Quyển 3 - Chương 62

“Du kích chiến có thể đánh thành như thế, là quan chỉ huy trong trọng giáp lợi hại.” Ares Phùng hơi nheo mắt, “Ngươi xem cái tên ‘sinh mạng và tự nhiên’ kia, miệng toàn bảo vệ môi trường, thật ra sợ chết như gì, đội tiên phong bên cạnh bình quân độ kết hợp người cơ 80% trở lên. Họ cậy mình đã chia cắt tinh nhuệ của Hiệp hội chống Utopia nên trước nay chẳng sợ hãi gì, vừa đối mặt đã bị người ta cuốn đi, tinh thần lực của đối phương phải mạnh đến mức nào? Tiếc rằng thuộc hạ là một đám ô hợp.”

Kẻ đi theo bên cạnh Ares Phùng này, kỳ thật vốn là một y tá, phụ trách chăm sóc cơ thể lắp ghép kia, thấp tha thấp thỏm theo một bệnh nhân cuồng sát lâu ngày tự dưng thành “tướng quân” trên danh nghĩa, “tướng quân” làm bảo mẫu dư dả, chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì không hiểu, nghe xong vẫn còn mù tịt.

“Thế mà vẫn chưa hiểu à? Ngu xuẩn.” Ares Phùng thở dài, mắng một câu, nhưng trên mặt không có quá nhiều vẻ tức giận, bởi vì lão thích hạng ngu xuẩn, cũng thích người nắm được thóp, sự thông minh của người bên cạnh là thứ rất nguy hiểm đối với lão, tương tự súng laser ở trên đầu, nhất định phải trừ sớm cho khỏe, với những kẻ ngu ngốc bình thường hiểu chuyện phản ứng lại hơi chậm này ngược lại rất kiên nhẫn, lão thong thả giải thích, “Lực công kích của pháo ion kém quá xa đạn đạo, nếu vừa rồi là một đợt đạn đạo, chí ít có thể bắn rụng một cánh tên ăn hại ấy, đối phương xuất quỷ nhập thần, đấu pháp lão luyện, bình thường sẽ không phạm sai lầm cấp thấp kiểu này. Ta đoán là bởi vì tên ăn hại ấy cậy mạnh bắn lung tung khắp nơi, mà vụ nổ quy mô này sẽ quấy nhiễu quỹ đạo của đạn đạo… Có lẽ dưới tay quan chỉ huy lợi hại này đều là hạng mới tập lái cơ giáp, không biết điều chỉnh, chỉ có thể dùng tạm pháo ion.”

L*иg phòng hộ của cơ giáp có thể chống lại pháo ion mức độ nhất định, gặp hai đợt pháo ion đánh lén, chiến đội hải tặc của “tiên tri” quả thật rối loạn trận hình, nhưng không đến mức thương gân động cốt. Tất cả cơ giáp bị bắn rơi đều là đạn đạo do trọng tam bắn nhân lúc loạn.

“Tiên tri” tuy rằng bị thân vương Cayley dùng như súng, nhưng đó là vì hắn khinh địch đối với kẻ điên, không thật sự ngu ngốc đến cùng, sau mấy lần đối mặt hắn cũng ý thức được vấn đề này.

“Tiên tri” cười gằn một tiếng, giậm chân: “Mở số liệu về Bạch Ngân Thập Vệ hai mươi năm gần đây, làm một bài phân tích cho ta!”

Trọng giáp cao đẳng nhất thông thường đều đầu tư rất nhiều tiền chế tạo hạch cơ giáp, ngay cả Hiệp hội chống Utopia cũng không thể ngoại lệ.

Tiên tri ngoài miệng coi kỹ thuật đương đại là mãnh thú và nước lũ, coi trí tuệ nhân tạo là ma túy tinh thần, nhưng trên thực tế cũng thường xuyên “lấy thân nuôi hổ” – để giải phóng toàn nhân loại, tiên tri vĩ đại không tiếc tự mình tiêm nhiễm những khối u ác tính lớn này.

