Trước kia Đội Tự Vệ không có tầng cấp cũng không có quản lý – đám người này đều nghe Xú Đại Tỷ, Xú Đại Tỷ nói “Đi, vài anh em tới đây đi đánh nhau”, đám đàn em liền vác vũ khí đi theo, là một đoàn tay đấm tự do phân tán.
Nhưng trong đám ô hợp cũng có thể sinh ra dã tâm tự nhiên không ô nhiễm, dù là trong đàn dê cũng luôn có dê đầu đàn gạt đám đông đi ra, bắt lấy một tia rạng đông, cổ vũ mọi người theo hắn lao đến con đường phía trước.
Lúc trước là Chu Lục tụ tập một đám đàn em đi theo Lục Tất Hành cùng nhau tạo ra hệ thống nguồn năng lượng của cả căn cứ, hiện giờ vẫn là hắn rèn sắt nhân khi còn nóng, tổ kiến Đội Tự Vệ chân chính.
Lục Tất Hành vội vã đi tìm Lâm Tĩnh Hằng, do không đủ năng lượng nên hồi trình bị trì hoãn vài ngày, trong thời gian ngắn ngủi một tuần này, Chu Lục dẫn đầu quy hoạch biên chế cho Đội Tự Vệ, hắn đưa ra ý kiến rồi bốn học sinh chia nhau giúp hắn tìm đọc tư liệu từ thư viện điện tử của Lục Tất Hành, cuối cùng vay đông mượn tây, chắp vá ra một “trật tự quản lý Đội Tự Vệ của căn cứ”.
Đã có kết cấu và hình thức ban đầu, có vẻ rất ra dáng.
Đương nhiên, các việc kể trên cũng không thể lay chuyển Lâm thượng tướng, Lâm Tĩnh Hằng thấy cái gọi là “Đội Tự Vệ” vẫn chẳng khá hơn trò trẻ con chỗ nào – lũ kiến đồng tâm hiệp lực cũng có thể đào ra tòa thành dưới lòng đất khiến người chú ý, các nhà sinh vật học thán phục những sinh vật bé nhỏ này lại tạo ra được kỳ tích như vậy, cũng viết truyện để lại, để người ta thỉnh thoảng đọc mà cảm động.
Nhưng như vậy thì thế nào? “Kỳ tích” và cảm động qua đi, vẫn không cản được một trận mưa to.
“Chúng tôi mỗi ngày luyện binh sáu tiếng, trước tiên làm quen với điều khiển cơ giáp, đúng giờ tuần tra, còn về sau làm thế nào tôi cũng không hiểu lắm, đều nghe thầy.” Chu Lục dẫn tiểu tổ hắn huấn luyện cùng bọn Lục Tất Hành tiến vào căn cứ, hào hứng đi bên cạnh Lục Tất Hành, múa may chân tay miêu tả nguyện cảnh lớn lao của mình. Có lẽ là hắn mới lên làm đội trưởng tự vệ tự phong nên hơi tự tin, hoặc nghe nhiều chuyện bát quái màu hồng dẫn đến thiếu chút cảm giác khoảng cách với Lâm Tĩnh Hằng, hắn còn to gan lớn mật trao đổi một câu với Lâm Tĩnh Hằng, “Lâm tướng quân, anh trước kia ở… cứ điểm gì đó, cũng là như vậy à?”
Lâm Tĩnh Hằng xách Trạm Lư, thờ ơ trả lời: “Không, theo nghề quân vũ trụ của liên minh giai đoạn không chấp hành nhiệm vụ, thời gian huấn luyện mỗi ngày phải đạt tới mười tiếng, đây là quy định thống nhất của quân ủy.”
“Quy, quy định thống nhất?” Chu Lục xanh mét mặt mày, “Thế ý là có thể tự động giảm bớt à?”
“Đại khái vậy,” Lâm Tĩnh Hằng nhàn nhạt nói, “Ta cũng cảm thấy họ giảm không ít, nếu không đã chẳng đến mức không chịu nổi một đòn như vậy.”
