Chương 13: Phỏng vấn

Phương Châm ở nhà Từ Mỹ Nghi ba bốn ngày, mỗi ngày trừ bỏ tìm việc chính là giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh.

Phòng ở



cũng

đang

tìm kiếm, chuẩn bị tìm được việcxong thuêmột

phòng

nhỏ

ở gần đó, nếu như có thể thuê cùng người khác

thìtốt hơn. Nhưng Từ Mỹ Nghi luôn luôn quấy rối

cô, muốn thuyết phục



ở lại nhà mình.

Tuy rằng Phương Châm cảm thấy ba mẹ Từ đều đặc biệt thiện lương chân thành, nhưng vẫn là

không

nguyện ý quấy rầy bọn họ. Làm bạn của Từ Mỹ Nghi thỉnh thoảng ở tạm vài ngày

thì

không

có việc gì, nhưng ở lâu dài trong nhà người ta liền

không

thích hợp. Lạinói

Từ Mỹ Nghi tính toán điều gì trong lòng



cũng hiểu

rõ,

côấygiữ



lại

một

mặt đúng là xuất phát từ tình bạn sâu nặng, nhưng mặt khác cũng là vì Thẩm Khiên giật dây kéo cầu.

Nếu



không

chuyển ra ngoài lại

không

thể cứng rắn cự tuyệt Từ Mỹ Nghi an bài đủ loại, giống như lần trước vậy vờ mượn danh nghĩa



ấy mời khách kì thực là tạo cơ hội gặp mặt cho Thẩm Khiên, còn có thể phát sinh liên tục

không

ngừng.

Ở dưới mái hiên người

không

thể

không

cúi đầu. Phương Châm

khôngmuốn cúi đầu, biện pháp duy nhất chính là chuyển ra ngoài ở.

Cũng may lần trước Anderson trả chocô

không

ít tiền. Phương Châm vốn nghĩ rằng

anh

cho

một

tháng tiền lương năm ngàn,

không

nghĩ đến cuối cùng lại có đến bảy ngàn. Đối với Phương Châm mà

nóiđây chính là

một

số tiền lớn. Tiền



tích cóp trước khi ngồi tùđã

sớm bị cha mẹ lấy

đi, nghe ý tứ bà,



ở bên trong 5 năm trong nhà cũng tốn

không

ít tiền. Nhưng Phương Châm

đã

tính qua, con số này ít hơn số tiền



tích cóp gởi ngân hàng.

Nhưng chút tiền kia nếu để cho nhà



cũng

không

có cách nàonói, coi như là hiếu kính cha mẹ. Nay trong tay



có bảy ngàn,cô

có thể duy trì

một

thời gian ngắn. Nếu nhịn ăn nhịn mặc mànói, qua ba bốn tháng

không

thành vấn đề.

Từ Mỹ Nghi

một

bên thuyết phục



ở lại nhà,

một

bên cũng lưu ý có công ciệc thích hợp với



hay

không. Siêu thị gần nhà họ Từ, Phương Châm đều

đi

hỏi qua, có mấy chỗ có tuyển nhân viên côđều để lại hồ sơ, chỉ chờ đối phương hồi

âm. Lần này



cũng

đã

có kinh nghiệm,

không

nhắc lại chuyện mình từng ngồi tù, thậm chí ngay cả bằng cấp đại học đều bỏ qua, chỉ

nói

mình tốt nghiệp trung học, trước kia từng làm quacông việc tương tự, là người thuần thục. Về phần công việc đến cùng có thuần thục hay

khônghiện

tại



cũng

không

có suy xét, chẳng sợ làm

một

tuần bị người ta sa thải, lại tìm

một

công việc giống nhau công tác,

côliền

thật

sự

trở thành công nhân thuần thục.

Trừ bỏ thời gian tìm việc làm, thời gian còn lại Phương Châm liền ở Từ gia phụ giúp làm việc nhà. Tât nhiên Từ gia

không

aiyêu

cầu



làm như vậy, nhưng



cảm thấy ăn ở

không

phải trả tiền rất

không

ý tứ, kiên trì nên vì họ làm chút gì.

