Gia tộc xem như tầng lớp đứng đầu trong giới nhà giàu ở Nghi Lăng, trong đó lấy Minh thị là nhất, Bùi thị thứ hai, Trần, Lâm nối tiếp.
Minh gia có thể đứng ở vị trí đầu ở Nghi Lăng một là cơ nghiệp trăm năm, gia đại nghiệp đại*; thứ hai là được lợi từ vị chủ nhà* thủ đoạn cao siêu Minh Thịnh Nhã, trong mấy chục năm ông ta quản lý Minh Hằng, có mấy lần dùng ánh mắt độc đáo này phát hiện cơ hội kinh doanh, chuyển hình đầu tư phát triển Minh Hằng từng bước một cho tới bây giờ.
(*家大业大 sản nghiệp, gia nghiệp khổng lồ.)
(*当家人: người đứng đầu, nắm giữ toàn bộ việc trong nhà.)
Chỉ là mấy năm này hai đời người thừa kế lần lượt qua đời, mà Minh Thịnh Nhã cũng dần dần già đi, lúc này Minh thị mới sinh ra một chút dấu hiệu suy tàn.
Tuy rằng MInh Thịnh Nhã nhậm chức lần thứ hai, nhưng dù sao cũng là người hơn bảy mươi tuổi, sau khi cháu đích tôn Minh Phong chết, Minh gia xem như chặt đứt gốc, thế lực khắp nơi như hổ rình mồi, cho nên một đêm trước tang lễ của Minh Phong, đã định trước sẽ không được thái bình.
Tin tức rời rạc trôi rồi lại hợp, rất nhiều lời đồn về người con riêng này cũng dần trồi lên mặt nước.
Có người nói kỳ thật vị con riêng này vẫn luôn được nuôi ở dưới mí mắt của Minh gia, giấu quá kỹ cho nên nhiều năm như vậy không hề có cảm giác tồn tại.
Lại có lời đồn nói là sau khi Minh Chính Tân một thế hệ người thừa kế của Minh gia, cũng chính là con của Minh Thịnh Nhã chết bệnh cậu mới được Minh gia biết đến, mấy năm này Minh gia vẫn luôn ở trạng thái không thèm quan tâm mặc kệ sống chết, thẳng đến cuối cùng sau khi độc đinh Minh Phong xảy ra chuyện, lúc này mới được MInh Thịnh Nhã mang về nhà.
Nhắm mắt làm ngơ đưa ra nước ngoài nuôi hai năm, hiện giờ Minh Phong nuốt xuống một hơi cuối cùng, không người nối nghiệp MInh gia, Minh Thịnh Nhã mới bất đắc dĩ đón đứa con riêng này về.
Tin tức về người con riêng này nhiều vô số kể đủ loại hình dáng, nhưng lại không có ai biết được rốt cuộc bộ dạng của người này như thế nào.
Cũng có người nói kỳ thật người này là một tên điên trạng thái tinh thần không tốt, không có tác dụng gì cho nên mới không được coi trọng; cũng có người nói kỳ thật người này là một thiên tài, thủ đoạn mạnh mẽ, tâm cơ thâm trầm, bởi vì Minh gia kiêng kỵ mới bị lặng lẽ giấu đi; còn có người nói có khi người này là con riêng của Minh Thịnh Nhã cũng nói không chừng.
Tóm lại bảo sao hay vậy, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, mỗi người đều tò mò về đứa con riêng đột nhiên xuất hiện lại được Minh Thịnh Nhã đặc cách đưa thành người thừa kế.
Kết quả điều tra về người thừa kế mới của Tân gia thật mau thì đến trong tay Bùi Vân Dã, con ngươi màu nhạt của hắn đọc nhanh qua kết quả điều tra trợ lý Lâm Hiện gửi tới, chỉ có ban đầu khi nhìn thấy hai chữ ‘Minh Ương’ ở cột họ tên, có một chút dao động không dễ phát hiện, nhưng thật mau đã bị lý lịch thường thường không có gì lạ kế tiếp vuốt phẳng.
