Chương 11: Nôn

Phương Châm nghĩ thầm, trước kia lúc



chưa ngồi tù, cũng

không

thấy cha mẹ đối với



tốt bao nhiêu.

Mọi lần chỉ có khi



lãnh tiền lương hoặc là tiền thu nhập thêm về nhà, bọn họ mới có thể đối với



nhiệt tình vào lúc sáng. Thời điểm còn lại giống như là bị ngăn cách chút gì đó, vĩnh viễn đều

không

có cảm giác tri kỷ.

Nhưng lời này nàng

không

thể

nói

với Từ Mỹ Nghi, chỉ là giật

nhẹ

khóe miệng cười

nói: "Mình

không

muốn chọc giận họ, dù sao chuyện năm đó họ chịu áp lực rất lớn."

Từ Mỹ Nghi nghĩ thấy có lý: "Nhưng cậu cũng phải có chỗ ở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ

nhỏ

kia ở sao? Chỗ đó

một

ngày hơn

một

trăm, chút tiền lương kia của cậu cũng

không

đủ trả tiền phòng nha. Nếu

không

như vậy

đi, cậu tới nhà mình ở?"

"không

cần, mình nghĩ thuê

một

căn phòng ở tạm trước, hoặc là thuê chung

một

phòng với người ta cũng được."

"Liền tính

đi

thuê phòng, cậu cũng phải tìm chỗ trước. Cũng

không

thể vừa ra viện liền ngủ ngoài đường a. Cậu tới nhà mình ở vài ngày trước, sau đó chậm rãi tìm việc làm tìm chỗ ở. Như vậy

đi, mỗi ngày ở nhà nghỉ, đừng

nói

mình

không

yên lòng,

anh

họ mình cũng

sẽ

không

đồng ý. Chẳng lẽ cậu muốn

anh

họ tự mình an bài chỗ ở cho cậu?"

Từ Mỹ Nghi vừa

nói

vừa chớp chớp mắt với

cô, cười như tên trộm. Phương Châm vừa nghĩ đến Thẩm Khiên muốn ra tay giúp mình, lập tức thấy đầu to ra, lại

không

dám cự tuyệt Từ Mỹ Nghi, chỉ có thể đồng ý tạm thời đến nhà



ấy ở vài ngày.

Ngày xuất viện Thẩm Khiên vẫn phải tới, giúp Phương Châm thu dọn đồ đạc. Hành lý trong nhà nghỉ

nhỏ

đó vài ngày trước anhđã cho lái xe đem lại, còn thuận tiện tặng Phương Châm vài cuốn sách,

nói

là để cho



đọc giải buồn. Từ Mỹ Nghi ở bên cạnh nhìn cười

không

ngừng, đến buổi tối ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc,



liền lấy mấy cuốn sách kia trêu ghẹo: "anh

họ mình bình thường nhìn

thật

thông minh, làm sao ở chỗ cậu lại trở nên ngu ngốc. Nào có người theo đuổi bạn

gái

mà tặng sách, cũng

không

biết tặng hột xoàn kim cương,

thật



không

hiểu chuyện."

Phương Châm vô cùng im lặng, chỉ ngoảnh lại

nói

qua loa: "Mình cảm thấy mấy cuốn sách này tốt vô cùng, nội dung cũng

không

nên sai."

"Đây

không

phải là vấn đề sách tốt hay

không, mấu chốt là

anh

ấykín đáo như vậy làm sao người ta cảm giác được trái tim nóng bỏng của

anh

ấy? Em họ mình đây còn phải ra tay giúp đỡ." Từ Mỹ Nghi đến sát trước mặt Phương Châm, nén cười

nói, "Phương Châm, có hứng thú làm chị dâu họ của mình hay

không?"

"không

có."

"Đừng vô tình như vậy,

anh

họ mình nhiệt huyết như vậy, cậulàm sao lại cự tuyệt nhanh như vậy được. Cho

anh

ấy

một

cơ hội nha. Tốt xấu gì hai người cũng là bạn bè quen biết từ trước, tự nhiên

sẽ

thấy quen thuộc."

"Chính là bởi vì là bạn bè nên mới

không

được. Mình đối với

anh

ấy chỉ có tình bạn

không

có tình

yêu."

