Tuy rằng Bùi Vân Dã đá Minh Ương ra, nhưng dù sao đều là người trong vòng, chỉ cần Minh Ương để ý một chút, là có thể phát hiện khắp mạng lưới xã giao của bọn họ đều có thể trùng hợp.
Liền ví dụ như lão tổng trong vòng nào đó tổ chức bữa tiệc rượu ở Quân Duyệt.
Minh Ương chạy tới từ nhà nhỏ ở hoa viên, tới nơi tổ chức tiệc rượu tính toán ôm cây đợi thỏ.
Nhưng không khéo chính là, mãi đến khi tiệc rượu gần tan Bùi Vân Dã cũng không xuất hiện.
Đại khái là lực hấp dẫn của cây này không đủ mạnh, con thỏ không có hứng thú.
Nếu không có thỏ, Minh Ương cũng liền không có hứng thú với buổi tiệc này, nhưng không phải không thu hoạch được gì, cậu đã biết được Trần Diệc Minh tính toán làm một bữa tiệc sinh nhật tư nhân ở
Hoa viên giữa trời* của Viễn Sơn ở vùng ngoại thành từ chỗ Triệu Hi Phi.
(*Này là cái tên thôi.)
Nếu cậu nhớ không lầm miếng đất ở Viễn Sơn kia là miếng đất đầu tiên Bùi Vân Dã mua khi vừa tiến vào vòng, hai năm trước chuẩn bị khai phá thì bất ngờ phát hiện một suối nước nóng, bởi vì con suối không lớn không có biện pháp dùng để phát triển thương mại, cho nên Bùi Vân Dã liền xây một
biệt thự vườn* làm nhà riêng, nhưng thật ra là một nơi vừa riêng tư lại vừa thú vị.
(*园林别墅.)
Nếu Trần Diệc Minh đã mượn chỗ của Bùi Vân Dã, như thế nào cũng không có khả năng Bùi Vân Dã không ra mặt, khóe miệng Minh Ương nhếch lên tính toán rời đi.
Mới ra khỏi sảnh tiệc của Mộng Toa liền bắt gặp một người quen mắt ngay đối diện, Minh Ương mắt nhìn thẳng đi qua, sau khi bước qua nhau Thiệu Bân ở đối diện lại dừng bước chủ động mở miệng chào hỏi: “Minh thiếu đây là phải đi?”
Minh Ương dừng lại, đuôi mắt hơi nhếch ghé mắt nhìn sang.
Thiệu Bân mặt như gió xuân, một nữ hai nam đứng bên cạnh, mỗi một khuôn mặt đều bất phàm, cho nên khiến gã không quá xuất chúng, nhưng xem tư thái thân mệt với vị mỹ nhân cao gầy bên cạnh gã, gió xuân này cũng không tính khó coi.
Thiệu Bân liếc mắt nhìn về phía sảnh tiệc, bên trong truyền đến tiếng violon nhẹ nhàng chậm rãi, một đám đàn ông trung niên ông ôm phụ nữ đang nhảy những điệu Waltz chả ra gì.
“Này thật sự không có gì thú vị, khó trách Minh thiếu chướng mắt,” Thiệu Bân cười đề nghị, “Tôi bên này lại có trò không tồi, Minh thiếu có muốn chơi cùng không?”
Dĩ nhiên gã cũng đã nghe nói chuyện về buổi triển lãm tranh trên du thuyền mấy ngày hôm trước, tuy rằng Minh Thịnh Nhã nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn là
giơ lên cao cao buông nhẹ nhàng*, phạt Minh Ương bị nhốt mấy ngày mà thôi.
(*高高拿起轻轻放: bắt đầu oanh oanh liệt liệt, kết cục lại không có tin tức.)
Này cũng đủ để chứng minh, Minh Thịnh Nhã coi trọng Minh Ương, cho nên dù gã và Lục Thần có đi gần hơn, gã cũng không thể trở mặt, làm như không thấy Minh Ương bên này.
Nếu trùng hợp gặp được, mời một câu cũng không sao.
Chỉ là không nghĩ tới Minh Ương không hề cho chút mặt mũi nào, nhìn bọn họ hai giây, hỏi một câu: “Cậu là ai?”
Sắc mặt Thiệu Bân cứng đờ, nhưng vẫn đè bất ngờ ở trên mặt xuống thật mau.
Mỹ nhân Ngô Xán Nhiên bên cạnh Thiệu Bân lại cười duyên một tiếng, mở miệng giảng hòa: “Minh thiếu thật là thích nói đùa, Thiệu tổng…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị một giọng nam bất mãn cắt ngang.
