Bùi Vân Dã cũng không kỳ quái đối với chuyện Minh Ương biết Bùi Vân Dã muốn lấy hai miếng đất của Thượng Nghi và Lâm thị, dù sao máy nghe trộm kia cũng xem như có chút tác dụng, mà Minh Ương vô sự hiến ân cần đưa ra hợp tác, hoặc gọi là giúp hắn, Bùi Vân Dã cũng liền nghe tai này vào tai kia mà thôi.
Cũng không phải không tin tưởng năng lực của Minh Ương, Minh Ương có thể ở lại Minh gia đến cuối cùng, thậm chí còn khiến Minh Thịnh Nhã đưa Thịnh Thế cho cậu, đã nói lên cậu không phải kẻ tầm thường, cũng có điểm Minh Thịnh Nhã coi trọng.
Chỉ là cậu người này tính tình hay thay đổi, làm việc càng là quỷ dị, còn có ái muội biểu hiện ra ngoài không chút che giấu của cậu, đây đều là nhân tố không xác định.
Cho nên đương nhiên Minh Ương sẽ không chờ đến tin tức của Bùi Vân Dã.
Sau khi công ty giải trí Thiên Thần bên kia nhận được tài chính từ Minh Ương, Trần Diệc Minh cũng đã bắt đầu chuẩn bị quay 《 Tìm Kiếm 》 một cách hừng hực khí thế, trừ việc còn chưa tìm ra diễn viên đóng nam nữ chính, mặt khác có thể nói là toàn bộ đều đã sẵn sàng.
Đầu tư của Minh Ương, có thể nói là khiến Lục Thần dậm chân, bộ phim hợp tác của Thiệu Bân và Bách Phong có tên là 《 Đối Thủ 》, Lục Thần là nam chính, mà Lục Minh cũng đầu tư không ít.
《 Đối Thủ 》vốn là xung đột với《 Tìm Kiếm 》của Thiên Thần bởi vì tranh giành Bách Phong, hai bên đều không thể xem đối diện tốt hơn, Minh Ương đầu tư khủng không thể nghi ngờ là đối nghịch với Lục Minh.
Thậm chí trên mạng có người để lộ ra nhà đầu tư sau lưng của hai bộ phim đều là Minh gia, trong tối ngoài sáng làm thành một vở kịch tranh giành quyền lực của đích tôn cùng cháu ngoại của Minh gia. Mà bởi vì《 Tìm Kiếm 》đầu tư lớn, trên mạng lại càng thêm chờ mong bộ phim về chủ đề khoa học viễn tưởng hiện đại này.
Nhất thời sức hút tuyển diễn viên của《 Tìm Kiếm 》lại vượt xa buổi họp báo khởi động máy của《 Đối Thủ 》.
Ngày tuyển vai diễn, Trần Diệc Minh liên hệ Bùi Vân Dã mời hắn tới đây xem, Bùi Vân Dã không tỏ vẻ gì, bởi vì buổi đấu giá miếng đất ở Thượng Nghi sắp tiến vào giai đoạn thông báo, Bùi Vân Dã cũng không thiếu giao lưu với các bộ phận liên quan.
Những việc này vốn không đến mức để Bùi Vân Dã ra mặt, chỉ là lần này thấy được Bộ trưởng Lương bạn chơi cờ của Bùi Lăng Phong, quen biết nhau qua chơi cờ với cha, cũng xem như trưởng bối của Bùi Vân Dã, có tầng quan hệ này, Bùi Vân Dã liền đích thân đi gặp một lần cũng không sao.
Tài xế đã chạy xe đến dưới lầu từ sáng sớm, Bùi Vân Dã mắt nhìn thẳng đi lên trước, Lâm Hiện vừa mở cửa xe ra, liền nghe thấy một trận tiếng ấn còi chói tai.
Bùi Vân Dã đưa mắt nhìn, liền thấy một chiếc siêu xe màu đỏ đậu ở một bên đã lâu, cùng với người đàn ông đồ đỏ dựa ở cửa xe.