Lục Tất Hành hỏi: “Còn Bạch Ngân Thập Vệ? Cũng chấp hành kế hoạch huấn luyện theo tiêu chuẩn à?”
“Không, Bạch Ngân Thập Vệ thời gian ngủ là sáu tiếng, ba bữa, dọn dẹp phòng ốc và nghỉ ngơi ba tiếng, không phải tình huống đặc thù thì không có thời gian nghỉ ngơi khác.” Lâm Tĩnh Hằng không hề quay đầu vượt qua cậu đi tới tòa nhà hành chính, “Dù sao, hải tặc vực ngoại nhiều năm qua cũng chưa từng nghỉ ngơi.”
Thật ra ý của Lâm Tĩnh Hằng khi nói những lời này là để Chu Lục đừng nằm mơ ban ngày nữa – so với quân liên minh xuất thân tốt, dinh dưỡng cân đối, từ nhỏ đã nhận giáo dục quân sự chính quy, sản xuất trong căn cứ chết tiệt này đều là giá đỗ sinh ra đã thua kém, quân liên minh còn tan tác, không rõ sống chết, đám giá đỗ này lại toan tính tùy tiện hô vài câu khẩu hiệu, húp mấy miếng xúp gà, liền từ hạng hèn nhát biến thành anh hùng.
Không phải đùa giỡn à?
Nhưng vì không muốn đả kích Lục Tất Hành ngay trước mặt, Lâm Tĩnh Hằng nói khá khéo léo, Chu Lục là người thô kệch, nhất thời không thể thích ứng với kiểu vòng vo phong cách Votaw này, còn vô thức lấy thiết bị đầu cuối cá nhân ra, mở máy tính bấm thử thời gian huấn luyện của Bạch Ngân Thập Vệ.
“Anh nghe hiểu chưa?” Lục Tất Hành dùng bả vai huých hắn.
Chu Lục hơi lúng túng nói: “Đại khái… Anh ta nói thời gian huấn luyện của chúng tôi không đủ à?”
Lục Tất Hành thuận miệng nói bừa, xuyên tạc một trăm tám mươi độ ý của Lâm Tĩnh Hằng: “Ý Lâm tướng quân là, nếu các anh có thể yêu cầu mình theo tiêu chuẩn của Bạch Ngân Thập Vệ, anh ấy sẽ giúp các anh luyện binh. Anh biết Bạch Ngân Thập Vệ chứ?”
Chu Lục lắc đầu.
“Bạch Ngân Thập Vệ là tinh binh liên minh chân chính, khi chưa giải tán, họ đóng quân ở cứ điểm Bạch Ngân, hải tặc vũ trụ không dám xâm phạm tám đại thiên hà một bước, mười mấy năm giao chiến chưa từng thua, là chiếc ô bảo vệ của tám đại thiên hà. Anh nói thế nào?”
Chu Lục càng nghe cậu nói thì mắt càng sáng rực lên.
Lục Tất Hành vỗ vai hắn, như phần tử tà giáo chào hàng thuốc tráng dương, hạ giọng hỏi: “Các anh muốn biến thành Bạch Ngân Thập Vệ mới không?”
Lý trí Chu Lục lung lay sắp sập: “Nhưng… nhưng chúng tôi là một đám ma cà bông.”
“Không có nhưng nhị gì cả.” Vẻ mặt Lục Tất Hành trở nên nghiêm khắc, cậu nói như đinh đóng cột, “Anh chưa từng nghe câu ngạn ngữ cổ kia à? ‘Đàn ông đích thực không bao giờ quay đầu nhìn vụ nổ’, đi về phía trước, đừng quay đầu nhìn lại, liên minh cho rằng anh là hạng ma cà bông, thì anh chính là ma cà bông à? Votaw đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi, sao giá trị quan của anh còn dừng lại ở xã hội cũ thế?”
Chu Lục bị cậu lừa xong, như bơm thẳng một ống máu gà vào động mạch chủ, lên dây, quay người chạy ngay, cả chuyện Xú Đại Tỷ tại sao không về cùng Lâm tướng quân cũng quên hỏi.
