Chương 1: Tiên Duyên Của Ta Thắng (1)

"Các ngươi xin cả một ngày, liền xin về cho lão tử hai đồng tiền này trở về?"

Ông lão hơn sáu mươi tuổi quần áo tả tơi, cả người tản ra mùi chua thối, gầy trơ xương, cơ hồ không còn nhìn rõ bộ dáng.

Nếp nhăn trên mặt nhăn lại, đối với hai đứa bé năm, sáu tuổi gầm rống.

Cô bé năm tuổi đứng ở phía trước, ngửi được trên người ông lão truyền đến mùi tanh tưởi, ghét bỏ cau mũi, một chút cũng không sợ hãi bộ dáng tức giận của hắn.

"Nói chỉ có hai đồng tiền! Ông không tin có thể tự mình ra đầu đường hỏi Nhị Mặt Rỗ!"

Ông lão hung tợn trừng nàng một cái, nói: "Nha đầu chết tiệt, tin ngươi mới là có quỷ!" Nói xong liền hướng tới bé trai sáu tuổi hỏi: "Đại Tráng, ngươi nói! Không cho học Nhị Nha nói dối."

"Ta... ta... ta... Chúng ta thật sự... Gia gia không tin, đi... đi... đi hỏi Nhị Mặt Rỗ!"

Đại Tráng một thân dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể thật nhỏ, lớn lên trông thanh tú, cùng tên hắn hoàn toàn không hợp, ngược lại càng giống với một tiểu cô nương.

Đại Tráng nói xong lời, nơm nớp lo sợ trốn đến phía sau Nhị Nha, không dám ngẩng đầu lên nhìn lão đầu.

"Lão tử thật sự nuôi hai con bạch nhãn lang*! Nhặt các ngươi về một phen tỉ mỉ nuôi lớn, là đánh gãy chân các ngươi hay là cắt đầu lưỡi các ngươi? Sáng sớm liền ra ngoài đến tối mới về mà đem hai đồng tiền?!"

Ông lão hùng hùng hổ hổ, đứng dậy một cước đá vào Nhị Nha, lực đạo không lớn nhưng lại đem hai người Nhị Nha cùng nhau lăn trên đất một vòng.

"Nghe kỹ cho lão tử! Ngày mai các ngươi đi khóc cũng được, cầu xin cũng thế, mỗi người nếu không cầm về năm mươi đồng tiền, lão tử liền đánh gãy đù các ngươi, làm cho các ngươi trải qua cảm giác tàn phế!"

"Xui!" Ông lão phun ra ngụm nước bọt, chắp tay sau lưng đi ra cửa, để lại hai đứa bez ở trong sân giương mắt nhìn.

"Nhị Nha, hay là ngày mai chúng ta đừng tiêu tiền nữa?" Đôi mắt ướt sũng của Đại Tráng nhìn chằm chằm Nhị Nha, phối hợp với gương mặt gầy đến lõm vào hai má càng tăng thêm vẻ đáng thương.

Thân thể Nhị Nha so với Đại Tráng còn nhỏ hơn, cả người không có nổi hai lượng thịt.

Tuy ngũ quan không tệ nhưng xanh xao vàng vọt, cộng thêm không biết bao lâu chưa rửa mặt, cả người bẩn thỉu, không cẩn thận sẽ không nhìn ra bộ dáng chân thật.

"Sợ cái gì! Ngươi nói đi, cái bánh bao thịt hôm nay ngon hay không?"

"Ngon... ăn ngon, nhưng là..."

"Nhưng không được! Ngày mai chúng ta còn đi ăn."

Nhị Nha nói xong liền nhanh nhẹn dọn sân, nói là sân, thật ra cũng chỉ là chỗ bị người ta bỏ quên khi phá nhà cỏ mà thôi, thêm cả phía trước là một khối nhỏ cửa đất bùn.

Đại Tráng đi theo phía sau Nhị Nha, tay chân lanh lẹ phụ giúp, hai người phối hợp ăn ý, làm nên việc căn bản không giống với những hài tử năm, sáu tuổi.

Bọn họ thuở bị ông lão thu dưỡng, từ hai, ba tuổi đã bắt đầu, vào ban ngày thì đi ra ngoài ăn xin, buổi tối trở về dọn dẹp sân, cứ như vậy kéo dài đến hiện tại.

Hai người đem bình rượu lão đầu tùy tay ném loạn dọn xong, chồng chất ở một bên, chờ thu đủ liền đem ra ngoài bán lấy tiền, sau đó sẽ đưa cho hắn uống rượu.

Bỗng nhiên phía sau "Rầm" một tiếng thật lớn vang lên, Đại Tráng sợ tới mức làm rơi hai cái bình rượu, bĩu môi muốn khóc.

Nhị Nha một bên đem mảnh nhỏ trên mặt đất nắm trong tay, một bên đem Đại Tráng đang che miệng lôi kéo về phía mình, động tác hiên ngang đứng chắn trước mặt bé trai.

"Đại Tráng, Nhị Nha! Mau tới đây! Có chuyện tốt!"

Nhìn thấy là lão đầu trở về, Nhị Nha mới buông mảnh nhỏ, lôi kéo Đại Tráng đang thút thít hướng ra bên ngoài mà đi.

"Hắc hắc hắc, hai tiểu bạch nhãn lang các ngươi thật có phúc."

Thấy không ai tiếp lời, lão đầu cũng không ngại nói tiếp: "Ta vừa mới ra ngoài, nghe nói trấn trên chúng ta có tiên nhân đến! Sáng mai ở ngoài trấn gặp mặt dưới bóng cây hòe thu đồ đệ! Hai người các ngươi, lăn đi tắm rửa sạch sẽ, ngày mai đến cho tiên nhân xem xem!"

*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.