Một trang giấy thật mỏng, phía trên viết thông tin cá nhân của Minh Ương một cách kỹ càng, thậm chí ngay cả nhóm máu đều đánh dấu rõ ràng, bao gồm cậu từ tiểu học đến đại học, thậm chí một loại chương trình đào tạo lấy bằng MBA* từ các trường nổi tiếng ở nước ngoài cũng được kê rõ.
(*Thạc sĩ quản trị kinh doanh)
Hoàn chỉnh, tìm không ra chỗ sai, thậm chí phần lý lịch này cũng được coi như là ‘lộng lẫy‘.
Thoạt nhìn thật sự là một người tài.
Nếu không phải nhận ra khuôn mặt khoe khoang trên tấm ảnh kia, cùng nhớ lại chỗ ở của người nọ ở hai năm trước, Bùi Vân Dã cũng sẽ cho rằng phần lý lịch này xứng đôi với thân phận của người thừa kế.
Ngoại trừ thông tin, Lâm Hiện còn gửi tới một bức ảnh chụp gần của Minh Ương, người đàn ông trẻ tuổi dựa vào một chiếc xe việt dã màu đen, tóc cậu chạm vai, cúi đầu sửa lại băng vải trắng quấn trên tay, lộ ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phượng sáng ngời hơi nâng lên nhìn về phía màn hình, khóe miệng hơi cong, giống như một con báo đen dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào con mồi, nhìn như không đếm xỉa rồi lại vô cùng uy hϊếp.
Ống kính kéo đến đủ gần, Bùi Vân Dã có thể thấy rõ vết sẹo hình tam giác thật nhỏ ở đuôi mắt trái của cậu.
Cùng một thông tin cá nhân trên tờ giấy trắng, ảnh chụp của cùng một người, thời gian đã qua hai năm, lại xuất hiện ở trước mặt Bùi Vân Dã, lý lịch cuộc đời lại khác biệt hoàn toàn.
“Minh Ương.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm cái tên đã xa cách hai năm này, đôi mắt đen nhánh lộ ra một chút… ý cười sâu xa.
Thật đúng là khiến người... ngoài dự đoán.
Một ngày trước lễ tang của Minh Phong, Bùi Vân Dã trở về nhà một chuyến, Tử Kinh Sơn Trang ở vào trung tâm thành phố Nghi Lăng, bao bởi núi sông, thanh tịnh xa xưa, chiếm diện tích rộng lớn ở trung tâm thành phố, có thể nói là tất đất tất vàng, có thể ở chỗ này có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất nhiên cũng là không phú cũng quý*.
(*非富即贵: Không phải phú hào cũng là quý nhân.)
Bùi gia đã ở chỗ này từ bậc cha chú của Bùi Vân Dã, Bùi Vân Dã lớn lên ở đây, thẳng đến sau khi trưởng thành bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn mới dọn đến căn hộ ở trung tâm Thịnh Hòa Uyển sống một mình.
Lần này hắn về, Bùi gia từ trên xuống dưới đều rất vui mừng, quản gia James được mời tới từ Luân Đôn đã sớm nghênh đón ở trước cửa.
James mặc một bộ áo bành tô màu đen theo kiểu phương Tây, đầu tóc màu vàng được chải đến không chút cẩu thả, từ xa nhìn thấy Bùi Vân Dã xuống xe liền tiến lên đón, hơi cúi đầu đưa khăn lau ở khuỷu tay qua, đồng thời nói một câu tiếng Trung đầy lưu loát: “Hoan nghênh thiếu gia về nhà.”
Bùi Vân Dã cười nhẹ, sau khi đưa áo khoác cho ông mới nhận khăn lông ấm lau tay.
James nói tiếp: “Hôm nay tiên sinh ở nhà, phu nhân tự mình xuống bếp làm cá hầm ớt.”
Vào cửa, nhìn thấy Bùi Lăng Phong đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tạp chí kinh tế tài chính, trong phòng bếp bay tới mùi hương thoang thoảng của đồ ăn.
Bùi Vân Dã còn chưa ngồi nóng sô pha Ngô Tố Khỉ đã ra gọi bọn họ ăn cơm.
Một bữa cơm ăn trong im lặng, ba người bọn họ đều không phải tính nói nhiều, sau khi an tĩnh ăn cơm chiều, Bùi Lăng Phong mở miệng bảo Bùi Vân Dã đi dạo hoa viên cùng ông.
