Dư luận trên mạng vẫn luôn quay cuồng cuối cùng đạt tới đỉnh điểm sau khi Bách Phong chuyển sang Tinh Hải cùng với weibo của Lục Thần, tuyên truyền của bộ phim do Thiệu Bân đầu tư chính và Lục Thần đóng vai chính bị mấy tấm ảnh của Bùi Vân Dã đè xuống ở hai ngày trước, ngay sau đó lấy về lại không chỉ gấp hai.
Lục Thần xem như chính thức đi vào tầm mắt của công chúng, lúc sau Tinh Hải đuổi kịp tuyên truyền nhân lúc còn nóng, < Vô Danh > vượt lên dẫn đầu doanh thu phòng vé trong cùng thời gian, lúc này Thiệu Bân xem như kiếm lời một túi vàng.
Nhưng kiếm được tiền vẫn không là gì, việc khiến cho Trần Diệc Minh ăn mệt càng làm cho tâm tình Thiệu Bân sảng khoái hơn, đừng nói tới Thiên Thần còn có một phần của Bùi Vân Dã. Thiệu gia hôm nay đang trên đà phát triển mạnh mẽ, hơn nữa Thiệu Bân và Lục gia có mối quan hệ tốt, lúc này đây lùi bước đánh trả người* nhướng mày thống khoái**, Thiệu Bân đắc ý cũng không thiếu âm dương quái khí ở trong vòng nhị đại.
(*后发制人 hậu phát chế nhân: chờ đối phương hành động trước, lại bắt lấy thời cơ phản kích, chế phục đối phương.)
(*扬眉吐气 dương mi thổ khí: bộ dạng cao hứng thống khoái sau khi thoát khỏi áp lực phải chịu đựng trong thời gian dài.)
Những lời này truyền tới chỗ Bùi Vân Dã, cũng chính là hai câu lời ong tiếng ve, còn không đủ để tâm tình Bùi Vân Dã dao động, Trần Diệc Minh lại tức giận đến ngứa răng, nguyên do là vì Trần Nhất Du kiên trì cùng bắt bẻ đối với đạo diễn.
Trần Diệc Minh nói đến dễ nghe, phải tìm cho Trần Nhất Du người tốt hơn, nhưng đạo diễn thâm niên có thực lực trong giới giải trí cũng chỉ có mấy người, hoặc là đang trong có lịch trình không có thời gian, hoặc là Trần Nhất Du chướng mắt, nếu thật sự dễ tìm như vậy Trần Diệc Minh cũng sẽ không chờ Bách Phong về nước.
Anh vội đến xoay vòng dĩ nhiên là không có thời gian để ý đồn đại trong vòng, tùy ý Thiệu Bân chiếm hết sự chú ý.
Lúc này Lục Thần chính là tên tuổi đang hot, tin tức về cậu ta càng là che trời lấp đất ở trên mạng.
Ngôi sao lớn vốn nên xuân phong đắc ý lại đang ngồi ngay ngắn ở một gian phòng trống với khuôn mặt lo âu cùng u sầu.
“Ông ngoại thật sự giao Thịnh Thế cho Minh Ương?” Lúc này Lục Thần cau mày, bất mãn trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng rõ ràng.
Lục Thần thỏa mãn tâm nguyện đi làm diễn viên, bận rộn tuyên truyền xong lúc này vất vả lắm mới có thời gian rảnh trở về Minh trạch lại nhận được một tin tức như vậy, sao có thể không chấn động cùng kinh ngạc.
Khác với biểu lộ cảm xúc ra ngoài như cậu, người đàn ông đối diện có tướng mạo tương tự lại âm nhu hơn cậu một chút thì lại có vẻ bình tĩnh hơn, “Đúng vậy.”
Người này chính là anh trai ruột của Lục Thần —— Lục Minh.
Lục Thần hít sâu một hơi, liền nghe Lục Minh nói tiếp: “Trừ Thịnh Thế, còn có 4% cổ phần của Minh Hằng.”
“Cái gì?!” Lúc này trấn định duy trì trên mặt Lục Thần vỡ vụn, ngay cả Lục Minh cũng là nhíu mày, ánh mắt cũng dần nặng nề.
Công ty con của tập đoàn Minh Hằng, hơn mười mấy công ty lớn nhỏ thuê ngoài*, trong đó lấy Minh Hằng, Thiên Minh cùng Thịnh Thế phát triển mạnh nhất, Minh Hằng với tư cách là công ty mẹ** vẫn luôn do Minh Thịnh Nhã nắm quyền, chỉ có người thừa kế mới có thể giữ một bộ phận cổ phần. Lúc Minh Phong còn sống, cổ phần trong tay cũng chỉ có 6%.