Trí tuệ nhân tạo của Hiệp hội chống Utopia bị giám thị nghiêm ngặt kho số liệu, hầu như không có quyền hạn và năng lực tự chủ học tập, kỳ thực chỉ có thể tính là một siêu máy tính chức năng có hạn, chuyên dùng đánh trận. Siêu máy tính không có chức năng tán phét, đương nhiên cũng không có cả đống lời vô nghĩa như Trạm Lư, nhanh nhẹn chấp hành mệnh lệnh, nếu để Lâm tướng quân nhìn thấy, chắc chắn phải hâm mộ đem Trạm Lư đi bán đồng nát mất thôi.

Trí tuệ nhân tạo không nhiều lời nhanh chóng mở số liệu các chiến dịch Hiệp hội chống Utopia quấy nhiễu liên minh lại bị Bạch Ngân Thập Vệ đánh tơi bời, chưa đầy mười giây siêu máy tính đã hoàn thành bài phân tích, sau đó nó tự động đối chiếu địa hình xung quanh, chia tất cả khu vực trong tầm bắn của đạn đạo ra, ghi chú số phần trăm – trí tuệ nhân tạo căn cứ theo số liệu lịch sử tổng kết phong cách chiến đấu của Bạch Ngân Thập Vệ, dựa theo xác suất cao thấp đánh dấu ra khu vực võ trang căn cứ sau khi nhảy có thể trốn!

“Tiên tri” lia ánh mắt qua, cấp tốc phán đoán, chọn ra ba khu vực xác suất cao nhất, chia hỏa lực dưới tay làm ba, không hề sai lệch bạo lực phóng đạn đạo, đồng thời cười gằn một tiếng: “Phóng thích quấy nhiễu tín hiệu truyền tin!”

Trong kênh truyền tin bên phía võ trang căn cứ lập tức “Tít” một tiếng rồi tắt ngóm.

Thông thường mà nói, quân chính quy huấn luyện nghiêm chỉnh không sợ chiêu thức này, tín hiệu truyền tin gián đoạn không ảnh hưởng gì – tầm nhìn của mạng tinh thần vượt xa mắt người, khi kết nối mạng tinh thần, người lái có thể thấy rõ chiến hữu và quan chỉ huy xung quanh, chỉ cần quan chỉ huy vừa di chuyển, những người khác có thể tự động hiểu ý đồ, có sự ăn ý không cần mở miệng.

Nhưng quân võ trang căn cứ gấp gáp tụ lại có thể có sự ăn ý gì? Ngay cả không thể huyên thuyên trong kênh truyền tin cũng chỉ vừa học được dưới sự thiết huyết của Lâm tướng quân.

Đàn dê yếu đuối này vừa mới rất uy phong, còn chưa kịp trải nghiệm cẩn thận cảm giác “uy vũ hùng tráng”, đã chào đón một đòn vào đầu, tín hiệu truyền tin đột nhiên gián đoạn, đám lưu manh già trẻ của võ trang căn cứ tức khắc đần thối ra, trở thành một lũ trẻ lạc mẹ.

Cùng lúc đó, đạn đạo ồ ạt sắp sửa kéo tới chỗ họ ẩn thân.

Dựa theo phân tích xác suất, mò mẫm tấn công nhằm vào cả khu vực không hề chuẩn xác, đối phương là mò mẫm trúng đại vận.

Nếu là bản thân Lâm Tĩnh Hằng, căn bản sẽ không để ý, song võ trang căn cứ vừa mất đi liên lạc không có định lực này, vốn đang mất bình tĩnh, vừa thấy đạn đạo rậm rạp bắn đến, tức thì hoảng hốt, cho rằng hệ thống phản truy tung toi đời rồi.

Võ trang căn cứ bùn loãng không thể trát tường rối loạn, sợ không nhúc nhích nổi đã là tốt, có một số “phản ứng mau”, không nghe thấy chỉ huy liền bắt đầu chạy lung tung, lập tức để lộ tọa độ, bị đạn đạo bắn thẳng vào đầu, đội ngũ vốn chặt chẽ trong khoảnh khắc xé toạc một lỗ hổng.