Sau khi Bùi Vân Dã tốt nghiệp Bùi Lăng Phong liền sắp xếp hắn đến một công ty nhỏ thuộc sở hữu của Bùi thị, hiện tại đã qua năm năm, công ty nhỏ này đã thành một bộ phận không thể thiếu của Bùi thị.
Bùi Lăng Phong rất vừa lòng đối với người thừa kế Bùi Vân Dã này, nhưng cũng là nghiêm khắc, hai năm qua càng là khảo nghiệm không ngừng trong quá trình ủy quyền từng bước, vào lúc hắn tiến vào trung tâm Bùi thị bị em trai Bùi Lăng Vân nhà mình nhằm vào cũng không có đưa ra hỗ trợ, toàn bộ đều dựa vào năng lực của một mình Bùi Vân Dã dần dần khiến mọi người tin phục.
“Nghe nói đứa nhỏ Lâm gia kia đã trở về?” Bùi Lăng Phong tuổi đã qua nửa trăm, hai bên thái dương cũng không có tóc bạc, một đầu tóc ngắn màu đen lão luyện lại tinh thần, cho dù đang nói về việc nhà với Bùi Vân Dã cũng là nghiêm mặt vô cùng nghiêm túc.
“Vâng.” Bùi Vân Dã nói: “Gặp hôm qua.”
“Ba cho rằng con là tính toán phân rõ giới hạn với Lâm gia chứ.”
Bùi Lăng Phong nói một cách mập mờ, “Lúc trước đã giành miếng đất G721 kia từ tay Lâm gia, mấy ngày trước Lâm Thành Nghĩa còn nhắc mãi với ba, nói thằng nhóc con đủ gan đủ tàn nhẫn.”
Bùi Vân Dã: “Đó là do người phụ trách của bọn họ không có năng lực, chỉ dựa vào mấy bữa rượu liền nghĩ thu phục được đám người Z phủ kia cũng nghĩ đến quá đương nhiên.”
Nghe thấy cách nói không chút khách khí này của hắn, Bùi Lăng Phong xì cười, “Thật không phải là vì hả giận? Con lấy miếng đất kia, cũng không khác gì cướp của Lâm gia.”
“Hả giận cái gì nha?” Bùi Vân Dã đối diện với tầm mắt của Bùi Lăng Phong, hỏi đến chân thành.
Bùi Lăng Phong liếc xéo hắn một cái, đi đến bên bàn chơi cờ ở hành lang trong hoa viên ngồi xuống.
Một năm trước lời đồn Bùi Vân Dã cùng Lâm Viễn Đông trở mặt bởi vì một ngôi sao nhỏ nếu đã truyền ầm ĩ trong vòng nhị đại, dĩ nhiên cũng tới lỗ tai ông, đây còn không phải là khi Lâm Viễn Đông về nước, Bùi Vân Dã ra tay cướp lại miếng đất Lâm gia nhất định phải có được kia giống như tức giận.
(*置气 trí khí: 1.Không chịu thua kém, kiếm lại thể diện.2. Tức giận)
Tính tình của Bùi Vân Dã lạnh lùng, mấy năm này quả thật bên người cũng không có ai xuất hiện, cho nên đối với đời sống tình cảm của Bùi Vân Dã, Bùi Lăng Phong cũng không khỏi để trong lòng.
Dùng thân phận của Bùi Vân Dã nuôi một minh tinh nhỏ cũng không phải là chuyện gì, trở mặt với Lâm Viễn Đông cũng không phải chuyện gì, nhưng nếu thật sự bởi vì một con kiến không có liên quan tranh đấu hơn thua mất đi giá trị con người của Bùi gia, vậy thì khác, mấy câu của ông cũng có mấy ý nhắc nhở.
Bùi Vân Dã đi qua ngồi xuống, ngừng một chốc vẫn là mở miệng nói: “Con muốn lấy miếng đất kia, chỉ là bởi vì con muốn.”
Mặc kệ là Bặc Trọng Dao, hay là chuyện giữa Bặc Trọng Dao và Lâm Viễn Đông, trước giờ hắn cũng không để trong lòng, hắn làm gì, muốn gì, nguyên do cuối cùng, cũng chỉ là hắn muốn cùng không muốn.