Vì thế nhiệm vụ mua thức ăn nấu cơm liền rơi đến

trên

đầu Phương Châm. Lúc trước ở nhà





một

tay làm thức ăn ngon, trình độ đếnmẹ Từ Mỹ Nghi cũng

không

sánh bằng.



vừa làm cho Từ gia làm vài bữa cơm liền bị Từ Mỹ Nghi rơi lệ cầu xin: "Tình

yêu, cậu chớ

đi, ở tại nhà mình nấu cơm cho mình

đi, mìnhphát lương cho cậu."

Này đương nhiên là

một

câu

nói

đùa. Nhưng người Từ gia ăn vui vẻ trong lòng Phương Châm cũng rất vui sướиɠ. có thểbỏ ra cái gì giúp bạn bè mình, làm cho



cảm thấy chính mình

không

phải người hoàn toàn bị xã hội vứt bỏ.

Vì thế mỗi sáng sớm chỉ cần

không

đi

phỏng vấn,



liền

sẽ

đichợ và siêu thị chọn mua gì đó. Khu vực gần Từ gia có cái siêu thị tổng hợp rất lớn, Phương Châm thích trước

một

ngày đem những gì muốn mua viết

trên

giấy, ngày hôm sau liền đối chiếu

trêngiấy mua về.

Buổi sáng lúc chín giờ hơn,

trên

cơ bản trong siêu thị đều là các



bà dì lớn tuổi, giống như



trẻ như vậy

thật

không

thấy nhiều. Phương Châm

đi

dạo khu gia vị trước

một

chút, lấy

mộtchai dầu hào, xoay người lại tính

đi

xem hoa quả. Kết quả lúc

đingang qua

một

quầy ăn thử bị mùi hương nồng đậm hấp dẫn,



liền dừng lại muốn nếm thử. Quầy bên cạnh

không

ít



dì vây quanh chờ ăn thử, Phương Châm cũng

không

chen vào, liền lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông chờ.

Vẫn chưa đợi tới nửa phút, phía sau có người vỗ vai

cô. Phương Châm cho rằng người ta ghét



cản trở, liền thức thời hướng bên cạnh tránh. Kết quả người nọ lại

đi

theo



hai bước, trực tiếp đem mặt đến trước mặt Phương Châm: "Là Tiểu Phương a,

không

nhận ra dì sao?"

Trước mặt làmột dìtuổi trung niên, hơi béo,

một

đầu tóc quăn, cười rộ lên rất thân thiết. Hai mắt Phương Châm nhìn chằm chằm mặt bà, nghĩ: "Là dì Chu sao,

đã

lâu

không

gặp, dì gần đây khỏekhông?"

"Rất tốt rất tốt."

Dì Chu là hàng xóm trước kia của Phương Châm, trước khi Phương Châm xảy ra chuyện bà còn ở đó, sau này nghe

nói

hai năm trướcđã

dọn

đi,



cũng

không

gặp lại.

không

ngờ hôm nay ở siêu thị gặp được, ngược lại rất có duyên.

Dì Chu vừa thấy Phương Châm liền hỏi han ân cần hết sức quan tâm,

không

thể tránh khỏi

nói

tới chuyện ngồi tù năm đó. Phương Châm sợ ở chỗ này

nói

loại chuyện này

sẽ

khiến người taliếc mắt, cũng mặc chuyện ăn thử, lôi kéo dì Chu

đi

đếnmột góc vắngkhông có ai.

"Tiểu Phương,

hiện

tại con thế nào,

đi

ra

đã

bao lâu?"

"Gần

một

tháng."

"Dìthấy convẫn

không

thay đổi,

không

khác lúc trước lắm, thoạt nhìn vẫn là

nhỏ

nhắn như vậy. Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Khi Phương Châm ngồi tù là gần hai mươi bốn tuổi, nay cũng sắp đến 30.



cười cười với dì Chu: "Sắp 30."

"Mặt mũi con như vậymột chút cũng nhìn

không

ra 30 tuổi,

nói

con hai mươi tuổi cũng có người tin."

Phương Châm biết gương mặt mình hơi non nớt, có chút con nít, nhưng là

không

đến mức non nớt như vậy. Nhưng nếu đối phương khen





cũng

sẽ

không

phản bác, liền cười nhận lời khen này.

