Sau một cuộc đại chiến quá dữ dội, mọi người thường sẽ trải qua mấy quá trình, trước là “hoang mang không biết mình đang ở đâu”, kế đó là “mừng phát khóc”, qua một lúc nữa, nhớ tới nỗi đau mất chiến hữu, lại nhìn cảnh tan hoang trước mắt, tinh thần dùng hết rồi, mới đến giai đoạn “buồn đau”.
Đám ma cà bông của căn cứ chưa qua xong quá trình “mừng phát khóc”, chưa kịp buồn bã, thì sự việc lại xảy ra biến cố.
“Các vị…” Lục Tất Hành nói một câu trong kênh truyền tin, nhưng âm thanh nhanh chóng bị nhấn chìm.
Cậu nhíu mày, trực tiếp gửi hình ảnh sóng năng lượng quét được vào kênh truyền tin, lại bị nhấn chìm.
Lục Tất Hành: “Này!”
Muốn đám ma cà bông này quân kỷ nghiêm túc, chắc chỉ có đạn đạo là hơi hữu dụng.
Lục Tất Hành là một người văn minh, không có thói quen lên giọng hò hét, cũng không có tính khí một lời không hợp liền xoay đạn đạo nhắm vào đội hữu, rơi vào đường cùng, cậu đành phải nói một câu vào kênh truyền tin: “Tất cả nhường một chút, để tôi cầu hôn cái đã!”
Câu này rốt cuộc có hồi âm, Độc Nhãn Ưng dùng giọng lớn hơn quát lại rung trời động đất: “Thằng ranh con Lục Tất Hành mày chán sống rồi à!”
Tạp âm trong kênh truyền tin rốt cuộc bị hai cha con này chung tay dẹp yên.
“Cảm ơn ba,” Lục Tất Hành nghiêm túc lại, một lần nữa gửi hình ảnh sóng năng lượng vừa rồi, “Sóng hạt năng lượng cao khi điểm nhảy vũ trụ 001 nổ đã qua đi, xung quanh không nên có phản ứng năng lượng mạnh như vậy, các vị, vẫn chưa kết thúc đâu, hãy cảnh giác một chút.”
Mọi người chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe một đoạn tin tức màu hồng phấn, nào ngờ mở ra kênh tin tức quân sự, họ nghệt ra một lát, xì xào bàn tán giống như cuồng phong dấy lên từ ngọn bèo tấm, “Uỳnh” một tiếng nổ tung trong kênh truyền tin.
Chu Lục khàn giọng quát lớn: “Câm miệng hết! Đừng nói chuyện nữa!”
Foucault cũng “Suỵt” một tiếng, dẹp yên người của mình: “Thầy Lục, ý thầy là gì?”
Hoàng Thử Lang bất an hỏi một câu: “Lâm tướng quân đâu?”
Lâm Tĩnh Hằng không có động tĩnh, hắn chê phiền, đã sớm tắt âm kênh truyền tin, tự dưng giơ ly lên, không đầu không đuôi nói với Trạm Lư: “Một ounce.”
Trạm Lư lúc này rất hiểu ý hắn, cửa tủ rượu tự động bật ra, rót cho hắn một ngụm rượu mạnh.
Lâm Tĩnh Hằng ngoài miệng nói phải về, lại ngược với sự dứt khoát trước kia, bản thân không hề nhúc nhích, cũng không có ý kiến gì với đám ma cà bông lề mề kia, một ngụm rượu mạnh cay xè đè dưới đầu lưỡi, ánh mắt hắn không rời khỏi bản vẽ hệ thống truyền tin viễn trình, khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh như con sói đang đợi một cuộc chiến tranh.
Hoàng Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt hắn giật mình: “Tướng…”
Lâm Tĩnh Hằng giơ một ngón tay, cắt ngang cô nhóc.