Những lời đồn đó, theo ngày hôm qua hắn xuất hiện ở Hyatt đã tự sụp đổ.
Bùi Lăng Phong nhìn hắn một chốc lắc đầu cười khẽ, đứa con trai dần dần trưởng thành trước mắt thật là càng ngày càng cuồng vọng, nhưng như vậy không có gì không tốt, nó nên có khí phách như vậy.
Nếu đã ngồi ở bên bàn cờ, Bùi Vân Dã cũng liền tiện tay đánh cờ với Bùi Lăng Phong một trận, hai người ngồi đánh cờ Bùi Lăng Phong lại thuận miệng hỏi vài câu về chuyện của công ty giải trí Thiên Thần.
Thiên Thần là công ty giải trí Bùi Vân Dã cùng Trần Diệc Minh hùn vốn làm ra, hai ngày trước Trần Diệc Minh kêu hắn qua chính là vì gần đây Thiên Thần có ý định quay bộ phim , dự án này đã chuẩn bị thật lâu, nhưng cuối cùng cũng không có động tĩnh gì.
Tuy rằng Bùi Lăng Phong chưa từng đặt chân vào ngành giải trí, nhưng chuyện buôn bán cơ bản giống nhau, đặc biệt là gần nhất thế lực của Thiệu thị đầy đủ, Bùi Lăng Phong vốn định gợi ý gợi ý, Bùi Vân Dã lại nói không cần.
Bùi Lăng Phong nhướng mày nhìn hắn một lúc liền không nhiều lời nữa, để hắn buông tay đi làm.
Hôm sau, Bùi Vân Dã là bị đánh thức bởi tiếng vang ầm ầm nặng nề, ngay sau đó là từng tiếng đổ sụp ‘ào ào‘, thậm chí ván giường dưới người đều rung nhè nhẹ. Phản ứng đầu tiên của Bùi Vân Dã là động đất, mà một giây sau rung lắc liền ngừng lại.
Lắng nghe tiếng tạp âm loáng thoáng ở cách đó không xa, như là tiếng công trình phá dỡ.
Trời đã sáng, Bùi Vân Dã đã tỉnh cũng không tính toán ngủ tiếp, vì thế rời giường rửa mặt.
Dưới lầu nhóm người hầu được đào tạo bài bản đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, sau khi tiếng ầm ầm đổ sụp dừng lại, liền quay về với an tĩnh.
Bùi Vân Dã ăn sáng xong liền ra khỏi nhà, tài xế đã sớm chờ bên ngoài sân, chiếc Aston Martin lại nhét vào gara phủ bụi, hôm nay ngừng ở trước cổng Bùi gia chính là một chiếc Audi màu đen, giá cả chỉ bằng một phần hai chiếc Aston Martin kia, lại là chiếc xe Bùi Vân Dã thường dùng nhất.
Chiếc xe dần rời khỏi Tử Kinh Sơn Trang, từng tòa biệt thự ở hai bên đường lùi lại trong gương chiếu hậu, lúc đi qua một tòa biệt thự đổ nát Bùi Vân Dã nhìn lâu một chút, bỗng mở miệng hỏi Lâm Hiện: “Cuộc họp sáng nay chuyển đến ngày mai.”
“Vâng, tiên sinh.” Trợ lý họ Lâm, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi cũng đã theo Bùi Vân Dã hơn năm năm, vừa nói xong anh ta liền gửi thông báo đi, chờ sắp xếp tiếp theo của Bùi Vân Dã.
Hai mươi phút sau, tài xế chạy xe đến cổng nghĩa trang Nam Sơn.
Bùi Vân Dã không xuống xe ngay, Lâm Hiện cũng không có động tác, anh liếc mắt nhìn ông chủ của mình, thấy Bùi Vân Dã hạ cửa sổ xuống một nửa, sau đó ngồi trong xe trầm mặc nhìn về phía cổng đi vào nghĩa trang ở cách đó không xa.
Xuyên qua cửa sổ anh cũng có thể nhìn thấy đoàn xe đen kịt xếp hàng dài phía trước một cách rõ ràng, còn có từng đám người mặc quần áo màu đen bộ dạng trang nghiêm.