Lục Tất Hành chững chạc đi vài bước, rồi bước chân càng lúc càng nhanh, vội vã chạy theo Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng vừa mới thoát khỏi hiệu trưởng Lục ma âm xuyên tai, vào tòa nhà hành chính lại đυ.ng phải Độc Nhãn Ưng như hổ rình mồi.
Lâm Tĩnh Hằng đang có một bụng nghi ngờ về tình hình cơ thể quỷ dị của Lục Tất Hành, vừa thấy Độc Nhãn Ưng liền vội vàng gọi lão lại: “Đúng lúc quá ông anh, tôi có chuyện muốn hỏi ông…”
“Tao không có chuyện gì muốn cho mày biết cả.” Độc Nhãn Ưng đang nổi nóng, chưa nghe xong đã chặn lại, “Họ Lâm, trước kia tao chỉ biết mày là hạng đê tiện vô sỉ, không ngờ mày có thể đê tiện vô sỉ đến mức độ này!”
Lâm Tĩnh Hằng không hiểu gì hết: “Sao vậy, tôi bị mộng du đạp trúng đuôi ông à?”
Độc Nhãn Ưng nói: “Tao tuyệt đối sẽ không giao con trai tao cho mày, mày bỏ cuộc đi!”
Về thân thế của Lục Tất Hành, hai người đã ngầm hiểu lẫn nhau, Lâm Tĩnh Hằng không biết lão mèo Ba Tư bây giờ lên cơn chó dại gì, cũng chẳng thèm làm rõ, lập tức cười khẩy bật lại: “Ông quyết được à?”
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã của Lục Tất Hành đã đến, từ rất xa đã nghe thấy hai vị này oan gia ngõ hẹp: “Ba, anh ấy ra ngoài chuyến này rất vất vả, ba đừng quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi!”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, còn nghe Lục Tất Hành nói thêm một câu thì óc cũng có thể bay ra, hắn vội vã nghe tiếng gió mà chuồn, trước khi trốn còn không quên bỏ lại một câu cho Độc Nhãn Ưng: “Ông quản ‘con trai ông’ cho tốt trước đi.”
Đây là thị uy trắng trợn, Độc Nhãn Ưng quát: “Tao gϊếŧ mày!”
Lâm Tĩnh Hằng nhẹ tênh hừ một tiếng, người đã lên thang máy, hai người cãi nhau một trận ông gà bà vịt, thành công tăng thêm hiểu lầm, nghe còn rất giống có chuyện như vậy!
Lục Tất Hành hấp tấp đến hòa giải vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng chạy còn nhanh hơn phi thiên độn địa, mà cha ruột đang chuẩn bị phun lửa vào mình, cậu thấy tình thế không ổn, vội vàng cho Độc Nhãn Ưng một nụ hôn gió: “Ba, lâu lắm không gặp, con nhớ ba vô cùng!”
Nói xong, cậu vừa tiếp tục nhớ, vừa không đợi Độc Nhãn Ưng trả lời đã co cẳng chạy mất.
Lâm Tĩnh Hằng như qua ngũ quan trảm lục tướng né đôi cha con kia, xuống tầng hầm, treo Trạm Lư đang ngủ lên trọng tam đã tu chỉnh xong, để hắn tự khởi động lại, sau đó không kịp ngồi xuống uống ngụm nước, đến thẳng nhà tù dưới lòng đất.
Xú Đại Tỷ Spencer đã ở trong nhà tù dưới lòng đất không thấy mặt trời một tháng, ngoại trừ robot đưa cơm, đến con chuột cũng chẳng thấy, dáng người càng trở nên mỏng manh yếu ớt.
Chợt nhìn thấy người sống, hắn biểu hiện đầy đủ khí khái anh hùng của một kẻ buôn lậu vũ trụ – Xú Đại Tỷ tè cả ra quần lao đến ôm đùi Lâm Tĩnh Hằng, bắt đầu gào khóc than thở: “Tứ Ca! Em biết lỗi rồi… Em đã tự kiểm điểm hơn một tháng, em thật khốn nạn, em có lỗi với Độc Nhãn Ưng, có lỗi với các anh em, nếu không phải vì người già trẻ nhỏ trong căn cứ này, em nhất định thiên đao vạn quả đền mạng cho bọn họ, em… hức.”
