Chương 8
Đêm Giao Thừa Tết Mậu Thân 1968, trong tiếng pháo đì đùng là tiếng đạn bay vù vù như mưa phùng sáng cả một vùng trời . Giặc đã tấn công, một cuộc tổng tiến công vào các tỉnh lỵ trong đó có Cần Thơ . Hùng và Phong chưa kịp ăn Tết với gia đình thì được lệnh tập trung tại quân trường chuẩn bị tác chiến. Tình hình càng lúc càng gay go, bom đạn dập dữ dội. Chốc chốc có các toán tiền đồn gởi báo cáo về tình hình ở phía trước. Anh em binh lính trong lòng náo nức tay lăm lăm khẩu súng chỉ chờ lệnh của các Tiểu đoàn truởng. Phong và Hùng được điều động nhập chung vào Tiểu Đoàn 2/534, thuộc Sư Đoàn 24 AA tham gia tác chiến để chống lại sự lan tràn của địch.
Sáng Mồng Một Tết Mậu Thân nhằm ngày 30 tháng 1 năm 1968 . Các tỉnh chung quanh Cần Thơ đều bị tấn công . Cuộc chiến giữa hai phe chính thức bùng nổ khắp nơi . Dân cư di tản còn lại đồ đạc vật dụng vứt vải tứ tung. Đâu đâu cũng toàn là mùi thuốc súng và tử khí . Xác người rải rác khắp nơi , dân cũng có, địch cũng có và quân ta cũng có . Thảm cảnh thiệt là Huyết nhục hoành phi . Không ai dám đem mấy cái xác chôn cả vì sợ bị lạc đạn . Đêm qua địch tấn công bất ngờ nhưng anh em ta chiến đấu dũng cảm giữ vững được các khu hậu cứ quan trọng.
Phong nhìn dáo dác chung quanh lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu . Hùng nhìn Phong một cái nhìn thông cảm. Hùng biết vợ và đứa con còn chưa chào đời của Phong đang chờ ở nhà nhưng thấy Phong không hề lo lắng về chuyện đó, có lẽ Phong nén suy tư vào trong bụng. Hùng biết Hùng đồng cảm với Phong bây giờ vì anh có cùng cảnh ngộ . Xuân cũng đang có mang chờ anh về làm đám cưới . Không biết trận này Hùng có còn mạng để trở về sum hợp hay không . Phong liếc Hùng, bốn mắt nhìn nhau ra hiệu một sự hứa hẹn và bảo bọc cùng nhau chiến đấu . Cùng lúc đó, binh lính ngồi quanh cái máy PRC. 25 để nghe ngóng tin tức của Trung tá Trung Đoàn Trưởng Đoàn v Bang ra thông báo là kể từ lúc này lệnh hưu chiến của địch đã hủy bỏ . Tất cả các đơn vị hãy chuẩn bị sẵn sàng súng trên tay, cảnh giác, và tác chiến với địch .
Giữa trưa Mồng Một Tết, các toán đưa tin về cho biết là các toán phục kích và tiền đồn ở phía trước bị đánh tan vỡ . Địch quân đang tấn công sâu vào thành phố, cần sư chi viện của các Tiểu Đoàn. Hùng được Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 10 thăng chức Đại Úy Đại đội trưởng Đại đội 2 tổ chức một cuộc hành quân tiến về hướng Tây Nam, nơi có vườn cây rậm rạp cách chỗ đóng quân chừng 15 km để sáp trận với địch, tiếp ứng quân chi viện. Phong xin được gia nhập trung đội của Hùng để tiếp ứng và được chấp thuận. Hùng lập tức triệu tập cuộc hợp để bàn kế hoạch chống địch . Buổi hợp kéo dài không quá 10 phút rồi mạnh ai nấy trở về cương vị để kiểm điểm vũ khí , đạn dược súng cối , quân trang và quân dụng .