Lâm Hiện chỉ liếc mắt mấy cái cũng đã nhìn hết mấy vị lão tổng thường trú trên tạp chí tài chính kinh tế, các loại xe sang quý ít khi xuất hiện nối đuôi nhau giống như một buổi triển lãm xe hơi, mà ở trong đó cũng không thiếu cha ruột của ông chủ nhà mình. Lâm Hiên có chút bất ngờ khi Bùi Vân Dã sẽ sửa lại lịch trình tới tham dự lễ tang, hai ngày trước anh gửi tin tức cho Bùi Vân Dã. Bùi Vân Dã cũng chỉ thuận miệng đáp mình đã biết, ánh mắt căn bản không rời khỏi tài liệu trong tay.
Anh đi theo Bùi Vân Dã nhiều năm như vậy, Bùi Vân Dã và Minh Phong trong ấn tượng của anh cũng không có giao tình gì, người quen bình thường* cũng không tính, Bùi Lăng Phong tới tham dự là cho Minh Thịnh Nhã mặt mũi, Bùi Vân Dã xuất hiện chính là có thể có có thể không, nhưng hiện tại Bùi Vân Dã lại đẩy một cuộc họp quan trọng chạy tới tham dự lễ tang.
(*点头之交 điểm đầu chi giao: giao tình cực thấp. gặp nhau chỉ gật đầu mà thôi.)
Còn không xuống xe.
Đương nhiên ông chủ làm việc bọn họ chỉ cần theo sắp xếp, cho nên Bùi Vân Dã không xuống ngồi im trong xe nhìn về phía xa, anh cũng liền im lặng theo.
Bùi Vân Dã im lặng nhìn đại khái ba phút, sau đó nâng tay nhìn đồng hồ, Lâm Hiện vừa thấy động tác này liền biết ông chủ đây là xem đủ rồi tính toán rời đi, anh đang chuẩn bị mở miệng cho tài xế lái xe, ngoài cửa sổ lại xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
“Tớ còn tưởng rằng cậu không tới.” Trần Diệc Minh mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo còn cài một đóa hoa màu trắng, cúi đầu chống cửa sổ xe, hỏi: “Chúng ta vào cùng nhau?”
Bùi Vân Dã do dự hai ba giây, sau đó xuống xe.
Nghĩa trang thành Nam rời xa trung tâm thành phố, xem như nơi ‘phồn hoa’ nhất ở ngoại ô thành phố Nghi Lăng, nơi này không khác với Tử Kinh Sơn Trang, chẳng qua ở đây đều là ‘người chết‘ không phú tức quý.
Lâm Hiện cũng không vào cùng, mà đứng bên xe nhìn ông chủ mình và Trần thiếu cùng đi lên trước, dần dần hòa vào dòng người màu đen kia.
Bùi Vân Dã và Trần Diệc Minh lần lượt nhận lấy hoa cúc non màu trắng nhân viên đưa tới, đi dọc theo lối nhỏ nửa phút, liền nhìn thấy người của Minh gia đứng trên bãi cỏ phía xa, còn có từng nhóm người đến đây chia buồn.
Đứng đầu MInh gia chính là hai vị phu nhân, hai người đều mặc váy màu đen, một thì cả người thẳng tắp, trang điểm tinh xảo; còn lại thì khom người cúi đầu, khuôn mặt tiều tụy.
Người trước là Minh Tuệ Lan con gái của MInh Thịnh Nhã, người còn lại là con dâu của Minh Thịnh Nhã, cũng chính là mẹ của Minh Phong —— Mục Hạnh.
Người phụ nữ trung niên tang chồng tang con dù trang điểm cẩn thận cũng không giấu được vẻ sa sút, gần như là dựa vào hai người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh mới đứng thẳng được, còn cảm ơn đám người đến phúng viếng.
Ánh mắt Bùi Vân Dã dừng lại không quá nửa giây liền dời đi, Hai người cháu ngoại: Lục Minh, Lục Thần, cũng đứng ở bên cạnh Minh Tuệ Lan, mấy người nhìn thấy ở Hyatt hai ngày trước cũng có ở đó, một đống người mặc đồ đen đứng đến đông nghìn nghịt, cụp mi rũ mắt lại không có bi thương gì mấy.