Cùng lúc đó, một ngàn con vịt trong kênh truyền tin dần dần im lặng, Lâm Tĩnh Hằng một lần nữa mở kênh truyền tin, nghe thấy kẻ lỗ mãng cuối cùng không biết từ đâu chui ra bực dọc hỏi lại một câu: “Sao đều không nói gì nữa? Sao vậy?”
Không ai trả lời hắn.
Bởi vì lúc này, đã không cần Lục Tất Hành giảng giải ngay hiện trường cách xem biểu đồ sóng năng lượng khác thường, chỉ cần không rớt khỏi mạng tinh thần thì đều đã nhìn thấy –
Trong vũ trụ tối om, giống như nơi nào cũng ẩn nấp quái vật lờ mờ, sóng trước chưa yên sóng sau lại nổi, như vô cùng vô tận, khiến người ta thấp thỏm, mừng rỡ như điên rồi lại tuyệt vọng.
Ở cách họ không xa, đoàn cơ giáp còn giương nanh múa vuốt hơn ban nãy thong thả lộ đầu ra, trên thân cơ màu tối, dấu hiệu của Vệ đội thân vương Cayley như tô-tem ác mộng – song lần này, đối phương là một loạt trọng giáp.
Đây là một chiến đội máy móc toàn trọng giáp siêu thời không.
Giống chiến đội máy móc bao vây cứ điểm Bạch Ngân.
Giống chiến đội máy móc đã chôn vùi hai tướng tinh liên minh ở Mân Côi Chi Tâm.
Giống chiến đội máy móc đốt rụi sao Cayley, sao Bắc Kinh β và sao Bạch Lộ.
Đám võ trang căn cứ tổn binh hao tướng, binh không thành binh đội không thành đội vây quanh trọng tam, há hốc miệng nhìn đoàn quái vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, như đàn kiến chờ đợi mưa to.
Mà cái tổ họ dựa vào để sinh tồn – hệ thống phản truy tung, đã tuẫn táng đối thủ trước.
White run run rẩy rẩy thở hổn hển một hơi, thều thào hỏi Lâm Tĩnh Hằng: “Tướng, tướng quân, sao ngài còn uống rượu?”
Lâm Tĩnh Hằng nuốt ngụm rượu đè dưới đầu lưỡi xuống, quay đầu lại nhìn bốn học sinh, cảm thấy chúng trẻ tuổi và không biết sợ, cũng cảm thấy tứ chi mình hơi lạnh.
Không phải hắn sợ chết, cũng không phải hắn sợ thua, chỉ là hắn không muốn nói chuyện với thân vương Cayley lắm.
Thế giới ca múa thái bình đang sụp đổ, mà hắn bưng tai bịt mắt hơn ba tháng trong căn cứ đổ nát này, một mặt mỗi ngày đều như thiêu như đốt muốn biết tình hình chiến đấu bên ngoài, mặt khác lại hơi sợ nghe thấy. Bởi rằng, bất kể là cố ý hay vô tình, liên minh rơi xuống nông nỗi này, bản thân hắn không phủi được can hệ – “cố ý” là xấu xa phát rồ, “vô tình” là ngu xuẩn đến cảm thiên động địa mà thôi, chẳng cái nào khá khẩm gì.
Nhưng lại không thể không nói chuyện, bởi vì đám ăn hại Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ này khả năng là ăn nhiều quá, chạy còn chậm hơn bò, Lâm tướng quân một quang gánh, gánh một đám đồng nát vướng chân, thật sự không cách nào khống chế nhịp điệu rất chính xác, chỉ có thể mượn đây kéo dài thời gian.
Một yêu cầu đối thoại gửi lên trọng tam, kế đó lại thông qua hệ thống viễn trình, chiếu lên kênh truyền tin chung.
Lâm Tĩnh Hằng phun ra một hơi rượu nồng, kết nối.
Khuôn mặt quen thuộc khiến người ta phải khắc ghi vào xương tủy của Ares Phùng lập tức xuất hiện rõ nét trước mắt mọi người, nòng pháo của Độc Nhãn Ưng suýt nữa cướp cò.
