Lúc video kết thúc, khăn tay trước mắt vừa lúc cháy hết, để lại một đống tro tàn tùy thời sẽ bị gió thổi tan.
Tầm mắt Minh Ương cũng nhảy lên theo gió, chợt cao chợt thấp không có manh mối.
“Bà nói anh ấy có tới không?”
Bốn phía hoang vắng, chỉ có từng hàng bia mộ trầm mặc, dĩ nhiên là không ai trả lời cậu.
Minh Ương cười nhẹ một tiếng, “Thật đúng là phải cảm ơn bà, chọn một ngày lành như vậy sinh tôi ra.”
Lại nói cậu và Minh Tuệ Lan hẳn là có chút đồng cảm, ở Minh gia này tất cả mọi người đều biết sinh nhật của bọn họ, nhưng sẽ không có ai chúc mừng bọn họ, ngay cả ngày đăng ký trên thẻ căn cước đều phải tránh đi cái ngày đặc biệt này.
Thật đúng là đủ bi thương.
Cậu nghiêng mắt nhìn người phụ nữ tươi cười điềm tĩnh trên bia mộ, nói tiếp: “Minh Thịnh Nhã muốn đưa tranh của bà ra triển lãm, cùng với người
cô* thân yêu nhất của bà.”
(*Trịnh Mỹ Ngọc.)
“Tôi đoán… bà cũng sẽ không vui vẻ.”
Bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, tro tàn kia lại bị nhấc lên, mùi khét trong không khí đang dần biến mất, Minh Ương ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt, chút buồn bã kia cũng được gió bắc thổi tan.
“Bà không vui, vậy ông ta cũng đừng như ý.”
Nói xong ánh mắt cậu lóe lên ý cười lạnh lẽo, “Như vậy, tôi mới có thể vui vẻ! Ha ha ha.”
Tiếng cười quanh quẩn trong nghĩa trang yên tĩnh, thê lương lại có chút quỷ dị, nhưng không ai để ý.
Lúc Lâm Hiện nhận được tin từ Bùi Vân Dã lập tức liên hệ với bên công ty bảo vệ, nhân viên kỹ thuật nhanh chóng tra được người hack vào mạng trong phòng chủ tịch, vài phút ngắn ngủi, bảo vệ cũng đã phát hiện một nhân vật khả nghi ở tầng hầm của một tòa nhà, nhưng không thể bắt được người đó.
Trên màn hình camera chỉ thấy được một người đàn ông lôi thôi quấn
áo khoác quân đội* cuộn tròn ở một góc.
(*军大衣)
“Bùi tổng, này… cần báo cảnh sát xử lý không?” Người phụ trách an ninh mồ hôi đầy đầu đứng ở văn phòng Bùi Vân Dã, cúi đầu không dám nhìn Bùi Vân Dã chỉ dám nhìn Lâm Hiện ở một bên.
Bùi Vân Dã đảo mắt qua người đàn ông giống như bánh chưng nấu chín kia, sau đó rơi xuống chỗ hiện thời gian ở dưới góc phải.
20/11/20xx
Hắn vẫy tay với Lâm Hiện, Lâm Hiện lập tức hiểu ý dẫn người ra ngoài, lúc đi tới cửa Lâm Hiện lại nghe thấy giọng của Bùi Vân Dã.
“Đưa bức thư mời kia tới đây.”
Dừng một giây hắn lại nói: “Tra nơi gửi video.”
Vài phút sau, bức thư dán con dao mở thư kia lại xuất hiện ở trước mặt Bùi Vân Dã.
Kỳ thật nếu mang theo ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để xem bức thư mời này, nó còn rất nghệ thuật.
Lưỡi dao màu bạc cùng màu đỏ thẫm có sự đối lập mãnh liệt, màu đỏ sậm kia khiến hai thứ kết nối dung hợp.
Sau khi mở ra bên trong thật sự có một thư mời lớn bằng bàn tay, giấy cứng màu đỏ sậm được khắc rỗng, lộ ra màu vàng cam sáng chói ở bên dưới.