"Tình

yêu

là có thể từ từ bồi dưỡng."

"Mỹ Nghi, " Phương Châm cầm kia hai quyển sách, cười chua xót với Từ Mỹ Nghi, "anh

họ cậu cùng mình

không

có kết quả."

"Vì sao? Liền bởi vì trước kia

anh

ấy là bạn của La Thế?"

"không

chỉ như vậy, cậu cảm thấy cha mẹ

anh

họ cậu

sẽ

tiếp nhậnmình?"

Từ Mỹ Nghi từ trước đến giờ lạc quan

trên

mặt hiếm khi lộ ra biểu cảm rối rắm: "Là có chút khó, nhưng

sự

tại do người."

"Nhưng mình

không

nghĩ do người.

hiện

tại mình

không

có tư cách nghĩ đến tình

yêu, mình chỉ muốn nhanh chóng tìm được công việc, mặc kệ

nói

như thế nào ta phải nuôi sống chính mình trước."

"Vậy cũng đúng." Từ Mỹ Nghi cầm bộ áo ngủ đưa cho Phương Châm, "Muốn tắm rửa trước hay

không. Mặc áo ngủ của mình

đi, mới, đồ của cậu giặt còn chưa khô, hai ngày nay thời tiết

không

được tốt."

Phương Châm nhận lấy áo ngủ, mặt đầy cảm kích. Từ Mỹ Nghi giành

nói

trước

cô: "Đừng

nói

với mình lời cảm ơn linh tinh gì đómuốn cám ơn mình rất đơn giản, ngày mai theo mình

đi

ăn cơm là được."

Phương Châm xoay người

đi

đến phòng tắm,

đi

được

một

nửa lại hỏi: "Vì sao muốn ăn cơm?"

"Chúc mừng cậu ra tù."

"không

có gì mà chúc mừng cả."

"Vậy cậu coi như mình muốn có

một

bữa cơm no nê thế nào, cũng phải lấy cớ có được hay

không? Chị hai, cậu mới bao nhiêu tuổi a, có thể hoạt bát

một

chút giống như tuổi trẻ hay

không, cuộc sống còn có rất dài, cậu chuẩn bị ở nhà mốc meo đến già sao?"

Phương Châm cuối cùng

không

hề

nói

gì nữa, chỉ là cười cười với Từ Mỹ Nghi liền vào phòng tắm.



thừa nhận Mỹ Nghi

nói

rất có đạo lý, bây giờ cảm xúc của



quả

thật

tương đối thấp, cả người thiếu ý chí chiến đấu, cuộc sống

không

có mục tiêu chân chính, giống như

không

biết vì cái gì mà sống.



một

lòng chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, nhưng là sau đó muốn tiếp tục thế nào nữa



chưa từng nghĩ tới. Có lẽ



thật

sự

cần phải

một

lần nữa

đi

vào xã hội,

đi

tiếp xúc nhiều với người khác, mới có thể triệt để thoát khỏi bóng ma quá khứ sống lại

một

lần.

Kết quả buổi tối ngày thứ hai cùng Từ Mỹ Nghi ra ngoài ăn cơm đột nhiên Phương Châm cảm thấy tỉnh ngộ

một

ngày trước của mình đều là sai lầm rồi, quả nhiên vẫn là ở nhà tương đối tốt.

Các



đi

một

nhà hàng vô cùng cao cấp, nghe

nói

trong đó

một

đĩa món khai vị bình thường nhất cũng phải tốn hết mấy ngày tiền lương của

cô.

nói

chi là những loại rượu cao cấp đa dạng, Từ Mỹ Nghi liền muốn đem



bán cũng chưa chắc trả được bữa cơm này.

Cho nên ngay ở giây phút bước vào cánh cửa kia, Phương Châm chỉ biết đêm nay nhất định

sẽ

thấy Thẩm Khiên. Từ Mỹ Nghi gia cảnh cũng khá giả, nhưng còn chưa đủ để cùng



ăn bữa cơm mắc như vậy, bên người



ấy cũng chỉ có Thẩm Khiên có khả năng tiêu phí ở đây.