(*外协 ngoại hiệp, search từ tiếng anh là outsourcing.)
(**母公司: công ty làm chủ cổ phần của các công ty khác.)
Cổ phần của Thiên Thần vẫn luôn ở trong tay Minh Tuệ Lan, lúc sau mới đến tay Lục Minh, sau khi Minh Phong qua đời, con cháu điêu tàn, Minh Thịnh Nhã cố ý bồi dưỡng Lục Minh, lúc này mới giao toàn quyền của Thiên Thần vào tay Lục Minh.
Hiện tại Minh Ương không chỉ có được Thịnh Thế tương đương Thiên Thần, còn nắm giữ cổ phần của Minh Hằng, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa xem hiểu ngay.
“Chẳng lẽ thật sự muốn để cho một đứa con riêng không biết lòi ra từ chỗ nào làm chủ cơ nghiệp? Chỉ bởi vì nó họ Minh?!” Lục Thần tức giận vỗ bàn, “Ông ngoại thật đúng là…”
Lục Minh nâng mắt nhìn chằm chằm Lục Thần, khiến cậu ngừng nói, dù sao lúc này cũng là ở Minh Trạch, có mấy lời dù trong lòng biết rõ cũng không tiện nói ra miệng, miễn cho người mượn cớ.
“Thật là… quá phận!” Lục Thần sửa lại.
Lục Minh lộ vẻ kiêng kỵ, cằm kéo căng, tay đặt trên đầu gối cũng siết chặt.
Từ nhỏ anh đã biết Minh Thịnh Nhã không thân với Lục gia bọn họ, một phương diện là bởi vì bà ngoại anh Trịnh Mỹ Ngọc qua đời do khó sinh bởi vì mẹ anh Minh Tuệ Lan, Minh Thịnh Nhã có khúc mắc với chuyện này, phương diện khác cũng là vì con đường chính trị của Lục gia không thuận, bị bắt vào tù làm bẩn thanh danh của Minh gia.
Tài sản Minh gia chia đến tay Minh Tuệ Lan ít đến tháng thương, thật vất vả Minh Phong mất ngoài ý muốn, Lục Thần cũng không có chí ở đây, Lục Minh có ưu thế có thể tranh một hồi, lại không nghĩ rằng Minh Thịnh Nhã vẫn là coi trọng cái tên Minh Ương không ra hồn kia hơn.
Lời của Lục Thần cũng là suy nghĩ của anh, có đôi khi Minh Thịnh Nhã thật là cổ hủ ngu không ai bằng.
Lúc này hai người bọn họ đang ở vườn hoa ở tầng một, hàng rào hoa vòng ra một không gian nhỏ rất bí mật, dọc theo bức tường hướng về phía nam năm mươi mét là một đống nhà nhỏ, có thể nhìn thấy một trong những vườn hoa lớn, nơi đó chính là một nhà vườn kèm theo sân sau của Minh gia.
Nhà vườn ở chỗ sâu bên trong Minh trạch, lúc trước là Minh Thịnh Nhã vì để vợ cả Trịnh Mỹ Ngọc an tâm sáng tác mà xây lên một tòa nhà nhỏ. Trịnh Mỹ Ngọc là giáo viên của học viện mỹ thuật, lúc nghỉ thỉnh thoảng cũng sẽ mang theo học sinh vẽ thực tế ở chỗ này. Về sau Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, nơi này vẫn được giữ lại, để lại cho đứa nhỏ Trịnh Mỹ Ngọc dẫn về cái lần đến vùng nông thôn để hỗ trợ giáo dục —— Tạ Nhu.
Nghe nói gia đình của cô gái nhỏ này rất bi thảm, lại có một đôi tay khéo léo, thiên phú hội họa không thua gì Trịnh Mỹ Ngọc, càng đừng nói đến dung mạo phi phàm của cô, khuôn mặt rất giống Trịnh Mỹ Ngọc, Trịnh Mỹ Ngọc vừa thấy cô liền thích, về sau cha mẹ Tạ Nhu qua đời Trịnh Mỹ Ngọc liền đưa cô về Minh gia, dốc lòng dạy dỗ.
