này,cô
trừ bỏ biết
không
ít hoa cỏ còn kết giao được “người bạn
nhỏ” quả bí lùn Vương Tử này. Dĩ nhiên bởi vì Vương Tử,
cô
tránh
không
được cũng
sẽ
gặp Nghiêm Túc vài lần.
Bất quá Nghiêm Túc đến cũng
không
thường xuyên, có đôi khi cũng
không
đến vườn hoa. Mỗi lần Phương Châm thấy
anh
đều cực lực tránh tiếp xúc, đặc biệt tiếp xúc
một
mình,
cô
đối với
anh
có thể
nói
là có thể trốn
thì
liền trốn, hoàn toàn mất hếtxúc độngmuốn gϊếŧ chết
anh
5 năm trước.
Quả nhiên thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương.
cô
vốn cho rằng lửa hận trong lòng mình
sẽ
thiêu đốt
một
đời, nhưng mới qua 5 năm, ngọn lửa này cũng chầm chậm yếu xuống. 5 năm trước, mối hận khắc cốt ghi tâm kia
đã
không
còn, thay vào đó là nội tâm cực kỳ khát vọng cuộc sống yên bình.
cô
hi vọng cả đời này mình cứ trôi qua như vậy
không
phải sợ hãi nữa, chẳng sợ vĩnh viễn đềuở trong vườn hoa này ươm hoa diệt cỏ.
Người chưa từng nếm trải mất
đi
tự do
thì
không
thể hiểu loại cảm giác này của
cô. 5 năm trong tù
đã
dạy cho
cô
rất nhiều, cũng mài mònlệ khí trong lòng
cô. Những gì
không
vui trước kia côcố gắng hết mình thử quên
đi, chỉ sợ
không
thể quên được cũng
sẽ
cố gắng
không
nghĩ đến.
Ngay lúc
cô
cảm thấy chính mình
đã
chậm rãi điều chỉnh tâm tình có thể
một
lần nữa đầu dung nhập vào cuộc sống
thì
một
cú điện thoại lại kéo
cô
lại bên trong.
Cú điện thoại kia là mẹ củangười chồng chưa cưới La Thế trước kia gọi tới. Đây vốn là người sắp làm mẹ chồng
cô,
hiện
tại
cô
mở miệng chỉ có thể gọi người ta là dì.
La mẹở đầu kia điện thoại hơi có chút xúc động
nói: "Tiểu Phương, nghe
nói
con ra rồi, nhưng con
không
liên lạc vớidì, dìcũng
không
có số điện thoại của con, cho nên vẫn
không
tìm con."
Nghe được thanh
âm
La mẹtrong lòng Phương Châm cũng là xúc động vô cùng. Nguyên bản chua xót sớm chôn ở trong lòng lập tức lại tràora. Lúc này
cô
đang
ởphòng ấm trong vườn hoa, Vương Tử
đang
ở
một
bên tự mình chơi. Phương Châm sợ nhịn
không
được rơi lệ làm Vương Tử nhìn thấy, liền mở cửa
đi
ra ngoài nghe điện thoại.
"Dì, thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng."
“Con bé ngốc, con
nói
cái gì đó. Chỉ là con
đi
ra làm saolại
không
gọi điện thoại cho dì, mấy năm nay di động của dì vẫn
không
đổi, dì ngóng trông ngày nào đó con
đi
ra có thể gặp lại con
một
lần. Số di động này là mấy ngày hôm trước dì
đi
chỗ A Khiên xem bệnh hỏi cậu ấy. Cậu ấy
nói
khí sắc của con thoạt nhìn
không
tệ."
"Con tốt vô cùng, dì
không
cần lo lắng. Thân thể của dì thế nào,
đi
khám bệnh gì?"
"không
có gì, là bệnh cũ, uốngchút thuốc là được." La mẹở đầu kia điện thoại quan tâm Phương Châm
nói
rất nhiều, muốn
cô
chú ý thân thể, muốn
cô
không
nên suy nghĩ nhiều, muốn
cô
quên
đi
quá khứ bắt đầu
một
lần nữa, ngàn vạn lần
không
cần lại làm chuyện điên rồ.
Phương Châm nghe lời của bàhiểu
rõ
kỳ
thật
bà muốn
nói
nhất là, ngàn vạn lần
không
cần lại ngốc nghếch
đi
làm chuyện phạm pháp. Chỉ là chú ý thể diện của
cô
nên La mẹmới
không
nói
ra. Phương Châm vì lòng dạ của đối phương, liền chủ động đề cập
nói: "Dì, người yên tâm, con
đã
buông xuống chuyện quá khứ. Con
sẽ
không
tiếp tục làm việc ngu ngốc, người tin tưởng con."
