Chương 4: Bắt chước để làm cô cười

Mộc Hy xiên miếng táo cắn một miếng, nằm rạp trên bàn nhìn anh gấp quần áo. Người này đúng là rất sạch sẽ và ngăn nắp.

“Anh có nhớ tên mình không, chúng ta cũng cần biết tên nhau để giao tiếp dễ hơn.”

Tần Mặc dừng lại động tác gấp áo, nghiền ngẫm, phân vân đắn đo viết ra một chữ: “Mặc.”

Cô mở tròn đôi mắt, khá ngạc nhiên là anh vẫn mang máng nhớ được tên mình, nhưng lại không nhớ họ.

“Vậy tôi gọi anh là A Mặc nhé.”

Tần Mặc gật đầu, cười với cô, anh chỉ chỉ vào cô.

“Tôi là Bạch Tiểu Hy, mọi người thường gọi tôi là Hy Hy. Tôi mới 21 tuổi thôi, vẫn đang đi học.”

Cô hào hứng giới thiệu bản thân. Sau đó lại tò mò: “Trông anh cũng không ít tuổi, tại sao lại bi thảm như này.”

Một miếng táo đã nằm gọn trong bụng, cô trưng ra bộ dạng hiền triết, nghiên cứu sinh vật trước mắt. Anh nhìn cô xong lại ngẩn ra suy nghĩ, một lát lại lắc đầu ỉu xìu.

“Anh không thể nói sao?”

Tần Mặc há miệng muốn nói nhưng đến họng lại chỉ có các âm không tròn, nghe không hiểu là nói gì.

Cô vươn tay đặt lên đầu anh xoa xoa, Tần Mặc nhắm mắt hưởng thụ, anh rất thích được cô xoa đầu thế này.

Tối nay Tiểu Hy có ca làm thêm ở khách sạn. Công việc cũng không có gì nặng nhọc, cô làm dọn dẹp phòng vào các buổi tối cách ngày. Quản lý Tô biết hoàn cảnh lại quý mến thái độ nhiệt tình, vui vẻ của cô nên thường ưu ái lịch làm và sẽ thưởng cho cô khi được khách phản hồi tốt.

Cơ bản đi làm khách sạn và chăm chỉ gửi bản thảo, chắt bóp chi tiêu một chút, Tiểu Hy cũng không quá nặng nề vấn đề tiền bạc. Thậm chí bây giờ phải bao nuôi thêm Tần Mặc cũng gọi là miễn cưỡng đủ ăn.

Tần Mặc trong lúc Tiểu Hy đi làm thì lật mở đống bài tập của cô. 5 bài thì làm sai cả 4, 1 bài chưa làm. Anh cũng không rõ sao mình lại biết và nhớ những thứ này nhưng theo bản năng, anh liền nhíu mày lấy bút chỉnh sửa những con số trên vở cho cô. Làm xong mới thoả mãn, chân mày dãn ra, gấp vở lại đặt vào balo.

Một tấm ảnh trong balo rớt ra, Tần Mặc cẩn thận nhặt lên nhìn. Cô nhóc mặc váy hồng công chúa tầm 3 tuổi, tay ôm bó hoa thật lớn, cười lộ cả hàm răng sún. Bên cạnh có vẻ như là ba mẹ cô, cũng đang dịu dàng thơm lên má cô bé. Gia đình hạnh phúc như vậy mà bây giờ lại chỉ thấy một mình cô cô độc.

Mộc Hy trở về mang theo bịch khoai lang nướng. Mùi thơm hấp dẫn thu hút Tần Mặc, ánh mắt từ lúc cô bước vào chỉ nhìn chằm chằm vào bịch giấy bọc khoai lang nướng.

“A Mặc 1 củ, Hy Hy 1 củ.” Tiểu Hy phân phát. Cô thổi phù phù, nóng tới xuýt xoa vừa bốc vỏ vừa nhấm nháp.

Tần Mặc nhìn củ khoai đen đen bụi than, tính sạch sẽ trỗi dậy, vẻ mặt ghét bỏ chê bai. Bạch Tiểu Hy lườm anh, nhân lúc anh mở miệng liền nhét một miếng khoai vào.

Tần Mặc giãy nảy muốn nhè ra nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của cô, anh liền ngậm miệng ngâm.

“Nhai đi, đừng có lãng phí.”

Tần Mặc đành ấm ức nhai nuốt. Nhưng vị của nó cũng thật ngon, ngọt ngào vương chút mùi khói, hương vị thật lạ lẫm. Anh nhìn củ khoai của mình, nuốt nước miếng.

Tần Mặc chạy vội vào bếp, lấy găng tay nilon, cẩn thận bóc vỏ, chỗ nào bám bụi than là véo một miếng bỏ đi mới hài lòng. Củ khoai bị anh bỏ tới gần 1 nửa, Bạch Tiểu Hy nhìn tới bất lực.

Cô thở dài, vẫy vẫy Tần Mặc vào bếp. Anh cầm miếng khoai lẽo đẽo chạy theo sau.

“A Mặc, tôi đã dán nhãn các gia vị rồi nha. Đây là muối, đây là đường, đây là hạt tiêu,…”

Tiểu Hy đã tỉ mỉ dán và ghi tên lên từng lọ, còn ân cần dặn dò anh. Tần Mặc cảm nhận được sự quan tâm, trái tim chợt rung động. Ánh mắt anh gắn chặt theo từng biểu cảm của cô. Bất chợt anh cúi xuống thơm lên má cô, anh cũng không biết nữa, chỉ là anh rất muốn làm vậy.

Một bên má chợt ấm nóng, ươn ướt, Tiểu Hy khựng lại. Tim nhảy loạn trong l*иg ngực không kiểm soát.

“BỘP.” Tiểu Hy mạnh tay đập đầu Tần Mặc. Anh bị đau, rời khỏi má cô, ôm đầu mếu máo.

“Anh…anh…làm cái trò gì vậy chứ?”

Tần Mặc ấm ức, mắt đã long lanh nước, xoa xoa cái đầu bị cô đập không thương tiếc. Anh chìa tấm ảnh cô bé được ba mẹ thơm lên má ra, thanh minh.

Tiểu Hy giật lại tấm hình, nhìn cái vẻ uất ức vì bị đánh oan của anh.

“Anh không nói sao tôi biết anh nghĩ gì?” Đưa tấm ảnh cho cô làm gì, không nói sao cô hiểu.

Anh chỉ người đàn ông thơm cô, rồi chỉ tới khoé miệng mỉm cười của cô. Anh bắt chước theo tấm ảnh để muốn thấy cô cười rạng rỡ như vậy sao?

Tiểu Hy bỗng thấy ấm áp trong lòng, thì ra cũng có người quan tâm cô vui hay buồn. Cô không nỡ trách móc, vội quay người chạy lên giường, che dấu gương mặt đã đỏ bừng.

Tần Mặc bị đánh mà buồn tủi cố nuốt hết củ khoai, oan ức nằm co ro trên ghế.

Thấy xung quanh đã yên lặng trở lại, cô mới lò dò ra bàn làm bài tập. Bài đã làm và làm dở đều có nét bút sửa và làm hộ. Tiểu Hy kinh ngạc, nhìn tới Tần Mặc. Anh vẫn giữ vẻ mặt oan ức, mở mắt đáng thương nhìn cô, im lặng không nhúc nhích.

Cô ho khan khó xử một chút, cảm giác giống như bắt nạt trẻ con vậy. “Xin lỗi, anh có đau không?” Cô lí nhí nhận lỗi.

Tần Mặc nghe xong mắt lại thêm lóng lánh nước, anh quệt nhẹ mắt, sụt sùi. Tiểu Hy ngỡ ngàng, tự trách bản thân, đưa tay xoa đầu anh an ủi. Anh nhắm mắt lại để cô xoa đầu mình thêm thoải mái.

“Mai tôi đưa anh đi ăn bánh mà tôi thích nhất.”

Tần Mặc hai mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa.

“Anh làm bài giúp tôi sao?” Tiểu Hy giơ vở tới trước mắt anh. Anh nhìn nhìn rồi rón rén gật đầu.

Tiểu Hy lia ánh mắt sắc tới khiến Tần Mặc có chút sợ, nổi da gà. Anh quay người úp mặt vào ghế. Tiểu Hy không cho anh trốn kéo lại, bắt anh đối diện mình.

Tần Mặc chuẩn bị tinh thần bị cô mắng vì đã tự ý sửa chữa thì cô nhóc hai mắt sáng ngời xán lại gần anh ngưỡng mộ: “A Mặc anh giỏi quá đi mất! Anh đúng là thần thánh mà.”

Cô vừa ngắm nghía vở bài tập vừa cảm thán về sự thông minh của anh. Tần Mặc ngơ ngác, anh thấy nó rất đơn giản, tuy không hiểu sao nhìn lướt qua thôi đã thấy quen thuộc, nhưng khi đặt bút xuống thì từng lời giải đều theo bản năng viết ra.

Cô nhóc sung sướиɠ vì đã giải quyết xong bài tập, không ngừng nhìn anh với ánh mắt sùng bái. Tần Mặc bị nhìn tới thẹn thùng, bắt đầu hối hận.

“CỘC. CỘC.”

Tiếng gõ cửa vang lên khiến hai người ngẩn ra.

Tần Mặc chắn trước cô, Tiểu Hy bám chặt vào áo anh, giấu cả người sau lưng anh. Tối thế này còn ai cứ gõ cửa liên hồi như thế chứ.

Anh nắm lấy bàn tay đang run run của cô trên áo mình, vỗ vỗ trấn an. Tay khác đặt trên tay nắm cửa mở ra.

Chưa kịp nhìn rõ xem là ai thì một tràng tiếng chửi đã vang lên: “Đồ sao chổi, mày định bơ tao đúng không. Mày là đồ vô ơn.”

Đang mắng sung sức thì bà ta khựng lại khi thấy anh. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng lấp ló của cô sau lưng anh, bà ta lại tiếp tục: “À, mày còn nuôi cả trai à. Mày giỏi lắm, đồ đê tiện.”

Tần Mặc nghe mắng mà cũng choáng cả đầu, vội bịt tai Tiểu Hy lại. Chắn không cho bà già xấu xa kia nhìn tới cô. Ánh mắt bẩn thỉu ấy không thể để chạm vào Tiểu Hy được.

“Chàng trai gì à, đừng có để đồ sao chổi kia lừa. Nó chỉ…”

Không để cho bà ta nói hết thì Tần Mặc đã đẩy lùi bà ta ra rồi đóng chặt cửa lại. Bà ta đã đến tận đây sao có thể về tay không, vội đẩy ngược lại hùng hổ xông vào, lớn tiếng: “Mày bảo trả tao tiền nuôi mày mà, đâu, đưa đây.”

Tiểu Hy lặng lẽ quay lại đầu giường cầm ra một chiếc phong bì trắng đưa cho bà ta. Bà ta vừa chửi vừa cầm tiền, mở ra đếm còn mỉa mai: “Có tí thế thôi à, đúng là vô ơn.”

Dù mắng thậm tệ là thế nhưng nhận được tiền thì bà tà cũng ngoảnh mông rời đi, không quên quay lại nhìn người đàn ông đẹp trai kia và cảm thán.

Tần Mặc che chắn lại Tiểu Hy, để lộ ra tia sắc lạnh làm Bạch Sính run rẩy, e sợ đi vội.