Cũ kỹ cố chấp của Minh Thịnh thể hiện rất rõ ở trên người Trịnh Mỹ Ngọc, sau khi Trịnh Mỹ Ngọc khó sinh qua đời, Minh Thịnh Nhã vô cùng đau buồn kéo theo đó không thích Tuệ Lan, lại theo Tạ Nhu tuổi càng lớn lại càng tương tự Trịnh Mỹ Ngọc, rất chiếu cố Tạ Nhu, để một người ngoài như cô ở lại Minh gia, sống ở nhà sân vườn chuyên tâm sáng tác.
Hiện tại gian nhà này đã không có người ở, giấu ở dưới bóng râm có chút âm trầm. Bức tường ban đầu liền kề với Minh gia hiện tại đã bị phá bỏ, dấu vết sửa chữa trên tường đá vẫn còn rất mới, giống như một vết nứt mạnh mẽ xé rách nhà vườn ra khỏi Minh trạch.
Dấu vết kia chính là chỗ lúc Minh Ương trở về dùng xe xúc trực tiếp phá bỏ, nếu bảo vệ xuất hiện chậm thêm chút nữa, có khả năng Minh Ương thật sự hủy luôn cả tòa nhà.
Lục Thần vừa có ký ức không bao lâu Lục gia liền xảy ra chuyện, cha bỏ tù, cậu và Lục Minh liền đi theo Minh Tuệ Lan trở về Minh gia sinh hoạt, từ lúc hiểu chuyện tới nay đã biết nhà nhỏ ở hoa viên là vùng cấm của Minh gia, nơi đó có một người đàn bà điên, còn có một đứa nhỏ trạc tuổi cậu.
Đó là Minh Ương, khi đó cậu ta còn gọi là Tạ Minh Ương, tính cách âm u, hành vi quỷ quyệt.
Hiện tại mười mấy năm qua đi, ngày này giờ này ánh mắt cậu xẹt qua tòa nhà kia, vẫn sẽ sinh ra một loại cảm giác âm trầm, lại nghĩ đến cái ngày bị đánh thức bởi tiếng động lớn, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Minh Ương lái máy xúc có thể nói là xông tới một cách điên cuồng, sợ hãi dưới đáy lòng càng sâu, “Tạ Nhu là một kẻ tâm thần, đứa con của bà ta cũng là kẻ điên.”
Lục Minh không tỏ ý kiến, việc làm của Minh Ương quả thật điên cuồng, nhưng cho dù cậu ta có hủy nhà hoặc đại náo tang lễ, không màng đến thể diện của Minh gia, Minh Thịnh Nhã tức giận xong cũng chỉ ném cậu ta vào tòa nhà nhỏ nhốt mấy ngày.
Còn may mấy tay đấm kia hiểu chuyện, để Minh Ương ăn không ít khổ.
Nghĩ vậy, Lục Minh buông lỏng nắm tay.
“Thật sự không nghĩ ra tại sao ông ngoại phải mang cậu ta về.” Lục Thần vẫn khó hiểu.
Tạ Nhu và Minh Ương đối với Minh gia mà nói là vết nhơ không thể nghi ngờ, lúc trước khi biết Tạ Nhu sinh con, mọi người ở Minh gia đều cho rằng đứa nhỏ này có thể là con của Minh Thịnh Nhã, dù sao khả năng Minh Thịnh Nhã dời tình sang Tạ Nhu là rất lớn, chỉ là không nghĩ tới phá vỡ cám dỗ trước lại là Minh Chính Tân.
“Không phải vừa rồi em đã nói sao,” Đáy mắt Lục Minh nổi lên một tầng khói mù, “Bởi vì trên người cậu ta chảy máu của Minh gia, hiện tại cậu ta họ Minh.”
“Không phải chúng ta cũng là…” Lục Thần đang muốn cãi lại bọn họ cũng là huyết mạch của Minh gia, lại bị một câu ‘họ Minh’ sau đó chặn về.
Minh Ương là huyết mạch duy nhất Minh Chính Tân để lại là sự thật không thể chối cãi, mà bọn họ họ Lục cũng là sự thật đã định sẵn, càng không phải là chuyện đơn giản như sửa lại họ là có thể khiến Minh Thịnh Nhã thay đổi cái nhìn.
Cho dù gia phong của Minh gia thế nào, Minh Thịnh Nhã cũng không có khả năng thật sự khiến Minh gia tuyệt tự, đã không có nối nghiệp thì con riêng tính là gì.
Lại nói nếu không phải hai năm trước Minh Phong xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ không biết Tạ Minh Ương vẫn luôn ở khu nhà vườn là con riêng của Minh Chính Tân và Tạ Nhu.