Vì thế Phương Châm

nhỏ

giọng đến gần Từ Mỹ Nghi

nói

bên tai: "không

phải cậu mời khách sao? Lạiđể cho

anh

họ cậu quẹt thẻ?"

"Đúng vậy, mình mời khách

anh

ấy trả tiền có vấn đề gì

không?

anh

họ

không

phải là có công dụng này sao?"

Phương Châm

không

tranh luận vớilogic của Từ Mỹ Nghi, liền cười cười

không

nói

. vài năm nay



ở trong tù học được

một

đạo lý, nếu

không

đúng

không

nhất định phải tranh cãi đến

một

mất

một

còn, im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Vì thế lúc ăn cơm Phương Châm liền trở thành

một

người an tĩnh nhất trong ba người ở đây. Từ Mỹ Nghi vẫn như cũ là người

nói

nhiều nhất, dù sao chỉ cần có



ở đómãi mãi

không

cần lo lắng tẻ ngắt. Thẩm Khiên vẫn là

một

bộ bộ dáng tao nhã, so sánh với5 năm trước

anh

ta thành thục và chững chạc hơn, nhưng tấm lòng tri kỷ vẫn như trước

không

thay đổi. Phương Châm cảm thấy cùng

anh

làm bạn bè

thật

thoải mái, nhưng chuyện tình cảm

không

thể miễn cưỡng, bọn họ

sẽ

không

trở thành người

yêu, đây là cảm giác bây giờ củaPhương Châm.

Cũng may Thẩm Khiên là người rất có phong độ, lúc ăn cơm vẫn chưa

nói

chút lời làmcô cảm thấy xấu hổ. Từ Mỹ Nghi cũng

thật

săn sóc

không

đề cập đến chuyện 5 năm trước, chỉ

nói

là chút chuyện trước kia. Các



2 người tiểu học trung học đều là cùng

một

trường học, tuy rằng đại học

không

học cùng nhau nhưng là đều ở cùng

một

cái thành phố, cho nên đối với hai côhồi ức chung rất nhiều.

Từ Mỹ Nghi vừa uống rượu, máy hát càng mở to. Côvỗ vỗ bả vai Phương Châm, có chút kích động

nói: "Cậu

nói

xem cậukhách khí với mình như vậy làm cái gì. Hai chúng ta là quan hệ gì? Mình từ

nhỏ

sao chép bài tập của cậu lớn lên, lúc

đi

thi cậu còn cho mình xem bài thi của cậu. Có

một

lần còn thiếu chút nữa hại ngươi giáo viên bắt được. Học trung học cậu giúp mình viết thư tình cho tên tiểu tử thúi lớp bên cạnh kia, hại

hắn

cho là cậu thích

hắn, quấn lấy cậu cả buổi, làm gião viênbiết thiếu chút nữa gọi phụ huynh lên."

"Mỹ Nghi..." Phương Châm có chút ngượng ngùng,



ở trong tù tự nhận là da mặt dày

không

biết đỏ, nhưng lúc này nghe được chuyện trước kiavẫn cảm thấy

trên

mặt nóng lên.

Đặc biệt còn là trướcmặtThẩm Khiên.

Thẩm Khiên giống như là biết



băn khoăn, cười an ủi

cô: "không

sao, việc này con bé

đã

sớm

nói

với

anh

. con bé luôn

nói

em là người bạn tốt nhất của con bé, trừ cậu ra những người khác tất cả đều là giả dối."

"không

sai, những người đó làm sao có thể so với Phương Châm. Các



ấy, há miệng chính là quảng trường Thâm Lam, nếu

không

chính là đàm luận Nghiêm Túc kia, từ

anh

tacó bao nhiêu tiền tới diện mạo khí chất, còn rất quan tâm đến người ta có bạn

gái

hay

không. Mình muốn

nói

các



ấy gặp qua Nghiêm Túc sao? Có lợi hại như Phương Châm của chúng ta sao, chúng ta Phương Châm mới là người nhìn thấy

anh

ta ở khoảng cách gần nhất."

"Mỹ Nghi!" Lúc này đến phiên Thẩm Khiên lên tiếng, "Em uống say rồi."