Bốn học sinh đương nhiên nhớ rõ lão điên oanh tạc sao Bắc Kinh β này, Bạc Hà che miệng, Gà Chọi siết chặt nắm đấm, cơ hồ không phân rõ trước mắt là hư ảnh hay người thật, cổ phát ra một tiếng gầm, sắp ứ máu mắt xông lên ngay tại đây – bị Lâm Tĩnh Hằng dùng một tay đè vai, nhẹ tênh đẩy sang một bên.
Nếu Ares Phùng có mộ tổ, chắc đã bị người ta đào thành trạm trung chuyển tàu điện ngầm rồi, lão chẳng để ý người khác chửi mình lắm, nhắm mắt làm ngơ nhận một đống ánh mắt thâm thù đại hận, nhìn Lâm Tĩnh Hằng, đồng tử rõ ràng co lại, ngắm nghía cẩn thận Lâm Tĩnh Hằng một lát, động khóe miệng kim loại: “Xem ra ta có tư cách nói mấy câu với ngài rồi, xin tự giới thiệu, ta là thân vương Cayley nhiệm kỳ này, ta tên Ares Phùng, xin hỏi vị tiên sinh rất quen mắt này xưng hô thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng như cười như không hỏi ngược: “Lão thấy ta giống ai?”
Khi Lâm Tĩnh Hằng quản lý cứ điểm Bạch Ngân, đã từng kiêm nhiều chức – hắn là họa lớn trong lòng chính phủ bảy đại thiên hà muốn đòi quyền tự trị quân sự, là họa lớn trong lòng một bộ phận cấp cao liên minh, là họa lớn trong lòng ba đoàn hải tặc vũ trụ lớn. Ảnh hắn bị vô số người ghim trên bàn phi tiêu, mỗi ngày bị cắm ngàn vạn lỗ.
Ares Phùng đương nhiên không thể không nhận ra khuôn mặt này, nhưng lão cũng không cho rằng, người bên dưới khuôn mặt này là Lâm Tĩnh Hằng.
Khuôn mặt thân vương Cayley đờ đẫn, da người còn sót lại ở khóe mắt giật giật như gắn sai dây thần kinh: “Nếu ta nhớ không lầm, trong luật quyền chân dung của liên minh các ngươi quy định, phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác, đặc biệt là mặt danh nhân, là trái pháp luật.”
Lâm Tĩnh Hằng theo lời lão nở nụ cười, không hề e dè nói: “Chuyện quan không truy xét dân không tố cáo, Lâm Tĩnh Hằng lại không thể bò ra từ mộ chôn quần áo tố cáo ta, cùng lắm thì ta tuần hoàn cáo phó của hắn thêm vài lần nữa. Thân vương Cayley điện hạ, ta dẫn một đám các anh em tìm đại một xó tham sống sợ chết, đắc tội gì lão?”
Ares Phùng nói: “Ngươi là người của Bạch Ngân Thập Vệ.”
Lâm Tĩnh Hằng hừ mũi một tiếng, không biết là mặc nhận hay cười nhạo.
“Mặt có thể sửa, thân phận có thể ngụy tạo, thứ khắc vào trong xương sẽ không thay đổi, bản phân tích chiến đấu khi sống chết trước mắt sẽ không xảy ra lỗi.” Ares Phùng thấp giọng nói, “Trình độ của ngươi, ít nhất phải là thiếu tướng trở lên, ngươi là Bạch Ngân Vệ thứ mấy?”
Lâm Tĩnh Hằng bực dọc nhướng mày: “Thân vương Cayley điện hạ, cứ điểm Bạch Ngân đã bị các người nổ thành tro, nào còn Bạch Ngân Thập Vệ? Lão muốn làm gì?”
Mọi người của căn cứ nín thở tập trung nhìn Lâm Tĩnh Hằng giả thần giả quỷ với thân vương Cayley, đại khái lần đầu nghe thấy Lâm thượng tướng nói nhiều như vậy.