Dì Chu xem như là nhìn



lớn lên, lâu ngày

không

gặp

nói

hơn hai câu. Hỏi tình hình gần đây của

cô, nghe Phương Châm

nói

đangtìm việc làm liền hỏi: "Muốn tìm việc gì, vẫn làm phóng viên như trước?"

"không

được ạ, có tiền án đài truyền hình cùng tòa soạn báo đềukhông

nhận.

hiện

tại con muốn tìm công việc thu ngân linh tinh, làm lại từ đầu."

Dì Chu giống như là chờ lời này của

cô, lập tức tiếp lời: "Vậy con muốn đến chỗ dì làm hay

không?"

"Chỗ đó là?"

"Là, dì

không

phải là về hưu sao, cho nên hai năm qua liền ởtrong

một

gia đình giàu có làm việc. Gần đâydì nghe chị Lý phụ trách tuyển dụng Lý tỷ

nói, muốn tìm vài người bằng cấp cao

mộtchútcô

gái

tuổi trẻ

một

chút. Dìthấy con rất thích hợp, con yên tâm, vào đó

không

phải làm việc vặt giống dì, các



gái

ở đó sống so với bọn ta thoải mái hơn nhiều."

Phương Châm nghe bà

nói

không



ràng, nhất thời cũng có chút tò mò: "Dạng gia đình gì, sao nghe kỳ quái như vậy? Dìnhà người kia muốn tuyển rất nhiều người?"

"Đầu bếp liền có ba cái, người hầu liền càng

không

cần phải

nói. Còn có tài xế riêng, hình như còn có bác sĩ gia đình đên khám định kỳ. Chủ nhân nhà đó là lão thái thái, nghe

nói

lão giakhông

còn, con cái đều cos nhà cửa, trong nhà chỉ có lão thái thái với đứa cháu trai."

Con cái đều độc lập như thế sao còn mang theo cháu trai bên người? Phương Châm nghĩ muốn hỏi lại

không

có hỏi. Nghe dì Chu là gia đình người ta giàu có, so với nhà người có tiền bình thường còn muốn

trên

một

bậc, trong nhà nhiều người hầu tại xã hội

hiện

nay

không

thường gặp. Phương Châm suy nghĩ đại khái là họ muốn tìm vài



gái

trẻ tuổi có tố chất nữ hầu, hầu hạ lão thái thái kia.

Nếu quả

thật

là như vậy công việc này cũng rất tốt.

không

có nam chủ nhân cũng

không

cần lo lắng cái gì mờ ám. Lão thái thái nghenói

đều có tính tình kỳ quái, nhưng Phương Châm là ở trong tùgặp nhiều người, ủy khuất bình thường với



không

đáng kể chút nào. Nhà người có tiền trả tiền lương cũng

sẽ

không

thấp, bao ăn bao ở hẳn là còn có đồng phục, quả thực chính là thập phần tốt.

Nhưng như vậy người ta làm sao

sẽ

chọncô? Đừng

nói

từng ngồi tù, liền tính

không

ngồi tù qua, đoán chừng là cũng có sinh viên đại học nguyện ý làm.

Phương Châm nghĩ đến đây chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt: "Thôi

đidì Chu, dì cũng biết con vừa ra tù, nhà bình thường

sẽ

khôngthuê con. Con

đi

làm siêu thị cũng

sẽ

không

điều tra cái này, nếu đề người ta biết con cũng cảm thấy

không

được tự nhiên. Dìnói

gia đình này có tiền có thế,

sẽ

không

cần người như con."

"Ai

nói

, ngồi tù qua

thì

làm sao. Lão thái thái nhà họ

khôngphải người như vậy, bà rất thiện tâm, thấy người khác gặp nạn luôn muốn đưa tay cứu giúp. Cho tài xế lái xe lão Mã trước kia liền phạm quanày, sau khi

đi

ra lão thái thái giúp lão

một

phen, mấy năm nay lão vẫn lái xe cho lão thái thái, chưa từng ra phạm sai lầm. Lão thái thái cũng

không

bởi vì lão có tiền án liền khinh thường lão. Phương Châm, conphảitin tưởng chính mình,

trênđời này

không

phải mỗi người đều so đo như vậy."