“Sao Tiểu Thiệu tổng còn chưa vào?”
Người gọi gã là tiểu Thiệu tổng không có bao nhiêu, người tới đúng là Lục Thần một trong số đó, mà đi theo bên cạnh cậu ta còn có một thanh niên cường tráng hơn.
Minh Ương nghe tiếng quay đầu lại nhướng mày, ánh mắt xẹt qua sắc mặt khó coi của Lục Thần, rơi thẳng xuống trên mặt Dịch Gia Nghệ.
Người của Thiên Thần.
Thú vị như vậy.
“Vừa lúc đυ.ng phải Minh thiếu, còn không phải hàn huyên hai câu sao.”
Thiệu Bân nhìn Lục Thần, lại nhìn Minh Ương, cười lúng túng một cái lại nói tiếp: “Nếu Minh thiếu không có hứng thú, vậy…”
“Ai nói tôi không có hứng thú.”
Khóe miệng Minh Ương nhếch lên, nói xong cậu đi đến trước mặt Dịch Gia Nghệ: “Nghe nói cậu biết quyền anh?”
Dịch Gia Nghệ không biết Minh Ương đang có ý đồ gì, nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu muốn làm gì?” Đối với nhìn như không thấy của Minh Ương, sắc mặt Lục Thần thật không tốt.
Lục Thần mới debut đã từng hợp tác với Dịch Gia Nghệ, quan hệ của hai người coi như không tệ, bằng không cậu cũng chấp nhận lời mời bất ngờ của Thiệu Bân lúc ở dưới lầu vừa rồi.
Thiệu Bân bên cạnh vội vàng đưa mắt ra hiệu với cậu, tiếp theo đề nghị: “Vừa lúc trên lầu có phòng quyền anh, Minh thiếu đã có hứng thú, không bằng Gia Nghệ chơi với Minh thiếu một chút?”
Dù sao Dịch Gia Nghệ là người của Thiên Thần, một quân cờ mà thôi gã cũng không để bụng.
Dịch Gia Nghệ hơi nhíu mày, cậu còn chưa hết suất diễn của 《Tầm Mịch》, dĩ nhiên trên người không thể xuất hiện vết thương, nhưng thân phận người ở đây lại có chút bất phàm, cậu cũng không có biện pháp từ chối.
Cuối cùng Dịch Gia Nghệ vẫn lên sàn quyền anh với Minh Ương.
Dịch Gia Nghệ suy tư thật lâu, vẫn là uyển chuyển tỏ vẻ cậu còn phải đóng phim hy vọng Minh Ương đừng đánh mặt, cậu cũng sẽ dừng đúng chỗ.
Minh Ương cười nhạo, hỏi: “Lúc A Dã đánh cậu cũng không đánh mặt?”
Một tiếng A Dã này khiến Dịch Gia Nghệ sửng sốt, im lặng hai giây mới phản ứng lại lời này nói chính là Bùi Vân Dã.
Quả thật Bùi Vân Dã không đánh mặt, sau khi cậu bước vào ngành giải trí, thậm chí không hề đấu với hắn.
Bằng không cậu cũng sẽ không tìm vận may bằng cách chạy đến Phá Phong trước buổi diễn thử, thật sự đυ.ng phải người chỉ là không thể có được quá nhiều chú ý, sau lần casting đó, cậu ngay cả nói mấy lời với Bùi Vân Dã đều rất khó.
“Bùi tổng rất mạnh.” Dịch Gia Nghệ nói, ánh mắt có chút xuất thần.
Minh Ương cười gật đầu như suy tư gì đó, Dịch Gia Nghệ cho rằng đây là đồng ý không đánh mặt, sau khi bắt đầu cậu liền biết là cậu nghĩ nhiều.
Cậu cũng không có tư cách đưa ra yêu cầu với Minh Ương.
Chiêu thức của Minh Ương khác hoàn toàn Bùi Vân Dã, cậu ra tay xảo quyệt lại vô cùng hung ác, luôn cho Dịch Gia Nghệ một cú ở những nơi cậu ta không nghĩ tới.
Dịch Gia Nghệ liên tiếp ăn nắm tay vào mặt cũng có chút khó có thể khống chế cảm xúc, nhìn khuôn mặt tươi cười thành thạo của Minh Ương phía đối diện làm sao cũng không vừa mắt, ra tay cũng hung ác hơn.
Rất nhiều người đều nói cậu vận khí tốt, gặp một quý nhân như Bùi Vân Dã, làm bồi luyện cũng vậy, ký Thiên Thần cũng vậy, đều là chuyện may mắn cỡ nào.
