Chương 16: Đứa bé tinh nghịch

Phương Châm cứ như vậy mơ mơ hồ hồ được giữ lại.

Sau chuyện kia, lão thái thái tìm



nói

chuyện

một

lần. Sau khi Phương Châm vào phòng, lão thái thái vừa thấy



liền

nói

ngay vào điểm chính: "Tôi biết 5 năm trước



muốn gϊếŧ cháu của tôi."

Phương Châm lập tức

không

nói

tiếp. Lão thái thái cũng

không

tức giận,

nói

tiếp: "Chuyện năm đó bất luận ai đúng ai sai, tôi cảm thấy cách làm của



rất

không

đúng. Hi vọng về sau



ở chỗ này của tôi

không

cần lại vọng động như vậy, tôinhìn biểu

hiện

mấy ngày nay của



cũng

không

giống người có tính tình lớn. Mặc kệ người khác đối với



thế nào hoặc là làm chuyện gì có lỗi với

cô, đều

không

nênlàm mình bị thương để trả thù người khác, làm như vậy quá ngu xuẩn."

Lúc Phương Châm ở trong tùthỉnh thoảng cũng suy nghĩ qua vấn đề này,



thừa nhận lão thái thái

nói

rất đúng: "Người yên tâm, sau này

sẽ

không

."

"Vậy

thì

tốt." Lão thái thái chỉ chỉ vị trí đối diện, "cô

ngồi xuống, tôi có lời muốn hỏi

cô."

Phương Châm nghe lời ngồi xuống, hai tay tự nhiên khoát lên nhau khẽ đặt ở

trên

đùi, cả người nhìn qua gọn gàng nhanh nhẹn lại thoải mái. Lão thái thái quan sát



từ

trên

xuống dưới nửa ngày, sau đó mới

nói: "cô

cùng Nghiêm Túc có quen biết từ trước?"

"Người là chỉ thời điểm nào?"

"5 năm trước."

"không,

không

tính là quen biết. Chuyện lần đó là lần đầu tiên gặp mặt."

"Nga,

nói

như vậy hai người

không

phải người quen. Nghiêm Túc làm cái gì làm cho



hạ sát tâm, chuyện trước đó tôi

không

hỏi, hỏi



cũng

sẽ

không

nói. Bất quá tôi cảm thấy nếu



không

quen biết nó, tốt nhất

không

cần kết luận dễ dàng. Người cháu này của tôi tuy

không

phảingười thập toàn thập mỹ, bản chất

không

xấu điểm ấy tôi vẫn là dám cam đoan.



chán ghét nó

thật

hận nó cũng thế, trước tiên nên hiểu



người này. Đối

một

người

không

đủ hiểu biết liền

không

thể có phán đoán chính xác về người này,



còn trẻ đường còn rất dài, về sau có thời gian chậm rãi hiểu biếtnó. Đợi đến

một

ngày



hoàn toàn hiểu



biết nó, nếu



vẫn cảm thấy nó là loại cặn bã đó,



muốn làm thế nào tôi cũng đều

không

ngăn cản."

"Lão thái thái, tôi

sẽ

không

lại hạ thủ đối với cháu trai bà."

"không

tốt nhất. Như vậy với



với

hắn

đều là chuyện tốt.



cũng đừng trách tôi đặc biệt gọi



đếnđây

nói

chuyệ của nó,

thật

sự

là tôisống nhiều năm như vậy, Nghiêm Túc từ

nhỏ

bên người nó mãi mãi đều chỉ là các



gái

vây quanh lấy lòng nó thích nó theo đuổi nữ nhân nó.



là người thứ nhất chán ghét nó thậm chí muốn gϊếŧ nó. Tôi đối với



rất hiếu kì, Phương Châm."

"Cho nên bà giữ tôi lại là để quan sát sao?"

Lão thái thái lập tức cười: "Tôi chỉ là muốn cho



một

cơ hội. Người có tiền ánở cái xã hội này sinh sống

không

dễ, cho



một

cơ hội có lẽ cũng là cho Nghiêm Túc của chúng tôimột cơ hội. Mặc kệ các ngừơi có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước hay

không, tôi đều

không

hi vọng chuyện 5 năm trước lạitái diễn lần nữa."

Kỳ

thật

Phương Châm cũng

không

hi vọng. Vì

một

dao kia



bỏ ra quá nhiều, tuy rằng

không

hối hận, nhưng



cũng

sẽ

không

lần nữa làm cho mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Lão thái thái thấy



quả

thật

không

giống bộ dáng tràn ngập oán hận, hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi



muốn làm việc ở chỗ nào. Phương Châm nghĩ nghĩ trả lời: "Có thể cho tôiđến vườn hoa phía sau làm việc hay

không?"