Hôm nay Minh Ương mặc một cái áo sơmi nhung cổ chữ V, cổ áo vẫn để mở rất thấp, khe rãnh trước mặt hiện rõ dưới ánh mặt trời, có lẽ bởi vì hôm nay nắng quá gắt, tóc dài của cậu cột ở sau gáy, một cái kính râm to rộng che khuất nửa khuôn mặt, phong cách con nhà giàu ăn chơi trác tác đủ mười phần.
Bùi Vân Dã: “Sao Minh thiếu lại ở đây?”
Minh Ương gỡ kính xuống, ánh mắt đảo qua Bùi Vân Dã từ đầu đến chân một lượt, không trả lời mà hỏi lại: “Bùi thiếu đây là muốn đi gặp ai?”
Lâm Hiện xách theo cặp công văn lùi về sau một khoảng khi cậu tới gần.
Bùi Vân Dã đáp: “Này không phải gặp Minh thiếu sao.”
“Để tôi đoán thử,” Minh Ương nhíu mày, ánh mắt xẹt qua chiếc limo ở bên, “Bùi thiếu muốn đi Thượng Nghi?”
Hầu hết xe đi ra ngoài của Bùi Vân Dã đều là đơn giản, sau lần ngoài ý muốn ở hai năm trước xe hắn dùng ở nội thành đều là chiếc Audi đã qua cải tạo không nổi bật kia, ở trên xe vượt qua hai tiếng hoặc là xa hơn liền sẽ đổi thành chiếc limo càng thêm thoải mái ở trước mặt, mà siêu xe loại này, số lần Bùi Vân Dã dùng trong hai năm qua có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bùi Vân Dã không đáp.
“Hôm nay Bùi thiếu hẳn là không phải đi xem buổi casting,” Nói đến đây, cậu lại liếc mắt nhìn Lâm Hiện sau lưng Bùi Vân Dã, nói một cách tự tin: “Vậy chính là đi gặp bộ trưởng Lương rồi.”
Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm cậu hai giây với ánh mắt âm trầm, “Minh thiếu thật đúng là tai mắt thông thiên.”
“Này cũng không khó đoán.” Minh Ương cười một tiếng, lại nói tiếp: “Bùi thiếu không ngại tôi đi cùng chứ?”
Bùi Vân Dã không đáp, tóm lại Minh Ương chờ hắn ở đây từ sáng sớm, hắn nói không hay được Minh Ương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tránh cho Minh Ương lén lút theo hắn, không bằng trực tiếp một chút, đi chung một cách quang minh chính đại.
Thượng Nghi ở vào phương Bắc của Nghi Lăng thị, kế bên Lâm thị, cách trung tâm Nghi Lăng hai giờ lái xe, tuy rằng lúc này không phải giờ cao điểm, nhưng cũng không thông thoáng đến chỗ nào.
Huống chi trong thành phố hạn chế tốc độ ở khắp nơi, chiếc xe thể thao màu đỏ kia của Minh Ương vẫn luôn ép sát hắn với tốc độ không nhanh không chậm, nhìn còn có chút giống con cua nghẹn khuất.
Bùi Vân Dã đã hẹn Bộ trưởng Lương ở một nhà hàng tư nhân từ trước, hai chiếc xe lần lượt dừng lại trước nhà hàng, xe Bùi Vân Dã tới trước, hắn xuống xe cũng không đi thẳng vào bên trong, mà đứng ở cửa chờ trong chốc lát.
Minh Ương ném chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe, lông mày luôn nhíu chặt từ lúc lên xe liền giãn ra trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Vân Dã đứng trước cửa, chỉ bởi vì một giây chờ đợi ngắn ngủi này của hắn, biệt khuất suốt đoạn đường này của Minh Ương liền biến mất sạch sẽ.
Minh Ương: “Bùi thiếu đây là đang đợi tôi.”
