Chương 4: Hồng Y Nữ Diễm Quỷ (2)

Đại Tráng nhìn thôn trấn ngày càng xa, oa một tiếng khóc lên, cũng không biết là bị dọa sợ hay là thương tâm.

Nhị Nha cùng Đại Hổ ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh khi thuyền vừa bay lên liền chỉ còn lại lòng tràn đầy hưng phấn, ở trên truyền lặng lẽ sờ tới sờ lui.

Nam tử thanh niên kia thái độ đối với Đại Hổ rất tốt, thường xuyên quay sang cùng hắn nói chuyện phiến, còn đối với Nhị Nha và Đại Tráng lại chẳng hề để ý.

Nhị Nha tuy rằng có thể cảm nhận được điểm khác thường nhưng lại không biết bản thân nơi nào đắc tội tiên nhân, chỉ có thể đổ lỗi do Đại Tráng quá yêu khóc.

Nàng có tâm hướng tới chỗ Đại Hổ và thanh niên kia nói vài câu nhưng hai người đều không phản ứng nàng, thử vài lần nàng liền buông tha họ.

Thuở nhỏ đi xung quanh tiểu trấn kế bên ăn xin, nàng cùng Đại Tráng kỳ thật so với bạn cùng lứa tuổi mẫn cảm hơn nhiều.

Đặc biệt là nàng, năm một tuổi yêu khóc biết bao, khiến cho người ta chán ghét lão đầu, đợi đến lúc năm tuổi mới có cách sinh tồn của chính mình.

Thuyền nhỏ trên không trung đi không nhanh cũng không chậm, tiên nhân đối với hai người Nhị Nha chỉ đáp mà không nói, làm cho hai người chỉ có thể ở mặt sau của con thuyền ngắn nhìn núi lớn.

Sự mới mẻ nhanh chóng qua đi, Mặt Trời đã buông xuống, ba tiểu hài tử bắt đầu có chút buồn ngủ.

Nhị Nha chính là lờ mờ, lờ mờ ngủ gật, đột nhiên thuyền nhỏ dần dừng lại sau đó nhanh chóng rơi xuống, đem nàng từ mơ hồ triệt để bừng tỉnh.

"A ha ha, hai vị đạo hữu, từ đâu thu những tiểu đồ đệ này?"

Không biết từ nơi nào bay tới một trận cười duyên, Nhị Nha nghe được thanh âm kia liền không khỏi rùng mình một cái.

Hai tiên nhân tựa hồ dùng khí lực thật lớn mới có thể để cho thuyền nhỏ không trực tiếp từ không trung rơi xuống, bất quá thân thuyền đã hỏng một nửa, cách mặt đất chỉ tầm hai, ba mét cự ly.

"Không biết Hà tiên tử lưu lại chúng ta có chuyện gì?" Nam tử trung niên dường như nhận ra đối phương, đem thuyền nhỏ đáp xuống một khu đất trống không xa.

Hà tiên tử kia mặc một thân hồng y vải mỏng, trống rỗng xuất hiện tại vị trí mà nam tử trung niên vừa bái qua, môi cũng đỏ diễm, giống như một nữ Diễm Quỷ.

Ba người Nhị Nha sợ tới mức ôm thành một đoàn thẳng run run.

"Hử? Ta sao? Đương nhiên là muốn các ngươi để lại ba đứa bé này, ngươi đồng ý hay không đồng ý?"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường: " Ngươi nói giữ lại liền giữ lại! Còn không đem Minh Sơn Phái chúng ta để vào mắt!"

"Ha ha ha ha ha... Tiểu đệ đệ tính tình thật tốt, tỷ tỷ rất thích ngươi, không bằng ngươi cũng theo tỷ đi?" Nữ tử nói xong liền nhìn đến bên này ném một ánh mị nhãn.

Thanh niên tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, rút kiếm bên hông muốn tiến về phía trước.

Nam tử trung niên thấy vậy liền dùng một tay giữ chặt tay hắn, hướng về phía Hà tiên tử ôm quyền cúi đầu.

"Nếu đã gặp gỡ Hà tiên tử, cũng xem như ba hài tử này cùng người có duyên phận, Hà tiên tử không ghét bỏ thì cứ việc đưa họ đi."

"Hừ, vẫn là ngươi thức thời." Nói xong liền trừng mắt thanh niên kia một cái.

Nam tử trung niên đem ba người Nhị Nha đuổi xuống thuyền, giao lại cho Hà tiên tử, lôi kéo thanh niên đang tức giận kia nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Tiểu hài tử, lại đây."

Thấy ba người đứng ngốc ở kia sợ hãi, Hà tiên tử cũng không tức giận, thanh âm mền mại mà tinh tế tựa dòng nước ấm nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai ba người Nhị Nha.

"Đi thôi, theo ta về Hồng Phong Lâm."

Vừa dứt lời, Hà tiên tử đã tung ra một chiếc thuyền lớn, hình thức hoa văn đều đẹp mắt hơn cái ban nãy không biết bao nhiêu lần.

Ba người chưa kịp phân rõ tình trạng hiện tại đã bị bắt đi.

Vị Hà tiên tử kia một bên khống chế thuyền bay lên cao, một bên nhìn về phía ba người nói:

"Các ngươi đừng sợ, ta so với những tiểu đạo của Minh Sơn Phái đều lợi hại hơn. Chỉ cần các ngươi sau này ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng sẽ đối xử tốt, biết chưa?"

Đại Tráng không dám nói lời nào,cúi đầu thấp xuống, không biết là có nghe thấy hay không.

Đại Hổ từ lúc lên thuyền đã ngu ngơ nhìn phần da thịt trắng bóng trước ngực Hà tiên tử, không ngừng chảy nước miếng.

Chỉ có Nhị Nha gật gật đầu, quan sát nữ nhân kì quái này, cẩn thận từng li từng tí để ý nét mặt nàng.

Hà tiên tử nhìn thấy hiểu hiện của ba người, cười ha ha một tiếng, đối với Nhị Nha quan sát mình cũng không để ý chút nào.

Thuyền mới tốc độ mau hơn nhiều, Nhị Nha chỉ cảm thấy phong cảnh trước mặt không ngừng thay đổi, nàng không biết vị Hà tiên tử kia sẽ đưa bọn họ đến nơi nào.