Lâm Tĩnh Hằng không muốn lôi lôi kéo kéo với hắn, liền rút súng gí vào đầu hắn.
Xú Đại Tỷ lập tức buông tay lui lại, gượng ra một nụ cười lấy lòng, nước mũi vỡ đê theo răng sún chảy vào miệng.
Lâm Tĩnh Hằng: “Nói tiếng người.”
“Tứ Ca,” Xú Đại Tỷ hơi bình tĩnh lại, thấp giọng nói, “Đây là thế đạo gì? Người khi đi trong sa mạc, nướ© đáı cũng không nỡ đổ, tôi dù tốt dù xấu vẫn hữu dụng hơn một vũng nướ© đáı… Không thì ngài nói xem phải làm thế nào? Tôi có thể quỳ xuống, quỳ xuống dập đầu xin lỗi các vị, thế cũng không được, vậy các vị có thể đi đào mộ tổ nhà tôi. Nhà chúng tôi luôn ở trên tuyến đường ngầm, mấy thế hệ rồi, tôi… cha mẹ chú bác gì đều ở đó! Chỉ cần ngài hả giận, như thế nào cũng được! Hãy thả tôi ra ngoài đi, sau khi ra ngoài, tôi xin đi theo hầu hạ, tuyệt đối không nói lung tung, dám nói lung tung một câu thì ngài cứ đánh tuốt xác tôi ra!”
Dù là Lâm thượng tướng kiến thức rộng rãi cũng rất ít nhận được lời mời thịnh tình “đào mộ tổ”, e rằng trong từ điển của tiên sinh Spencer không có hai chữ “xấu hổ”. Khóe mắt hắn giật giật: “Mày có tác dụng gì?”
“Tôi có tai mắt trong hải tặc.” Xú Đại Tỷ nói cứ như thật, “Thật đó, không lừa ngài, năm xưa tôi từng nhặt được một điểu nhân, đầu người thân chim, biết bay, mặc quần áo lại giống người, tôi từng cứu hắn, hắn bây giờ ở trong tay hải tặc vũ trụ, tin tức hải tặc xâm phạm Thiên Hà Số 8 lần này chính là hắn truyền cho tôi.”
Lâm Tĩnh Hằng thầm giật mình, trên mặt lại không hiện ra tẹo nào: “Mày còn dám nói lung tung, tao tuốt xác mày ra ngay bây giờ.”
“Đừng, đừng mà! Tôi không nói bậy đâu!” Xú Đại Tỷ sốt ruột đỏ gay cả mặt, “Tứ Ca chưa thấy điểu nhân biết bay bao giờ nên không tin chứ gì? Tôi nói cho ngài biết, hồi xưa trên chợ đen rất thịnh hành thú cưng biến dị hình người, bọn buôn lậu đoạn tử tuyệt tôn đi khắp nơi tìm một số trẻ tàn tật thiểu năng, hại thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bán cho đám nhà giàu bị bệnh thần kinh, đầu người thân chim không hề hiếm lạ, còn có đầu người thân rắn…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn: “Tao biết thú cưng biến dị hình người là gì, thú cưng biến dị hình người căn bản không thể sinh tồn, chỉ là chậu cảnh trong thùng dinh dưỡng, mày lừa ai chứ?”
Xú Đại Tỷ nhe hàm răng sáng lóa: “Ôi chao, Tứ Ca, ngài không hiểu rồi. Ngài nghĩ xem, thời đại bây giờ, du lịch vũ trụ như chơi, chỉ một kỹ thuật ghép cơ thể người có tính là gì? Thật sự muốn làm thì không có gì không làm được, chẳng qua mọi người đều không làm mà thôi.”