Ares Phùng khá phong độ trả lời: “Cứ điểm Bạch Ngân không phải ta nổ, cũng không phải Hiệp hội chống Utopia nổ, ta chỉ quản chuyện Thiên Hà Số 8, tại Thiên Hà Số 8, từ hằng tinh đến hành tinh, từ thi thể đến mảnh xác vụn, tất cả đều là của ta, trong tầm mắt ta không cho phép tồn tại tuyến đường ngầm và điểm nhảy vũ trụ chưa biết.”
Lâm Tĩnh Hằng còn giống như đã nói đạo lý với lão, nghe xong trầm ngâm chốc lát, trên mặt cũng không có vẻ gì là giận dữ, gật đầu: “Cho nên lão muốn bản đồ tuyến đường ngầm của bọn ta.”
“Muốn. Thiên Hà Số 8 là sân sau của ta, chẳng ai hi vọng trong sân sau có một đống hang rắn lỗ chuột,” Ares Phùng không khách sáo nói, “Độ trước, ta có một thuộc hạ được phái đi dò đường, dẫn đi một chiến đội cơ giáp, kết quả không trở về, người và cơ giáp im ắng biến mất trong Sa Mạc Tử Vong, không biết ngươi có nhìn thấy hay không?”
Lâm Tĩnh Hằng làm gì cũng sẽ không tuyên truyền khắp thế giới, bởi vậy ngoại trừ Độc Nhãn Ưng và Lục Tất Hành, phần lớn không hiểu gì hết, lại đều cảm nhận được câu này của thân vương Cayley mới dứt, bầu không khí như tán gẫu vừa rồi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn Ares Phùng, đáp một nẻo: “Ý lão là, người là ta gϊếŧ, đội ngũ là ta chôn, cho nên đến tìm ta báo thù – bằng chứng đâu?”
Ares Phùng buông tay, đôi vai mình đồng da sắt kia không thể linh hoạt làm động tác “nhún vai”, nhìn giống con búp bê làm hơi tệ: “Nguyên Dị Nhân đã theo ta hơn một trăm năm, lúc đó hộ tống ta từ Cayley đến vực ngoại, mấy năm nay tuy rằng thói xấu ngày càng nhiều, tính nết ngày càng biếи ŧɦái, nhưng ta cũng chưa nỡ động tới hắn. Người trung thành bên cạnh ta không nhiều, người qua được thử thách càng ít, hắn không minh bạch chết ở Sa Mạc Tử Vong, ta rất đau lòng.”
Một kẻ muốn bằng chứng, một kẻ nói “đau lòng”, đám ma cà bông của căn cứ bàng thính trong kênh truyền tin cảm thấy tín hiệu khả năng lại không tốt rồi, hình như đã nghe sót vài câu, căn bản không liên kết được cuộc đối thoại.
Lâm Tĩnh Hằng lại cử động mấy ngón tay, gửi một tin nhắn tới kênh truyền tin.
“Mở l*иg phòng hộ, chuẩn bị nhảy khẩn cấp.”
Hệ thống phản truy tung tan thành khói bụi, nhưng điểm nhảy vũ trụ dù sao vẫn chưa bị nổ hết.
Người của căn cứ thở mạnh cũng không dám, l*иg phòng hộ vừa nãy tắt nối nhau sáng lên, l*иg phòng hộ nào bị hỏng thì được những người khác bảo vệ bên trong.
Nhưng quân đoàn ma cà bông động tác quá chậm chạp, không chờ họ chuẩn bị xong, thân vương Cayley đã nói: “Ta không có bằng chứng, nhưng ta đã đau lòng như vậy, đương nhiên phải tìm người trút giận, ai bảo ngươi vừa vặn ở đây, vừa vặn khả nghi nhất? Nòng pháo của đạn đạo không nói có bằng chứng mới được bắn.”