"cô

thích chăm sóc hoa cỏ?"

"Dạ, lúc trước ở nhà trồng

một

ít, cảm thấy

thật

tốt."

Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân căn bản nhất Phương Châm

không

hi vọng tiếp xúc quá nhiều với mọi người. Lão thái thái

không

ngại



từng ngồi tù

không

có nghĩa những người khác

không

ngại. Làm người ta

không

được tự nhiên tiếp nhậnlàm việc cùng

cô, chi bằng



đi

làm phần việc ít tiếp xúc với người khác, vừa có thể tránhnhiều thị phi, thứ hai Phương Châm cũng muốn cùng người làm vườn học

một

ít việc gieo trồng hoa cỏ thế nào. Nếu



đã

có tính toán mở tiệm, như vậy từ giờ trở

đi

nên học thêm chút gì đó. Nếu về sau có cơ hội mở tiệm hoa

nhỏ

nói

không

chừng cũng rất tốt.

Lão thái thái

không

truy hỏicô nguyên nhân khác, cứ như vậy gật đầu đồng ý để cho côđến vườn hoa phía sau. Chỗ đó có

một

ông Dương làm vườn chăm sóc hoa cỏ, Phương Châm mới đếncũng

không

giúp được gì nhiều, ông Dương chỉ để cho côquen thuộc phẩm tính của mỗi loại hoa trước, sau đó căn cứ vào khác biệt của mỗi loạimà thay phiêntưới nước cho chúng mỗi ngày.

Trước kia Phương Châm trồng hoa cỏ chỉ là

yêu

thích chúng, ở phương diện này

thật

không

biết gì cả, theo ông Dương học vài ngày xong mới hiểu được nguyên lai tưới nước có nhiều loại như vậy.

một

số loại thích nhiều nước, nước vừa phải và

một

số loại thích khô, có vài loại buổi sáng tưới chạng vạng tối lại phải tưới. Bên trong nước này đôi khi còn có cho thêm các loại hóa chất gì đó, đối mỗi

một

chậu hoa mà

nói

tưới nước cũng sở hữu đặc tính, cũng

không

phải là cầm bình nướctùy tiện tưới là được rồi.

Phương Châm cảm thấy ông Dương lớn tuổi lại hiểu nhiều, lại rất kiên nhẫn chỉ bảo mình, vì thế càng muốn học

thật

tốt, mỗi ngày "Dương sư phụ" "Dương sư phụ" rất ngọt. Ông Dương hơn 60,

một

đời sống cùng hoa cỏ, đến già thu Phương Châm nữ đồ đệ như vậy cũng rất có cảm giác thành tựu, chỉ bảo lúc làm côphải vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Bình tĩnh mà xem xét, bỏ qua

một

bên Nghiêm Túc này

không

đề cập tới, cuộc sống của Phương Châm ở chỗ Nghiêm lão thái thái trôi quavẫn

thật

thoải mái.

Mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi



rời giường, ănđiểm tâm xong liền đến vườn hoa làm việc. Hôm nay côgiống như thường ngày cầm bình tiến đến vườn hoa chuẩn bị làm việc, kết quả vừa vào cửa liền thấy hoa nằm lộn xộnđầy đất, chậu hoa cùng bùn đất rải rác đầy mặt đất, toàn bộ vườn hoa giống như bị người đánh cướp.

Phương Châm kinh ngạc, xoay người muốn tìm ông Dương

nói

chuyện này, kết quả ông Dương vẻ mặt trấn định

đi

vào,

nói

với Phương Châm: "không

sao, thu dọn

một

chút là tốt. Loại chuyện này sau này

sẽ

thường xuyên phát sinh,



phải làm quen."

"Người biết là ai làm?"

"Ân, chắt trai của lão thái thái. Tiểu tử tinh nghịch, thường thường liền thích đến nơi này chơi,

không

cẩn thận đậpvỡ hai bồn hoa cũng bình thường."

Phương Châm biết ông Dương

không



nói

thật. Tình hình vườn hoa này



ràng

không

phải

không

cẩn thận làm thành như vậy, nếu quả

thật

là đứa bé kia làm, vậy chính là cậu ta cố ý. Ông Dương

nói

tình huống này thường xuyên

sẽ

phát sinh,

nói

cách khác đứa

nhỏ

này cơ hồ mỗi ngày đều đến quấy phá.