Từ Mỹ Nghi tự biết mình lỡ lời, nhanh chóng bưng ly lên: "Mình

nói

sai, mình tự phạt ba ly."

nói

xong côthật

sự

uống ba ly rượu. Phương Châm nhìncô uống sảng khoái

không

khỏi có chút lo lắng, liền khuyên nhủ: "Cậu uống ít chút, chút nữa

sẽ

say

thật

sự."

Từ Mỹ Nghi vốn

đang

mình thường, ba ly rượu này lại làm



thật

sự

có chút choáng váng. Nhưng



cũng

không

để ý: "không

sao, uống say còn cậu nữa, lại

không

tốt

thì

còn có

anh

họ mình đây. Có hai người các ngươi ở đây, ai dám làm gì mình?"

"Yên tâm, cho dù

không

có chúng ta ở đây, cũng

không

ai dám làm gì em." Thẩm Khiên

nói

thì

nói, nhưng đối với em họ mình vẫn rất quan tâm.

anh

thấy Từ Mỹ Nghi

thật

là say, hỏi

cô, "Như thế nào, khó chịu sao, muốn gọi chút đồ giải rượu hay

không

?"

"không,

không

cần.

anh

họ, em, em có chút buồnnôn."

"Buồn nôn là được." Thẩm Khiên tỏ vẻ mặt xin lỗi nhìn Phương Châm, "Emđỡ com bé

đi

WC nôn

một

chút

đi, anhkhông vào được toilet nữ."

Phương Châm lập tức đứng dậy đỡ Từ Mỹ Nghi. Đối phương lại cậy mạnh tự mình đứng lên, lảo đảo hướng phía nhà WC. Phương Châm bước nhanh chạy theo, gắt gao kéo cánh tay



không

buông.

"Mình

không

sao Phương Châm, cậu đừng lo lắng cho mình."

"Ừ, mình biết cậu

không

có việc gì, chỉ là

đi

đường có chút lảo đảo."

"Ai nha, mình

nói

đường này làm sao lại tối như vậy, làm sao lại nhiều cửa như vậy, chúng ta nên

đi

đâu?"

Phương Châm nhìn nhìnphía trước, liền

một

hành lang

đi

đến cuối cùng. WC ngay chỗ cuối đường quẹo phải. Từ Mỹ Nghi hiển nhiên là uống đến hồ đồ, xuất

hiện

bệnh trạng mấy ngày hôm trước



gặp phải: ảo ảnh.

Vì thế



lại càng dùng sức đỡ đối phương: "Cậu theo mình

đi

là được, lập tức tới ngay."

"không

được Phương Châm, mình, mình muốn ói."

Phương Châm hoảng sợ: "Cậu lại cố gắng

một

chút, trăm ngàn lần đừng nôn ở chỗ này." địa phương mắcnhư vậy, nôn

một

lần phải bồi thường bao nhiêu tiền a. Quan trọng là trước mặt mọi người nônđầy ra đất, đối vớihình tượng của Từ Mỹ Nghi cũng có hao tổn a.

Nhưng Từ Mỹ Nghi nhịn

không

được, đẩy Phương Châm ra nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía trước vài bước, lúc chạy đến cuối hành lang cômột tay chống lên tường, thân thể nghiêng nghiêng “Ọe”

một

tiếng

thật

lớn, liền nôn ra.

Cơ hội kêu lên Phương Châm cũng

không

có, vừa chạy đến bên người



còn chưa mở miệng, cứ như vậy trơ mắt nhìn đối phương đem trong bụng trắng đỏ tất cả đều nôn ra.

Xong, này

thật

là phải bồi thường tiền. Nhưng này còn

không

phải điểm chết người, ngay chỗ Từ Mỹ Nghi há miệng nôn, góc đó

đi

lại

một

người,

một

đôi giày da mới tinh sẫm màu đập vào mắt Phương Châm.

trên

giày da có vài giọt chất lỏng



ràng, hẳn là là Từ Mỹ Nghi nôn.

Phương Châm nhất thời

không

nói

được gì, vừa định ngẩng đầu cùng đối phương

nói

câu xin lỗi, kết quả nhìn thấy gương mặt nghiêm trang của Nghiêm Túc,



liền cái gì cũng đều

không

nói

ra được.

Ách, mới rồinôn kia bắn lên, muốn giả vờ

không

nhìn thấy được hay

không?