Nháy mắt lão dứt lời, một loạt trọng giáp chẳng nói tiếng nào bắn một loạt đạn đạo!
Lâm Tĩnh Hằng nghe Trạm Lư kể về cuộc đời Ares Phùng, lúc ấy nói người này giống mình phiên bản hải tặc, thật ra cũng không hoàn toàn là tự coi nhẹ mình – bản thân Lâm tướng quân tự mình nổ điểm nhảy vũ trụ của Lục Tín, lửa giận phừng phừng, nên nhất định phải thịt Nguyên Dị Nhân cho hả giận; thân vương Cayley người mình phái đi làm việc chết giữa đường, khiến tim gan lão đau, nên ai ở gần thì xui, nhất loạt kéo ra trút giận.
Đám lính ma cà bông của căn cứ xung quanh không có điểm nhảy vũ trụ, chỉ có thể nhảy khẩn cấp. Nhảy khẩn cấp vốn tuyệt đối không phải loại tuyển thủ sơ cấp này có thể kham được, thế nhưng chớp mắt nhìn đạn đạo bắn thẳng tới mặt, đám ma cà bông bộc phát tiềm lực khó lòng tưởng tượng, phần lớn lại chạy thoát thành công, từ thuở chào đời lần đầu tiên được cảm nhận mùi vị khí thể bảo hộ của cơ giáp, bị nghẹn gần chết.
Đội ngũ vốn chen chúc như chim cút phân tán rải rác, giống như một mớ đậu phụ đánh tan, nhảy khắp nơi.
Lâm Tĩnh Hằng thì trực tiếp nhảy tới gần điểm nhảy vũ trụ 0051, điểm nhảy này rất gần cảng 001 bị nổ hủy, không biết do nguyên nhân gì mà hắn không ngắt kết nối viễn trình với căn cứ, lúc này tuyến đường ngầm thông tới căn cứ thật sự lộ ra trước mắt Ares Phùng.
Nhìn hắn giống như muốn rút lui từ tuyến đường ngầm.
Ánh mắt Ares Phùng tụ lại.
Mặc xác đám ma cà bông của căn cứ tan tác chim muông đó, lao thẳng đến Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng quay đầu chuyển vào tuyến đường ngầm, sóng năng lượng dị thường phương hướng căn cứ như thủy triều đến rồi quay lại, giống như năng lượng do hệ thống truyền tin viễn trình xuyên qua vô số điểm nhảy vũ trụ mang đến tràn ra ngoài, lại giống như ẩn nấp một con mãnh thú im lặng hít thở.
Ares Phùng chợt ngộ ra: “Dừng lại, đừng đuổi theo hắn!”
Song đã quá muộn.
Tiên phong hải tặc lao quá nhanh, đuổi theo Lâm Tĩnh Hằng xuyên qua điểm nhảy 0051, Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên quay người nhắm thẳng truy binh, dùng hỏa lực mạnh ngăn cản bước chân đối phương, đồng thời ánh mắt thoáng nhìn vị trí của mọi người trong kênh truyền tin, chọn một người gần nhất: “Độc Nhãn Ưng, dẫn nổ 0051.”
Lục Tất Hành quay ngoắt đầu lại.
Độc Nhãn Ưng cười “ha ha”, mặc kệ dẫn nổ 0051 liệu có cuốn cả Lâm Tĩnh Hằng vào hay không, lão lái là tiểu cơ giáp, giữa lửa đạn vang trời vừa vặn đang ở một góc chết, bắn ba phát đạn đạo liền vào điểm nhảy 0051 sau đó nhảy khẩn cấp chạy mất.
Trọng giáp hải tặc gần điểm nhảy 0051 trong ngắm bắn không kẽ hở của trọng tam căn bản không kịp tránh né, điểm nhảy vũ trụ nổ uỳnh uỳnh, ngay tích tắc ấy, những người lái kinh hoảng ở gần điểm nhảy vũ trụ tập thể mất đi ý thức, mạng tinh thần đồng thời bị cướp quyền, chợt xoay nòng pháo, một hơi nã mấy chục phát đạn đạo về quân đội mình.
