Nàng thầm nghĩ, nếu không theo tiên nhân thì có lẽ bản thân hôm nay vẫn là đi đến trấn bên cạnh xin tiền.
Cuộc sống như thế nàng trải qua không biết bao nhiêu phiền phức.
Nàng nghĩ như vậy liền chạy đến chỗ tiên nhân chơi, chẳng sợ lên núi chờ đợi hay ngồi ở bờ suối xem cá, tất cả so với việc ngày ngày chạy đi xin ăn tốt hơn rất nhiều.
Cho nên nàng không cảm thấy hiện tại có cái gì không tốt, nam hay nữ đều là tiên nhân, theo ai học bản lĩnh mà không giống nha
Bất quá nàng cũng biết, Đại Tráng trước nay đều như vậy, cái gì cũng sợ, lại còn luyến tiếc rời khỏi lão nhân, luyến tiếc rời khỏi cái tiểu trấn rách nát. Cũng không biết mỗi ngày xin cơm với bị đánh có cái gì đáng để nhớ.
Thời điểm Nhị Nha còn đang suy nghĩ liên mang, Hả tiên tử đã dẫn ba người họ tới chỗ vách núi.
Vách núi đỏ dực, cổ núi có dòng nước nhỏ trong veo, từ vách núi chảy ra, tại chân núi tạo thành một cái hồ nhỏ.
Bên cạnh hồ nhỏ là cái sơn động lớn, Nhị Nha còn đang suy nghĩ bên trong có cái gì thì Hà tiên tử đã chỉ vào, nói: "Về sau nơi này chính là động phủ của các ngươi, vài xen chút đi.",
Động phủ? Đó là thứ gì? Không đúng! Muốn chúng ta vào cái sơn động đen xì kia? Trong lòng Nhị Nha hô to không muốn, không muốn, không cần nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Nàng bất động, Đại Tráng và Đại Hổ cũng bất động, ba người đứng ở đó, nghĩ đến Hà tiên tử môi đỏ yêu mụ, phát ra từng tiếng cười quỷ dị, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh nữ quỷ ăn người vô cùng khủng bố.
Hà tiên tử thấy vậy khẽ hừ một tiếng, đột nhiên trên tay phất ra một ngọn lửa, hướng đến sơn động kia ném vào, nhất thời đem bên trong động chiếu sáng lên.
Ba người há hốc miêng, quả thật không dám tin, trên tay người vậy mà có thể tạo ra lửa!
Nhị Nha suy nghĩ, tay nghề này, nàng chắc chắn sẽ học!
"Vào đi." Hà tiên tử phất tay hướng tới mấy người, dẫn đầu đi vào sơn động.
Nhị Nha chấn định lại thâm tâm đang loạn, lôi kéo Đại Tráng đi vào.
Sau khi đi vào mới phát hiện, chính mình đã bổ não nhét những hình ảnh xương cốt người chết, xà trùng ở đây. Tất cả đều là làm bẩn sơn động trước mắt!
Trong sơn động không gian rất lớn, xung quanh vách núi giống như hình bộ tráo, cùng mặt đất phía dưới rạo thành hình bán cầu.
Màu đen trên mặt đất không biết là thứ gì trải thành, nhìn qua thật bóng loáng, đi lên sẽ không bị trơn ngã mà mặt trên mơ hồ còn có chút hoa văn kỳ quái.
Bàn ghế đặt ở giữa động thoạt nhìn thập phần tinh quý, ánh lửa của Hà tiên tử lập lòe tỏ sáng.
Bên trái sơn động có mấy gian phòng ở không thấy rõ, bên phải là một mảng lớn giá cây trúc, trên đất còn có một cái đỉnh màu đen, so với thứ mà Nhị Nha gặp trong miếu còn lớn hơn.
Kỳ thật không cần đốt lửa, bên trong cũng đã thấy rõ ràng, bởi vì bọn họ thấy rõ trên vách động khảm những hạt châu, phát ra ánh sáng trắng trông rất đẹp mắt.
"Được rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Còn không biết gọi các ngươi là gì, tự mình nói đi."
Đại hổ đã muốn bị liên tiếp sự kiện diễn ra ban nãy làm ngất, Đại Tráng thì càng không cần trông đợi vào, chỉ có thể để Nhị Nha mở miệng đầu tiên.
"Tỷ tủ tốt, ta gọi là Nhị Nha, đây là Đại Tráng, chúng ta là người cùng một nhà. Hắn nhát gan, nói không bên lời."
Hà tiên tử cười gật gật đầu, gương mặt kiều mị diễm lệ thêm vài phần.
Đại Hổ nhìn chằm chằm Hà tiên tử, lắp bắp nói: "Ta là Đại Hổ... Tiên nhân nói... Ta là song linh căn.
"Ừm, ta biết." Hà tiên tử đối với linh căn tựa hồ không mấy để ý, hướng tới Đại Tráng đang cúi đầu muốn chết không nói lời nào nói: "Ngươi đừng sợ, không muốn nói chuyện cũng không sao, chỗ ta không có nhiều quy cũ như vậy."
Nói xong lại để ba người xếp thành một hàng, sau đó sờ vào mạch đập của ba người xong mới nói tiếp:
"Nếu các ngươi đều không có họ, vậy ngày sau liền theo họ ta đi. Đại Hổ, ngươi về sau liền gọi là Hà Song Linh. Đại Tráng... Nguyên lai là ngũ linh căn, gọi là Hà Toàn Linh. Kim, mộc, hỏa, thổ tứ linh căn, nếu ngươi lại là ngũ hành thiếu nước, liền gọi là Hà Miểu Miểu đi."
Cái tên Hà Miểu Miểu như một loại lực lượng khiến Nhị Nha cảm thấy xuyên thấu chính mình, tựa như việc ngày hôm qua ăn bánh bao thịt đều bị người ta nhìn thấu nhưng chỉ một cái chớp mắt, cảm giác kia lại biến mất vô tung, vô tích.
Vốn đang suy nghĩ việc ban nãy có phải hay không là ảo giác, liền nghe thấy Hà tiên tử nói: "Ta tên là Hà Yến Tâm, từ hôm nay trở đi, các ngươi trở thành đệ tử chính thức, đổi giọng gọi sư phụ đi."
*Hãy lo quét tuyết sân mình đã
Chớ quản nhà người ngói đẫm sương
(Khổng Tử)
Nguồn: Tơi Sắt