Trần Diệc Minh ở một bên thổn thức cảm khái, ngẩng đầu thấy ánh mắt Bùi Vân Dã tuần tra khắp nơi, cho rằng hắn đang tìm Minh Thịnh Nhã, anh nói nhỏ: “Lão gia tử của Minh gia không có ở đây, vừa rồi tớ nghe nói là được đưa đến bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Bùi Vân Dã nghe vậy lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên.
“Đúng vậy.” Trần Diệc Minh giống như phóng viên nhiều chuyện, nói một cách sinh động như thật: “Chỉ trước khi cậu tới, tức đến ngất xỉu được nâng thẳng lên xe cứu thương.”
Ngất vì tức?
Bùi Vân Dã có chút khó hiểu, liền nghe Trần Diệc Minh ghé sát vào: “Chính là đứa con riêng kia, Minh Ương, cậu biết cậu ta làm gì không?”
Lúc Bùi Vân Dã nghe thấy cái tên này liền thu hồi ánh mắt, hắn cũng không tiếp lời, Trần Diệc Minh liền tự cho hắn câu trả lời.
“Tớ đệch, tên kia thật sự điên rồi, ai cũng không nghĩ tới chuyện đầu tiên cậu ta làm khi trở về, thế nhưng là đập nhà.” Trần Diệc Minh trừng mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin: “Ý trên mặt chữ, sáng hôm nay, trực tiếp lái xe xúc vào nhà tổ của Minh gia.”
Bùi Vân Dã nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy nằm trong dự kiến.
“Cũng không biết bảo vệ của Tử Kinh Sơn Trang làm ăn kiểu gì, để cho cậu ta lái vào như vậy, đệch, nghe nói còn mang theo mìn phá dỡ.” Trần gia cũng có bất động sản ở Tử Kinh Sơn Trang, nhưng Trần Diệc Minh và Bùi Vân Dã đã sớm dọn ra ngoài ở, khác chính là cậu ta có xích mích với Trần gia.
“Tên điên,” Trần Diệc MInh cười lắc đầu, “Hiện tại xem như tớ tin rồi, người này chính là kẻ điên.”
Cho nên ‘động đất’ sáng nay chính là kiệt tác của kẻ điên.
Không biết Bùi Vân Dã nghĩ tới cái gì, đáy mắt hắn hiện ra một chút âm trầm không rõ ý tứ, hắn thuận miệng phụ họa một câu: “Quả thật là một tên điên.”
Nói xong hắn liền đi về phía đám người tụ tập. Có lẽ là lạnh lẽo trong câu nói này của hắn quá rõ ràng, sau khi Bùi Vân Dã rời đi Trần Diệc Minh sửng sốt hai giây mới phản ứng lại đuổi theo.
Hai người cùng đặt hoa cúc trắng trong tay ở trước bia mộ của Minh Phong, khom lưng cúi đầu ba cái, tiếp đó lại khom lưng về phía Mục Hạnh.
Minh Thịnh Nhã đến bệnh viện, những gia chủ cùng thế hệ sau khi viếng xong liền rời đi, cũng có một bộ phận người của Minh gia vội vàng thể hiện lòng hiếu thuận.
Người đến viếng vẫn rất nhiều, ngoại trừ người trong vòng, cũng có không ít người của hai giới hắc bạch, những người này ngoại trừ lúc an ủi Minh gia thì lộ ra chút bi thương giống như bố thí, thời gian khác đều là cười nhạt hàn huyên, vốn nên là bầu không khí u sầu nghiêm túc, lại bởi vì tươi cười treo trên mặt bọn họ, biến tang lễ thành một bữa tiệc xã giao.
Thân phận của Bùi Vân Dã ở đây, từ lúc xuất hiện cũng có không ít người làm ăn cùng cậu ấm lại đây chào hỏi hắn, phần lớn hắn đầu gật gật đầu, cũng không nói chuyện. Cúi chào xong liền đi sang một bên. Rời xa đám người đứng yên ở một bên nhìn nhìn chăm chú vào những bia mộ lặng lẽ kia, không biết nghĩ cái gì.
