- Hắn không thể không thành thật.
Nhắc tới đề tài này, tâm tình Doanh Chính thật khoan khoái:
- Hiện tại cho dù là một cung nữ có chút tiểu quyền lợi cũng có thể tranh cãi với hắn.
- Làm sao có thể?
Lý Quý Dương kinh ngạc không thôi.
- Ai bảo hắn lúc trước đối đãi không tốt với cung nhân trong cung của mình đâu!
Doanh Chính nói:
- Trước kia hắn được sủng ái, mỗi lần tâm tình không tốt, không địa phương phát hỏa đều xuống tay với cung nhân bên cạnh mình, đánh chết đánh tàn phế không biết bao nhiêu, hiện giờ hắn mất thế, đừng nói là mẹ hắn Vương Kiều phu nhân, ngay chính bản thân hắn cũng không tốt qua, nhóm cung nhân cũng là mang thù, a nương đem huynh đệ tỷ muội của các cung nhân bị hắn gϊếŧ chết đều phái đi hầu hạ hai mẹ con hắn.
Hiện tại đoàn người có oán báo oán có thù báo thù, trong ngày làm ầm ĩ chướng khí mù mịt, quốc chủ phụ thân từng đi thăm Vương Kiều phu nhân một lần, không biết nhìn thấy gì, dù sao mỉm cười đi vào cung điện, nổi giận đùng đùng đi ra.
Trong cung điện cũng truyền ra kêu rên, từ đó về sau phụ vương rốt cục không nhắc qua Thành Giao cùng Vương Kiều phu nhân.
- Xứng đáng!
Lúc trước cho người đuổi gϊếŧ mẹ con Doanh Chính, chỉ sợ bọn họ cũng không nghĩ tới hậu quả hôm nay đi?
Hai người nhắc tới cũng hả giận vô cùng, lại nhắc nhở công khóa của mình, hiện giờ Lý Quý Dương cũng đã thanh niên, trong ngày thường đi học cũng không giống như những đứa bé kia, nhưng khi Doanh Chính tới học thì đi theo nghe một chút, phần nhiều thời gian là nghe không hiểu.
Hơn nữa hiện giờ bọn nhỏ học còn thật sự hơn hắn, hắn chỉ cần biết chữ tiểu Triện là đủ rồi.
Trong ngày thường đều do chính hắn tự đọc sách, sau đó dùng giấy bút đem trong sách ghi chép lại, thay đổi thành chữ giản thể, tuy hắn học khảo cổ nhưng viết chữ ghi chép theo thói quen đều dùng chữ giản thể.
Lý Quý Dương cũng rất muốn tâm sự với Doanh Chính, hỏi thăm hôm trước Doanh Chính phạm quật cái gì, nhưng xem lại mấy ngày nay hình như đã hết tức giận, vì thế cũng không nhắc lại.
Thời tiết lạnh dần, làm ra viên thuốc được khen ngợi, Thái Trạch càng thêm hãm sâu vào trong dược lý, trong ngày ra cửa hái thuốc ở nhà thì luyện đan, cả người đều hãm đi vào.
Dương Phi Anh nói với Lý Quý Dương mình đi tìm Lữ Bất Vi, nói chuyện viên thuốc, cũng nói những gì trải qua, Lý Quý Dương đều hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn nghĩ ít nhất trước năm mới Lữ Bất Vi sẽ không tới nhà, bởi vì hiện tại bề bộn nhiều việc.
Kết quả Lữ Bất Vi đột nhiên đến nhà!
Hắn nói rõ là muốn gặp Lý Quý Dương!
- Không biết tướng bang làm sao tới đây?
Hôm nay thân phận của Lý Quý Dương còn cao hơn Lữ Bất Vi, bởi vì hắn là Tần An quân, Lữ Bất Vi mới là Văn Tín hầu. Nhưng Lữ Bất Vi là tướng bang, mà hắn chỉ là một Lang Trung lệnh không có thực quyền.
Hai người nếu thật sự so sánh, tám lạng nửa cân.
Đương nhiên Lý Quý Dương là tám lạng, dù sao vẫn là nghĩa tử của quốc chủ, còn là ân nhân cứu mạng của Triệu Cơ phu nhân cùng đại công tử.
Tuy Lữ Bất Vi cũng là ân nhân của quốc chủ, nhưng Lữ Bất Vi lại tồn tại tâm tư tính kế.
Ở trong mắt Trang Tương Vương, sức nặng của hai người không biết là ai trọng yếu hơn ai!
- Tần An quân thật sự có kế sách hay!
Lữ Bất Vi bới móc nói.
- Chỉ giáo cho?
Lý Quý Dương không hiểu ra sao.
- Lần đầu tiên hiến thuốc biết thả ra tiếng gió, hiện giờ không cần thì đem người giấu diếm quá chặt chẽ!
Lữ Bất Vi kỳ quái:
- Quả nhiên kế sách hay!
Ý là chỉ trích Lý Quý Dương tá ma gϊếŧ lừa!