Đạn đạo bay ra, điểm nhảy vũ trụ căng lên nuốt mười mấy trọng giáp hải tặc, Lâm Tĩnh Hằng nhảy khẩn cấp trước khi năng lượng vụ nổ xô đến, lao vào Vệ đội thân vương Cayley!
Cùng một loại bẫy, sau khi lừa tiên tri của Hiệp hội chống Utopia chết thẳng cẳng, lại suýt nữa nổ bay non nửa chiến đội của mình, Ares Phùng bị sự tương tự này tổn thương thật sâu lòng tự tôn, tức không kiềm nổi: “Chặn hắn!”
Trong nháy mắt, vô số mạng tinh thần kéo đến Trạm Lư, như một đám hổ lang vồ mồi, liên tiếp muốn cướp mạng tinh thần của hắn, ngay cả hành khách trong cơ giáp cũng cảm giác được áp lực cực lớn, các học sinh mới được khí thể bảo hộ giải phóng ra từ cú nhảy khẩn cấp chóng mặt ù tai, ôm đầu ngồi xổm một loạt, vô số đạn đạo và pháo ion nhắm thẳng trọng tam, lại sượt qua hắn, trong cabin cơ giáp tiếng báo động và đèn cảnh báo lóe sáng khiến tim đập muốn nổ tung.
Lục Tất Hành: “Đi theo tôi!”
Đám ma cà bông của căn cứ chạy khắp nơi cuối cùng đã nghe thấy một âm thanh, cấp tốc tập kết phía sau cậu, như bầy cá bé teo ngược dòng trong mưa bão, lao tới phía cuối Vệ đội thân vương Cayley, không đợi trọng giáp ở phía cuối có phản ứng nhắm bắn họ, Lục Tất Hành đột nhiên bắn một phát đạn đạo tới một điểm nhảy vũ trụ nửa lộ.
Vệ đội thân vương Cayley thật sự sợ đám phần tử phá hoại một lời không hợp liền nổ điểm nhảy vũ trụ này rồi, bọn hải tặc gần điểm nhảy vũ trụ nhất phản ứng rất mạnh lao ngay đi, phía cuối đội tức thì rối loạn, trọng tam của Lâm Tĩnh Hằng nhân khoảng trống này, như thanh đao sắc bén chém chiến đội hải tặc lao ra trong cảnh người ngã ngựa đổ.
Cùng lúc đó, Lục Tất Hành theo đạn đạo lao vào điểm nhảy vũ trụ, các tiểu cơ giáp phía sau như cá bơi nối đuôi nhau vào theo cậu, Hoàng Thử Lang cười to: “Thầy Lục, lừa bịp à?”
“Hổ thẹn,” Lục Tất Hành nói, “Tay không tấc sắt, chỉ có thể dựa vào lừa bịp.”
Miệng nói hổ thẹn, kỳ thực cậu không hổ thẹn chút nào, dẫn đoàn tiểu cơ giáp, qua lại như thoi trong điểm nhảy vũ trụ mã hóa chưa kịp bị bới ra, bị đuổi gắt quá liền bắn điểm nhảy vũ trụ, động tác giả khai hỏa lần đầu tiên khiến bọn hải tặc sợ hãi né tránh, lần thứ hai hiệu quả bắt đầu không tốt, động tác giả thứ ba thì đã thành chuyện “chó sói đến”.
Vệ đội thân vương Cayley phóng ra quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ, sau đó một loạt pháo ion chặn đường họ từ sớm, vô số l*иg phòng hộ tan thành khói bụi, Lục Tất Hành phảng phất nghe thấy tiếng l*иg phòng hộ của tiểu cơ giáp không kham nổi, liền lập tức, cảnh báo bị đạn đạo tập trung vang lên, cậu đã không kịp né tránh.