Bùi Vân Dã im lặng đối với Minh Ương biết rõ còn cố ý, đi vào trong trước.
Bộ trưởng Lương năm nay hơn năm mươi, tóc có chút hoa râm, tuy rằng tướng mạo ôn hòa nhưng vẫn có thể thấy được cách làm việc không hề qua loa. Lúc ông nhìn thấy Bùi Vân Dã thì tươi cười đầy mặt, xẹt qua Minh Ương tư thế tản mạn ở bên lại là có chút bất mãn.
“Đã lâu không gặp, Bùi tổng.” Bộ trưởng Lương vươn tay về phía Bùi Vân Dã, “Không biết cha cậu gần đây thế nào?”
Tuy rằng có chút giao tình với Bùi Lăng Phong, nhưng dù sao chức vị của ông không tính cao, ở trước mặt Bùi Vân Dã cũng không khỏi làm bộ, chào hỏi lịch sự tôn kính có thừa.
Khóe miệng Bùi Vân Dã mang cười, bắt tay ông, “Khá tốt, mấy ngày trước lúc đánh cờ còn nhắc tới kỹ năng đánh cờ của Bộ trưởng Lương cao siêu.”
Minh Ương bên cạnh vừa vào cửa liền quét mắt hoàn cảnh xung quanh một lượt, ánh mắt chỉ ngừng hai giây ở bàn tay đang bắt nhau của hai người.
Hai người hàn huyên vài câu, bộ trưởng Lương cười ha hả thu tay, lúc này mới dịch tầm mắt về trên khuôn mặt phô trương chói mắt của Minh Ương, “VỊ này chính là?”
Người trước mắt thật sự lạ mắt, hơn nữa hành vi cử chỉ vô cùng tản mạn, bộ trưởng Lương chỉ nhìn một cái liền sinh ra không thích, nhưng bởi vì là người Bùi Vân Dã mang đến, nhìn tư thái càng không giống như cấp dưới, cho nên ông vẫn duy trì lịch sự cùng tôn kính.
Lúc này Minh Ương mới dời ánh mắt bay loạn về trên người bộ trưởng Lương, người có địa vị cao lại nhân nhượng đưa tay ra với người có địa vị thấp, nói ra cái tên một cách ngắn gọn.
“Minh Ương.”
Bộ trưởng Lương nhẩm thử dòng họ này, nhanh chóng nhận ra đây là Minh thiếu đột nhiên xuất hiện* gần đây, lịch sự bắt tay nhau, mọi người liền lần lượt ngồi xuống,.
(*横空出世 hoành không xuất thế: đột nhiên xuất hiện làm ra chuyện khiến người ghé mắt.)
Tuy rằng chức vị của bộ trưởng Lương chưa tới hàng cao nhất, nhưng tin tức ông biết được cũng không ít, về tin tức thay đổi quy hoạch đất đai ở Lâm thị chính là bộ trưởng Lương lộ ra với Bùi Vân Dã.
Bởi vì có Minh Ương, lần này bộ trưởng Lương có chỗ băn khoăn, ông đưa ra một vài tin tức, thấy thái độ của Bùi Vân Dã cũng không có ý định gạt Minh Ương cũng liền yên tâm nói một số việc cho bọn họ.
Vừa vào cửa ánh mắt của Minh Ương vẫn ở trên người Bùi Vân Dã, mấy tin tức kia của bộ trưởng Lương cậu cũng đã sớm tra sạch không sót gì, hôm nay tới chỉ là muốn nhìn thử thái độ của Bùi Vân Dã với cậu.
Từ sau ngày đó Bùi Vân Dã không liên hệ với cậu cũng không có gì bất ngờ, cậu vốn tưởng rằng Bùi Vân Dã sẽ nổi giận, máy nghe trộm gắn ở điêu khắc hoa hồng cũng sẽ bị phát hiện thật mau, chỉ là không có gì xảy ra.
