Chương 42: Gϊếŧ tôi

Lúc này Bùi thị và Thiên Thần xoay người một cách hoàn mỹ bởi vì đoạn video, nhưng Thiệu thị lại lâm vào phiền toái lớn hơn nữa.

Hiện tại Thiệu Bân giống như kiến bò trên chảo nóng, gã trách cứ người phụ trách của Mộng Toa trước tiên, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có video ở địa bàn của mình bị rò rỉ ra ngoài.

Ngay cả quản lý của Mộng Toa cũng thật ngỡ ngàng, rõ ràng đoạn video giám sát này đã bị hủy.

“Đi tra cho tôi! Rốt cuộc là ai thả video ra ngoài! Con mẹ nó, tôi gϊếŧ thằng chó đó, không tra được các cậu cũng không xong với tôi đâu!”

Sắc mặt người đàn ông trong phòng đỏ rần, nửa người trên của gã còn có mấy vết cào, gần như bóp nát di động trong tay.

Theo tiếng rống giận của gã, người phụ nữ trên giường dần tỉnh lại, vẻ mặt sợ hãi cuộn ở trên giường không biết làm sao.

Ngay sau đó điện thoại lại vang lên, Thiệu Bân vừa thấy cuộc gọi đến sắc mặt trở nên sợ hãi nhưng vẫn là nghe máy, “Ba.”

“Chú Trần lập tức đến đón con, tới cục cảnh sát đừng nói gì hết, còn lại để ba xử lý.” Lúc này Thiệu Đông Khê đang ở Lâm thị, ông làm sao cũng không nghĩ tới Bùi Vân Dã sẽ xoay người trong lúc này.

Thiệu Bân vừa nghe đến cục cảnh sát vẻ mặt bỗng trở nên hoảng loạn, “Ba, ba, ba đây là có ý gì, con...”

Tuy rằng Thiệu Đông Khê tức muốn chết, nhưng hiện tại cũng không thể không trấn định, trấn an một câu: “Yên tâm, sẽ không có việc gì!”

Hiện tại dư luận đã bị xoay chuyển, Trần Diệc Minh gần như là liên hệ cảnh sát trước tiên, Thiệu Bân cũng không thể không phối hợp cảnh sát điều tra, tóm lại cách ngày đó đã qua một tuần. Cho dù Thiệu Bân bị mang đi điều tra cũng không tra ra gì, Thiệu Đông Khê dĩ nhiên có biện pháp đưa gã ra.

Thiệu Bân không biết vì sao video giám sát của Mộng Toa sẽ bị rò rỉ, Thiệu Đông Khê lại tra đến rõ ràng, làm thế nào ông cũng không nghĩ tới sẽ là Minh Ương.

Ngoại trừ công ty giải trí trong tay Thiệu Bân, Thiệu Đông Khê sẽ để lại chút tâm tư chú ý không cho gã sai lầm, ở các khoảng đầu tư khác của Thiệu Bân ông vẫn luôn không để ý, cũng chính là điểm sơ sẩy này, ông không thể phát hiện một vị cổ đông khác hợp tác đầu tư Mộng Toa và Thiệu Bân sẽ là Minh Ương.

Như vậy Minh Ương có thể lấy được video giám sát cũng không ngoài ý muốn.

Chỉ là không nghĩ tới Minh Ương sẽ giúp Bùi Vân Dã.

Đương nhiên cùng bất ngờ còn có Lục Thần, bởi vì video ngày đó quay tới cậu ta, cũng may không rõ, cậu ta chỉ lộ nửa người.

Tuy rằng cậu không tham dự những chuyện này, nhưng có đôi khi chân tướng sự thật cũng không quan trọng, lời đồn đều có thể khiến cậu không còn lăn lộn nổi trong giới giải trí, hoặc là nói cậu sẽ mất đi địa vị ở Minh gia.

“Anh, anh giúp em đi, tuyệt đối không thể để ông ngoại biết chuyện này, càng không thể cho người ta biết ngày đó em cũng ở trong đó.”

Đương nhiên Lục MInh biết không thể để Minh Thịnh Nhã biết chuyện này, gia phong của Minh gia nghiêm khắc cỡ nào đương nhiên anh biết rõ nhất, giao dịch kinh doanh với Thiệu thị không có gì, nhưng nếu dính đến thuốc, ảnh hưởng đến danh dự của Minh gia, Minh Thịnh Nhã còn sẽ giao cổ phần công ty cho anh sao?