Bốn học sinh căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình lập thể chiếu tình hình thực tế trong trọng tam, thoạt đầu tập thể hít một hơi, hít xong vài giây sau mới có phản ứng – đây không phải là lúc chơi game tổn thất vài điểm, mà là đạn đạo đao thật súng thật nổ nát cơ giáp, một số người đến cùng chúng không trở về được nữa!

Vừa nghĩ đến đây, tim đập thình thịch tưởng như không đứng nổi.

Song Lâm Tĩnh Hằng chẳng biết là trấn định quen rồi, hay không hề quan tâm sự sống chết của đám ăn hại này, trên mặt không thấy một chút khác lạ, xoay tay lại dùng hệ thống viễn trình trên trọng tam gửi một tín hiệu, xuyên qua điểm nhảy vũ trụ gần nhất, trực tiếp xác định địa điểm gửi tới cơ giáp của Lục Tất Hành.

Tín hiệu viễn trình xuyên qua điểm nhảy vũ trụ lập tức bị lộ trong tầm mắt hải tặc, nhưng nòng pháo còn chưa quay đến, Lâm Tĩnh Hằng đã trực tiếp nhảy khẩn cấp, bốn học sinh suýt nữa bị khí thể bảo hộ đập dẹp trong góc, trọng tam xuất hiện giữa hải tặc như một âm hồn.

Cùng lúc đó, Lục Tất Hành nhận được tín hiệu viễn trình căn bản không giải mã nội dung, lập tức thành lập liên hệ, gửi mật khẩu viễn trình đến tất cả điểm nhảy mã hóa lẫn chưa mã hóa, nhanh chóng kết nối vào hệ thống phản truy tung, hệ thống phản truy tung do một tay cậu xây dựng, cậu rành như nhà mình vậy.

Lục Tất Hành như một con nhện, chớp mắt “dính” tín hiệu viễn trình trên trọng tam lên hệ thống phản truy tung, ngưng tụ thành một tấm lưới lớn, sau đó biến cơ giáp của mình thành trạm trung chuyển tín hiệu, thông qua quyền hạn hệ thống phản truy tung của tất cả tiểu cơ giáp, tạo ra một “kênh truyền tin” không sợ quấy nhiễu.

Chớp mắt thông tin nối liền, tiếng Lâm Tĩnh Hằng vang lên: “Điểm nhảy vũ trụ 004, ngu xuẩn!”

Đám ngu xuẩn nghe tiếng hắn, thật sự mừng phát khóc, chẳng nghĩ ngợi gì phục tùng mệnh lệnh ngay – sau đó suýt nữa tập thể làm một bài nhảy kề mặt với đàn cơ giáp hải tặc.

Lâm Tĩnh Hằng: “Đạn đạo!”

Võ trang căn cứ sợ đần ra kêu “oa oa”, vừa lộn xộn bắn đạn đạo vừa sợ hãi kêu cha gọi mẹ, từ ngữ tục tĩu gì cũng có.

Bọn hải tặc không ngờ được thông tin liên lạc của đám ô hợp này sửa nhanh như thế, sự chú ý còn ở trọng tam đột nhiên lao đến, chưa kịp phản ứng, đạn đạo gầm rít đã bắn vào giữa đoàn cơ giáp.

Và đồng thời, trọng tam càn quét mạng tinh thần của mười mấy cơ giáp xung quanh, l*иg phòng hộ khổng lồ cơ hồ mạ một tầng màu bạc cho thân cơ, tất cả nòng pháo ion mở lớn nhất, đạn đạo đối phương đã bắn bị quấy nhiễu sượt qua hắn.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn quét qua, cảm thấy đám võ trang căn cứ vô tổ chức vô kỷ luật này đều là sâu trong cỏ, e rằng không hiểu chỉ lệnh quá phức tạp, hạ mệnh lệnh “yểm hộ giáp kích phía đuôi quân địch”, đám ngu ngốc chắc chắn xảy ra tai nạn giao thông vũ trụ, vì thế lời ra đến môi lại nuốt xuống, nói cực giản lược: “Nam điểm nhảy 0045, nữ 0031, đi!”

