Tàn Tồn

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ta đã yêu ngươi nhưng sợ không giám nói ra sợ nói ra Ta sẽ lập tức chết đi Nhưng càng sợ hơn sau khi ta đi như vậy Sẽ không còn ai yêu ngươi giống như ta đã từng Ngay từ đầu ‘ Ta yêu Ngươi ’ không chỉ …
Xem Thêm

Chương 31
Từ xưa có câu nói sắc bất mê nhân nhân tự mê.

Ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ hé mở, chiếu vào hai thân thể loả lồ quấn lấy nhau triền miên.

“Ân, chặt quá, ngươi thả lỏng một chút.”

Tóc dài rơi lả tả trên giường, gương mặt yêu mị không phân rõ là nam hay nữ, nhưng từ tiếng rêи ɾỉ mềm yếu phát ra ngoài, người này có lẽ là nam không giống nam, nữ không giống nữ.

“Ân…Ta muốn…Muốn ra…” Bạch sắc dịch thể từ hạ thể nam nhân bắn ra, nam nhân giúp hắn giải quyết yêu cầu buông ra một khối dài vẫn nắm từ nãy, lấy tay dính vào dịch thể mà người ở dưới thân vừa mới bắn ra, đem dịch thể quét lên chỗ đó của nam nhân.

“Ân…” Người ở phía dưới mềm mại rêи ɾỉ, tay bám vào vai nam nhân kia.

Nam nhân dường như nhẫn nhịn đến có chút khó khăn, vật cự đại của hắn để ở dưới thân người kia không được tiến vào, một ngón tay dài rồi đến ngón khác nhẹ nhàng hướng vào bên trong, cuối cùng để vào ba ngón thì trên trán hắn đã đầy mồ hôi, mồ hôi như hạt đậu lớn rơi xuống bụng dưới của người kia, có thể làm cho hắn một trận run rẩy.

Nam nhân rút ra ba ngón tay, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho màn giường tuỳ gió đêm thổi bay, nam nhân ở mặt trên giơ lên hai chân của người ở dưới đồng thời đem hai chân quấn ở lưng mình, làm cho nam nhân ở dưới có thể ôm lấy thắt lưng của hắn, vật cự đại của hắn chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể của người kia.

“Đau quá, ngươi mẹ nó nhẹ một chút…”

Người bị tiến nhập trong thời gian như vậy lại toát ra một câu thô tục, nam nhân đang tiến nhập than nhẹ một tiếng, “Đừng kích động, rất nhanh là tốt rồi, rất nhanh là tốt rồi…”

Nam nhân thành công tiến nhập vào trong cơ thể của người ở dưới, tuỳ ý cho người kia đem hai chân dài nhỏ mê người quấn lấy eo của mình, dứt khoát ôm lấy hắn, người bên dưới cảm giác được người kia, hai tay ôm lấy cổ của nam nhân.

Nâng cái mông yêu kiều của người bên dưới, nam nhân bắt đầu di chuyển nhịp nhàng vào bên trong.

“Ân, ân, nhanh một chút, nhanh lên một chút, nhanh nữa…”

Người bên dưới ôm cổ của nam nhân đầu hơi ngẩng về phía sau, trong miệng tràn ngập vui sướиɠ phát ra ngoài, ngón tay dài nhỏ ở sau cổ nam nhân để lại vết móng tay nhợt nhạt.

“Ân.”

Nam nhân bên dưới kí©h thí©ɧ tốc độ ra vào nhanh hơn.

Bên trong là một mảnh xuân sắc, cảnh xuân vô biên không chỉ có bị ánh trăng bắt gặp, càng bị một tiểu hài tử mới lớn trông thấy.



“Vụ nhi, tại sao đứng ở chỗ này hóng gió, bệnh của người còn chưa hết không phải sao?”

Lăng Sương Nhược sau khi tắm rửa xong từ trong phòng đi ra, đương nhiên mất đi võ công hắn không thể tự mình nhảy lên nóc nhà, mà là nhờ hắc ảnh nhân giúp đỡ đi lên.