“Liên minh không làm, là bởi vì vấn đề luân lý, vừa trái pháp luật vừa gì đó, bọn tôi cũng không làm, đó là vì kiếm tiền – chết nhanh mới bán nhanh chứ, làm một kẻ mẹ kiếp sống mấy trăm năm, nhiều hàng như vậy biết bán cho ai? Vả lại bảo trì thùng dinh dưỡng, cao dinh dưỡng dành riêng cho thú cưng biến dị hình người, khoản thu nhập này không thể ít hơn bán thú cưng, chỉ có thằng ngu mới đập bát cơm của mình.”
Lâm Tĩnh Hằng e dè cười khẩy một tiếng: “Bọn mày còn hiểu kinh tế học vi mô cơ đấy.”
“Không hiểu, chỉ nói bừa thôi. Đạo lý tóm lại đều giống nhau.” Xú Đại Tỷ cúi đầu, dừng một chút lại tiếp tục, “Nhưng sau đó có người phá hủy quy tắc trò chơi, có một tên đần, khả năng là kẻ lắm tiền nào tẩu hỏa nhập ma vì thú cưng biến dị hình người, rảnh quá, nhất định phải khoe mình không giống người ta, kiếm một khoản lớn – cụ thể bao nhiêu tôi không biết, chỉ biết là giá trên trời, hắn tìm một nhóm làm kỹ thuật ghép cơ thể người cho hắn, tên là ‘kế hoạch Nữ Oa’.”
Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt lên: “Nữ Oa? Khoác lác không biết ngượng.”
Xú Đại Tỷ vội vàng nịnh hót: “Ai nói không phải đâu! Nhưng có tiền có thể sai ma khiến quỷ, tuy rằng khoa học kỹ thuật đang lao đi, nhưng tiền mới quyết định khoa học kỹ thuật chạy về hướng nào, hạng mục này cuối cùng đã thành công, họ tạo ra một đám thú cưng biến dị hình người có thể sống bình thường, thậm chí có thể giữ lại bộ não loài người, điểu nhân kia chính là sinh ra như vậy.”
“Điểu nhân,” Lâm Tĩnh Hằng ma xui quỷ khiến hỏi, “Hắn tên gì?”
“Hả?” Xú Đại Tỷ nghe không hiểu, “Điểu nhân tên gì? Điểu nhân… thì, gọi là điểu nhân thôi, một thú cưng…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn: “Sau đó thì sao?”
“Tôi vừa nói rồi, họ đã phá hủy quy tắc, anh có bản lĩnh có thể tự mình ăn thêm một miếng, nhưng anh không thể đập bát cơm của người ta, là đạo lý này đúng không? Chuyện này – kế hoạch Nữ Oa này, sau đó để lộ phong thanh, đám thích thú cưng biến dị hình người điên cuồng tìm kiếm và cổ vũ, cùng nghề thì lại cảm thấy họ là tử địch đập bát cơm người ta, những người khác thèm kỹ thuật, muốn đi theo đυ.c nước béo cò, thật đúng là, cảm giác toàn thế giới đều đang truy sát họ… Cuối cùng đám người thực hiện kế hoạch Nữ Oa này không một ai tránh thoát, toàn bộ bị diệt khẩu, hàng mẫu thực nghiệm thành công cũng đi theo một mồi lửa, chỉ có điểu nhân kia tình cờ may mắn sống sót.”
Lâm Tĩnh Hằng hỏi một câu trúng ngay tim đen: “Hắn làm sao tình cờ sống sót? Kế hoạch Nữ Oa này làm sao mà bị tiết lộ?”
Lần này Xú Đại Tỷ không lập tức trả lời, ánh mắt hơi né tránh.
Lâm Tĩnh Hằng dùng các ngón tay vuốt ve họng súng laser, Xú Đại Tỷ rõ ràng hơi co rúm lại, ngập ngừng nói: “Điểu nhân ấy vốn là một cô nhi tàn tật bị bỏ rơi, còn có vài anh chị em, mấy đứa đều có vấn đề, có một viện phúc lợi giả danh nuôi chúng một thời gian, phát hiện chẳng béo bở gì, bỏ tiền chữa bệnh uổng phí, liền cùng nhau bị bán đến phòng thí nghiệm. Ngoại trừ điểu nhân này, mấy đứa khác đều không thành công, có hai chết ở phòng thí nghiệm, còn lại hai làm thành, nhưng đều là thú cưng biến dị hình người không thể rời khỏi thùng dinh dưỡng, bị phòng thí nghiệm đóng gói bán lên chợ đen vực ngoại.”