Đúng vậy, gặp được Bùi Vân Dã thật sự là một chuyện may mắn, có thể có chút giao thoa với người như Bùi Vân Dã đối với đám người tầng chót bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là đủ để tới rìa đám mây.
Chính là khi cậu tiến vào vòng phù hoa này, dần dần có danh tiếng, có một ít vốn liếng, liền phát hiện dù cậu muốn thế nào cũng không thể chiếm được hơn nữa.
Đối với những
thiên chi kiêu tử* này mà nói, cậu vẫn là món đồ chơi có thể tùy ý thưởng thức.
(* 天之骄子: Con cưng. Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.)
Thậm chí cậu còn đánh mất nam chính Trần Diệc Minh vốn tính toán cho cậu, ngay cả Bùi Vân Dã cũng thất vọng với cậu.
Minh Ương đánh người ta một trận tâm tình cũng không tốt hơn bao nhiêu, cậu nhìn những cú đấm tiết tấu rối loạn của Dịch Gia Nghê, nghĩ hai năm này Bùi Vân Dã cũng thật là rất nhàm chán.
Người như vậy sao có thể so được với cậu.
Cũng chỉ có Minh Ương mới thích hợp với Bùi Vân Dã nhất.
Cho nên Bùi Vân Dã cũng là không phải cậu thì không được.
Vì vậy Minh Ương càng càng kiên định với ý tưởng có được Bùi Vân Dã hơn.
Tiệc sinh nhật Trần Diệc Minh làm lần này cũng không phải làm cho mình, mà là vì Trần Nhất Du.
《Tầm Mịch》có một cảnh chạy trốn được chọn ở một mảnh núi hoang của Tây Bắc, Trần Nhất Du làm biên kịch dĩ nhiên là đi qua cùng với đoàn, Trần Diệc Minh đã không thấy người gần một tháng, lúc này thật vất vả quay xong cảnh phim ở Tây Bắc, Trần Nhất Du trở về Nghi Lăng, Trần Diệc Minh nào cam lòng thả người.
Vừa vặn là sinh nhật của Trần Nhất Du, Trần Diệc Minh trực tiếp vung tay cho đoàn phim nghỉ phép, để những diễn viên mệt mỏi kia đều được nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái cho tốt, dù sao kinh phí hiện tại rất sung túc.
Này vốn dĩ chính là một bữa tiệc để Trần Nhất Du thả lỏng, khách mời lần này phần lớn là một vài người bạn tốt của hai người, làm cũng không long trọng, nhưng anh thật sự để bụng, ngay cả rượu và bánh kem đều đích thân đi đặt.
Nhưng lúc Bùi Vân Dã biết được anh giấu nhẫn vào trong bánh kem từ chỗ Lâm Viễn Đông vẫn là có chút câm nín.
Thật sự là đủ quê mùa.
Viễn Sơn tuy rằng gọi là sơn (núi), nhưng độ cao so với mặt nước biển cũng chỉ cỡ 300m, nó ở chính giữa hai ngọn núi cao của Nghi Lăng, phong cảnh xung quanh vô cùng đẹp, phía đông nam còn có một trại hoa cúc rộng 1 hecta, nhưng thật ra có chút hình tượng của ‘
Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn’*, vốn phải gọi là Nam Sơn, nhưng bởi vì trùng tên với nghĩa trang Nam Sơn của Nghi Lăng, về sau liền đổi tên thành Viễn Sơn.
(*采菊东篱下, 悠然见南山: Hái cúc dưới bờ rào đông, Nhàn nhã nhìn núi nam – câu thơ trong Ẩm Tửu.)
Nếu không phải muốn tổ chức tiệc, Bùi Vân Dã cũng rất ít đến nơi này, hiện tại đầu đông, ngâm suối nước nóng cũng thích hợp.
Trần Nhất Du là chủ của bữa tiệc này, dĩ nhiên vẫn luôn vội vàng đón khách, bởi vì nguyên nhân tính cách, kỳ thật Trần Nhất Du không có nhiều bạn, người tới hầu hết đều là quen biết với Trần Diệc Minh, vì thế Trần Diệc Minh kéo Trần Nhất Minh rêu rao bốn phía khiến người chú ý.
“Phù… mệt chết rồi…” Trần Diệc Minh thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống sô pha đối diện Bùi Vân Dã, cầm ly nước lên uống cạn, sau đó nói với Bùi Vân Dã: “Sao cậu ngồi một mình ở đây? Tiểu mỹ nhân cậu mang đến đâu?”