Hôm nay gặp mặt Bùi Vân Dã, thế nhưng thái độ vẫn rất dễ nói chuyện.
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với bộ trưởng Lương, Lâm Hiện ghé vào bên tai Bùi Vân Dã nói gì đó, lúc sau Lâm Hiện liền dẫn theo một người phụ trách rời đi trước, để lại cậu và Bùi Vân Dã.
Không lâu lắm tài xế mở cửa xe ra, Bùi Vân Dã không chào tạm biệt cậu, cũng không nói gì, liền lên thẳng xe như vậy.
Xe mới vừa khởi động, trong tiếng nổ vang đột ngột lẫn vào hai tiếng gõ cửa sổ, Bùi Vân Dã liếc mắt nhìn bóng người đứng ngoài xe, hạ cửa sổ xuống, “Minh thiếu còn có chuyện gì?”
“Xe hỏng rồi,” Minh Ương dựa vào cửa sổ, thương lượng với hắn: “Bùi thiếu tiện đường chở tôi một đoạn.”
Bùi Vân Dã ngước mắt nhìn cậu, mí mắt nhấc lên một đường cong sắc bén.
Mặc dù nhà hàng tư nhân này không xa hoa như Quân Duyệt, nhưng cũng không phải quán ăn khuya ven đường, chiếc xe giá trị xa xỉ kia của Minh Ương sẽ được chăm sóc chu đáo, như thế nào cũng không có khả năng nói hỏng liền hỏng.
Nói dối há mồm liền ra, Bùi Vân Dã lạnh lùng đóng cửa sổ, bảo tài xế lái xe.
Trong khoảnh khắc cửa sổ sắp đóng, Minh Ương bỗng nhiên duỗi tay tới, tiếp theo bốn ngón tay trắng nõn thon dài lập tức bị kẹt ở trên cửa sổ.
Bùi Vân Dã nhìn bốn ngón tay dần đỏ, trở nên trắng lại đỏ, con ngươi hắn hơi động nhìn biểu tình không đổi trên khuôn mặt Minh Ương xuyên qua chút khe hở kia, đang nhìn chằm chằm hắn một cách cố chấp.
Cho dù giây tiếp theo xe liền sẽ khởi động, Minh Ương cũng không có khả năng buông tay.
“Cụp” một tiếng, xe mở khóa, kính màu xám đậm từ từ hạ xuống.
Khóe miệng Minh Ương nhếch lên, kéo cửa ra lên xe.
“Cảm ơn.”
Không gian của chiếc limo này cực lớn, hai người ngồi đối diện cũng cách nhau một khoảng cách nhất định, Bùi Vân Dã bắt đầu xử lý công việc sau khi Minh Ương lên xe, kết nối từng cuộc họp trực tuyến một cách đâu vào đấy, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Minh Ương.
Khác với hành trình cùng lúc tới, khi trở về trong thành từ Thượng Nghi, tài xế đi cao tốc, vừa lúc đi ngang qua ngoại ô thành phố, sau khi vào thu, ban đêm trời tối mau hơn, cắn nuốt ánh sáng giống như sương mù che lấp.
Ngón tay phải của Minh Ương đã rách da, thậm chí còn rơm rớm máu, nhưng không ai để ý.
Minh Ương thấy Bùi Vân Dã đề cập đến các vấn đề của công ty trước mặt cậu một cách không e dè, lòng lại không hề cảm thấy vui sướиɠ.
Đó không phải biểu hiện tín nhiệm Minh Ương, mà là không để trong lòng lắm.
Này lại có hơi khác khi bị làm lơ ở văn phòng hắn hai ngày trước, lúc đó Bùi Vân Dã còn sẽ hỏi cậu muốn làm gì, lúc này ngay cả ánh mắt Bùi Vân Dã cũng không cho cậu.
