Chương 190

- Phụ vương là người nắm giữ đại cục trong tay, chỉ một chút chi nhánh nhỏ nhặt cần gì phải hao phí tâm lực.

Doanh Chính ở bên cạnh thản nhiên nói:

- Nếu đều làm vậy phụ vương ngài cũng sẽ bận rộn không chịu nổi a!

- Tiểu tử này!

Trang Tương Vương chỉ vào hắn cười:

- Thật giống lúc quả nhân còn trẻ tuổi!

Doanh Chính cười hắc hắc, cũng có chút ý tứ như phá hư.

- Ngài nói cái gì đó!

Lúc này Triệu Cơ bưng canh đi tới, nghe được lời này liền sẵng giọng:

- Con trai của ngài không giống ngài, còn có thể giống người khác?

- Quả nhân nói bậy, ái cơ ngàn vạn lần đừng nóng giận a!

Trang Tương Vương cũng không ngại Triệu Cơ tự tiện đi vào nơi này, bởi vì giờ này là lúc Triệu Cơ thường bưng thuốc bổ tới cho hắn.

- A nương!

Doanh Chính hô một tiếng, nhìn thấy trong tay nàng bưng canh, biết là a nương đích thân mang thuốc bổ tới cho quốc chủ phụ thân.

Trang Tương Vương thật hưởng thụ Triệu Cơ chiếu cố cho mình.

Doanh Chính không xuất cung, Triệu Cơ cho Cao chiêm sự đi tặng mười bộ áo mùa hè cho Lý Quý Dương cùng tiểu Lý Tín, bởi vì sắp tới tháng năm, thời tiết đã bắt đầu nóng lên.

Đợi thêm hai tháng, mùa hè cũng đã tới.

Cao chiêm sự truyền lời cho Lý Quý Dương, đại công tử nói sự tình tiến triển thuận lợi.

Lý Quý Dương liền nở nụ cười.

Sau khi Dương Phi Anh hay biết, dùng danh nghĩa đi mời người quen uống rượu đi Văn Tín hầu phủ một chuyến, ngày hôm sau lúc lâm triều tâm tình Lữ Bất Vi cũng tốt lắm.

Mùa hè ánh nắng chói chang, Lý Quý Dương cũng không cảm thấy quá nóng, dù sao hoàn cảnh tốt, không khí trong lành, nhiều nhất tháng bảy dùng chút khối băng là được.

Chức vị Tần An quân của hắn dần dần đứng vững trong Hàm Dương thành, quan hệ với Cương Thành quân càng ăn ý, hai người thậm chí còn nghiên cứu ra phương thuốc trị liệu cảm mạo!

- Vật này thật sự dùng tốt sao?

Cương Thành quân Thái Trạch vuốt dược liệu không thể tin được.

- Trị liệu gió nhiệt hẳn là còn có thể.

Lý Quý Dương không cảm giác mình nhớ lầm, bởi vì đồ vật này chỉ có một vị thuốc, chính là rễ bản lam.

Đồ chơi này toàn thân đều là thuốc, lá cây kêu đại thanh diệp, rễ thì gọi là rễ bản lam, sau khi thu thập hong khô thì cất kỹ, lúc gặp gió nhiệt cảm mạo ngao thành nước uống, một ngày ba lần, bình thường ba ngày thì đủ rồi, nghiêm trọng thì bảy ngày.

Hơn nữa đồ chơi này còn có thể dự phòng gió nhiệt cảm mạo, hiệu quả dự phòng còn tốt hơn hiệu quả trị liệu.

- Vậy sao? Cũng chưa từng dùng trị liệu qua.

Thái Trạch không quá khẳng định, chuyện này hắn cũng là lần đầu làm.

Lý Quý Dương lại có thể xác định, ở hiện đại bọn họ dùng đều là rễ bản lam nhân công gieo trồng, hiện giờ dùng là dược liệu hoang dại tinh khiết, hiệu quả khẳng định không sai.

- Tìm người bị cảm lạnh thử một lần là được thôi? Chẳng qua tìm nhiều người một chút? Tìm người già yếu hay là nữ nhân nhi đồng là được.

Lý Quý Dương biết dược liệu này là đông y tinh khiết, đối với cơ thể người không thương tổn, chỉ cần là gió nhiệt cảm mạo đều có thể trị liệu.

- Vậy cũng tốt.

Thái Trạch tán thành.

Làm sao tìm được người đây?