Lâm Tĩnh Hằng lập tức hỏi tới: “Làm sao mày biết?”
“Người trên tuyến đường ngầm đều phải dựa vào trạm bổ sung của tôi, kế hoạch Nữ Oa hay kế hoạch vá trời gì đều không thể giấu được tôi,” Xú Đại Tỷ chần chừ giây lát, mới nói, “Tôi lúc ấy hơi tò mò, đi xem thử một lần, mọi người hợp tác nhiều năm như vậy, họ không tiện từ chối…”
“Mày phát hiện điểu nhân kia, nhân lúc không ai chú ý, còn trao đổi với hắn.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Mày trao đổi với hắn như thế nào? Biết một ít thần ngữ, phải không? Điểu nhân kia là mày lén mang đi.”
“Tôi… tôi uống quá chén, lúc ấy không nghĩ nhiều như thế,” Xú Đại Tỷ chùi mạnh mặt, “Hắn nói với tôi là hai người anh chị em may mắn sống sót bị một đại nhân vật trong hải tặc vũ trụ mua đi rồi. Hắn muốn đi tìm thân nhân của mình, năn nỉ tôi dẫn hắn đến chợ đen vực ngoại, tôi thấy hắn trọng tình trọng nghĩa, nhất thời máu nóng lên đầu…”
“Nóng con mẹ mày, bớt dùng trò này với tao đi,” Lâm Tĩnh Hằng gay gắt cắt ngang hắn, “Phí qua đường của tuyến đường ngầm lấy phần trăm theo lợi nhuận, tưởng tao không biết à? Buôn thú cưng biến dị hình người là nguồn thu nhập lớn nhất của mày, mày sợ nhất phá hủy quy tắc, kẻ mượn đao gϊếŧ người là mày chứ gì?”
Sắc mặt Xú Đại Tỷ hơi khó coi: “Ngài… ngài nói lời này cũng quá…”
“Mày dẫn điểu nhân đến chợ đen vực ngoại, theo ý nguyện của hắn, bán cho hải tặc vũ trụ kia, mày có biết kẻ đó là ai không?”
Xú Đại Tỷ lắc lấy lắc để: “Trong chợ đen vực ngoại dò la thân phận người khác là tối kị, nhưng kẻ thích mua thú cưng biến dị hình người không nhiều lắm, cho nên…”
“Mày dẫn hắn đến chợ đen trưng bày, chờ kế hoạch Nữ Oa triệt để bị lộ, vật thí nghiệm đều bị tiêu hủy, mới đem hắn bán cho hải tặc, dùng mánh kẻ sống sót duy nhất của ‘kế hoạch Nữ Oa’ để bán giá tốt, điểu nhân kia còn mang ơn mày. Thiên hạ gian thương nhiều như vậy, tiên sinh Spencer, mày có thể xếp thứ nhất, chẳng trách sống dai như gián.” Lâm Tĩnh Hằng dùng họng súng laser gõ gõ gáy Xú Đại Tỷ, “Sau đó thì sao?”
Xú Đại Tỷ lắp bắp: “Sau, sau đó… sau đó có gần ba mươi năm tôi không gặp hắn, lúc bán hắn, tôi nói với người ta, kẻ này thông minh hiểu chuyện, có một không hai, hơn nữa hắn được cấy ghép trong phòng thí nghiệm, hiểu rõ kỹ thuật thùng dinh dưỡng, nắm rõ cách phối chế cao dinh dưỡng của thú cưng biến dị hình người, mua mình hắn về, một vốn vạn lời, sau này chăm sóc thú cưng biến dị trong nhà không cần lén lút tiêu tiền tìm người nữa…”
Lâm Tĩnh Hằng bẻ từng khớp xương ngón tay mình – Nguyên Dị Nhân giấu người ta nuôi thú cưng biến dị hình người, không tiện gióng trống khua chiêng thuê người đến chăm lắm, đã bí mật tự làm không ít thực nghiệm, đại khái cũng đều kết thúc bằng thất bại, điểu thiếu niên tương đương với người chăn nuôi thú cưng biến dị của hắn, chẳng trách có thể tự do ra vào.
