Chương 2
Thời gian Hùng về phép chẳng được bao lâu không đủ cho ba má Hùng vui mừng thấy Hùng mỗi ngày, không đủ cho đám em của Hùng quây quần vui vẻ bên bàn ăn, không đủ để cho Lệ thỏa cái lòng mong nhớ bao năm tháng thì đến lúc Hùng phải trở lại Thủ Đức. Thế là Lệ lại thêm một đêm thức trắng. Đối với Lệ mấy ngày qua được gần gủi với Hùng thì cũng là quá đủ. Dẫu sao thì nàng vẫn chờ được Hùng trở về, nếu nàng có chờ thêm hai năm nữa thì nàng cũng cam tâm. Tình yêu đôi khi nó thiệt là khó giải thích. Nhất là tình yêu một chiều, người ta chỉ biết cho đi mà không cần nhận lấy . Đối với Lệ cũng thế, nàng chỉ cần biết yêu và tự mãn nguyện với tình yêu của mình có được mà không cần Hùng phải biết, không cần Hùng phải đáp ứng trở lại .
Tuy nhiên những lúc xa cách như thế này thì Lệ buồn lắm. Thiệt khổ lắm! Nàng không biết phải nói sao , nàng hơi hối hận vì sự thiếu can đảm bộc bạch của mình. Con gái Việt Nam của mình thiệt là thiếu can đảm trong vấn đề tranh thủ với tình yêu . Phải chi nàng nói đại với Hùng là nàng yêu anh lắm thì có thể Hùng chấp nhận nàng rồi chăng?
Giờ đây, nằm ở giường, ngước mặt lên trời là cả triệu ngôi sao lấp lánh, nàng lại trằn trọc băn khoăn với những kỷ niệm của Hùng, với những cuộc đối thoại không chủ đề, với những lúc tình cờ bốn mắt nhìn nhau . Tất cả và tất cả, đối với Lệ là một thứ thức ăn tinh thần để cho nàng vượt qua những lúc buồn tẻ nhớ Hùng da diết . Mà đâu có ai để cho nàng tâm sự những nỗi niềm đó, để cho nàng trút hết bầu tâm sự, để sớt chia món ăn tinh thần đó . Với Quyên chăng ? Không thể nào , Quyên là em gái của Hùng, rồi thế nào Quyên cũng nói cho Hùng biết, tới lúc đó thì Lệ phải ra sao , khi mà Hùng thốt ra rằng, “Chỉ coi Lệ là người em gái” . Lệ không thể nào chịu nổi sự từ chối như thế, chẳng thà nàng chịu ôm mối tình thầm trộm trong lòng mà đêm đêm nàng còn mộng mơ tới Hùng, còn gặp mặt Hùng, còn nói chuyện với Hùng một cách vui vẻ mỗi khi anh về phép còn hơn Hùng sẽ từ chối tình yêu của Lệ một cách phủ phàng và Hùng sẽ tránh mặt nàng, và nàng cũng không có mặt mũi để đương đầu với Hùng, đương đầu với sự thật đáng sợ .
Nói cho cùng thì nàng cũng nhất định yêu thầm Hùng. Lệ nhất định chôn vùi cái bí mật này trong lòng không cho ai biết cả, chỉ có ánh trăng, ngọn đèn dầu, chỉ có trời có đất, chỉ có mảnh giấy trắng và cây viết ngòi lá tre là chứng nhận tấm lòng của nàng thôi . Những lời lẽ mà nàng muốn trao cho Hùng chỉ là những bức thư tình không bao giờ gởi trên những trang giấy bu-luya mỏng dính.
Đêm nay cũng thế, ngồi lặng lẽ bên ánh đèn léo lắt, tiếng côn trùng kêu sao buồn tẻ. Lệ lại lấy giấy ra viết thư cho Hùng.
Anh Hùng, Anh đã về, rồi anh lại đi rồi không biết bao giờ anh trở lại. Ngày mai này em không còn thấy anh nữa, không biết chừng nào ai lại trở về . Anh có biết là em mong nhớ anh lắm không . Đã sáu tháng rồi, em luôn nhớ anh từng giây từng phút . Không biết bao nhiêu đêm rồi, em ngồi đây buồn nhớ và viết thư cho anh . Sấp thơ của anh đã dầy cộm lên rồi mà em chẳng bao giờ dám gởi cho anh. Em thiệt là khờ và chết nhát phải không anh ?