Đơn giản dễ hiểu, kẻ ngốc nghe xong cũng biết “dò số vào ngồi”.

Võ trang căn cứ vốn xen lẫn vào nhau gấp gáp mà trật tự chia làm hai đội, giao tạp nhưng không hề rối, như cá bơi bị từ trường dẫn dắt, lao đến hai phương hướng, xuyên qua điểm nhảy vũ trụ bằng tốc độ nhanh nhất, thoạt nhìn trận thế thật sự hù người, như đội danh dự đã luyện tập trăm ngàn lần.

Tiên tri lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm: “Đóng kịch? Bị lừa rồi?”

Lâm Tĩnh Hằng bằng này tuổi cũng là lần đầu tiên chỉ huy quân đội kiểu này, cảm giác mình như người chỉ đường thu phí trước cửa nhà vệ sinh công cộng, ỷ vào l*иg phòng hộ trọng giáp dày, hắn nội hỏa rất vượng trực tiếp tông vào cơ giáp hải tặc gần nhất, cùng lúc đó ba phát đạn đạo đuổi theo đuôi hắn, Lâm Tĩnh Hằng ổn chuẩn ác bắn một phát pháo ion năng lượng cao, thân cơ giáp bắn mạnh đi, sượt qua đạn đạo, lại lần nữa nhảy khẩn cấp!

Đạn đạo đuổi theo hắn lập tức tới, không đầu không não tông vào điểm nhảy vũ trụ.

Bọn hải tặc xung quanh sợ tới mức hồn bay phách tán, tất cả bỏ chạy tứ tán, chỉ sợ bị điểm nhảy vũ trụ nổ cuốn vào, tông vào nhau.

Tiên tri tức điên lên: “Chạy cái gì? Không biết trị số năng lượng tới hạn để nổ điểm nhảy vũ trụ rất cao à? Một phát đạn đạo ăn thua gì? Mau đuổi theo cho ta!”

Bọn hải tặc nhìn thấy điểm nhảy vũ trụ vừa bị đạn đạo bắn quả nhiên im lặng như thường, lập tức muốn truy kích.

Đương khi họ chuẩn bị theo chỉ dẫn phân tích số liệu, xuyên qua điểm nhảy vũ trụ truy kích võ trang căn cứ, trong kênh truyền tin đột nhiên “Tít” một tiếng như chập mạch, muốn chạy đã không còn kịp.

Điểm nhảy vũ trụ uỳnh uỳnh nổ tung, chiến đội hải tặc tiên phong như ruộng lúa dưới lôi hỏa, chớp mắt hóa thành hư ảo.

Cùng lúc đó, một chi võ trang cơ giáp thình lình chui ra từ điểm nhảy vũ trụ 0045, oanh tạc điên cuồng phía cánh đuôi hải tặc, đám hải tặc khẩn cấp căng l*иg phòng hộ, đang định đánh trả, đột nhiên có một đội võ trang cơ giáp khác chui ra từ góc chết thị giác, từ phía sau bắn ra một loạt đạn đạo, sau cảnh người ngã ngựa đổ, đội ngũ du kích lại lần nữa chìm vào mê cung của hệ thống phản truy tung.

Chiến đội hải tặc của tiên tri vốn hùng dũng oai vệ, khí thế hùng hổ, chớp mắt thành một con gà trống chọi thua, lông bay lung tung rất thảm hại.

Lục Tất Hành dừng một chút: “Anh cài gì trong điểm nhảy vũ trụ vậy? Bom hẹn giờ à?”

