Lục Tất Hành nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lão Lục, ba vì vậy mới đặc biệt phẫn nộ à?”
Độc Nhãn Ưng thoạt đầu á khẩu, sau đó lớn tiếng nói: “Cút, bớt tưởng bở đi, bố mày xót cho gia sản của mình thôi!”
Lục Tất Hành vỗ vai lão: “Gia sản thứ này, như đê đập đắp tạm bằng cát trong sông suối, giữ một tẹo nước, sống không ôm được, chết không mang theo, trăm năm sau đập cát vừa sập, thì dòng nước lại cùng bùn cát chảy ra sông biển. Đứng trên góc độ toàn vũ trụ, nhìn về phía trước là hàng tỉ năm, nhìn về sau cũng là hàng tỉ năm, thứ trong tay ba không tính là của ba, cùng lắm là gửi lại – dù sao tương lai cũng cho con, ba hãy nghĩ thoáng đi, con đây còn chẳng nói gì mà.”
Độc Nhãn Ưng vẫn muốn giãy giụa hấp hối, cười khẩy một tiếng: “Ai nói gia sản sẽ để lại cho mày? Mày nào phải con ba, mày được ba nhặt trong thùng rác mà!”
Nghe nói câu này đã được bầu làm món ăn chuyên dùng hăm dọa trẻ nhỏ dưới bốn tuổi cùng với câu “không chịu ngủ là đêm sói sẽ đến bắt con đi”.
Lục Tất Hành nghe xong im lặng một lúc, hơi xấu hổ, không nhịn được nhìn quanh bốn phía, lén lút nói: “Lão Lục, dù nói thế nào con cũng là người hơn ba mươi rồi, ba có thể đừng gọi con là ‘cục cưng’ ở nơi công cộng không?”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Lục Tất Hành đem ông bố mèo Ba Tư ra mua vui, vui xong cũng không quên việc chính: “Hai người không đánh chết Spencer chứ? Bản vẽ thiết kế ban đầu của căn cứ này còn không? Con muốn dùng một chút.”
“Không cần đi nữa,” Sắc mặt Độc Nhãn Ưng sầm xuống, “Vị thượng tướng liên minh kia đã tính toán coi căn cứ này thành mồi nhử, tặng cho hải tặc vũ trụ, con hãy nghỉ ngơi vài hôm, đừng suốt ngày lo chuyện vớ vẩn, bảo mấy đứa học sinh kia cũng đừng chạy lung tung khắp nơi, chuẩn bị sẵn sàng rút khỏi bất cứ lúc nào, bằng không đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không ai rảnh lo cho chúng nó đâu.”
Lục Tất Hành quay đầu lại thoáng nhìn kiến trúc chật chội và đường phố chật ních người: “Muốn rút đi nhanh như vậy? Thế vẫn phải giải quyết vấn đề nguồn năng lượng chứ, bằng không nhiều người thế đồng thời đi, cơ giáp quy mô lớn hoặc tàu vũ trụ đồng thời lên xuống, căn cứ không khéo quá tải, còn có…”
Độc Nhãn Ưng cắt ngang cậu: “Không phải, con không hiểu.”
Lục Tất Hành ngớ ra.
“Đừng nói đây chỉ là một trạm không gian bé tí, sống bên trong đều là rác rưởi và cặn bã chẳng hề có giá trị, cho dù là Votaw sao thủ đô của Thiên Hà Số 1, chỉ cần là cần thiết, hắn đều có thể vứt bỏ không chút do dự. Con biết chiến tranh có ý nghĩa gì đối với những người như họ không? Đó chính là một ván cờ, tỷ lệ thương vong chẳng qua là một con số.” Độc Nhãn Ưng nói, “Có phải con cảm thấy, ở trên sao Bắc Kinh hắn đối xử với con không tệ? Đó là vì lúc ấy các con không có quan hệ lợi hại, con không hiểu hắn.”
Lục Tất Hành nhướng mày: “Ông già, từ lúc con có ký ức tới nay, chưa từng thấy ba rời khỏi Thiên Hà Số 8. Vậy với tuổi tác của Lâm thượng tướng, hai người rốt cuộc có thể có ân oán gì? Hồi nhỏ anh ấy lấy ná bắn vỡ kính nhà ba à?”
Độc Nhãn Ưng cắn mạnh đầu lọc thuốc lá trong miệng.
Lục Tất Hành đành phải nghiêm túc lại: “Đừng nói ân oán, ngay cả chuyện ba biết anh ấy thực sự cũng rất kỳ lạ, có thể nói ra không? Không thể nói cũng không sao, sau này con tiếp tục can ngăn là được.”
Độc Nhãn Ưng: “Mày còn biết mày can ngăn!”
Lục Tất Hành buông tay: “Anh ấy là nhà tài trợ của con, ba thì chỉ là một người cha vắt chày ra nước, ba không cho tiền đương nhiên chẳng có giá trị gì – huống chi người ta còn trẻ trung đẹp trai hơn ba.”