Anh đã đi rồi, trở về quân trường cũ, còn lại em ở nơi này, ngồi viết thư cho anh . Viết lên những lời tâm sự thầm kín để gởi theo gió theo mây. Em sẽ viết hoài viết mãi cho tới sáu tháng tới, 1 năm nữa, hoặc 2 năm nữa khi anh có ngày nghĩ phép thì em sẽ lại gặp anh. Rồi chúng mình cùng ngồi nói chuyện, cùng đi ăn kem hay cùng thả bộ trên con đường Trần Hưng Đạo hay xuống bến cát ngồi ăn me đường hóng mát . Anh Hùng, chắc anh đâu có bao giờ ngờ rằng cái con bé Lệ “béo“ nhà đối diện lại thương thầm anh hả . Chuyện không thể ngờ được phải không anh, nhưng đó là sự thật . Anh có thể không biết sự thật này, nhưng em không thể phủ nhận điều này được . Hình ảnh của anh đã đi vào xương tủy của em từ dạo đó rồi, từ cái dạo anh tặng cho em cái bóp đầm vàng có thêu con bướm. Em nâng niu nó như một báu vật dù biết rằng quà tặng đó của anh như quà tặng của người anh trai cho một đứa em gái, nhưng đối với em thì em trân quí nó như một tính vật tình yêu của hai đứa mình. Thôi, trời đã sáng rồi , hôm khác em sẽ viết tiếp cho anh … oOo
HAI NĂM SAU …
Sau khi mãn khóa huấn luyện trường võ bị Thủ Đức, Hùng xin về Cần Thơ để cho gần nhà . Anh gia nhập vào Tiểu Đoàn 2/55 thuộc Sư Đoàn 24 AA . Lệ mừng như bắt được vàng và có dịp được gần Hùng hơn. Những lúc không có ở đơn vị thì Hùng ở nhà, những lúc Hùng ở nhà thì ít khi nào thiếu bóng dáng của Lệ quanh quẩn. Tuy nhiên tình yêu của Lệ đối với Hùng đến bây giờ vẫn dấu kín trong lòng.
Sáu tháng sau đó, Hùng bỗng nhiên dẫn theo một người con gái về nhà và giới thiệu là bạn gái . Tên Xuân. Xuân là một cô gái có thân hình cao ráo sang trọng. Là em gái của Thiếu Tá Trung Đoàn Trưởng Đào v. Bang thuộc trung đoàn của Hùng, năm nay nàng vừa mới lên năm thứ hai tại trường Đại Học Cần Thơ, ngành Kỹ thuật công nông. Ai cũng vui mừng cho Hùng vì cô gái đó có sắc đẹp mặn mòi lại có kiến thức cao . Riêng Lệ thì đau buồn vô hạn, úp mặt lên chiếc áo sơ mi của Hùng mà nàng đã mượn Quyên dạo đó mà vẫn chưa trả cho Quyên, nàng lại ôm những cái áo may cho Hùng để mà khóc, nàng khóc nức nở mấy đêm liền , không ăn kể cả không uống, hai mắt của Lệ sưng húp lên dấy đỏ một quầng.
Một ngày sau, một tuần sau , và rồi một tháng sau đó vẫn không thấy Lệ qua nhà Quyên chơi nữa . Mọi người trong nhà của Hùng ai cũng thắc mắc nhưng vẫn không có câu trả lời rõ ràng từ Lệ, Quyên có qua nhà Lệ chơi và hỏi tại sao. Lệ trả lời là vì nàng bận học may nên không được rãnh . Lúc đó Quyên thấy hơi là lạ, nhưng cũng không biết phải nói sao . Lệ bỗng trở nên ít nói, con người trầm tĩnh hơn trước, nói năng không còn được hoạt bát, và hay cho mọi chuyện trên đời đều có sự bi quan tồn tại .
Hùng vẫn không biết là mình đã phụ lòng thương yêu của Lệ, anh vẫn vô tư coi cái chuyện Lệ không qua nhà anh chơi là chuyện thường tình. Từ ngày anh có bạn gái, anh cũng thường hay vắng nhà. Những lúc về nhà thì luôn có Xuân bên cạnh. Hai người có vẻ khắn khít bên nhau luôn, chòm xóm ai nấy cũng vui mừng cho chú thím Năm sắp có một đứa con dâu vừa đẹp vừa hiền.