“Một hệ thống dẫn nổ, làm giảm giá trị năng lượng tới hạn để nổ điểm nhảy vũ trụ.” Lâm Tĩnh Hằng dừng một thoáng lại bổ sung, “Một bộ phận điểm nhảy vũ trụ có. Xử lý thường thấy của bên sân nhà ở nơi dự tính sẽ trở thành tiền tuyến.”

Lục Tất Hành thuận miệng hỏi: “Anh chuẩn bị khi nào, sao em không thấy?”

Lâm Tĩnh Hằng không lên tiếng, những người khác không dám nói gì, trong kênh truyền tin yên tĩnh một cách quỷ dị.

Lục Tất Hành hiểu bằng tốc độ ánh sáng – chính là mấy ngày trốn cậu.

Lâm tướng quân thật là tranh thủ thời gian, trốn đông trốn tây mà không làm lỡ chính sự, đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến dịch.

Lục Tất Hành vội ho một tiếng, tự động đảm đương kỹ sư tùy quân của hắn: “… Bọn chúng ban nãy sau khi phóng thích tín hiệu quấy nhiễu chọn ba phương hướng bắn đạn đạo, không thể là ngẫu nhiên, hẳn đã sử dụng mô hình phân tích xác suất nào đó, tỷ lệ chuẩn xác rất cao. Sóng năng lượng do điểm nhảy vũ trụ nổ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, nếu xử lý số liệu của đối phương hữu dụng như vậy, hệ thống phản truy tung rất dễ bị lộ, không thể tiếp tục đánh thế này.”

“Tiên tri” đối diện tâm linh tương thông với cậu, chớp mắt điểm nhảy vũ trụ nổ, siêu máy tính trên tàu chỉ huy của hắn lập tức thu thập được số liệu ngổn ngang, hầu như đã vẽ ra hình dáng của hệ thống phản truy tung.

Cùng lúc đó, nó đối chiếu phong cách chiến đấu của Bạch Ngân Thập Vệ, tính ra một loạt điểm nhảy vũ trụ có thể có mai phục!

Chiến đội hải tặc tính cơ động cực mạnh mà tiến quân thần tốc.

“Hiệp hội chống Utopia” ra tay, khách quan và khoa học, hết thảy dựa vào số liệu nói chuyện.

Bạch Ngân Thập Vệ tinh nhuệ nhất liên minh năm đó, lại là một đám người dã man chặn Vườn Địa Đàng theo lão đại.

Chuyện trên thế giới, đại khái chính là vật cực tất phản như vậy.

Lâm Tĩnh Hằng liếc nhìn bản đồ truyền tin viễn trình rộng lớn kéo tới vực ngoại.

“Biết rồi,” Hắn nói, hai tuyến đường rút lui khác nhau thành hình, Lâm Tĩnh Hằng ấn gửi hai đội cơ giáp khi nãy bị hắn chia làm đôi, “Chia nhau rút, nhanh nhẹn lên, trong vòng năm giây ai chưa rút đi thì chờ chết.”

Cùng lúc đó, bọn hải tặc nhanh chóng phát hiện sự khác thường của quân võ trang căn cứ: “Tiên tri, đối phương đang rút lui!”

“Phân tích đường rút lui!”

Trên siêu máy tính của “tiên tri”, vô số số liệu lịch sử và thực thời đan xen, chưa đầy năm giây đã tính ra hai đường lui đại khái, vậy mà khớp đến tám chín phần mười với đường thực tế.

“Bạch Ngân Thập Vệ…” Đôi mắt tiên tri đỏ lên, “Phóng thích quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ!”

Chỉ cần phán đoán được điểm đáp đối phương nhảy tới, là có thể phóng thích quấy nhiễu, khiến cú nhảy đổi đường, đây là một trong các trò hay sở trường của Vệ đội thân vương Cayley.

Mặc dù hải tặc phản ứng rất nhanh, nhưng võ trang căn cứ dưới sự đe dọa của Lâm Tĩnh Hằng hoàn toàn không có một chút phong độ sau thắng lợi nhỏ, đào mệnh quên hết tất cả, trong vòng năm giây, ngoại trừ cá biệt động tác chậm, phần lớn đội ngũ đã chạy mất tăm!

Quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ của hải tặc chỉ tóm được số ít động tác chậm chạp, lập tức muốn cướp mạng tinh thần tiến hành bắt giữ đối phương, song mạng tinh thần của bọn hải tặc vừa thò xúc giác, mấy người lái tiên phong đã bị mạng tinh thần chấn ngất xỉu, Lâm Tĩnh Hằng đã sớm cướp quyền mạng tinh thần của mấy “kẻ chậm tiến”, tinh thần lực cực mạnh từ mạng tinh thần của tiểu cơ giáp vồ đến, tiên phong hải tặc nháy mắt thất thủ, kế đó trực tiếp khởi động chương trình tự nổ!

Nhân khoảng trống này, trọng tam như vòi rồng cuốn đi mấy tiểu cơ giáp bị giữ lại, biến mất trong trường năng lượng của điểm nhảy vũ trụ.

Lâm Tĩnh Hằng nói năm giây, năm giây sau quả nhiên hải tặc đã đuổi tới, Lục Tất Hành lập tức hiểu được điều gì đó, đối phương có phân tích mô hình hành vi của Lâm Tĩnh Hằng… không, có lẽ là quân liên minh tại cứ điểm Bạch Ngân, mà Lâm Tĩnh Hằng chẳng những biết rõ, còn có ý biểu diễn theo suy nghĩ của bọn họ, không ngừng khiến đối phương tin chắc phân tích số liệu và phỏng đoán của mình!

“Nhìn lãnh đạm như vậy, thì ra đều là lừa người,” Lục Tất Hành bái phục nghĩ, “Sao mà giảo hoạt thế?”

“Tướng quân,” Cậu nghiêm trang nhắc nhở trên màn hình thông tin liên lạc, “Thiết bị hạch tâm của hệ thống phản truy tung ở trong điểm nhảy 001, tới gần 001 chút nữa, liên lạc viễn trình của anh sẽ làm lộ phương hướng của căn cứ.”

Lâm Tĩnh Hằng tựa hồ cười khẽ một tiếng, không trả lời.

Hắn chính là muốn để lộ phương hướng của căn cứ.

Lục Tất Hành ngầm hiểu: “Hiểu rồi.”

Độc Nhãn Ưng: “Từ từ, hiểu cái gì, Lâm Tĩnh Hằng, có tin được mày không đó?”

“Tiên tri” bắn một loạt pháo ion, quét sạch mảnh vỡ cơ giáp tự nổ, tức không kiềm nổi: “Lũ ăn hại, trọng giáp mở đường!”

Trọng giáp cho dù bị cướp mạng tinh thần, cũng không thể khởi động chương trình tự nổ trong chớp mắt, chênh lệch thời gian này đủ để người lái khác đoạt lại mạng tinh thần. Số cơ giáp vô cùng khổng lồ đó nghiền lên như chiến xa thần ma trong truyền thuyết, song phương qua lại, quân võ trang căn cứ lủi khắp nơi như linh xà, song bất luận thế nào cũng không thoát được truy binh.

Mà truy binh từng bước ép sát, song mỗi lần đều hơi thiếu một tẹo, như con lừa bị treo cà rốt trước mũi. Trong lúc một đuổi một chạy, song phương mấy lần giao hỏa, đều có tổn thất, đánh cho tiên tri thấp tha thấp thỏm, hận không thể đập siêu máy tính luôn chậm nửa nhịp trên cơ giáp, tín ngưỡng phản khoa học kỹ thuật càng thành kính hơn.

Ares Phùng xem đến đây, ngoài cuộc tỉnh táo, biết tiên tri của Hiệp hội chống Utopia đã biến thành con thỏ, đang nhảy như điên đến bẫy của người ta, thật sự muốn ôm ngực thở dài: “Lợi hại, thật là lợi hại – ‘hi sinh’ của chúng ta xem ra sắp thành bánh bao thịt ném chó rồi – bảo các anh em chỉnh đội, chuẩn bị theo ta đi đánh một trận ác liệt.”