Bùi Vân Dã ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt giống như mùi sơn, không khác với thứ chuyển phát nhanh nặc danh thu được lần trước.
Thật sự là một thiệp mời sinh nhật.
Nếu Bùi Vân Dã nhớ không lầm, ngày sinh của Minh Ương trên tư liệu hắn tra được là ngày 22 tháng 10, mà phần thiệp mời trước mắt lại viết ngày 22 tháng 11.
Là cùng ngày mở màn triển lãm tranh.
Cũng là ngày giỗ của Trịnh Mỹ Ngọc.
Mở thiệp mời khắc rỗng ra, bên trong vẽ một bức tranh.
Vẽ chính là một mảnh sóng lửa chạy dài bên trong thỉnh thoảng bắn ra từng chùm pháo hoa rực rỡ.
Tỏa sáng yên tĩnh lại trầm mặc, sáng ngời cực nóng.
Giống như cái ngày của hai năm trước, Minh Ương đốt đống pháo hoa ở xưởng pháo bỏ hoang kia.
Bùi Vân Dã dừng lại ở mảng màu rực rỡ này, ánh mắt hơi dao động.
Vừa vặn lúc này Lâm Hiện đã tra được nơi gửi video.
Nghĩa trang Tĩnh An của khu Ngư Diệu, liền cách xưởng pháo hoa kia 5km về hướng tây.
Bùi Vân Dã nhướng mày, ký ức lại bị nhấc lên một khe hở.
Ngày hắn bị tập kích ở hai năm trước, camera quay được Minh Ương chính là trạm xe buýt gần nghĩa trang Tĩnh An.
Cho nên năm đó Minh Ương vừa vặn xuất hiện vào lúc hắn bị tập kích, thật sự chỉ là trùng hợp.
Là duyên phận.
Ánh mắt hắn dừng ở gương mặt tươi cười trên màn hình, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt tái nhợt lại thất thần một cách không chịu khống chế.
Đó là trước khi thân phận của Minh Ương thay đổi, bộ dạng của Minh Ương khi hắn nhìn thấy cậu lần cuối cùng.
Vào cái ngày sau khi bọn họ được cứu ra khỏi biển lửa, Minh Ương lại bỗng nhiên xuất hiện dưới khu nhà Thịnh Hòa Uyển của Bùi Vân Dã.
Bởi vì từng trải qua việc thiếu chút nữa mất mạng lúc trước, khoảng thời gian kia Bùi Vân Dã vô cùng mẫn cảm, cho nên khi nhận thấy được
cửa khóa* dưới lầu căn hộ có dấu vết bị mở ra thì có chút nghi hoặc, chỉ là không nghĩ tới một đống màu đen kia lại là Minh Ương.
(*门禁)
“Sao cậu lại ở đây?”
Đống màu đen kia chậm rãi nhúc nhích, tiếp theo chân dài duỗi thẳng, Bùi Vân Dã nhìn thấy trên quần áo ướt đẫm của cậu còn dính chút màu đỏ sậm, tiếp theo một đôi tay tái nhợt chậm rãi giơ lên, trên mu bàn tay trắng nõn cũng dính từng khối chất lỏng đỏ tươi.
Dường như Minh Ương bị thương, cậu thong thả bò dậy khỏi mặt đất, “Tới cầu cứu.”
Tư thái yếu ớt không chịu nổi này khiến mày Bùi Vân Dã nhíu lại.
Minh Ương tùy tiện hất mái tóc ướt đẫm của cậu lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt cậu không có ánh sáng, nhưng vẫn bày ra một khuôn mặt tươi cười đối với Bùi Vân Dã, “Cứu tôi không? A Dã.”
Hai chữ cuối cùng cậu nói bằng hơi thở mỏng manh, giống như giây tiếp theo sẽ ngã quỵ, nhưng Bùi Vân Dã trước mặt cậu vẫn lạnh lùng không dao động, sau đó nhấc chân vòng qua người cậu, đi thẳng đến cổng căn hộ nhà mình.
