Nơi tìm thấy người là ở trong một rừng gai về phía đông của Viễn Sơn, lúc ấy Lâm Hiện liền ở gần đó, khi nghe thấy cảnh sát thông báo vị trí trong bộ đàm anh liền chạy tới trước.
Thật hiển nhiên tình huống của Minh Ương thật không tốt, chiếc áo sơmi trắng trên người cậu gần như bị vết máu nhuộm đỏ, còn chưa tới gần Lâm Hiện đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong gió.
Một cảnh sát mặc đồng phục đang ngồi xổm bên cạnh cậu ý đồ đánh thức cậu, người dưới đất khoan thai tỉnh lại, gần như là trong khoảnh khắc mở mắt liền đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay của cảnh sát kia, ngay sau đó nhảy dựng lên vòng tay kẹp cổ giữ chặt anh ta.
Chó nghiệp vụ bên cạnh lập tức sủa như điên, Lâm Hiện vội vàng mở miệng hô: “Minh thiếu, Minh thiếu, cậu tỉnh táo một chút, đó là cảnh sát…”
Nhưng tiếng hô này của anh không có ích gì, khuôn mặt của Minh Ương âm trầm, tay dùng sức trực tiếp đánh người đằng trước hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó cảnh sát lao đến bao vây Minh Ương, Minh Ương ngồi xổm dưới đất giằng co với bọn họ một cách vô cùng cảnh giác, khuôn mặt dính máu hiện rõ hung ác giống như sát nhân khát máu.
“Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi là tới cứu cậu, bình tĩnh.” Cảnh sát Ngu một bên nói một bên tới gần.
“Cút ——” Minh Ương quát khẽ, hoàn toàn không cho người tới gần.
Bùi Vân Dã chính là tới vào lúc này, khoảnh khắc hắn nhìn thấy người ở trong bụi gai trên người toàn là máu trái tim đột nhiên trống rỗng.
Tiếp đó hắn liền đi nhanh về phía người kia.
Hắn cũng mặc kệ có thể kí©h thí©ɧ đến Minh Ương hay không, hiện tại hắn cũng rất chịu kí©h thí©ɧ.
Ánh mắt lúc Minh Ương đưa mắt nhìn về phía hắn cũng không khác gì lúc nhìn những cảnh sát kia, hiển nhiên thần trí hiện tại của cậu thật sự không rõ ràng lắm.
Nếu lúc này còn có người nói với hắn tinh thần của Minh Ương không có bất cứ vấn đề gì, Bùi Vân Dã sẽ chỉ cảm thấy tinh thần của người đó có vấn đề.
Theo Bùi Vân Dã tới gần, Minh Ương cũng ra tay tấn công Bùi Vân Dã, nhưng dù sao hai ngày này cậu cũng không ăn gì, một cú vừa rồi gần như dùng hết lệ khí cuối cùng của cậu, Bùi Vân Dã liền dễ dàng khống chế được người, giữ cổ tay ghìm ở trong ngực.
Có lẽ bởi vì hai chiêu vật lộn với Bùi Vân Dã quá mức quen thuộc, kí©h thí©ɧ đến ký ức của Minh Ương, lực công kích quanh thân cậu dần biến mất, giãy giụa đều trở thành thuận theo.
Bùi Vân Dã đưa mắt ra hiệu với bác sĩ Từ, bảo ông tới đây kiểm tra cho Minh Ương, nhưng bác sĩ Từ vừa muốn tới gần Minh Ương liền bắt đầu nóng nảy lại.
Mùi máu tươi khắp người Minh Ương kí©h thí©ɧ đến thần kinh của Bùi Vân Dã, mày hắn nhíu thành hình chữ xuyên, giống như càng phẫn nộ, lại chỉ có thể dùng sức ôm chặt người hơn.
Lúc này Bùi Vân Dã mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của Minh Ương đã cao đến mức bỏng tay, hắn tìm kiếm trong núi hơn một tiếng đã là mồ hôi nóng cả người, nhưng cách một lớp áo sơmi, hắn vẫn có thể cảm nhận được làn da Minh Ương nóng hơn một cách rõ rệt.
Cậu đang phát sốt.