- Lời này của tướng bang sai rồi!
Lý Quý Dương cũng không e ngại hắn:
- Ngài ở trong Tần An quân phủ của ta, cũng không phải là không có hiểu biết.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lữ Bất Vi liền xấu hổ.
Dương Phi Anh đích thật là người của hắn cắm vào.
- Trước đó vài ngày Dương tiên sinh liên tục ra cửa, chẳng lẽ không phải là đi bái phỏng ngài sao?
Lý Quý Dương bới móc ngược lại:
- Ngài đừng nói là hắn đi chỗ ngài xem ca múa a!
Thần sắc Lữ Bất Vi càng thêm xấu hổ.
Bởi vì hắn đang nhớ lại Dương Phi Anh đích xác đã tới nhiều lần, nhưng khi đó hắn đều đang bận rộn đâu!
Hơn nữa sau khi về phủ cũng đã muộn, hắn cũng không thể phái người đi mời đến a!
Cho nên đích xác là không có cơ hội gặp mặt Dương Phi Anh, cũng không có cơ hội nghe hắn thuật lại sự tình gì.
- Hắn tìm bản tướng, nhưng bản tướng đều vội, không gặp mặt.
Lữ Bất Vi nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Dương Phi Anh là ai?
Trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ.
- Cho nên ngài tới chất vấn ta?
Lý Quý Dương mất hứng nói:
- Ngài lấy danh nghĩa gì tới chất vấn ta đây? Ngài là Văn Tín hầu, ta cũng là Tần An quân!
Lý Quý Dương dùng thân phận áp Lữ Bất Vi.
Lữ Bất Vi cũng hiểu được mình xúc động, nhưng hắn sẽ không thừa nhận sai lầm:
- Bản tướng chỉ là đến xem Tần An quân, muốn nói cho ngươi, mọi người hòa khí mới có thể phát tài.
- Bản quân không buôn bán.
Lý Quý Dương nói chuyện nghẹn chết người.
- Ngươi có ưu đãi không biết phân cho người khác, sau này làm sao sống yên trong triều? Ưu đãi ngươi chiếm hơn phân nửa, non nửa phân đi ra, còn có thể giao bằng hữu cho mình, mọi người cùng nhau ủng hộ không phải là rất tốt?
Lữ Bất Vi oán giận nói:
- Hiện giờ ngươi nuốt ưu đãi một mình, không biết ở trong lòng người khác nghĩ ngươi như thế nào đâu!
- Ai nói ta nuốt một mình?
Lý Quý Dương giễu cợt:
- Cương Thành quân theo ta cùng nhau nghiên cứu ra đồ vật đâu.
- Thái Trạch?
Lữ Bất Vi chẳng thèm nhìn tới:
- Hắn có thể làm cái gì?
Một phế vật bị liên lụy mà thôi, Lữ Bất Vi khinh thường nhất là người như vậy.
- Viên thuốc là hắn làm.
Lý Quý Dương hiểu được rồi, Lữ Bất Vi là tới oán giận cùng cảnh cáo, lần sau tiếp tục có chuyện tốt gì không thể quên hắn, thế nhưng mình cũng không phải là quên hắn, mà là chính bản thân hắn bỏ lỡ mà thôi.
Biện pháp này của Dương Phi Anh không sai!
- Vậy cũng không thể ưu đãi đều cho một mình hắn chiếm a!
Lữ Bất Vi không phục.
- Hay là như vậy, dù sao ngài cũng không thiếu tiền, không bằng thu thập một ít dược liệu thế nào?
Lý Quý Dương đề nghị:
- Hiện giờ dược liệu đều do ta cung ứng, ngài xem hay là ngài cũng cung ứng một chút?
- Đều là dược tài gì?
Lữ Bất Vi đúng là có tiền.
- Rất đơn giản.
Lý Quý Dương đặc biệt chợt cây kinh giới cùng phòng phong đi ra, hai thứ này là dược liệu chủ yếu cần dùng, lượng dùng lớn, khắp nơi đều có.
- Ngài chọn hai thứ này, một thứ khắp nơi đều có, không ngại thu thập. Thứ hai ngài thu mua dược liệu, cũng cấp cho bình dân cơ hội lời ít tiền, nhi đồng nhà ai mà không lên núi thả dê bò, đều có thể hái chút dược liệu trở về, bán trợ cấp gia dụng.
Sau khi Lữ Bất Vi nghe xong cảm thấy được không sai, lúc đến thì tức giận, lúc trở về thì vui tươi hớn hở.
Chờ hắn đi rồi Lý Quý Dương chạy đi tìm Dương Phi Anh:
- Cũng là ngươi biết tính tình của Lữ Bất Vi!
- Hắn không chiếm được tiện nghi, không lao được ưu đãi là không thể nào cam tâm, thay vì để cho hắn hận thù, chi bằng cho hắn một cơ hội.
Dương Phi Anh cười nhạt nói:
- Con người của hắn a!
Lý Quý Dương cũng cười:
- Có sự tình gì cứ việc tìm ta!