"Tốt, dì tin tưởng con. Trước kia con chính là
cô
gái
thiện lương, chuyện kia chỉ là hồ đồ nhất thời. Phương Châm, nếu con
đã
đi
ra, chúng ta có thể gặp mặt hay
không?"
Phương Châm nhất thời
không
nói
chuyện.
cô
cũng
không
có ghét La mẹ, thậm chí rất thích bà, bởi vì bà
thật
là
một
trưởng bối rất tốt. Nhưng
cô
lại sợ nhìn thấy La mẹ, bởi vì vừa thấy bà,
cô
tất nhiên
sẽ
nhớ đến La Thế, nhớ tới La Thế
cô
lại
sẽ
nghĩ đến chuyện
không
vui đó, vốn
không
dễ dàng đè xuống hận ý đối với Nghiêm Túc, lại nhịn
không
được muốn trào dâng.
"Dì, con nghĩ chúng ta vẫn là tạm thời
không
gặp mặt
thì
tốt."
"Phương Châm, con đừng trách dì
nói
nhiều. Dì muốn gặp con
không
ý gìkhác, chỉ là muốn nhìn con
một
chút xem
hiện
tại con thế nào. Mặt khác có vài thứ dì cũng muốn chuyển cho con."
"Dì, đó là thứ gì?"
"Là A Thế để lại cho con
một
ít gì đó. Lúc ấy nó
đi
nhanh quá dì hoảng hốt thời gian
thật
dài, mãi cho đến khi con gặp chuyện
không
may dì mới sắp xếp lại di vật của nó. Kết quả dì phát
hiện
ở nhà nó để lại
một
cái hộp
nhỏ,
trên
đó viết tên của con. Dìnghĩ đây là đồ nó muốn đưa cho con, chỉ là chưa kịp... Dì biết đem mấy thứ này cho con khẳng định lại muốn gợi lên vết thương thế của con, chỉlàdì cảm thấy nếu là AThế để lại cho con, hẳn là nó đặc biệt ý nghĩa, dì tôn trọng ý nguyện của nó, cũng cảm thấy con có cái quyền biết. Nếu là con muốn dì liền đem nógiao cho con, nếu con
không
muốn dì liền tự mình xử lý. Cái hộp kia 5 năm quadì cũng
không
mở qua, chờ ngày nào đó con
đi
ra giao cho con tự mình mở ra."
Phương Châm ra sức tự
nói
với mình
không
nên động tâm, nhưng cuối cùng vẫn là luân hãm. La Thế trước khi
đi
lưu lại đồ cho
cô,
nói
không
muốn xem là giả. Chỉ sợ trong hộp căn bản
không
có gì quan trọng, nhưng chỉ cần
một
ngày
không
nhìn cho
rõ
thì
lòng tò mò giống như cỏ dại lan rộngtrong lòng
cô, quả thực muốn quấn chặt trái tim
cô.
Trầm mặc
một
lúc, cuối cùng Phương Châm đồng ý gặp mặt: "hiện
tại con
không
nắm chắc được thời gian nghỉ ngơi, chờ con xác định ngày cụ thể lại gọi điện cho dìthoại được
không?"
" Được, lúc nào con đều có thể gọi điện thoại cho dì. Dù sao mỗi ngày dì đều ở nhà, cũng
không
có việc gì. Phương Châm, conphải bảo trọng."
Phương Châm cũng dặn dò La mẹ vài câu, nhân tiện cho
cô
gởi lời hỏi thăm La cha. Hai người phụ nữ thương tâm giống nhau ở trong điện thoại rất lâu, cuối cùng
nói
lời từ biệt với nhau rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại Phương Châm cầm di động đứng ngẩn người ở chỗ đó, cũng
không
biết đứng bao lâu, đến khi
cô
cảm thấy ánh mặt trời
thật
lớn mới trở về, xoay người
một
cái lại nhìn thấy Nghiêm Túcđứng cách đó
không
xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn
cô.
Phương Châm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, theo bản năng liền dấu điện thoại vào trong túi áo, giống như làm vậy liền có thể che dấu tất cả. Côép buộc mình bình tĩnh lại, mặt
không
chút thay đổi
đi
đến trước mặt Nghiêm Túc: "Đến tìm Vương Tử? Cậu béở trong phòng ấm."
"Tôi vừa từ chỗ đó
đi
ra, nónói với tôi,
cô
nhận
một
cuộc điện thoại sau khóc chạy
đi
."