"Hoa đều bị bẻ gãy lão thái thái

sẽ

không

không

cao hứng sao?"

"không

quan hệ, lão thái thái làmvườn hoa này là vì chắt trai, cậuchơi thế nào

thì

liền chơi như thế."

Nguyên lai là nhà giàu nuông chiều đứa

nhỏ,

không

tiếcsố tiền lớn tạo cái vườn hoa, chỉ vì để đứa

nhỏ

có thể chơi

thật

thống khoái. Phương Châm

không

còn lời nào để

nói, lão thái thái người ta còn

không

đau lòng

thì



còn có thể

nói

gì. Mà đứa

nhỏ

này

không

khỏi cũng quá kỳ quái.

"Cậu ta đến đây lúc nào, ban ngày con vẫn luôn ở đây,

không

thấy cậu ta. Cậu talà đến vào buổi tối?"

"không

nhất định, cậu ấy muốn đến lúc nào liền

sẽ

đến. Có đôi khi ban ngày có đôi khi buổi tối, thậm chí nửa đêm cũng có khả năng. Nếu ngày nào đó cậu ấy tới ban ngày



tránh ra là được,

không

cần phải xen vào cậu ấy, tự cậu chơi

một

hồi sẽđi."

Đây làm sao là chơi, căn bản chính là lấy hoa để phát tiết cảm xúc. Vườn hoa tốt đẹp bị phá thành như vậy, đứa

nhỏ

này quả thực

không

phải

một

cái "tinh nghịch" chữ có thể giải thích được.

Phương Châm có chút tức giận cũng lại bất lực, chỉ có thể lặng lẽ

đi

theo phía sau ông Dương quét dọn, dùng

một

buổi sáng mới thu dọn vườn hoa sạch

sẽ.

Chuyện hôm nay



liền để trong lòng, thời gian ởvườn hoa cũngdài hơn.



muốn gặp cái mà mọi người đều

không

nguyện ý nhắc tới tiểu tiểu thiếu gia, tò mò đứa

nhỏ

lớn như thế nào liền có đam mê như vậy, tâm tình

không

tốt liền mượn hoa trút giận?

Kết quả là đợi đến ba bốn ngày sau, chạng vạng hôm đó Phương Châm ăn xong cơm tối

đi

vào vườn hoa,

đang

định xem

một

gốc cây buổi sáng phát

hiện

mầm non

nhỏ, đứa bé tinh nghịch trong truyền thuyết thế nhưng liền xuất

hiện

.

Đứa

nhỏ

này cũng bộ dáng bốn năm tuổi, so với trong tưởng tượng còn rất

nhỏ. Rất khó làm người ta tin đượcquả bí lùn như vậy thế nhưng có thể có sứcphá hoại như vậy. Vừa thấy cậu tiến vào Phương Châm liền nhớ đến lờiông Dương

nói, nghĩ muốn hay

không

nhanh chóng tránh

đi.

Kết quả quả bí lùn đại khái

không

ngờ được chỗ này lại gặpphụ nữ, vừa thấy Phương Châm so với



còn sợ tới mức lợi hại hơn, thân thể nho

nhỏ

lui về phía sau, đại khái là nghĩ muốn rời

đi

hay

không.

Hôm nay tâm tình cậu quả

thật

không

được tốt, phải

nói

mỗi ngày tâm tình cậu đều

không

thế nào tốt, tâm tình

không

tốtcậu liền đến vườn hoa, đem những hoa kia so với cậu còn

nhỏ

nhắn yếu ớt hơn hành hạ

một

phen. Giống như khi dễ gì đó

nhỏ

hơn cậu có thể khiến tâm tình cậu sung sướиɠ

một

ít, buồn bực trong lòng cũng có thể thoáng phóng thích

một

chút.

Mà Phương Châm là người lớn, cái đầu so với cậu cao hơn rất nhiều, lại

không

giống ông cụ Dương

đã

hiểu



quen thuộc. Quả bí lùn nhất thời phân

không



Phương Châm là quả hồng mềm hay là xương cứng, cũng liền nghĩ muốn

đi

trêu chọc



hay

không.

Cậu lui về phía sau hai bước,

không

cẩn thận liền đυ.ng ngã

một

bồn hoa nhỏtrên giá. Chậu hoa rơi xuống đất vỡ thành vài miếng, bùn đất cùng mầm hoa rơi bên chân cậu.