Dì Chu

một

mặt khuyên Phương Châm

một

mặt hỏi số điện thoại

cô,nói

đi

về hỏi chị Lý có ngại



có tiền án hay

không, nếu

khôngngại hai ngày sau liền gọi điện thoại cho

cô.

Phương Châm

không

nghĩ đến dạo siêu thị còn có thể nhặt được cơ hội, cũng

không

đem lời dì Chu để ở trong lòng, sau khi về nhà vẫn như trước sống cuộc sống của mình.

không

nghĩ đến

một

ngày sau dì Chu liền gọi điện cho

cô,

nói



đi

phỏng vấn. Phương Châm

không

yên tâm nhưng cũng

không

muốn bỏ qua cơ hội này, sau khi ăn mặc chỉnh tề cầm địa chỉ dì Chu cho



đi.

Kết quả là giống như



nghĩ vậy, đó

thật

sự

không

phải là

mộtcăn nhà tầm thường. Tại cái thành phố tấc đất tấc vàng như vậy có thể có

một

biệt thự diện tích

trên

1000 mét vuông đến tột cùng là loại gia đình thê nào? Hơn nữa nghe ý tứ dì Chu đây chỉ là con cháu mua hiếu kính lão thái thái làm chỗ dưỡng lão, cũngkhông

phải là nhà chính.

Biệt thự kia cũng

không

ở vùng ngoại thành, an tọa bên cạnh

mộtcông viên,

một

gia đình tách biệt, nhìn về phía trước

một

khoảng xa vắng. Bởi vì gần công viên, gần lân cận đều là màu xanh, toàn bộ biệt thự giống như bị non xanh nước biếc vây quanh, cực kỳ thích hợp cho người già cư trụ.

Phương Châm vừa nhìn trong lòng kiền bồn chồn lo lắng, có vẻ thấp thỏm được người dắt vào. Dì Chu

đã

ở phía trước cửa chờ

cô, vừa thấy



liền tiến lên đây đón, muốn dẫn



đi

gặp chị Lý từng

nói

qua.

Hai người

một

trước

một

sau

đi

vào trong, còn chưa

đi

qua nửa cái hoa viên phía trước liền có phụ nữ chừng bốn mươi tuổi

đitới. Dì Chu vừa nhìn thấy bà liền chủ động cười chào hỏi: "Chị Uông khỏe."

Người họ Uông kiamắt vòng qua dì Chu, nhìn thẳng vào mặt Phương Châm: "Đây là người mới tới?"

"Đến phỏng vấn, chị Lý gọi tới đây."

Chị Uông vừa nghe hai chữ "chị Lý ", mặt vốn nghiêm túc lập tức trở nên càng thêm

không

tốt,

một

bộ dáng chuẩn bị lựa xương trong trứng. Phương Châm vừa thấy thầm nghĩ

không

ổn, đây làm sao giống như nhà giàu cổ đại trạch đấu, liên đám người hầu đều còn muốn tách biệt thành tiểu đoàn

nhỏ

không

hợp nhau?



đứng ở nơi đó nhất thời có chút do dự, dì Chu tựa hồ cũng cảm thấy đối phương cảm xúc

không

vui. Ở đây mấy người đều

không

ai mở miệng

nói

chuyện, thẳng đến phía sau vang lên tiếng kèn ô tô. mấy người Phương Châm đồng thời quay đầu, liền thấy bên ngoài cửa lớn

một

chiếc Jaguar màu đen đậu ở đó. Nghe được tiếng kèn cổng tự động mở ra, Jaguar màu đen chậm rãi chạy vào, xe chạy dọc theo đường

đi

về phía trước, lúc sắp chạy đến trước mặt Phương Châm đột nhiên quẹo phải hướng về bãi đỗ xe phía sau.

Trong nháy mắt xe chạy đến trước mặt, Phương Châm lập tức thấyrõ

người ngồi ở trong xe. Cửa kính xe

không

có đóng, khuôn mặt Lí Mặc cứ như vậy xuất

hiện



ràng trước mắt.