Chương 1: Cố nhân tới thăm dẫn chân tướng, Độc Cô Cầu Bại cũng hiện thân.
Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh quy ẩn giang hồ từ nay không hỏi thế sự, mà thần y Bình Nhất Chỉ lại cả ngày chờ đợi bên hồ băng, không vì cái gì khác, chỉ vì người đã vì yêu mà bỏ ra hết thảy Đông Phương giáo chủ, hắn nhìn không ra đoán không ra, hắn tự xưng có thể chữa trị tất cả bệnh tật trong thiên hạ, nhưng duy chỉ có tình yêu là không thể trị khỏi.
Một ngày của một năm sau, Bình Nhất Chỉ ngồi ở bên hồ, nhìn mặt hồ bình lặng mà tự nhủ: " Đông Phương giáo chủ, giờ đây tất cả đều như người mong muốn, chẳng qua tại hạ vẫn như cũ không nghĩ ra, làm như vậy, đáng giá không?"
"Bình thần y , nhiều năm không gặp ngươi sao lại trở nên bẩn thỉu như thế? " Chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, Bình Nhất Chỉ đứng lên xoay người nhìn lại, chỉ thấy nam tử một thân huyền bào đứng ở cách đó không xa, đang chậm rãi đi tới gần hắn. Nam tử diện mạo tuấn tú, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ, khuôn mặt này khiến cho Bình Nhất Chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Xin hỏi các hạ là ? "
"Gia phụ là Độc Cô Cầu Bại . "
"Ngươi ......là Độc Cô Hành? Tiểu Hành nhi ? " Bình Nhất Chỉ vui mừng nhìn nam tử trước mắt, không trách lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, mặc dù từ hai mươi năm trước đã không còn gặp Độc Cô Hành, nhưng nam tử này diện mạo lại rất giống Độc Cô Cầu Bại.
"Hành nhi ra mắt thúc thúc, ban nãy chỉ nói đùa với thúc mong thúc thúc không để ý." Thấy Độc Cô Hành thi lễ, Bình Nhất Chỉ vội vàng nói:" Hành nhi không cần như thế, Độc Cô giáo chủ đối với ta ân trọng như núi, Bình Nhất Chỉ ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp, đáng tiếc Độc Cô giáo chủ ngài...... ai ...... tới, vào nhà trước . "
Đợi sau khi hai người vào phòng ngồi xuống, Độc Cô Hành khẽ mỉm cười nói: "Bình thúc thúc không cần thở dài, gia phụ vẫn chưa chết, con hôm nay tới trước , chính là thay gia phụ nói với thúc thúc một chuyện. "
"Sao ......cái gì? Độc Cô giáo chủ ngài......" Bình Nhất Chỉ khϊếp sợ, nhưng thấy Độc Cô Hành dường như không có ý định nói thêm, cũng không tiếp tục hỏi tới: "Giáo chủ ngài có chuyện gì muốn chuyển cáo tới tại hạ ? " Độc Cô Hành trong lòng thầm nghĩ Bình Nhất Chỉ quả nhiên thông minh, chẳng trách phụ thân hắn không sợ bại lộ hành tung.
Ngoài miệng nói: "Gia phụ muốn thúc mang theo Đông Phương Bất Bại, cùng ta đi gặp người." Dứt lời từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Bình Nhất Chỉ: "Khối ngọc này là hàn ngọc ngàn năm, đeo vào trên cổ Đông Phương Bất Bại, có thể tạm thời bảo toàn thân thể không hư thối."
Bình Nhất Chỉ trong lòng kinh ngạc vạn phần, Độc Cô giáo chủ không những không chết, thậm chí ngay cả tình huống của Đông Phương giáo chủ cũng biết, có lẽ, Đông Phương giáo chủ có thể được cứu. Lập tức không hề trì hoãn, từ chỗ cơ quan tiến vào hồ băng, ôm Đông Phương Bất Bại rời khỏi.
Độc Cô Hành sau khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, tươi cười trên mặt biến mất không thấy, thay vào đó là yêu thương đau lòng, hắn thận trọng nhận lấy Đông Phương Bất Bại sau đó ôm nàng nói:" Đông Phương tỷ tỷ, ta đã tới chậm ...... Bình thúc thúc, chúng ta đi thôi ." Bình Nhất Chỉ đem hàn ngọc ngàn năm đeo vào trên cố Đông Phương Bất Bại, sau đó cùng đi theo Độc Cô Hành.
"Đông Phương giáo chủ , người rốt cuộc rời đi hồ băng, có thể rời khỏi nước hồ lạnh như băng này..." Bình Nhất Chỉ trong lòng cảm thán, lại thấy Độc Cô Hành đột nhiên dừng bước: "Khoan, có người đang đi tới đây, Bình thúc thúc, phụ cận có người sinh sống sao? "
"Đúng là có người sống, có lẽ là Lệnh Hồ......" Bình Nhất Chỉ còn chưa dứt lời, chỉ thấy phía trước xuất hiện một nam tử, không phải Lệnh Hồ Xung thì còn ai.
"Bình thần y, vị này là? Đây ...đây không phải là Đông Phương cô nương sao?!" Lệnh Hồ Xung vừa định hỏi nam tử hắc y này thân phận ra sao, lại thấy nữ nhân được nam tử ôm trong ngực chính là Đông Phương Bất Bại, cũng không biết vì sao nàng nhìn không có chút hơi thở nào.
"Lệnh Hồ thiếu hiệp, vị này là bằng hữu của ta, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ rời khỏi nơi này, mong Lệnh Hồ thiếu hiệp bảo trọng." Đối với Lệnh Hồ Xung, Bình Nhất Chỉ không muốn nói gì cả, hắn hận Lệnh Hồ Xung vô tình vô nghĩa, nhưng ngại thân phận của đại tiểu thư Nhậm Doanh Doanh, cho nên Bình Nhất Chỉ hắn miễn cưỡng cùng Lệnh Hồ Xung nói vài lời khách sáo.
Độc Cô Hành sau khi nghe được bốn chữ Lệnh Hồ thiếu hiệp, trong mắt dấy lên sát khí, chẳng qua trong phút chốc liền đè nén xuống: " Bình thúc thúc, hàn ngọc ngàn năm kia không duy trì hiệu quả được quá lâu, con mang Đông Phương Bất Bại đi trước, người làm xong chuyện nơi này hãy tới Thiên Chi Nhai tìm con." Độc Cô Hành vừa dứt lời, người đã biến mất không thấy, đã thi triển khinh công rời đi trước .
"Khoan đã! Ngươi ...... Bình thần y , đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao Đông Phương cô nương lại ở chỗ này ? Hơn nữa nàng vì sao ......" Lệnh Hồ Xung hơi giật mình phát hiện nam tử này thân pháp nhanh hơn cả mình, hắn không thể làm gì khác hơn là hỏi Bình Nhất Chỉ
" Lệnh Hồ thiếu hiệp, nơi này không có chuyện gì, về phần Đông Phương giáo chủ tại sao lại như vậy, không có chút quan hệ nào với ngươi, hãy trở về đi." Bình Nhất Chỉ mặt không biểu tình, phất tay định rời đi.
Lệnh Hồ Xung ngăn ở trước người Bình Nhất Chỉ, vô luận Bình Nhất Chỉ tránh đi thế nào cũng không thể thoát được: " Bình Nhất Chỉ, ta biết ngài có đại ân với Doanh Doanh, là ngài giải độc cho Doanh Doanh. Nhưng, Đông Phương cô nương là bằng hữu chi giao của ta, hôm nay nàng bị một người không rõ thân phận mang đi, Lệnh Hồ Xung ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!"
"Hay cho một bằng hữu chi giao, bằng hữu chi giao! Cho dù Đông Phương giáo chủ có ở lại đây thì sao, bất quá chỉ là một cỗ thi thể thôi!" Bình Nhất Chỉ lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung, hắn biết hắn không nên vi phạm cam kết , đã từng đáp ứng Đông Phương giáo chủ, không thể nói với bất luận kẻ nào, nhưng là ......
"Ngài nói cái gì??!! Cái gì thi thể ?? Bình Nhất Chỉ, ngài không nói rõ ràng với ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngài rời đi. Ngài rốt cuộc có cái gì giấu diếm ta!!" Lệnh Hồ Xung cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, tại sao ...tại sao Bình Nhất Chỉ lại nói Đông Phương cô nương chỉ là... chỉ là một cỗ thi thể, chẳng lẽ, nàng đã chết rồi sao......
"Ta cho ngươi biết Lệnh Hồ Xung, có ân với các ngươi không phải là Bình Nhất Chỉ ta, là nàng Đông Phương Bất Bại!" Bình Nhất Chỉ nhắm mắt lại, thôi thôi thôi, đành phải nói cho hắn biết thôi, một năm qua, ngoại trừ ta, còn ai có thể cảm nhận được nỗi đau của Đông Phương giáo chủ, cho dù vi phạm ước định khiến ta chết đi, cũng được... Bình Nhất Chỉ nhớ lại ngày nào đó của một năm trước, Đông Phương giáo chủ tìm được hắn, nói với hắn nàng cam nguyện moi tim của mình để thành toàn cho Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bất Bại, sau đó, mặc cho mình, chìm vào đáy hồ lạnh như băng.
"Bình Nhất Chỉ, ngài có ý gì? Không phải chính ngài đã thay tim cho Doanh Doanh sao? Chuyện này liên quan gì đến Đông Phương cô nương? Bình Nhất Chỉ, ngài nói đi!" Lệnh Hồ Xung đột nhiên có chút sợ, hắn sợ cái gì, là sợ cái chết của Đông Phương cô nương có liên quan tới mình sao?
Bình Nhất Chỉ từ từ mở mắt, xoay người đối mặt với hồ băng đã an táng Đông Phương giáo chủ suốt một năm qua, rốt cuộc vẫn phải thở dài:"Đổi tim, aiss, thử hỏi thiên hạ có mấy người có thể tự tay moi tim đi cứu người khác. Lệnh Hồ Xung, ngươi có biết, trái tim kia, có bao nhiêu tình yêu dành cho ngươi không..."
Lệnh Hồ Xung đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hắn hiểu, hắn đoán được, trái tim kia, là của Đông Phương cô nương, Đông Phương cô nương thật sự vì hắn
......
"Hôm đó Nhậm Doanh Doanh bị độc phát, ngươi muốn tự vẫn vì tình, giáo chủ nàng không muốn ngươi chết, cho nên nàng tìm ta, cùng ta làm một giao dịch, chính là nàng giao trái tim của mình cho Nhậm Doanh Doanh, mà điều ta phải làm, đó là đem nàng thả xuống hồ băng, hơn nữa không được nói với bất luận kẻ nào, kể cả ngươi."
"Tại sao lại ngốc như vậy, Đông Phương cô nương, ngươi tại sao lại ngốc như vậy a!" Lệnh hồ Xung quỳ trên mặt đất, nước mắt không khống chế được chảy xuống, là hắn đã hại Đông Phương cô nương .
"Bình Nhất Chỉ ta tự xưng là có thể chữa trị hết mọi bệnh tật trong thiên hạ, nhưng lại không thể trị được bệnh của Đông Phương giáo chủ, nàng vì ngươi khổ sở vì ngươi thương tâm, ta lại không trị được cho nàng ...... ta trị được tất cả lại trị không được tình yêu, ta uổng là thần y." Bình Nhất Chỉ cũng sớm đã chết tâm, hắn tự xưng là thần y, lại không cứu được giáo chủ, có lẽ vào thời khắc Đông Phương Bất Bại chìm xuống đáy hồ, lòng của Bình Nhất Chỉ hắn, cũng đã chìm xuống theo nàng.
"Lệnh Hồ Xung, chân tướng sự việc ngươi đã biết, trở về đi, đừng nên cô phụ tấm lòng của giáo chủ, nàng chỉ muốn ngươi có một cuộc sống thật tốt." Bình Nhất Chỉ vẫn như cũ mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung đang quỳ trên đất, rồi xoay người rời đi.
Lệnh hồ Xung vẫn quỳ trên đất chưa đứng dậy, hắn không dám tin Đông Phương cô nương cứ như vậy chết đi, vì hắn, lại moi ra tim của mình, mà hắn cái gì cũng không biết được. Hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt trở nên trống rỗng, hắn từ trong ngực lấy ra một dải buộc tóc màu xanh. Đổng huynh đệ đã từng múa kiếm cho hắn, bồi hắn uống rượu so chiêu, đưa cơm cho hắn. Đông Phương cô nương, đã từng giúp hắn giải vây, lấy gan sói, truyền nội lực. Nhưng mà giờ đây, hai người đã là âm dương cách biệt.