Thạch U Mộng mở cửa sổ ra, nhìn trăng sáng, đêm yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng tim nàng đập, ánh mắt nàng tựa hồ xem thấu toàn bộ thời không, không nghĩ tới, nàng cũng có thể yên lặng như vậy. Tâm tình của nàng thực rất tốt, sự kinh hoảng khi vừa đến đây đã không còn, cũng không có những âm thanh ồn ào nữa. Nghe mùi hoa thoang thoảng trong sân, ngắm hoa lê, hoa đào dưới ánh trăng yêu diễm mỹ lệ như vậy. Nàng hóa thành một thân ảnh quỷ mị ra ngoài cửa phòng đi thẳng tới nơi sân vắng vẻ nhất. Mặt sau là một khoảng rừng cây trái, xuân về hoa nở, cảnh trí nơi này trở nên đẹp nhất, gió thổi nhẹ cánh hoa bay trong không trung lướt nhẹ qua gò má nàng thật nhu hòa. Dưới ánh trăng này, tất cả đều trở nên mỹ lệ hơn bao giờ hết.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh màu trắng trên cánh hoa màu hồng nhạt, ánh trăng lướt qua càng làm nó trở nên mỹ lệ. Nàng không tự chủ được khẽ cười một tiếng, nàng nhẹ nhàng ngâm khẽ ca dao, yên lặng mỹ lệ, dễ nghe động lòng người, không có ca từ, chỉ là tiếng ngâm nga trong đầu gió.
Tiếng ca ngọt ngào trầm tĩnh, tựa như tiên tử bí mật du hí ban đêm. Phía dưới mặt nạ, đôi mắt như ưng nhẹ nhàng thanh tĩnh nổi lên một gợn sóng, cuối cùng vỗ nhẹ nhẹ bệ cửa sổ, phi thân trở lại giường. Giai điệu kia như âm thanh của tự nhiên, quấn quanh hắn, có lẽ không gϊếŧ nàng là đúng. Nàng nói rất đúng, nàng vô tội. Nhưng hắn lại quên mất, thiện tâm của hắn đã sớm dùng hết, hắn chỉ còn lại nhẫn tâm. Chỉ là tại thời điểm này, hắn lại nổi lên một tia thiện tâm.
Ngày thứ hai, chân trời mới hửng sáng, Thạch U Mộng bị luồng sáng đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, bỗng nhiên mở mắt ra. Nàng nhanh chóng, cầm lấy chăn nệm đi về phía mép giường, nhẹ giọng nói: "Vương gia, ta vào được không?"
Người trên giường khẽ giật mình, nhanh chóng dùng mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, hắn chỉ ăn mặc trung y, lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Thạch U Mộng áp chế hỏa khí trong lòng, nàng vẫn cười cười, nhẹ nhàng vén mành lên, đem chăn bỏ vào, cầm lấy chủy thủ cắt ngón tay, nhỏ mấy giọt máu tươi xuống giường. Cởi hồng trang bỏ xuống giường, ở trên cổ mình mạnh mẽ tạo mấy cái như dấu hôn màu hồng, xé rách váy dài. Động tác liền mạch lưu loát, đâu vào đấy.
Nam Cung Vô Kỵ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, môi mỏng hơi hơi gợi lên, nhìn chằm chằm hướng vài giọt máu kia, như hoa mai nở rộ, mỹ diễm, chói mắt. Hắn cười lạnh, xem ra màn diễn này nàng làm thật hoàn hảo.
Thạch U Mộng chỉ ăn mặc mạt ngực và váy dài, tóc đen buông xuống, tấm lưng kia như huyễn hoặc nhân tâm, nàng nằm nghiêng bên cạnh hắn bên, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Cánh tay ngọc ngà, bờ vai trắng ngọc, mùi hương xử nữ trên mái tóc đen, tựa hồ đây là một loại mê hoặc trí mạng. Nàng đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài.