- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tần Tổng Mất Trí Chứ Không Mất Nết
- Chương 20: Anh chắc coi tôi là gái bán hoa nhỉ?
Tần Tổng Mất Trí Chứ Không Mất Nết
Chương 20: Anh chắc coi tôi là gái bán hoa nhỉ?
Tần Mặc ăn một lần lại sinh ra ham muốn tiếp tục mối quan hệ thể xác này. Có thể anh không tin những câu chuyện hoang đường cô kể, anh cũng ghét bị người khác lợi dụng mình, ngờ ngợ không biết xảy ra những chuyện gì trong thời gian anh mất trí.
Nhưng thân thể anh rất thành thật, cứ nghĩ tới cô sẽ lập tức phản ứng, căng trướng không xoa dịu được. Không nhịn được thôi thúc mãnh liệt, anh sẽ ghé qua nhà Tiểu Hy lúc nửa đêm.
Cánh cửa cũ kỹ vừa mở là màn hôn như vũ bão sẽ đổ ập lên người Tiểu Hy. Anh sẽ không nhẹ nhàng mà đè cô lên tường, giải phóng ham muốn và cảm xúc thèm khát.
Anh sẽ tìm tới môi cô, trượt dài trên cổ, rồi xuống ngực. Nhiều khi anh sẽ không có màn dạo đầu mà trực tiếp tiến thẳng vào bên trong cô mặc cho cô có kháng nghị.
Cô nhóc dưới sự xâm chiếm của anh, sẽ mắng anh là đồ khốn, đồ đồϊ ҍạϊ . Mỗi lần như vậy, anh sẽ không ngần ngại mà thúc thật sâu vào trừng phạt. Tiểu Hy rưng rưng mà ngoan ngoãn im lặng.
Cô im lặng anh sẽ thấy thiếu, tiếp tục bóp hai má của cô rồi nhắc cô kêu lên. Tiểu Hy phản kháng không lần nào hiệu quả, Tần Mặc đổi phương thức sang nhẹ nhàng rong duổi, khıêυ khí©h tất cả các điểm nhạy cảm của cô.
Tiểu Hy thu giáp đầu hàng lại phối hợp với anh phát ra tiếng rên khe khẽ xấu hổ.
"Anh chắc coi tôi là gái bán hoa nhỉ?" Một trận vật lộn trên giường nhiều tiếng đồng hồ, rốt cuộc Tiểu Hy cũng không chịu thêm được nữa mà cất tiếng.
Tiểu Hy mệt mỏi quay lưng lại, để cho anh một tấm lưng lạnh lẽo. Tần Mặc gối tay trên đầu, hơi bối rối trước câu hỏi của cô. Anh cũng chỉ đến đây theo cảm xúc, anh muốn cô thì sẽ không tự chủ mà đổi hướng đến dãy trọ tồi tàn này.
Anh sẽ dẫm chân lên nền đất đầy cát, bậc thang cũ kỹ gớm ghiếc chỉ với một ý nghĩ đi hết bậc này sẽ được thấy một thứ có thể xoa dịu sự thiếu thốn, khó chịu vô hình trong lòng.
Tần Mặc theo phái hành động, cái gì khó quá sẽ dùng hành động. Anh xoay người cô lại, tìm lấy đôi môi của cô mà ma sát. Tiểu Hy phản kháng, nhưng sức lực chỉ như gãi ngứa càng làm Tần Mặc thêm hừng hực mà bắt đầu hiệp tiếp theo.
"Tôi cho em tiền, vừa được sung sướиɠ và có tiền tiêu không cần suy nghĩ nhiều".
Lời nói như con dao cứa cắt vào trái tim non nớt của Tiểu Hy. Thấy chưa, cô cũng như một món đồ chơi không hơn không kém, không cần để ý tới cảm nhận của cô thế nào.
Tiểu Hy im lặng, rã rời nằm im bất động mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Bàn tay thô ráp vuốt ve eo cô, mặt anh vùi sâu vào hõm cổ cô. Nhưng dù cho anh trêu thế nào cô vẫn không phản ứng lại.
Tần Mặc trêu chọc mãi mà không khiến cô mềm nhũn trong lòng mới nhíu mày ngước nhìn, phát hiện hai hàng nước mắt chảy dài.
Tần Mặc mất hứng, cô cứ yên lặng thế này lại khiến lòng anh âm ỉ, một chút hứng thú dong ruổi một màn sung sướиɠ cũng không có.
"Em muốn bao nhiêu tiền? Tôi đều cho em, em nín khóc đi."
Tiểu Hy ngoảnh mặt đi, thì ra một chút tình cảm cũng không có, cái tồn tại giữa hai người chỉ có tiền.
"Từ giờ chú đừng tới đây nữa." Tiểu Hy đẩy anh ra, với chiếc áo phông rộng thùng thình của mình mặc vào. Tần Mặc với lấy tay cô kéo ngược về trong lòng, anh ghì cô thật chặt, tâm tình phức tạp, bức bối.
"Em muốn bao nhiêu? Chỉ cần để tôi tới đây." Tần Mặc không thích ngủ ở nhà, dù ở đây có tồi tàn thì nó vẫn có mị lực làm anh yên giấc. Nếu cô cần tiền, thì thứ anh không thiếu chính là tiền, muốn bao nhiêu cũng được.
Tiểu Hy ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi cái ôm này,
"Có số tiền kia của anh tôi sống đủ rồi, anh hết giá trị để tôi lợi dụng rồi." Cô thẳng thắn đối diện với mắt anh, lạnh lùng nói ra những lời cay đắng
"Tôi chán quan hệ với một ông chú rồi."
Tần Mặc cười lạnh, nhìn vào sự lãnh tuyệt, chán ghét anh của cô. Tần Mặc cũng khôi phục dáng vẻ lãnh khốc, âm trầm, 5 ngón tay bao quanh chiếc cổ mảnh khảnh.
"Ưʍ..ưʍ..." Tần Mặc khép tay, siết lấy cổ cô, Tiểu Hy khó thở, đấm lên người anh. Đôi mắt nhắm chặt, không ngừng ho khan, không thở được, Tiểu Hy đuối sức thất sắc mà lả ra.
Anh buông cô ra, lạnh nhạt nhìn cô không ngừng ho khan, co ro trên giường. Quay người mặc lại sơ mi và quần tây đen, anh móc ví ném cho cô một cọc tiền.
Tâm cao khí ngạo như Tần Mặc, bị một cô nhóc khinh thường như vậy làm sao có thể chịu nổi. Anh vơ lấy chiếc áo khoác rồi rời đi.
Tiểu Hy nằm vật ra trên giường, anh đi rồi, mối quan hệ không đến đâu với đâu này cũng nên kết thúc.
Chỉ là Tiểu Hy sẽ không ngờ lời nói đêm nay của cô thật sự khiến anh thật sự tức giận. Để trong đầu Tần Mặc nảy sinh suy nghĩ cô lợi dụng anh rồi tư tình với trai trẻ như sở thích mà miệng cô nói.
Trong đêm đó, Tần Mặc hạ bút ký cho phép triển khai kế hoạch quy hoạch khu cô sống thành dự án mới của Tần thị.
Nhìn đống hoang tàn đổ nát trước mắt, Tiểu Hy mới triệt để thấu hiểu sự tuyệt tình của Tần Mặc, cũng để cô hoàn toàn buông bỏ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tần Tổng Mất Trí Chứ Không Mất Nết
- Chương 20: Anh chắc coi tôi là gái bán hoa nhỉ?