Có lẽ bởi vì nhiệt độ nóng bỏng này khiến rét lạnh của Bùi Vân Dã có chút mềm hóa, thế nhưng hắn cũng thử dùng giọng điệu mềm mại mang theo trấn an gọi hai tiếng “Minh Ương”.
Minh Ương một bên giãy giụa, một bên hô gì đó, nhưng gió đêm quá ồn, Bùi Vân Dã không nghe rõ, hắn chỉ có thể nghe thấy mạch đập của mạch máu ở cổ Minh Ương cùng với tiếng kêu ôn nhu xưa nay chưa từng có của bản thân.
Theo thuốc an thần dần đẩy vào cánh tay của Minh Ương, người trong ngực cũng bắt đầu an phận.
Gió đêm thổi tan bầu không khí căng thẳng, nhịp tim lại không hề bình tĩnh, nhưng cũng vào lúc này Bùi Vân Dã nghe rõ Minh Ương đang nói lung tung cái gì.
Nhìn một người tranh cường háo thắng, lộ ra một loại bộ dạng nhỏ yếu gần như yếu ớt, thậm chí là tìm kiếm an ủi ở trước mặt mình.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Nói không rõ là điểm nào bị xúc động, nhưng trong khoảnh khắc đó, Bùi Vân Dã thật sự biết được hắn sinh ra một loại cảm xúc gần với thương tiếc đối với Minh Ương.
Cho nên sau khi tự mình đưa Minh Ương đến bệnh viện, Bùi Vân Dã không đi, mà ở lại chờ báo cáo kiểm tra của Minh Ương.
Dù sao cũng là người của Minh gia, xảy ra chuyện ở chỗ hắn, xử lý vô cùng phiền toái, mà Bùi Vân Dã ghét nhất phiền toái.
“Không có gì đáng ngại, trên người chỉ có một ít trầy da cùng với bị khỉ hoang cào thương, hơn nữa hai ngày này cậu ấy không ăn cơm, thân thể suy yếu, miệng vết thương nhiễm trùng dẫn tới sốt cao.” Từ Tiến nói: “Nằm viện quan sát mấy ngày, không có vấn đề gì khác nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi.”
Bùi Vân Dã gật đầu, nhìn thoáng qua hộ sĩ bên cạnh cầm một cái áo sơmi dính đầy máu đi ra.
Từ Tiến cũng phát hiện động tác của hắn, vì thế giải thích: “Không phải máu của Minh thiếu, là máu của một con khỉ hoang.”
Khỉ hoang.
Gần chỗ bụi gai phát hiện Minh Ương thật sự có một con khỉ chết, Bùi Vân Dã không thấy, cũng đoán được đại khái có lẽ tướng chết cũng không dễ nhìn lắm.
Bùi Vân Dã hỏi: “Còn phương diện tinh thần thì sao? Vì sao sẽ mất khống chế?”
Từ Tiến nhíu mày một chút, “Tương đối nghiêm trọng ở trên người Minh thiếu chính là vết thương trên đầu cậu ấy, sau khi kiểm tra phát hiện não chấn động nhẹ, tinh thần hoảng hốt hẳn là có liên quan với cái này, cụ thể còn phải chuyên gia khoa thần kinh làm kiểm tra kỹ hơn.”
Vết thương trên đầu.
Là kiệt tác của Bùi Vân Dã.
Nhưng hắn cũng sẽ không cảm thấy áy náy gì, dám bỏ thuốc ý đồ mê gian hắn, không gϊếŧ người đều là Bùi Vân Dã làm chuyện tốt, não chấn động nhẹ thì tính là gì.
Tóm lại người không có việc gì có thể cho Minh gia một lời giải thích là được, Bùi Vân Dã nghe xong kết quả liền rời khỏi bệnh viện.
Sáng hôm sau liền bị đánh thức bởi điện thoại của bệnh viện.
Minh Ương tỉnh, lại chạy khỏi bệnh viện.
Đồng thời Từ Tiến còn gửi cho hắn một đoạn video theo dõi.