“Trẻ trung” và “cho tiền” đây là hai sự thật khách quan, không thể nói gì được, Độc Nhãn Ưng lại không tiện thoải mái so độ đẹp trai với Lâm tướng quân, lão tức đến mức đôi mắt uyên ương suýt nữa đổi màu, một lúc lâu mới xuôi.
Lục Tất Hành: “Hay là ba có thù với ai thế hệ trước?”
“Lâm Tĩnh Hằng… Không biết tính là cha nuôi hay thầy hắn, là một người bạn cũ của ba.” Độc Nhãn Ưng gần như cân nhắc câu từ mở miệng, lão khó khăn nói câu này, lại bổ sung một câu, “Bạn bè sống chết có nhau – sau đó do một vài nguyên nhân, người này bị vu hãm có tội, đã chết rồi.”
Lục Tất Hành: “Bạn của ba? Con đã gặp chưa?”
“Chưa, khi đó còn chưa có con.” Độc Nhãn Ưng dừng lại, “Người này… rất được quý mến, kẻ vu hãm ông ta cho rằng ông ta rất có thế lực, dư nghiệt của ông ta trải rộng khắp liên minh, cho dù chết rồi cũng có thể dọa vỡ mật một số kẻ, thế nên họ cần tìm một người tiếp quản khống chế thế lực này, người đó chính là Lâm Tĩnh Hằng.”
Lục Tất Hành hơi chần chừ: “Nhân vật phản diện trong câu chuyện này… đều tôn trọng luật thừa kế di sản như vậy à?”
“Không,” Độc Nhãn Ưng im lặng nhìn cậu, có một chớp mắt như vậy, ánh mắt lão như xuyên qua người cậu thanh niên, đến Thiên Hà Số 8 chồng chất vết thương lại tràn ngập hi vọng hơn một trăm năm trước, “Mới đầu họ không tin Lâm Tĩnh Hằng sẽ một lòng trung thành với liên minh, vừa vặn lúc ấy, người kia có mấy cựu bộ kiệt ngạo bất tuân nổi loạn, họ phái hắn đi để thử, con có biết chiến tích của hắn không? Lâm tướng quân vĩ đại chim non mới ra ràng, một trận chiến thành danh, bắn rơi trên trăm cơ giáp ‘quân địch’, trong đó có một doanh thậm chí tử nạn hết, không một ai may mắn sống sót. Mà ba cựu bộ phản loạn, hai trực tiếp cơ hủy người chết, một thì bị trọng thương khi hắn dùng sức mạnh công phá mạng tinh thần.”
“Biến thành người thực vật?”
“Ngu đần mất trí.” Độc Nhãn Ưng cười cổ quái, “Sau đó người này bị nhốt vào nhà tù đặc biệt, không còn thấy ánh mặt trời, ba không biết ông ta sống thế nào, chắc là giống một con chó? Con bây giờ đã biết tại sao ba ghét Lâm Tĩnh Hằng rồi chứ? Đúng, thời điểm người kia xảy ra chuyện hắn còn nhỏ, đứng ra cũng chỉ là vật hi sinh, hắn phải bo bo giữ mình, ba tán thành. Sau đó hắn tòng quân nhập ngũ, cống hiến cho liên minh… Dù sao hắn là xuất thân danh môn, tốt nghiệp trường quân đội số 1, điều này cũng hợp tình hợp lý. Nhưng hắn lại có thể dứt khoát ra tay với các chú bác nhìn hắn lớn lên, hắn mà còn một chút tính người, thì nên một phát súng kết liễu Bart, để ông ta chết như một con người, cũng tốt hơn mất sạch tôn nghiêm.”
“Bart?” Lục Tất Hành lặp lại cái tên lão vô tình tiết lộ, “Luther Bart? Bạn ba là tướng quân Lục Tín của liên minh? Con từng thấy trong tiểu thuyết, nhưng trong tin tức phía chính phủ liên minh… Tin tức phía chính phủ không khảo chứng được.”
Kỳ thật tra được, tuy rằng liên minh giấu kín như bưng về Lục Tín, nhưng hai tội danh lớn “phản bội” và “phản nhân loại” của ông đều ghi trong hồ sơ, viết rõ rành rành, Lục Tất Hành trước nay đọc lệch và lộn xộn, những chuyện này cậu đều đã đọc, chỉ là quan tâm đến tình cảm của Độc Nhãn Ưng nên tạm thời giả vờ không biết thôi.
Song Độc Nhãn Ưng cảm thấy mình đã nói nhiều, khoát tay không chịu nhắc lại.
“Được rồi,” Lục Tất Hành rất giỏi thấu hiểu không gặng hỏi nữa, “Con đi tìm Lâm nói chuyện.”
Độc Nhãn Ưng nhíu mày: “Ba vừa rồi nói nhiều như vậy, con đều coi như gió thoảng qua tai?”
Lục Tất Hành cười: “Người không quen thì thôi, nhưng con lúc ở sao Bắc Kinh đã rất thân với anh ấy, vẫn phải hiểu đôi chút, Lão Lục, bản thân đống chuyện ba nói đều không phải là tự mình trải qua, mà chỉ nghe lại, trên logic, tin nghe lại chưa chắc đã chuẩn hơn con quan sát.”