Lời đồn Ngô Xán Nhiên dính vào quy tắc ngầm, Thiệu thị cũng lâm vào trong sóng gió hít thuốc, bộ điện ảnh kia của Lục Minh tự nhiên là thất bại, bao gồm các hạng mục hợp tác kế tiếp với Thiệu thị đều phải tạm dừng.

Mức lỗ trong quý này của Thiên Minh tất nhiên sẽ khiến Minh Thịnh Nhã giận dữ, bên này giảm bên kia tăng, sao anh còn có thể đấu thắng Minh Ương chứ?

Mà Minh Ương vốn là nên bị nhốt ở bệnh viện chẩn đoán chính xác là bệnh tâm thần hơn nữa tiến hành trị liệu lại chạy khỏi bệnh viện.

Hiển nhiên anh xem nhẹ thủ đoạn của Minh Ương, những vệ sĩ anh phái đi không chỉ đều bị xử lý, thế nhưng còn để Minh Ương quấy rối ở dưới mí mắt anh.

Nhưng trước mắt cũng không phải lúc oán trời trách đất, Lục Minh không có thời gian để ý Minh Ương lại chạy trốn tới chỗ nào, chỉ phải nhanh chóng xử lý các việc ở công ty.

Theo Thiệu thị dần hãm sâu vào bên trong các tin tức tiêu cực, cho dù là bộ trưởng Chu Thanh của ban quản lý đất đai bên Lâm thị cũng không có biện pháp để Thiệu thị chiến thắng trong cuộc đấu thầu này, càng đừng nói đến đề xuất kỹ thuật*tiêu chuẩn kinh doanh** của các doanh nghiệp tham gia đấu thầu khác cũng không kém.

(*Nguyên văn 技术标 kỹ thuật tiêu: là tài liệu của nhà thầu nhằm giới thiệu về trình độ kĩ thuật của mình cho bên mời thầu)

(**商务标 thương vụ tiêu: đề cập đến các tài liệu do nhà thầu nộp để chứng minh rằng họ đủ điều kiện tham gia đấu thầu và có khả năng thực hiện hợp đồng sau khi thắng thầu,)

Theo Trần Án giới thiệu từng mục kế hoạch bên trong phương án, nhóm lãnh đạo của cục đất đai Lâm thị chứa đầy ý cười gật đầu không ngừng, mà sắc mặt Thiệu Đông Khê lại là đen như đáy nồi.

Bùi Vân Dã cũng không có vẻ vui mừng, sắc mặt hắn bình tĩnh, giống như tất cả những điều này đã được đoán trước từ sớm.

Chỉ là khi đối diện với ánh mắt không có thiện ý của Thiệu Đông Khê thì mới cong cong khóe miệng, cười giống như hồ ly.

Sau đó Thiệu Đông Khê nghe xong tiêu chuẩn kỹ thuật của Gia Hối liền xụ mặt vội vàng rời đi, cũng không rõ lắm phải đi vớt con trai hay là đi xử lý tin tức tiêu cực của Thiệu thị.

Từ sau khi cắt đứt cuộc điện thoại buổi sáng, Minh Ương liền gọi đi gọi lại dãy số đã nhớ kỹ trong lòng kia.

Mãi đến khi hội nghị đấu thầu kết thúc, tiếng của di động vẫn là giọng nữ nhắc nhở ‘Người dùng ngài đang gọi tạm thời không liên lạc được’ một cách máy móc.

Lần này Minh Ương vô cùng có kiên nhẫn, cậu nằm trên ghế ở khách sạn lật xem ảnh chụp và các loại tài liệu cấp dưới phát tới trong nhạc nền của giọng nữ máy móc.

Gần như là trong khoảnh khắc mở thầu kết thúc, cậu liền thấy được phương án của Gia Hối đưa ra, quả nhiên như cậu suy nghĩ, nơi này có miếng đất trong tay Lâm Viễn Đông, phần phương án ngoài dự đoán của mọi người này hoàn mỹ về mọi mặt.

Khó trách Bùi Vân Dã không để bụng đoạn video có trong tay cậu, bởi vì cho dù không có đoạn video này, cho dù Bùi thị có một vài tin tức tiêu cực, hắn vẫn có thể đá Thiệu thị ra khỏi trận cạnh tranh này.

Không có miếng đất C Lâm thị, miếng đất B Thượng Nghi liền rất khó phát huy được giá trị lớn nhất của nó, càng đừng nói giá cuối cùng của miếng đất này vượt qua 60 tỷ. Ở chi phí cao như vậy, ngày sau nếu muốn tiền lời không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó, hơn nữa hiện tại Thiệu thị còn đang bị hãm sâu vào gièm pha.