Lăng Sương Nhược thấy Lăng Nguyệt Vụ nhìn chằm chằm vào cửa sổ sát vách, hắn nhìn theo đường nhìn của Lăng Nguyệt Vụ, thà không nhìn còn tốt hơn, vừa nhìn thấy liền doạ hắn một cú sốc, cuống quít che lại hai mắt Lăng Nguyệt Vụ, đem thân thể của Nguyệt Vụ chuyển hướng về phía mình.

“Ách, Vụ nhi…Ngươi…”

Hắn nên mở miệng thế nào, lần đầu biết được khó khăn là cái gì, đúng là một chữ cũng nói không nên lời.

Lăng Nguyệt Vụ kéo xuống hai tay che mắt mình, đôi mắt to trong veo như nước, được ánh trăng sáng ngời chiếu vào, con ngươi như sao sáng chợt loé, rất là khả ái, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đối mặt với người ở trước mắt, gương mặt của hắn trở nên có một chút nhu hoà.

“Lăng Sương Nhược, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sao?”

Đối với người ở bên trong hắn không phải hiếu kỳ, trước đây hắn chưa từng nghe nói nam nhân có thể cùng với nam nhân, những gì hắn thấy đều là nam nữ nắm tay nhau đi ở trên đường, nhưng hôm nay lại thấy loại tình cảnh này.

Lăng Sương Nhược từ trước tới nay lần đầu tiên mong muốn bảo bối Vụ nhi của hắn không nên nói nhiều như vậy, không hiểu thì hỏi là một thói quen tốt, thế nhưng mấy vấn đề này hắn nên đáp như thế nào đây?

“Vụ nhi, buổi tối trời lạnh, chúng ta trở về phòng đi, ân?”

Lăng Nguyệt Vụ chọn lựa không trả lời, Lăng Sương Nhược cởϊ áσ choàng của mình khoác trên bờ vai nho nhỏ, góc áo của hai người bị gió đêm thổi bay, dưới ánh trăng hình thành một khung ảnh hoàn mỹ.

Lăng Nguyệt Vụ không nhắc lại, tựa vào trước ngực Lăng Sương Nhược tuỳ ý hắn phủ thêm áo khoác cho mình.

“Vụ nhi, chúng ta xuống phía dưới.”

Lăng Nguyệt Vụ giương mắt khó hiểu nhìn Lăng Sương Nhược, “Võ công?”

“Võ công của ta hai tháng sau mới có thể phục hồi như cũ, hiện tại không thể ôm ngươi bay khắp nơi, Vụ nhi có trách ta không?”

Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, không có võ công, “Ta bảo hộ ngươi.”

Lăng Sương Nhược ôm chầm vai hắn, “Vụ nhi tựa hồ trưởng thành.”

Đáy lòng không khỏi trợn trắng hai mắt, “Vô vị.” Hắn vốn đã mười hai tuổi, chỉ là không ai biết mà thôi.

Lăng Sương Nhược vỗ vỗ tay, hắc ảnh nhân từ chỗ tối hiện ra đem bọn họ rời khỏi nóc nhà, một màn vừa nãy vẫn còn ở trong đầu người nào đó.

Buổi tối, đầu Lăng Nguyệt Vụ tựa ở cánh tay Lăng Sương Nhược nhắm lại mắt, nhưng nằm ở trên giường hắn lại không buồn ngủ.

Cái đầu nhỏ nhắn trong lòng Lăng Sương Nhược cọ tới cọ lui, hắn ngủ không được.

“Vụ nhi, tại sao không ngủ, không mệt sao, sáng sớm ngày mai cần phải chạy về Lăng Lạc cung.”

Lăng Sương Nhược bị cái tên ở trong lòng xoay qua xoay lại làm cho không ngủ được, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lướt nhẹ qua sợi tóc dính trên mặt Lăng Nguyệt Vụ.

“Ta cũng thử xem.”

Con ngươi giơ lên, Lăng Nguyệt Vụ vẻ mặt kiên định nhìn Lăng Sương Nhược, người kia nghe được sửng sốt ngay tại chỗ.

Thêm Bình Luận