Tướng mạo của Bùi Vân Dã giống với cha hắn, sinh đến mạnh mẽ sắc bén, chỉ có đôi mắt dài mảnh là xinh đẹp giống Ngô Tố Khỉ, làm mềm đi sắc bén trở thành anh khí rất có mị lực, tuấn mỹ lại không lộ ra nữ khí, nhưng bởi vì hắn rất ít biểu lộ cảm xúc, nhiều năm qua liền luyện ra một bộ mặt băng sơn, hắn một mình nghiêm túc không ai dám tới quấy rầy, cũng chỉ có Trần Diệc Minh chạy tới dán hắn.
“Đúng rồi,” Trần Diệc Minh bỗng nhiên mở miệng: “Bữa tiệc rượu ở Hoa Nhạn Đình hai ngày nữa, cậu phải đến một chuyến.”
“Tiệc rượu gì?” Bùi Vân Dã hỏi.
“Là bữa tiệc chào đón của Ảnh đế Chu – Chu Việt dành cho Bách Phong,” Trần Diệc Minh giải thích, “Đó chính là bữa tiệc đầu tiên của Bách Phong ở trong nước, chúng ta phải đến xem một chút.”
Bùi Vân Dã không tỏ vẻ gì, Trần Diệc Minh còn muốn nói gì đó bỗng nhiên nhìn thấy một chấm màu đỏ hiện lên ở cách đó không xa.
Tiếp đó đám người bỗng phát ra một trận xôn xao, như là giọt nước không giống bình thường rơi vào trong chảo dầu vốn đang an tĩnh, tiếng người lập tức xao động.
“Đó là ai?” Trần Diệc Minh nghi hoặc.
Bùi Vân Dã cũng nhìn theo ánh mắt của Trần Diệc Minh, đám người bên kia ồn ào nhốn nháo, trong dòng người chen chúc xô đẩy, một chấm màu đỏ đặc biệt chói mắt, dưới ánh mặt trời cậu chậm rãi đến gần một mảnh màu đen, lại không bị dung hợp, màu đỏ rực rỡ, đột ngột lại chói mắt dần trở nên rõ ràng, đâm vào mắt Bùi Vân Dã khiến hắn hơi nheo mắt lại.
“Người đó là ai vậy? Phô trương như thế.”
“Đó là Minh Ương.”
“Minh Ương? Đứa con riêng kia?”
“Đúng vậy, trừ cậu ta ra thì còn có ai.”
“Đây là lễ tang, cũng không phải đám cưới, mặc mẹ nó giống như đến kết hôn vậy.”
“Hiện tại cậu ta là độc đinh của Minh gia, làm người thừa kế Minh gia còn không vui bằng kết hôn sao.”
“Có bệnh đi.”
Trong nhốn nháo tiếng thảo luận cũng không nhỏ, một chấm đỏ kia giống như chậm rãi phá vỡ tấm màn đen, bước ra từ trong sóng người màu đen. Minh Ương không coi ai ra gì đi lên đầu, đặt hoa cúc trắng trong tay lên trước mộ của Minh Phong, tiếp đó xoay người khom lưng với Mục Hạnh.
Người vốn nên nhận lễ không đứng tại chỗ, mà đột nhiên đi lên, tiếp theo đóa cúc non màu trắng kia liền rời đi bùn đất lạnh băng để lại một bóng mờ đánh mạnh về phía điểm màu đỏ kia.
Bùi Vân Dã cũng không nghe rõ Minh Ương nói gì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng xem phản ứng của đám người xung quanh, cũng không phải lời hay gì.
Lễ tang vốn trật tự, bởi vì sự xuất hiện của Minh Ương, bỗng loạn thành một nồi cháo, Mục Hạnh sắc mặt phẫn nộ, người nhà hoảng loạn khuyên giải, còn có quần chúng hờ hững vây xem.
chỉ có Minh Ương, cậu cười nhạt đứng trong đám người, trước sau không dao động giống như một người đứng xem.
Cảm giác hoang đường lại đột kích, Bùi Vân Dã vừa muốn dời tầm mắt, Minh Ương cách hắn hơn mười mét bỗng nâng mắt, bắt được phương hướng của hắn một cách chuẩn xác, khuôn mặt đờ đẫn kia lập tức nở rộ ý cười trêu ngươi phóng đãng.
Cậu hé môi, im lặng phun ra hai chữ.
“A Dã.”