Vốn đây chỉ là

một

chuyện

nhỏ, Phương Châm cũng

sẽ

không

bởi vậy làm khó cậu. Nhưng quả bí lùn hiển nhiên tính tình rất lớn,

không

chút suy nghĩ liền nhấc chân đạp lênmầm hoa

nhỏ. Đáng thương mầm hoa

nhỏ

kia vừa mới đâm chồi

không

bao lâu, cứ như vậy sinh rađể cho cậu ta dẫm nát.

Trong lòng Phương Châm

không

khỏi tức giận. Đứa bé

nhỏ

như vậy hung ác như vậy,

thật

sự

cùng bề ngoài ngây thơ của cậu

không

tương xứng. Phương Châm nnghiêm túc muốn mở miệng dạy bảo cậu, nhưng ngẫm lại địa vị hai người cách xa nhau vẫn là quyết định thu hồi lại.



chỉ làm như

không

nhìn thấy quả bí lùn, bước nhanh

đi

đến bên người cậu. Quả bí lùn vừa thấy



lại đây nhanh chóng nhảy ra vài bước, Phương Châm liền cúi thấp người cầm lấy mầm hoa

nhỏ

kia, lại tìm chậu hoa chứa đầy bùn đất, dùng xẻng

nhỏ

đào

trên

mặt bùn đất, đem toàn bộ mầm hoa nhỏbỏvào. Sau đó côlại lấp đất lên, chậu hoa thoạt nhìn liền giống như ban đầu.

Hiển nhiên quả bí lùn bị hành động của



hấp dẫn, tò mò nhìn chằm, nhìn hồi lâu nhịn

không

được mở miệng hỏi: "cô

đang

làm gì?"

"Nó chết, phải đem nó

đi

chôn a."

Phương Châm cầm chậu hoa quơ quơ trước mặt quả bí lùn: "Liền giống như chôn người chết vậy."

"cô

nói

bậy, thứ đó

không

phải là người, làm sao lại chết?"

"không

phải là người liền

không

có sinh mệnh sao?" Phương Châm thuận tay lại cầm lấy

một

bồn hoa khác bên cạnh

đã

trổ ra hoa non, "Cậu xem, này hai bồn này vốn là

một

dạng,

một

gốc bị cậu đạp chết,

một

gốc khác

thì

cao hơn. Nếu là

không

có sinh mệnh

sẽ

không

chết, mầm hoa này làm sao có thể cao lớn lên?"

Quả bí lùn tuổi quá

nhỏ, hiển nhiên cũng

không

thể hoàn toàn lý giải lời Phương Châm

nói. Nhưng cậu nghe hiểu

một

chút, Phương Châm đây là

đang

trách cậu đem mầm hoa đạp chết.

Cậu nhất thời bị chọc giận, dậm chân

nói: "Đây là nhà tôi, tôi muốn đạp chết nó liền

sẽ

đạp chết nó. Trong nhà này tất cả mọi thứ gì đó đều phải nghe tôi."

"không

sai, cậu

nói

rất đúng. Bất quá thứ này

một

khi chết, linh hồn liền

không

thuộc cậu quản lý, nó muốn

đi

chỗ nào liền

đi

chỗ đó?"

"Linh hồn?"

"Chính là chúng ta thường

nói

là quỷ. Người chết

sẽ

biến quỷ, hoa chết cũng muốn biến thành quỷ.

hiện

tại nó chết thành quỷ, ở đây liền

không

ai khống chế được nó. Nó muốn

đi

chỗ nào liền

đi

chỗ nào,

không

chừng lúc nửa đêm còn có thể

đi

tìm cậu chơi nga."

Quả bí lùn ở cái tuổi này chính là rất nhát gan, đối quỷ linh tinh gì đó hiểu biết nông cạn, nhưng là biết đó

không

phải là đồ chơi

thật

tốt. Vừa nghe

nói

mầm hoa này thành quỷ nửa đêm muốn

đi

tìm mình, cậusợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bĩu môi liền muốn khóc lên.

"Khóc cũng

không

có ích lợi gì, dù sao là cậu là ngườigϊếŧ chết nó, nó muốn

đi

tìm cậu. Ban đêm lúc ngủ nó liền

đi

tới

đi

lui vòng quanh đầu giường cậu."

Quả bí lùn càng nghe càng sợ hãi, vừa nghĩ đến buổi tối có quỷ muốn vòng quanh giường của cậu, trái tim nho

nhỏ

rốt cuộc

không

chịu nổi, oa

một

tiếng khóc rống lên.

- Phương Châm lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, kết quả còn chưa đắc ý được hai giây, chợt nghe thanh

âm

Nghiêm Túc vang lên bên tai: "cô

đây là

đang

hù dọacon trai tôi?"