Đúng rồi, hôm nay Bùi Vân Dã không đi một mình, khó được lúc hắn dẫn bạn nữ theo. Trần Diệc MInh vội đến mức không rảnh tiếp đón Bùi Vân Dã. Nghe nói người đến còn mang theo mỹ nhân khiến anh vô cùng tò mò, lúc này cuối cùng là tóm được cơ hội đến xem.
Bùi Vân Dã nâng mắt, hất cằm về phía người phụ nữ đang gọi điện thoại ở bên ngoài cửa kính, người phụ nữ mặc một bộ váy dài bó sát màu đen vô cùng bảo thủ, tóc đen dài được cột ở sau một cách đơn giản, dáng người thướt tha, cả người đều lộ ra vẻ giỏi giang thành thục.
Trần Diệc Minh “Chậc” một tiếng, thấy người quay đầu, đối diện với gương mặt quen thuộc kia, mắt trợn trắng, “Đó không phải thư ký Kim sao.”
Bùi Vân Dã nhấp một ngụm rượu, “Ừ.”
“Tớ đệch, cậu không phải chứ,” Trần Diệc Minh cảm khái: “Cậu đây là tới tiêu khiển, hay là tới làm việc hả.”
Đương nhiên anh sẽ không cảm thấy Bùi Vân Dã là một ông chủ vô lương tâm, quy tắc ngầm nhân viên của mình, thư ký đi theo bên cạnh Bùi Vân Dã ngoài làm việc ra chính là làm việc.
“Thiên Thần gần đây như thế nào?”
Nói đến là đến, Bùi Vân Dã thật sự là cuồng công tác.
Hai người đều bận rộn từng lĩnh vực của mình, Trần Diệc Minh cũng đã thật lâu không trò chuyện công việc với Bùi Vân Dã, nếu Bùi Vân Dã đã hỏi anh cũng liền nhặt một vài tin tức quan trọng nói một chút, ví dụ như phim nhựa cuối năm ra rạp, còn có một vài bộ phim truyền hình đang chuẩn bị.
“Chờ bộ phim này được chiếu, hẳn là danh tiếng của Dịch Gia Nghệ cũng sẽ phất lên, đến lúc đó cũng là một dạng tuyên truyền đối với Tầm Mịch.” Nhắc tới Dịch Gia Nghệ, mày Trần Diệc Minh nhăn lại, “Chỉ là hiện tại tâm tư của thằng nhóc kia có chút lơ lửng, sau khi thay người đại diện liền giống như thay đổi một người, không thiếu bị Tiểu Du mắng ở phim trường.”
“Nhưng thật ra Đặng Vũ Nhi lại khiến người kinh hỉ,” Trần Diệc Minh liếc nhìn Bùi Vân Dã cười một tiếng, “Khó trách lúc trước cậu để ý cô ấy, cô gái nhỏ này có linh khí có thể ăn khổ, là hạt giống tốt.”
Bùi Vân Dã liếc nhìn Trần Diệc Minh, phát hiện cách nói chuyện của người trước mắt càng ngày càng lão luyện, khí chất ăn chơi trác tác lúc trước đang từ từ lắng đọng.
Hắn cong môi, Trần Diệc Minh còn tưởng rằng là bởi vì Đặng Vũ Nhi, anh lại nghĩ đến chuyện của Đặng Vũ Nhi và Minh Ương, “Tớ ở đoàn phim cũng nghe đến mấy chuyện huyết vũ tinh phong giữa cậu và Minh Ương đó, hai người thật sự đánh nhau ở buổi đấu giá?”
Bùi Vân Dã nghiêng mắt nhìn anh, khóe mắt nhìn thoáng qua bánh ngọt tinh xảo bày ở trên bàn trà, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại một giây.
“Anh đều ăn sinh nhật như thế nào?”
Ánh nến trên giá cắm hơi lay động, khuôn mặt kia hiện lên trong đầu cũng chỉ có một giây đã bị Bùi Vân Dã nhanh chóng lau sạch, hắn buông ly rượu, nói với Trần Diệc Minh: “Không tính là đánh nhau, đấu tay đôi thì có mấy lần.”
Nhắc tới Minh Ương biểu tình của Bùi Vân Dã có chút không đúng, Trần Diệc Minh liền thay đổi đề tài, chỉ là anh vừa mới bắt đầu câu chuyện, cửa bỗng truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”.
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, làn điệu quái gở quen thuộc cứ chen vào như vậy.
“Không quấy rầy hai vị chứ.”
Hôm nay Minh Ương mặc một chiếc sơmi đen, áo vest trắng, tóc dài để xõa tiêu sái lại không bị kiềm chế, cậu nâng mắt đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Dã, đuôi mắt hạ xuống, đi từng bước về phía hắn.
Ánh nến trên bàn lại bắt đầu lay động.