Lệnh chuyển quân của Tiểu Đoàn răm rắp. Đại Đội 1 được cả đoàn trực thăng bốc mang thẳng ra chiến trận . Đại Đội 2 cũng được chở đi sau đó vừa để tiếp ứng vừa chờ lệnh . Sau đó tin tức báo cho biết Tiểu Đoàn bị địch tấn công từ dưới , địch dùng B40 và B41 để đánh phá xe thiết giáp. Súng AK47 bắn như mưa. Số anh em bị thương vong cũng khá nặng vì chỉ sử dụng Cargine, Garant M.1, trung liên B.A.R. hay súng phóng hỏa tiễn 3.5 . Hai bên giao tranh ác liệt . Đại Đội 1 bị đánh bật trở về phía sau . Quân ta thì ở ngoài sáng, địch như ở trong tối bám chặt vào những nơi rậm rạp um tùm để đánh du kích . Đại Đội 2 được chỉ thị tiến sâu vào lòng địch để tiếp ứng cho Đại Đội 1.
Lần đầu tiên Đại Úy Mạc Cẩm Hùng ra trận cầm quân nên hơi khớp . Lần này thiệt là khác với những lần tập dợt , kẻ địch rất là thiện nghệ trong vấn đề tác chiến . Chuyến đi này của anh có thể không biết có còn mạng sống để trở về với người vợ sắp cưới. Nếu anh chết đi thì Xuân sẽ khổ lắm. Còn cái thai trong bụng của nàng … anh chưa cho Xuân một danh phận nào, rồi người đời sẽ dị nghị . Hai cái chữ “chửa hoang” làm cho Hùng choáng ngợp.
Tiếng súng bỗng nhiên ngừng hẵn. Hùng dẫn quân ngang qua con rạch để đi sâu vào trong ruộng . Tình hình càng lúc càng yên ắng hơn . Nhưng ai cũng không thể nào mà không phòng bị trước sự tập kích của địch . Tay lăm lăm súng dò từng bước một. Có thể đạp mìn.
Trời bắt đầu tối , Đại Úy Mạc Cẩm Hùng vẫn cùng anh em binh lính tiến sâu hơn vào con rạch. Đi ngang qua cánh đồng trống. Thình lình một viên đạn bay vèo qua sướt qua gáy của anh , tiếp theo đó là một tràn đạn AK47 bắn xối xả vào trung đội . Rồi hai bên giáp súng nổ liên tục và dữ dội tưởng như cơn mưa rào chỉ toàn là những đường sẹt sáng của làn đạn.
Hùng quát to cảnh giác các đồng đội:
“Chết mẹ! Lọt vào ổ phục kích của địch. Anh em cẩn thận!”
Anh ngoắc tay làm ký hiệu các anh em nằm rạp xuống để tránh làn đạn dữ dội như mưa . Địch quá đông , hoả lực lại mạnh . Một số anh em đi đầu bị tử thương . Đại đội phó Trần Lê cũng đã hy sinh, đạn ghim vào giữa ngực không kịp nói lời nào. Đại Úy Mạc Cẩm Hùng ra hiệu cho anh em bắn trả quyết liệt không được rút lui. 15 phút bàng hoàng trôi qua, cuối cùng hỏa lực của địch cũng lịm tắt nhưng nhiều anh em bị tử thương hay bị thương rất nặng nằm lê lết trên gò đất. Trong số đó có Hùng. Anh đã bị miểng 82 tạt trúng cánh chân phải gần như tê liệt, miếng miểng chỉ nhỏ bằng đầu viết chì chưa chuốt nhưng nó nằm rất sâu trong cánh tay gần như chạm vào xương. Anh nằm xuống mắt ngước lên trời . Khắp nơi đều mù mịt khói lửa. Anh thấy mệt. Anh thở dốc . Chắc lần này mình chết quá , anh tự nhũ . Nhớ tới Xuân anh thấy buồn vô cùng. Thế là anh sẽ không còn gặp Xuân được nữa rồi . Số phận đã an bài rồi chăng! Anh sẽ chết như một vị anh hùng và Xuân sẽ ngàn đời thương nhớ tới anh, thương nhớ một người thư sinh đẹp trai của ban Toán, người lính bộ binh anh dũng của tiểu đoàn bộ binh …