Cảm xúc mâu thuẫn của Minh Ương đối với bệnh viện vô cùng rõ ràng, gần như là trong nháy mắt tỉnh lại liền nhổ hết những ống tiêm cắm trên người, hơn nữa sinh ra khuynh hướng bạo lực đối với dụng cụ của phòng bệnh.
Cảm xúc phức tạp chán ghét lại sợ hãi, rất giống như là PTSD —— rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Nhưng ai cũng không rõ lắm nguyên nhân hình thành cụ thể.
Cho nên lúc trước Minh Ương mới có thể chạy trốn khỏi bệnh viện sao?
Bởi vì cậu chán ghét bệnh viện, hoặc là cậu sợ những chuyện đã từng xảy ra ở bệnh viện.
Bùi Vân Dã bỗng nhớ tới câu Minh Ương lẩm bẩm trong đêm hôm qua.
“Bà gạt tôi, vì sao phải bỏ tôi lại.”
“Bà đừng chết.”
“Muốn chết bà tự chết đi.”
Xưng hô lạnh nhạt của Minh Ương đối với Tạ Nhu, thân thế nhiều khúc chiết của cậu, còn có sinh hoạt ẩn hình hơn hai mươi năm ở Minh gia.
Có lẽ đây đều là nguyên nhân.
Nhưng sau khi chút tình cảm thương tiếc kia biến mất Bùi Vân Dã lại khôi phục trạng thái lạnh nhạt một cách vô tình vô nghĩa.
Hắn không có thời gian để ý vì sao Minh Ương lại phát điên, vì sao lại tạo thành rối loạn căng thẳng sau chấn thương, vì thế trực tiếp cho người liên hệ với Minh gia.
Sau khi Minh gia bắt được người quả nhiên liền ném Minh Ương vào bệnh viện tư nhân, chuyện còn lại dĩ nhiên cũng không cần Bùi Vân Dã nhọc lòng.
Bọn họ vốn nên tự mình
quét tuyết trước cửa*.
(*扫门前雪 tào môn tiền tuyết; không cần lo, không cần xen vào việc người khác.)
Hắn cũng vốn nên lạnh nhạt vô tình đối với Minh Ương.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
Cũng bởi vì chuyện này Bùi Vân Dã vội suốt một đêm, dư luận trên mạng cũng bởi vì một đoạn video lại nhấc lên gợn sóng.
Trong video Dịch Gia Nghệ bị cơ quan tư pháp trực tiếp dẫn đi điều tra, này gần như là xác nhận tính chân thật của việc Dịch Gia Nghệ sử dụng thuốc cấm.
Tiếp đó trên mạng lại lòi ra một đoạn video giám sát đã trải qua cắt ghép, video là một phòng tối, Dịch Gia Nghệ cùng mấy người đàn ông trung niên uống rượu với nhau, hút thuốc, sau đó lại tua đến đoạn Dịch Gia Nghệ lộ ra bộ dạng mơ màng, quơ tay múa chân điên cuồng, đoạn ghép này thoạt nhìn quả thật giống như trạng thái sau khi dùng thuốc.
Lần này cho dù Dịch Gia Nghệ có mười cái mồm cũng nói không rõ, cho dù hiện tại kiểm tra nướ© ŧıểυ bình thường cũng không có bất cứ sức thuyết phục gì.
Lần này phim Tết của Thiên Thần tất nhiên sẽ phải hủy bỏ, Tầm Mịch cũng cần phải đổi nam phụ.
Ngay sau đó lại có truyền thông công bố người đàn ông trung niên nào đó uống rượu với Dịch Gia Nghệ là cán bộ cấp cao của Bùi thị, Bùi thị là cổ đông lớn nhất của Thiên Thần, theo tính bắc cầu Bùi thị cũng không sạch sẽ.
Ở thời đại bùng nổ thông tin hiện nay, trong khoảnh khắc tin tức tuôn ra đã bị phía sau màn đẩy lên đứng đầu, Bùi thị nhấc lên quan hệ với buôn lậu thuốc, thật giả còn chưa kịp bác bỏ tin đồn, cổ phiếu của Bùi thị cũng liền đã rơi lại rơi tiếp.
Không cần nghĩ Bùi Vân Dã cũng biết ai là người đẩy sau lưng.