Lúc này Thiệu thị không thể nghi ngờ là thua ở trong tay Bùi Vân Dã một cách hoàn toàn.

Khóe miệng Minh Ương chậm rãi nhếch lên, cậu nhìn chăm chú vào logo Bùi thị trên tài liệu, thấp giọng lẩm bẩm: “A Dã ơi A Dã. Anh cũng thật là dùng hết tâm tư* nha.”

(*Nguyên văn 机关算尽 ky quan tính tẫn.)

Bùi Vân Dã tâm tư sâu, can đảm cao, còn có tự tin trong bày mưu lập kế của hắn, khiến người ta sinh ra sợ hãi đồng thời cũng khiến người mê muội thật sâu.

Một người như vậy, sao Minh Ương có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Kết quả cuối cùng của cuộc đấu thầu này sẽ được công bố ở ba ngày sau.

Sau khi kết thúc mở thầu Bùi Vân Dã cũng không vội vàng rời đi Lâm thị, hắn nhận được tiến cử của Trịnh Trình đi gặp mặt đủ loại lãnh đạo, tiếp đó lại xã giao một trận với các nhà phát triển của địa phương Lâm thị, nếu muốn mở ra một lỗ hổng ở Lâm thị, mấy xã giao này không thể thiếu được.

Mà trong quá trình này, Bùi Vân Dã nhận được hơn mười tấm card viết chữ trong tay nhân viên phục vụ.

Tờ đầu tiên là khi hắn mới vừa tiến vào nhà hàng, lúc nhân viên phục vụ kia rót rượu cho hắn thì đặt tấm card ở dưới ly rượu của hắn.

Nếu không phải liếc thấy hình vẽ hoa hồng quen thuộc trên tấm card kia, có khả năng Bùi Vân Dã sẽ hiểu lầm nhân viên kia có ý đồ khác.

Nhưng hiển nhiên người có ý đồ là Minh Ương.

【 A Dã, đừng giận được không? 】

Bùi Vân Dã đảo qua hàng chữ viết tay tiêu sái kia, môi dưới nhấp nhẹ một cái sau đó ném tấm card vào thùng rác.

Nhưng kế tiếp, Minh Ương giống như là gắn đôi mắt ở bên cạnh hắn, đủ loại card với các câu chữ lấy lòng xuất hiện ở trước mắt Bùi Vân Dã.

Như là 【 Nhìn tôi 】, 【 Chơi với tôi】, 【Gọi cho tôi 】, 【 Tới gặp tôi 】, 【 Tôi nhớ anh】, các yêu cầu ấu trĩ không đầu không đuôi, xen lẫn vài câu lấy lòng và cầu làm lành.

Mấy tấm card thường xuyên xuất hiện này khiến sắc mặt Bùi Vân Dã càng ngày càng lạnh.

Đến cuối cùng nhóm lãnh đạo đi cùng cũng không dám để hắn uống rượu nữa.

Đương nhiên Bùi Vân Dã biết Minh Ương đây là đang ép hắn bỏ cậu ra khỏi sổ đen, chỉ là không nghĩ tới Minh Ương sẽ dùng loại biện pháp có chút ngây thơ như thế này.

Không biết sao Bùi Vân Dã lại nghĩ đến những người đàn ông phí hết tâm tư dỗ bạn gái trong phim thần tượng.

Đương nhiên ngay vào lúc ý tưởng này hiện lên, Bùi Vân Dã liền kịp thời ngừng suy nghĩ.

Hắn cảm thấy có thể là mình uống quá nhiều rượu.

Cho nên toàn bộ tấm card kế tiếp, hắn ngay cả một ánh mắt cũng không liếc đến, đối với toàn bộ những thứ của Minh Ương này, hắn lại quay về cách đối phó lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Mà Minh Ương bên kia giống như chơi trò này không biết mệt, khách sạn cậu ở liền ở đối diện Duyệt Hoa, mà căn phòng này của cậu cũng vừa lúc có thể nhìn thấy phòng khách sạn của Bùi Vân Dã.

Mặt bàn phía trước đặt một phần văn kiện và hai cái di động, một di động trong đó vẫn đang ở giao diện quay số, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại cùng một ngữ điệu.

“Tạm thời không thể liên lạc được… tạm thời không thể liên lạc được…”

Khuôn mặt tuấn tú của Minh Ương đột nhiên trầm xuống, bỗng nhấc chân đá về phía cái bàn trước mặt, ‘rầm’ một tiếng, văn kiện trên bàn rơi xuống đất, mà giọng nói bên trong di động cũng không dừng lại.