Khó trách lúc sau thái độ của Minh Phong đối với Tạ Minh Ương thay đổi như vậy, đối với Minh Phong mà nói, thân phận của Minh Ương từ một ‘người chú’ không thể cho ai biết biến thành em trai cùng cha khác mẹ, thậm chí về sau được Minh Chính Tân giữ gìn, Minh Thịnh Nhã ngầm đồng ý, Minh Ương có khả năng uy hϊếp đến địa vị người thừa kế của gã, sao Minh Phong có thể nhịn.
Chèn ép khi dễ thêm lần nữa thì có là gì?
“Hai năm trước cậu ta chạy ra không lâu thì anh họ Minh Phong liền xảy ra chuyện, ai biết có phải liên quan đến cậu ta hay không.” Lục Thần thuận miệng nói, “Dù sao lúc trước anh họ thật sự là ra tay tàn nhẫn với cậu ta.”
Ánh mắt Lục Minh chợt lóe lên bởi những lời này, anh nói với Lục Thần: “Không chứng cứ cũng không cần nói lung tung.”
Mặc dù giọng điệu của anh có nặng hơn một chút, nhưng cũng không có nhiều ý tứ khiển trách.
Lục Thần ngượng ngùng không nói gì thêm, dù sao chuyện cũ năm xưa cũng là bí mật của Minh gia, hai người trầm mặc một lúc, liền thay đổi đề tài.
“Đúng rồi, anh, tuần sau đoàn phim có buổi họp báo khởi động máy,” Lục Thần nói: “Thiệu Bân bảo em hỏi anh có đi không.”
Lục Thần vốn lâm vào trầm tư nghe vậy, hỏi: “Bộ hợp tác với Bách Phong?”
“Đúng vậy,” Lục Thần gật đầu, trên mặt lại khôi phục vẻ đắc ý, “Thiệu Bân thật sự có nhiều thứ hơn em nghĩ, đều có thể tìm ra ‘ân nhân’ có quan hệ với Bách Phong mười mấy năm trước, bằng không sợ là lúc này giành không lại Bùi Vân Dã.”
Sản nghiệp của Minh gia cũng không liên quan tới giới giải trí, tuy rằng có tài chính, nhưng quan hệ quả thật kém hơn Thiệu gia, bằng không Lục Thần tiến vào giới giải trí cũng không cần mượn lực của Thiệu gia.
Lục Minh đầu tư không ít vào bộ phim lần này, dĩ nhiên cũng phải tới trình diện. Anh vốn không có hứng thú gì, chỉ cần Lục Thần an tâm ở trong giới giải trí là được, nhưng nhắc tới Bùi Vân Dã Lục Minh lại có lòng đi một chuyến.
Hai người lại bàn một chút về bộ phim này, không để ý tới một thanh niên tuấn mỹ mặc đồ đỏ đứng ở cuối hành lang dài, cuộc trò chuyện thỉnh thoảng truyền đến cái tên quen thuộc khiến Minh Ương ngừng bước, cậu nâng mắt nhìn hai người đàn ông đứng ở cuối ban công, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười gần như trào phúng.
Tiếp theo cậu liền xoay người trở về.
Trời đã tối rồi, Minh Ương vừa đi đến cổng lớn, hai người vạm vỡ vẫn luôn đi theo cậu không ngoài ý muốn ngăn cậu lại.
Vóc dáng của hai người đàn ông rất cao, cơ bắp cường tráng, đứng sóng vai liền che kín cổng vào, tuy rằng bọn họ cúi đầu hô một cách cung kính: “Minh thiếu.”
Hành vi lại không cung kính là bao.
“Tiên sinh bảo ngài đêm nay cùng nhau dùng cơm.”
Tiên sinh này dĩ nhiên là Minh Thịnh Nhã.
Lần này người Minh Thịnh Nhã tìm cũng là có chút bản lĩnh*, Minh Ương để lại lực trước khi đến, không có việc gì liền trở về Minh trạch, nhưng lúc này cậu không muốn ở lại đây, cho nên cũng chỉ là chuyện tốn nhiều công phu hơn chút.
(*有点东西 hữu điểm đông tây: lúc phát hiện thực lực của một người vượt xa thực lực mặt ngoài của người đó. Hình dung người thâm tàng bất lộ.)
Minh Ương nhíu mày đưa tay ra liền định đánh, nhưng theo đèn xe hiện lên ở cách đó không xa, Minh Ương híp mắt vừa lúc thấy rõ biển số chợt lóe mà qua, lệ khí giữa mày tan trong nháy mắt.