Đơn giản, Lý Quý Dương gọi Lý Phúc đi tìm, người trong nhà không ít, sẽ có thể tìm được, tìm không được thì đi bên ngoài tìm.

Không phải cho hắn tùy ý tìm người, là có yêu cầu: Bệnh trạng biểu hiện bị nóng, còn ra gió lạnh, đầu trướng đau, có mồ hôi, cổ họng sưng đỏ đau đớn, ho khan, đàm dính hoặc vàng, nghẹt mũi còn chảy nước vàng, khát nước, đầu lưỡi đỏ.

Lý Phúc nghe xong đều choáng váng:

- Công tử, ngài đây là tìm người hay là tìm việc a?

Lý Quý Dương nói:

- Tìm việc thôi.

Lý Phúc tìm trong nhà một phen, nhưng bởi vì Lý Quý Dương nuôi dưỡng người trong nhà rất tốt nên ai cũng thân thể khỏe mạnh, ngẫm lại cũng phải, những người này ngày thường cũng được ăn sản phẩm trong không gian, vì thế khỏe mạnh hơn người bên ngoài rất nhiều. Cho nên hắn phải đi nhiều địa phương bên ngoài cũng tìm được không ít, có tiểu hài nhi cũng có người già.

Cho họ tiền, tập thể mời tới Tần An quân phủ.

Làm gì chứ?

Thí nghiệm thuốc!

Điểm này có người bẩm báo cho Trang Tương Vương.

- Nếu là dược liệu dùng trị bệnh, lại có người tự nguyện nhận thí nghiệm thuốc, như vậy tùy hắn làm đi.

Trang Tương Vương bị nắng nóng không chịu nổi, Lý Quý Dương đưa tới không ít khối băng, nhưng Triệu Cơ sợ hắn cảm lạnh nên không dám cho hắn dùng nhiều, mỗi ngày đều số lượng đưa lên, còn không dám để hắn chịu nóng, thật nhiều hoa quả đều dùng nước giếng ướp lạnh mới cho hắn ăn, dùng hạ nhiệt độ, ngay cả cơm canh cũng chỉ là ấm mà không phải nóng.

Vì thế việc thí nghiệm thuốc cứ như vậy cho qua.

Lý Quý Dương ở nhà thực nghiệm hiệu quả tốt lắm, những người này đều là người nhà nghèo khổ, kết quả làm việc nhà nông bị bệnh, may mắn thuốc của Lý Quý Dương dùng rất tốt, uống ba ngày người trẻ tuổi cũng khỏe lại, người già dùng năm ngày thì khỏi hẳn, người cuối cùng yếu nhất cũng đợi tới bảy ngày thì đã lành lại.

Hiệu quả thập phần không sai, Lý Quý Dương đề nghị:

- Không bằng tiến hiến cho quốc chủ? Phương thuốc này cũng không phức tạp.

- Quốc chủ hắn..

Thái Trạch không có hảo cảm với Trang Tương Vương, hơn nữa hắn đối với vương quyền có sáu phần sợ hãi cùng bốn phần chán ghét.

- Mặc kệ quốc chủ như thế nào, chúng ta làm là vì tạo phúc cho thiên hạ.

Lý Quý Dương biết tâm kết của hắn, cho nên chỉ nhắc tới dân chúng bình dân:

- Làm cho mọi người lúc bị gió nhiệt biết làm sao trị liệu bệnh này, làm cho người ta không bị đau khổ, thậm chí là tử vong.

- Tạo phúc thiên hạ..

Thái Trạch vẫn do dự, hắn sợ thanh danh của mình quá mức, hiện giờ vị quốc chủ này cũng không phải người có lòng dạ rộng lớn.

- Đây cũng là chuyện tốt lập công đức đó thôi!

Lý Quý Dương bèn kéo tới phúc lợi Đạo giáo, khẳng định là thích giọng điệu này.

Chờ Thái Trạch gật đầu đồng ý sau đó cáo từ, Cam Lỗi đi ra, Lý Quý Dương cười hắc hắc.

- Ngươi nha ngươi nha!

Cam Lỗi chỉ vào Lý Quý Dương:

- Sau này cũng không dám nghe ngươi nói chuyện.

Lý Quý Dương ngượng ngùng:

- Tóm lại là chuyện tốt mà, hắn lại sợ này sợ kia, cần gì chứ! Quốc chủ cũng là người, Tần quốc là trách nhiệm của hắn.