Hùng lịm đi năm phút , máu trong mình anh lại tuôn ra như suối . Bên tai của anh chỉ còn văng vẳng tiếng súng đạn và tiếng gọi của Xuân, “Anh Hùng, anh Hùng…”. Khi anh tỉnh lại thì tiếng súng hãy còn đó nhưng chỉ còn lác đác . Anh gáng rượng người dậy . Anh Phong nằm kế anh đã bị một viên đạn xuyên qua bụng chết tự lúc nào rồi . Máu dấy khắp người anh. Mình mẩy anh dính toàn miểng B.41 . Nhưng mắt anh vẫn sáng ngời anh dũng . Nước mắt Hùng lưng tròng cho người bạn thân, người em rễ đoản thọ . Hùng nhớ tới Quyên đứa em gái xấu số từ nay sẽ góa bụa . Còn đứa con trong bụng Quyên thì sao, cuộc đời nó sẽ thiếu thốn rất nhiều khi “căn nhà không còn mái che”. Hùng vuốt mắt Phong nhắm lại ngủ một giấc ngủ ngàn thu . Kế bên đó là Trung sĩ Thất, người âm thoại viên truyền tin cũng đã hy sinh. Trên tay anh vẫn có máy bộ đạm. Tiếng máy nghe vẫn còn sè sè phát ra văng vẳng là tiếng chỉ huy của Thiếu Tá Đoàn v Bang. Hùng chồm tới chộp cái máy âm thoại để truyền tin:
” Mười lăm nghe rõ, mười lăm nghe rõ …”
Bên kia có giọng trả lời:
“Mười lăm nghe rõ, nhắc lại: mười lăm nghe rõ …”
Hùng thì thào:
” Báo cáo Đại Đội 2 bị đánh tan rã, cần quân chi viện. Cần hệ thống không lực tiếp ứng …”
Anh nói vừa tới đó thì một tiếng nổ lớn sát bên tai . Ầm. Anh bị miếng miểng văng trúng cánh chân phải, bễ xương, máu ra như suối . Anh ráng gượng dậy vói tay lấy cái bi-đong trên người anh Phong để uống . Bỗng anh nghe tiếng nói văng vẳng cách đó chừng 20 bước . Tim anh thót lại . Địch quân đã tới . Anh buông cái bi-đong xuống và nằm mọp xuống đất . Tính kế . Phải làm sao đây ? Anh ngước lên nhìn và đếm. Bọn chúng có tất cả 15 tên đi cách nhau ba bước . Bọn chúng mặc áo đen và áo màu ô-liu, đầu đội mũ tai bèo, mang súng AK, tên đi giữa mang súng lục K54 . Người “chiến sĩ gái” hiên ngang bên trái là ai quen quá. Anh dụi mắt nhìn cho kỹ, thì ra người đó chính là Sương mà anh đã gặp ngày nào đi chung với Thiếu Tá Đoàn v Bang. Thì ra Sương “nằm vùng” bấy lâu nay, lợi dụng Thiếu Tá để thu thập tin tức. Hùng thấy Sương khác hẳn một cô gái bán quán cà phê nhí nhảnh đôi lúc đanh đá ngày nào: đầu chải bảy ba có ổ gà phùng ra phía trước trán, cổ quấn khăn rằn trông rất là “du kích”, bậm trợn.
“Mình phải hành động ngay để không kịp nữa”, Hùng thầm nghĩ .