Lúc này, quân võ trang căn cứ đã rất gần khu vực trung tâm của hệ thống phản truy tung.

Bọn hải tặc từng bước đuổi sát mau chóng nhận ra sự lực bất tòng tâm của hệ thống phản truy tung.

Sóng năng lượng đến từ hướng căn cứ lập tức bị lộ trước mắt hải tặc.

Sóng năng lượng hai phương hướng khiến tiên tri thoạt tiên sửng sốt, sau đó hắn vỗ tay thật mạnh: “Ta đã nói tại sao chúng lại chuẩn bị hệ thống phức tạp như thế, té ra là để yểm hộ thứ khác!”

Foucault lúc này mới nhận ra thất thanh la lên trong kênh truyền tin: “Nguy rồi!”

Võ trang căn cứ tức thì hoảng hốt, quên luôn quy củ trên chiến trường phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của quan chỉ huy, vô thức thay đổi phương hướng đuổi theo.

Kỳ lạ là Lâm Tĩnh Hằng không ngăn cản.

Siêu máy tính của tiên tri đã sớm cảm giác được hành động khác lạ của quân địch: “Tìm được hạch tâm hệ thống phản truy tung của chúng rồi!”

Võ trang căn cứ vô tổ chức vô kỷ luật như một chậu cát lăn xuống núi, căn bản không đuổi kịp hạm đội hải tặc huấn luyện nghiêm chỉnh, bị một đợt pháo lượng tử cuốn về, tiên tri dẫn chiến đội hải tặc lao đến điểm nhảy 001 mã hóa.

Võ trang căn cứ hoảng lên – xuyên qua 001 thì hệ thống phản truy tung sẽ hoàn toàn mất hiệu lực!

Phản ứng “thành thật” của họ đã chỉ rõ phương hướng cho chiến đội hải tặc, tiên tri càng tin chắc phỏng đoán của mình, dẫn đầu lao tới gần điểm nhảy 001, đồng thời khởi động bước nhảy vũ trụ, song ngay trong tích tắc này chợt xảy ra biến đổi.

Điểm nhảy 001 – chỗ hạch tâm của hệ thống phản truy tung, đột nhiên nổ tung.

Tiên tri chẳng kịp rên một tiếng, chiến đội chủ lực toàn bộ bị nhấn chìm trong năng lượng khổng lồ, như một đống bình hoa bị đập nát vậy.

Cả hệ thống phản truy tung làm cái bẫy cuối cùng khổng lồ, tan tành với chiến đội hải tặc, không còn sót lại chút gì, sau năng lượng hỗn loạn là sự yên ả quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, Độc Nhãn Ưng mới lẩm bẩm một câu: “… Á đệch.”

Lâm Tĩnh Hằng thu l*иg phòng hộ về, lạnh lùng phân phó: “Chỉnh đội, chuẩn bị trở về.”

Đội võ trang căn cứ sống sót đờ đẫn tụ lại, hoang mang đi theo hắn.

Đột nhiên, Chu Lục khó tin nổi hỏi trong kênh truyền tin: “Chúng ta đây là… thắng rồi?”

Câu này của hắn giống như khiến mọi người quên mất lệnh cấm không thể nói lung tung trong kênh truyền tin.

“Chúng ta thắng rồi?”

“Chúng ta đánh đuổi hải tặc rồi!”

“Trời ơi!”

Có người hò reo, có kẻ khóc khe khẽ, trong kênh truyền tin mọi người đua nhau nói.

Lâm Tĩnh Hằng vẫn hiếm thấy không nổi giận.

Song Lục Tất Hành trước sau vẫn chưa tắt l*иg phòng hộ, không ngừng quét xung quanh.

Ares Phùng từ xa nhìn về hướng võ trang căn cứ tán loạn: “A, bọn họ đã bắt đầu chúc mừng thắng lợi rồi.”