Dường như Minh Ương đằng sau nở nụ cười, cậu không thuận theo không buông tha mà theo tới, “Nói thế nào tôi cũng cứu anh một lần, A Dã. Xem xét một chút, chứa chấp tôi một đêm?”
Nghe vậy Bùi Vân Dã dừng bước chân, sau đó hắn xoay người, ném xuống một câu “Đến sở cảnh sát có tác dụng hơn là ở chỗ tôi.”
Khoảnh khắc Minh Ương dừng lại, vào nhà đóng cửa, để lại một bóng lưng tiêu sái trong giây lát cùng cửa lớn đóng chặt một cách lạnh lùng.
Minh Ương lộ ra nụ cười châm chọc, dựa vào cửa cười một hồi mới như là không chịu đựng nổi nữa chậm rãi trượt xuống đất.
Sau khi vào cửa Bùi Vân Dã cũng không rời đi, hắn nhìn chằm chằm
chuông cửa có hình* hai ba giây, nhìn người đàn ông trong màn hình gõ cửa như có như không, nhìn tay kia nâng lên lại rơi xuống, nâng lên lại rơi xuống.
(*可视门铃: Video Door Phone)
Chờ đến khi Bùi Vân Dã tắm xong, tiếng đập cửa không nhanh không chậm kia còn chưa biến mất, nghe cẩn thận liền sẽ phát hiện khoảng cách cũng dần dần bị kéo dài, mỗi lần hắn đều cho rằng đã dừng lại mấy giây sau sẽ vang lên lần nữa.
Mặc dù đã từng trải qua làm bạn sinh tử cùng với Minh Ương, Bùi Vân Dã vũng không buông lỏng cảnh giác đối với người này.
Hắn xuất viện ngày hôm sau Thôi Hoa Tích cũng đã bị nhốt vào ngục giam, gồm cả đám tôm tép đuổi theo hắn suốt đêm. Chuyện liên quan đến súng ống không dễ xử lý như vậy, có lẽ bởi vì mặc kệ xuất phát từ mục đích gì Minh Ương thật sự cứu hắn một lần, cho nên Bùi Vân Dã đưa mình ra đồng thời cũng giúp Minh Ương một chút.
Bùi Vân Dã cảm thấy mình làm như vậy đã hết sức tử tế rồi, nhưng hiển nhiên hắn xem nhẹ lòng tốt của mình.
Hắn cũng không rõ lắm có phải đầu óc mình có vấn đề hay không, mở cửa để cho Minh Ương vào.
Đến sau, hắn tìm một lý do cho mình, có lẽ bởi vì hoocmon được sinh ra từ phản ứng của cơ thể khi đó chưa biến mất hoàn toàn, cho nên hắn mới có thể như thế.
Chờ đến khi Minh Ương vào nhà, Bùi Vân Dã mới từ mùi vị nhạt nhẽo trong phòng phân biệt được mùi trên người Minh Ương cũng không phải mùi máu, mà là mùi hăng nhẹ.
Cho nên một thân đỏ tươi kia của Minh Ương không phải máu, mà là sơn hoặc là gì khác.
Sau khi vào cửa Minh Ương vô cùng trầm mặc, Bùi Vân Dã ném xuống một bộ quần áo sạch sẽ còn có một hòm thuốc liền trở về phòng.
Hắn cho rằng Minh Ương sẽ làm trò gì đó, lại không tưởng được mãi đến khi hắn ngủ, người ở trong phách vẫn luôn an phận.
Chỉ là ngủ chưa được bao lâu, thời tiết đột nhiên thay đổi, dần nổi lên từng tiếng sấm rền.
Bùi Vân Dã vốn ngủ không sâu cũng bị tiếng sấm chợt vang lên này làm bừng tỉnh, thời tiết giông tố cuối thu cũng không thường thấy, càng đừng nói loại thời tiết chỉ có tiếng sấm không thấy mưa gió này.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, ấp ủ một cơn bão tố.
Đây có lẽ là lý do vì sao hai năm sau Bùi Vân Dã vẫn luôn nhớ rõ một đêm này.