oOo
Ba tháng sau đó, tại khách sạn Nam Phương, trước căn phòng số 215, Hùng nắm tay của Xuân để bước vào . Tình yêu của Hùng đối với Xuân cũng như của Xuân đối Hùng tưởng như không thể nào cao hơn được nữa . Khi cánh cửa phòng được đóng lại, thì bốn mắt nhìn nhau không chớp. Hùng bỗng ôm chầm lấy Xuân vào lòng và đặt lên môi của nàng một nụ hôn say đắm. Toàn thân của Xuân bỗng sôi bùng lửa tình khi đôi môi dầy gợi cảm của Hùng lướt qua cái cổ trắng ngần. Hùng trân trọng nâng niu nụ hôn của mình sau gáy tai của Xuân để cho Xuân cảm nhận hết tất cả những tình cảm của anh giành cho nàng bấy lâu nay . Những tiếng ư ử trong cổ họng của Xuân giờ đã phát rõ ra thành tiếng khi đôi bàn tay rắn chắc dà? dặn phong sương của Hùng chà sát khắp tấm lưng đã ẩm ướt mồ hôi của Xuân. Xuân bỗng thấy yêu Hùng hơn bao giờ hết, nàng ôm chặt lấy Hùng hơn . Trong lúc Hùng mãi mê hôn khắp cổ của Xuân thì Xuân cũng bắt đầu hôn nhè nhẹ lên trán của Hùng. Mấy tháng quen nhau với Hùng, Xuân đã biến từ cô gái Tây Đô hiền thục, e ấp trở thành bạo dạn hơn trong tình yêu và luôn cả tìиɧ ɖu͙©. Khác với các cô gái khác cùng thời điểm, Xuân có phần mạnh dạn hơn, nàng sẵn sàng chấp nhận quan hệ giới tính trước hôn nhân. Đối với Hùng nàng đã coi anh là chồng tương lai thì còn ngại ngần gì không trao cho anh những cái gì quí nhất của nàng và coi như đó là món vật định tình cho tình yêu bền vững sau này.
Hùng bắt đầu gỡ nhè nhẹ những cái cút áo bó chặt vào vòng ngực săn chắc của Xuân trong khi Xuân cũng từ từ cỡi đi bộ áo quân phục rằn ri của Hùng. Chỉ thoáng đó thôi thì Xuân chỉ còn lại chiếc áσ ɭóŧ màu kem loại trung bó sát vào người còn Hùng thì phô bày sự rắn chắc của cơ bắp sau bao năm tháng rèn luyện trong quần trường.
Hùng lại ôm chầm lấy Xuân, hít thở lên mùi da thịt thơm thơm của người con gái mới lớn. Xuân cũng vậy, lần đầu tiên được cảm giác bàn tay nham nhám chai sạn của người đàn ông mơn trớn trên da thịt của mình thì rạo rực vô cùng. Tay của Hùng đi tới đâu là Xuân cảm thấy rợn người sung sướиɠ tới đó . Nhất là khi Hùng đặt bàn tay của anh vào trong lớp vải móp nịt ngực của Xuân để chạm vào hai điểm nho nhỏ trên bầu ngực căn mọng thì Xuân chết lim đi vì sung sướиɠ. Xuân lúc này không còn nấc lên thành tiếng nữa bởi vì nàng đã cắn chặt hai hàm răng, người Xuân cong lên, một chân đứng chịu, một chân quàng lấy hông của Hùng để xiết chặt vào .
Khi Hùng lần đôi bàn tay ra sau lưng của Xuân để tìm cái khuy áo ngực thì không gian dường như tĩnh lặng lạ thường để lắng nghe tiếng lạo xạo khi Hùng cố gắng gỡ cái khuy ra, Xuân không còn kiên nhẫn hơn nữakhi hơi thở nóng ấm của Hùng cứ hừng hừng trước ngực của nàng, nàng đưa tay lên kéo ngược cái áo xú chiêng vòng qua khỏi đầu để rồi kiêu ngạo khoe cho Hùng cái sức sống ngồn ngộn chĩa thẳng về phía trước. Hùng không còn cách nào khác hơn, máu trong người anh sôi sùng sục của một chàng thanh niên tràn trề sức mạnh, rạo rực sự yêu đương nồng cháy. Anh đẩy Xuân vào sát vách tường, hai tay anh tạo thành nắm to để hờ lên ngực của Xuân để nghe cái sung sướиɠ đang lan tràn khắp mười đầu ngón tay khi lần đầu tiên chúng chạm vào vùng da non mơn mởn man mát. Anh ngước lên nhìn Xuân một lần nữa, hai tia mắt như gặp nhau ở cuối con đường man dại để rồi anh lại vồ lấy một bên của Xuân mà hôn ngấu nghiến. Xuân đam mê mờ hẳn cả tầm nhìn chỉ còn biết để hai tay lên đầu của Hùng nắm chặt lấy tóc của anh kéo riết vào người mình.
Khi hai điểm nho nhỏ trên hai bầu ngực căng phồng của Xuân đã cương lên chín mọng đỏ hồng như trái trứng cá nở rộ vào những mùa mưa thì Hùng nắm lấy hai vai của Xuân để xê nàng tới sát bên chiếc giường. Xuân ngoan ngoãn nằm ngữa ra giường như mời mọc Hùng hãy nằm ướm lên người của nàng. Da chạm da, thịt cạ thịt, môi kề môi đã đưa máu nóng trong người của Hùng và Xuân chảy rần rần trong cơ thể . Cả Hùng và Xuân cảm thấy mình thương đối phương hơn bao giờ hết, họ chỉ muốn trao cho nhau tất cả những gì của họ có và bộc bạch những phần kín đáo nhất trong cơ thể như để chứng minh tình yêu cao thượng của đôi trái gái khi tình yêu đã chín mùi.