“Người dùng ngài gọi tạm thời không liên lạc được…”

Minh Ương bỗng nhiên cảm thấy bực bội, nhưng sau đó ánh mắt cậu xẹt qua ảnh chụp in trên tờ giấy trắng dưới đất, mày nhíu chặt của cậu bỗng giãn ra.

Trò chơi tấm card của Minh Ương bắt đầu ngừng lại sau khi Bùi Vân Dã rời khỏi sảnh tiệc, nhưng khi Bùi Vân Dã trở lại phòng khách sạn hắn liền biết không đơn giản như vậy.

Hắn vừa đẩy cửa phòng, liền thấy một bức ảnh rớt ra từ kẹt cửa, mà người đàn ông trong ảnh chụp để trần nửa người trên, mặt đầy tìиɧ ɖu͙©, lại nhìn xuống là có thể nhìn thấy một cái đầu màu đen nằm rạp ở dưới háng người đó.

Người này không phải ai khác, là Trịnh Trình.

Ánh mắt đặt trên bức ảnh này của Bùi Vân Dã đột nhiên trở nên thâm trầm.

Sau hai ba giây khuôn mặt hắn lại bỗng chốc thả lỏng, khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.

Tiếp đó hắn lấy di động bỏ dãy số kia ra khỏi sổ đen.

Gần như là không khoảnh khắc hắn ấn vào ‘Bỏ chặn dãy số này’.

Điện thoại của Minh Ương liền gọi tới.

Bùi Vân Dã đi vào phòng, hắn một tay nới cà vạt, một tay ấn nghe.

“Chơi vui không?”

“Không vui sao?” Minh Ương hỏi lại.

Cậu nhìn ô vuông sáng đèn ở đối diện, toàn bộ táo bạo lúc trước đều rút đi chỉ để lại ý cười càng lúc càng hưng phấn.

Minh Ương,” Bùi Vân Dã ném cà vạt lên giường, “Cậu cảm thấy tôi còn có thể chịu đựng cậu mấy lần?”

Minh Ương cũng không quan tâm đến cảnh cáo của Bùi Vân Dã, dù sao cậu đã đạt được mục đích.

Bùi Vân Dã chủ động bỏ dãy số của cậu ra khỏi nhà giam.

Có thể khiến Bùi Vân Dã chủ động chịu thua, tuy rằng thủ đoạn bất chính, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến Minh Ương cảm thấy sung sướиɠ.

Vì thế tươi cười của cậu càng lớn hơn, cậu nói: “Anh còn nợ tôi một nụ hôn đó.”

“Thấy cao ốc neon lập lòe phía đối diện không? Phòng 419, tôi chờ anh tới đây thực hiện.” Minh Ương cười đề nghị: “Quá đơn giản, chỉ cần anh tới hôn tôi một cái tôi liền hủy phần văn kiện này, trước khi anh lấy được miếng đất C không ai động được anh ta.”

Đương nhiên Bùi Vân Dã không cảm thấy lời đề nghị này tốt cỡ nào, hắn bỗng nhiên hối hận không ném Minh Ương ở trên núi cho khỉ ăn.

“Đừng nằm mơ, Minh Ương.”

“Không đến sao…” Giọng điệu tiếc hận của Minh Ương lập tức trở nên lạnh lẽo: “Anh không tới mà nói, sáng mai phần văn kiện này liền xuất hiện ở cục giám định*.”

(*监证局.)

Nếu như đặt ở bất cứ một thời gian nào khác, Bùi Vân Dã không chỉ không để ý tới mấy bức ảnh này, thậm chí có khả năng còn sẽ đóng gói mấy bức đưa đến cục giám định, nhưng hiện tại miếng đất C Lâm thị còn chưa ra kết quả cuối cùng.

Trịnh Trình cũng không thể xảy ra chuyện vào ngay lúc này.

Bùi Vân Dã cắn răng quát khẽ: “Tôi khuyên cậu đừng phát điên nữa.”

Hiện tại Bùi Vân Dã là thật sự nổi giận, cũng không hoàn toàn là đối với Minh Ương, còn có đối với chính mình, bởi vì đây là kết quả hắn mặc kệ Minh Ương tới gần và thăm dò hết lần này đến lần khác.

Có lẽ hắn nên thu tay vào lúc sớm hơn, hẳn là bóp chết hứng thú trong đáy lòng đối với Minh Ương, không cho nó có cơ hội mọc rễ nảy mầm.

“Điên rồi, thì thế nào,”

Biểu tình Minh Ương dần hiện ra chút điên cuồng, cậu nói khẽ: “Anh tới gϊếŧ tôi đi.”

“A Dã, tới gϊếŧ tôi.”