Anh nâng khẩu Carbine M2 lên, lần mò trong áo ra quả lựu đạn ném tay, anh bỗng cảm thấy đuối sức vô cùng, khẩu súng này ngày nào anh cũng cầm nó trên tay nhẹ tơn, nhưng giờ đây nó như khúc tạ nặng nghìn cân . Anh nghiêng người để tì cù chỏ, hai chân anh bị thương quá nặng nên không còn di chuyển được nữa . Bọn chúng chỉ còn cách anh chừng 10 bước . Trong đầu của anh bây giờ không còn một chút sợ sệt nào, sự hy sinh của anh em binh lính , tình yêu của Xuân, tình yêu thương của đất nước đã cho anh sự dũng cảm mà chưa bao giờ anh có được trong đời, anh nín thở bậm môi , tay cầm quả lựu đạn bật chốt , dùng hết sức bình sinh ném về phía trước. Ầm. Mấy tên đi đầu ngã xuống. Tiếp đó anh lãy cò mạnh và chắc để?lia một tràn đạn 30 viên vào đám địch đứng trước mắt trước khi ngã quỵ xuống đất . Mấy viên đạn bắn trả bay về phía anh nhưng huốt qua khỏi đầu. Anh nằm im bất động. Tiếng bước chân của địch quân kề sát bên tai . Anh biết chắc rằng địch sẽ không tha cho anh đâu . Cái chết như kề cận trước mắt. Loáng thoáng hình ảnh Xuân hiện về trong trí óc, đứa con trung bụng Xuân khóc oa oa pha lẫn tiếng máy bay oanh tạc. Quân cứu viện đã tới …
Sau đó cuộc chiến kết thúc, Hùng được toán tản thương mang lên măng-ca chở tới Quân y viện Phan Thanh Giản. Hùng bị mê man mấy ngày đêm liên tiếp. Tin tức Hùng bị thương làm cho cả nhà Hùng bàn hoàng chấn động, nhất là cái tin Phong bị tử trận làm cho ai nấy cũng điếng hồn. Quyên hay tin thì té xĩu. Cả nhà hùa nhau đỡ Quyên vào phòng. Khi Quyên tỉnh dậy nàng khóc tức tưởi, khóc như chưa bao giờ nàng khóc, nước mắt ràn rụa. Lệ luôn túc trực bên cạnh người bạn thân để an ủi vỗ về. Quyên khóc một lúc rồi lại té xĩu tiếp. Gọi mãi Quyên vẫn không tỉnh, kể cả giựt tóc mai . Cả nhà thấy thế bèn xúm nhau kè Quyên lên “xe lôi” chở vào bệnh viện cấp cứu .
Tết năm nay tưởng đâu là cái Tết vui vẻ nhất ở nhà Hùng-Song Hỷ Lâm môn, nào ngờ hai cái tin như búa bổ lên đầu làm cháng váng cả nhà Hùng. Hùng bây giờ không biết sống chết ra sao, hai cặp chân anh nát bét, mất máu nhiều . Cả nhà lo lắng vô cùng. Ba má Hùng và mấy đứa em phân chia nhau người đi thăm Hùng, người đi thăm Quyên, còn người lo chuyện báo tin cho ba má Phong và mai táng cho Phong. Lệ cũng như bao người khác từ lúc nghe được cái tin như sét đánh ngang tai, nàng hớt hãi sợ sệt, và lo lắng cho Hùng. Sau khi dìu Quyên lên xe lôi, Lệ tất bật thu dọn các thứ chạy đến Quân y viện để thăm Hùng. Ở đó Lệ gặp Xuân nước mắt cũng ràn rụa . Nàng được người ta cho biết, vết thương ở hai chân Hùng rất nặng, sẽ phải bị cưa . Lệ đau đớn ôm mặt khóc cho người tình ấp ủ trong lòng, nhưng nàng cố nén lòng tránh né sự xúc động vì Xuân mới thật sự là người tình của Hùng.