Lúc này, mạng tinh thần của Trạm Lư đột nhiên bao trùm lên như một vòng bảo vệ vô hình, mạng tinh thần của bọn hải tặc vây quanh họ chợt bị tấn công, tại cảng nối người cơ vô hình kẻ chết người sống tông vào nhau, một vòng hải tặc giống như đều bị làm phép định thân.
“Trời…” Không biết là ai quên điều kiêng kị của Lâm tướng quân, cảm thán một tiếng trong kênh truyền tin, “Bữa đó bị hắn quét xuống mạng tinh thần không oan mà.”
“Đi tuyến đường ngầm quay về…” Tiếng Lâm Tĩnh Hằng đứt quãng truyền đến trong kênh truyền tin, “Nhanh lên!”
Đoàn tiểu cơ giáp chui qua khe hở, ùa đến tuyến đường ngầm.
Chu Lục: “Nhưng căn cứ…”
“Kệ đi,” Lục Tất Hành cắt ngang hắn, “Nghe anh ấy.”
Ares Phùng tức quá hóa cười: “Sửa khuôn mặt giống như đúc, còn thật sự cho rằng ngươi là Lâm Tĩnh Hằng à?”
Lâm Tĩnh Hằng vớ lấy một ống tiêm thuốc thư giãn.
Đúng lúc này, Ares Phùng và Lục Tất Hành đồng thời nhận được cảnh báo –
Năng lượng dị thường từ hướng tuyến đường ngầm của căn cứ ùa đến đây!
Hoàng Thử Lang sững sờ hỏi: “Thầy Lục, đây vẫn là lừa bịp à?”
Ares Phùng cười khẩy: “Cùng một chiêu số dùng quá nhiều lần rồi, các ngươi Kiềm lư kỹ cùng à?”
Sóng năng lượng dị thường như đùa giỡn này “tạo giả” quá qua loa, tốc độ cực nhanh, như một chiến đội máy móc siêu thời không lao thẳng vào mặt.
Song Thiên Hà Số 8 rộng lớn, ở đâu ra lắm chiến đội máy móc thế?
Lục Tất Hành lại đột nhiên hô to một tiếng: “Tránh ra!”
Đoàn ma cà bông của căn cứ phút chốc chia làm đôi theo cậu, lập tức, ánh sáng chói mắt xuyên thấu mạng tinh thần của mọi người, trực tiếp mở một lỗ hổng ngay vùng bụng trung quân của Vệ đội thân vương Cayley!
Một chiến đội trọng giáp tốc độ hành quân cực nhanh từ trên trời giáng xuống.
Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ.
Mọi người đều hoài nghi mình trúng độc khí ni-tơ sinh ra ảo giác.
Ba mươi trọng giáp như một con dao găm ác độc, khoét tim Vệ đội thân vương Cayley, trực tiếp cắt đứt thành hai đoạn, hai hàng đạn đạo như pháp khí rẽ biển, cuốn sang hai bên. Trong oanh tạc dữ dội, hệ thống trọng lực trên cơ giáp của Ares Phùng cơ hồ không nhạy, lão đứng bật dậy: “Bạch Ngân…”
Đúng lúc này, một yêu cầu đối thoại gửi đến, thuộc hạ tay run run chấp nhận, khuôn mặt như áp-phích quảng cáo phi tiêu của Lâm Tĩnh Hằng hiện ra trước mắt lão.
Gã đàn ông vừa dùng sức bản thân chống lại tinh thần lực cơ hồ của cả chiến đội hải tặc thái dương còn lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, hắn đập tay phủi mảnh vỡ của ống tiêm thuốc thư giãn không cẩn thận bóp nát: “Thế ta cũng bổ sung phần tự giới thiệu nhé, Phùng điện hạ, ta là chính bản, không xâm phạm quyền chân dung của ai, ở Mân Côi Chi Tâm mượn tay hải tặc vực ngoại các lão thoát thân, còn chưa gặp trực tiếp để cảm ơn đâu.”