“Thú cưng biến dị hình người bình thường, dẫu chăm sóc tỉ mỉ hơn, sống được hai ba năm cũng không dễ dàng rồi. Người thân của hắn năm đó có lẽ đều được hắn tự tay đưa tiễn,” Xú Đại Tỷ thấp giọng nói, “Tôi không ngờ hắn có thể sống lâu như vậy bên cạnh hải tặc, ngày ấy dẫn người đi chợ đen vực ngoại đổi hàng, gặp hắn trong một phòng đấu giá… Hắn không biết nói, không biết chữ, cũng không hiểu thủ ngữ, có lẽ hải tặc kia cảm thấy mình đang dẫn một con chim ra ngoài, tôi không ngờ hắn vậy mà còn nhận ra tôi. Khi tôi đi qua, hắn cố ý đạp tôi một phát, ngồi xổm xuống lau giày cho tôi, thừa cơ dùng thần ngữ nói cho tôi biết hai tháng sau hải tặc sẽ tiến công Thiên Hà Số 8.”
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Kế hoạch Nữ Oa là chuyện từ lúc nào?”
“Hẳn là hơn ba mươi năm trước,” Xú Đại Tỷ cố gắng nhớ lại chốc lát, “Bắt đầu khi nào thì tôi không rõ lắm, ừm… nhưng lúc tôi phát hiện thí nghiệm của họ đã thành công, có lẽ là… chuyện của hai mươi tám năm trước.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Người bỏ vốn là ai?”
“Điều này thì tôi thật sự không biết,” Xú Đại Tỷ nói, “Chuyện này… Được rồi, là tôi chọc ra, nhưng sau đó không thể khống chế, tôi không dám nhúng vào nữa, cuối cùng diệt khẩu sạch sẽ như vậy, tôi hoài nghi cũng có phần của người bỏ vốn thần bí kia.”
Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc giây lát.
Xú Đại Tỷ dò xét sắc mặt hắn, thừa cơ nói: “Tôi có ơn với điểu nhân kia, đám hải tặc đó không biết, hắn có thể làm tai mắt của tôi, ngài thả tôi ra ngoài, tôi có biện pháp liên hệ…”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ lạ, đoạn quay người đi, chặn tiếng kêu la của Xú Đại Tỷ trong nhà tù.
Giữa các vì sao, thổ nhưỡng vô sỉ, dơ bẩn, hạ lưu, nhát gan quá rộng, tình cờ mọc lên một gốc hoa lạ, đều chưa chắc có kết cục tốt.
Đây là kỷ nguyên Lịch Tân Tinh vĩ đại.
Lâm Tĩnh Hằng kết nối với mạng tinh thần đã khởi động lại của Trạm Lư: “Trọng tam thế nào?”
“Tính thích ứng tốt,” Trạm Lư trả lời, “Nguồn năng lượng rất dồi dào.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tĩnh Hằng thông qua mạng tinh thần, bao trùm lên cả căn cứ, “Trong vòng hai mươi bốn tiếng ta sẽ cho ra bản đồ đo đạc, chuẩn bị xây dựng truyền tin viễn trình, Nguyên Dị Nhân một đi không trở về, chắc chắn Ares Phùng sẽ có phản ứng.”
Trạm Lư: “Vâng, thưa tiên sinh.”
Lâm Tĩnh Hằng đi thang máy lên thẳng phòng trọ của tòa nhà hành chính, nghe thấy Đội Tự Vệ như đùa giỡn kia huýt còi tập hợp, bắt đầu tổ chức huấn luyện thể năng.
Không hề biết họ chỉ còn lại hai tháng… E rằng ngay cả hai tháng cũng không còn.