Cảnh đêm tối tăm, màn hình điện tử chiếu sáng khuôn mặt của Bùi Vân Dã, ánh mắt Minh Ương miêu tả hình dáng của hắn một cách không kiềm chế, cuối cùng rơi xuống bờ môi thỉnh thoảng đóng mở của hắn, khác với cảm giác lãnh đạm Bùi Vân Dã cho người khác, môi lưỡi người này đặc biệt mềm mại, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Vết thương bên sườn mặt đã gần khỏi hẳn, cũng chỉ để lại một đường nhỏ hồng nhạt, không nhìn kỹ căn bản không để ý đến, ngón cái Minh Ương cọ cọ đường nhỏ hơi gồ lên kia, tiếp đó lại xoa xoa môi mình.
Khác với môi lưỡi chạm khẽ của ngày đó, Minh Ương nhớ rõ lần đầu tiên cậu và Bùi Vân Dã hôn môi là răng môi dây dưa mang theo mùi máu, tư vị tốt hơn trong tưởng tượng.
Xe đi hơn nửa đường, mặc dù Bùi Vân Dã tập trung vào công việc, cũng không hoàn toàn bỏ qua tầm mắt của Minh Ương.
Dường như từ sau khi gặp lại, tầm mắt của Minh Ương càng ngày càng làm càn, cũng càng ngày càng lộ liễu, dường như cảm xúc trong đó cũng càng ngày càng đậm.
Đợi cho đến khi kết thúc một cuộc họp cuối cùng, Bùi Vân Dã có chút mệt mỏi day day trán, tiếp đó liền nghe thấy tiếng leng keng loảng xoảng khe khẽ, Bùi Vân Dã mở mắt, liền thấy trước mắt có nhiều hơn một ly pha lê đựng đầy chất lỏng màu nâu.
Mùi rượu thoang thoảng bên trong xe trở nên thật nồng trên chóp mũi.
Ánh mắt Bùi Vân Dã đảo qua Minh Ương ngồi một cách tản mạn ở đối diện, tiếp đó nhìn thấy quầy rượu bên cạnh được mở ra, bình rượu được sắp đặt gọn gàng bên trong trở nên lộn xộn, trên bàn còn bày một chai rượu Rum đã mở nắp cùng với toàn bộ dụng cụ pha chế rượu.
“Minh thếu thật đúng là không khách khí.”
Minh Ương cười cười, lại đưa ly rượu Rum trong tay gần thêm một chút, rất có tư thế Bùi Vân Dã không đón cậu liền không lấy về.
Bùi Vân Dã nhận ly rượu, chất lỏng bỏ thêm băng lạnh chảy qua cổ họng, mệt mỏi trước đó mới được quét sạch.
“Muốn nữa không?” Minh Ương hỏi.
“Không làm phiền Minh thiếu.” Bùi Vân Dã đặt ly rượu xuống bàn, không có ý định muốn thêm ly nữa từ cậu.
Nhìn chằm chằm màn hình thời gian dài khiến mắt Bùi Vân Dã có chút khô khốc, hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ để thả lỏng mắt, lại ở trong cửa kính nhìn thấy Minh Ương cầm chai rượu lên đổ đầy nửa ly, sau đó cầm ly rượu xoay một vòng, tìm được thành ly còn ướŧ áŧ kia, dán môi mình lên đó uống cạn.
Bùi Vân Dã nhíu mày, vừa lúc đối diện với đôi mắt cười của Minh Ương ở trong kính.
“À, quên nói, quầy rượu này của Bùi thiếu chỉ có một ly rượu có thể khiến tôi nhìn trúng,” Ngón trỏ Minh Ương gõ gõ thành ly bọn họ lần lượt tiếp xúc thân mật, nụ cười không có ý tốt kia rõ ràng đang nói, huống hồ trước khi đưa cho anh uống tôi cũng đã uống rồi.
Bùi Vân Dã lạnh lùng dời mắt.
Minh Ương cười cười, nói tiếp:
“Hôn nồng nhiệt cũng không chỉ một lần, A Dã còn phải so đo với tôi chút chuyện nhỏ này sao.”