"Thiên địa hàm hoàng, cá khuỷu tay hồng hoàng..."
Hà Miểu Miểu một bên nhớ, một bên cảm thấy trong miệng đều muốn nếm ra vị chim rồi.
"Hàm hoàng không hàm hoàng, có thể có được quả trứng đã thấy tốt rồi, các khuỷu tay ta không trông cậy nổi..."
Ăn Tích Cốc đan ba ngày, ban đầu còn thấy mới mẻ nhưng sớm hôm nay phải học Thiên Tự Văn, làm lòng tham nhỏ của nàng dấy lên rồi.
Hà Yến Tâm thấy nàng một câu đọc sai hơn nửa, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đối với cô bé này vẫn luôn tương đối dễ dàng tha thứ.
"Miểu Miểu, ngươi đọc theo ta. Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang. Đọc hiểu ta liền cho các ngươi đi ăn."
Hà Miểu Miểu vừa nghe thấy có ăn, ánh mắt sáng long lanh nhìn chằn chằm về phía mỹ nhân sư phụ.
"Đọc một lần."
"Thiên Địa Huyền Hoàng... Cá... Vũ Trụ Hồng Hoang?"
"Sai rồi, tiếp tục niệm."
____
Thanh âm đọc sách của ba người dần đứt quãng, buổi sáng rất nhanh liền trôi qua.
Dưới ánh mắt trông chờ của Hà Miểu Miểu, Hà Yến Tâm đành phân phó vài câu rồi ra ngoài Hồng Phong Lâm.
Hà Song Linh từ lúc nhận được đe dọa ngày hôm qua thì ở trước mắt sư phụ, hắn cố gắng thu liễm lại tính tình, lúc này vừa thấy nàng rời đi, hắn liền nhanh chóng khôi phục lại tinh lực.
"Đại Tráng, hôm qua ngươi nghe thấy sư phụ nói không? Linh căn của ta là tốt nhất! Linh căn của ngươi không tốt! Tương lai sẽ không có tiền đồ."
Hà Miểu Miểu đang muốn phản kích thì thấy Hà Toàn Linh trước nay chưa từng phản kháng đột nhiên mở miệng:
"Sư phụ đặt tên cho ta! Ta tên là Hà Toàn Linh! Ta... Ta... Ta chỉ cần cố gắng, cũng có thể dẫn khí nhập thể!
Hét lớn một câu, gương mặt trắng nõn, thanh tú đã đỏ bừng, tay Hà Toàn Linh kích động đến run lên.
Nhưng mà nhìn thế gương mặt Hà Song Linh vô cùng kinh ngạc, hắn liền cảm thấy loại cảm giác này cũng không tồi lắm, chẳng trách Miểu Miểu cả ngày đều thích mắng người khác.
Hà Miểu Miểu đương nhiên cũng bị hành động của Hà Toàn Linh làm cho kinh ngạc, chỉ là nội tâm của nàng vô cùng thỏa mãn, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng hiểu ra. Về sau hai bọn họ liên thủ, còn sợ không đem Hà Song Linh mắng chết!
"Toàn Linh, chính là như vậy! Về sau ngươi giận liền cứ mắng! Những người kia không biết xấu hổ mới dám khi dễ ngươi."
"Được, Miểu Miểu nói đúng."
Ha người một xướng một họa, hoàn toàn không để ý Hà Song Linh tức giận đến mức mắt cũng muốn phun lửa.
Hắn trước nay vốn đã khinh thường hai đứa ăn mày này.
Tuy rằng hắn không cha không mẹ nhưng ít nhất hắn còn có tẩu tử! Hai đứa ăn mày này không có mẹ sinh, mẹ dưỡng, là đồ con hoang! Thế mà cũng có thể cùng hắn bái sư!
Một đứa thì cả ngày hoang dã không giống với con gái, một đứa thì lúc nào cũng khóc sướt mướt, y hệt đàn bà.
Nhìn hai người Hà Miểu Miểu cùng xôn xao bàn luận, thỉnh thoảng còn hi hi ha ha cười ra tiếng, hoàn toàn không có ý tứ muốn tới xin lỗi hắn.
Trong lòng Hà Song Linh càng tức giận!
Tẩu tử nói quả nhiên không sai, hai đứa này đều là tiện phôi, từ nhỏ đã hư thối, lớn lên khẳng định không phải là người tốt!
Hà Miểu Miểu mặc kệ trong lòng Hà Song Linh đang suy nghĩ cái gì.
Nàng đã thương lượng với Toàn Linh, như thế nào mới có thể xin sư phụ cho xuống núi chơi một vòng.
Từ lúc đến nơi này, thấy phía sau là vách núi hồng diễm, nàng đã vội vàng muốn đi lên đó bắt cá, chơi chim.
Qua một lúc sau, ba người đã chờ đợi chán muốn chết thì Hà Yến Tâm rốt cuộc cũng quay về.
"Sư phụ! Người về rồi!"
Hà Miểu Miểu kích động, xa xa hướng hồ nước chạy qua nhưng thấy trên tay Hà Yến Tâm cái gì cũng không có, vẻ mặt có chút thất thần.