“Mày quan sát cái rắm,” Độc Nhãn Ưng phẫn nộ nói, “Quan sát mặt à!”
Lục Tất Hành tốt tính dung nhẫn sự nóng nảy của ông già tiền mãn kinh, quay đầu huýt sáo thật dài gọi mấy học sinh: “Các anh hùng, chiến dịch kết thúc chưa? Kết thúc rồi thì đi theo thầy!”
Độc Nhãn Ưng nhìn cậu, trong lòng đột nhiên trỗi lên một chút nghi ngờ – tuy rằng Lục Tất Hành từ nhỏ đã si mê các loại kỹ thuật kỳ quái, nhưng ngoài mặt không nhìn ra là một quái thai, khá biết cách ăn mặc, cũng khá được quý mến, thời thiếu niên ở trên sao Cayley cũng thu hút không ít cô bé thích ngoại hình mà đều bị cậu khéo léo đuổi đi, Độc Nhãn Ưng vẫn cho rằng cậu nhìn hoạt bát, kỳ thật bản chất là một người thích ru rú trong nhà, tương lai định kết hôn với cơ giáp.
Hiện tại xem ra, cậu chàng này thanh tâm quả dục như vậy, cũng có khả năng là không hề thích bọn con gái, mà lúc ấy bên cạnh vừa vặn không có nam giới nào bảnh bao!
Độc Nhãn Ưng xù hết lông lên: “Khoan đã, Lục Tất Hành, mày lăn về đây cho ba, ba có chuyện hỏi mày!”
Lục Tất Hành tranh thủ thời gian, đã đi xa rồi.
Lúc nhìn thấy Độc Nhãn Ưng lôi Lục Tất Hành ra khỏi đám đông, Lâm Tĩnh Hằng liền quay người về phòng mình, dự cảm Lục Tất Hành sẽ nhanh chóng đến tìm mình, bèn pha một ấm trà to, vừa xem thiết bị đầu cuối cá nhân lộn xộn của Xú Đại Tỷ vừa chờ đợi.
Nhưng hắn đi toilet ba lần rồi mà Lục Tất Hành vẫn chưa đến.
Tháp năng lượng đã ra đằng sau trạm không gian, màn đêm buông xuống trong căn cứ, Lâm Tĩnh Hằng liếc nhìn thời gian, quét tuyến đường ngầm trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Xú Đại Tỷ, giả vờ cẩn thận suy tính tọa độ, điềm nhiên hỏi Trạm Lư: “Lục Tất Hành dẫn mấy học sinh của cậu ta đi tham quan cái gì vậy?”
Trạm Lư – nạp điện một ngày một đêm đã có thể duy trì hạch cơ giáp trạng thái hình người nghe hỏi liền đi tới một bên, thông qua mạng nội bộ của căn cứ nhanh chóng xâm nhập thiết bị theo dõi có thể dùng ở các nơi: “Hiệu trưởng Lục và học sinh dưới sự dẫn dắt của một đội viên Đội Tự Vệ, đã chạy một vòng cả căn cứ, đang trên đường trở về.”
Lâm Tĩnh Hằng dừng ngòi bút, ngước lên hỏi: “Chạy một vòng, làm gì?”
“Đo vẽ bản đồ, thực nghiệm, hiểu thêm… Tiện thể trong thực tiễn giảng bài cho học sinh.” Trạm Lư nói, “Các em học sinh bây giờ đều ở trên xe, đã ngủ lăn còng queo rồi.”
Thầy Lục giảng đám thanh thiếu niên tinh thần dư thừa thành cương thi sống, một đám như đi trên mây trở về phòng mình, gục đầu ngủ ngay, bản thân cậu ngược lại ngày càng có tinh thần, khả năng là một giống loài thời gian chờ siêu dài.
Sau khi về phòng, cậu dùng thiết bị đầu cuối cá nhân tập trung xử lý tất cả thông tin tập hợp trong một ngày, hiệu suất cao mau lẹ sắp xếp ra đầu mối, trời sáng mới sửa sang lại hình tượng cá nhân, đi gõ cửa phòng Lâm thượng tướng.
Lâm Tĩnh Hằng đại khái là vừa rửa mặt, còn đang nhỏ nước, mở cửa xong hắn lười vào buồng vệ sinh liền trực tiếp giơ tay chùi mặt rồi lắc lắc bọt nước coi như lau xong: “Ngồi đi.”
Lục Tất Hành nhìn quanh bốn phía – bản thân Lâm tướng quân rất không chú trọng, mà phòng lại cực kỳ chỉnh tề, chăn nệm phẳng phiu như chưa từng ngủ, không có lấy một nếp nhăn, đồ đạc cũng không biết dùng hay chưa, chỉ biết ấm chén trà lẫn bàn ghế… đều còn giữ nguyên bố trí thống nhất của quán trọ – cậu nhất thời có chút câu nệ, ngồi cũng ngại.
“Tôi biết cậu định nói gì với tôi,” Lâm Tĩnh Hằng không thừa lời, chẳng ngẩng đầu lên pha ly cà phê đẩy đến trước mặt cậu, “Nhưng không có tín hiệu truyền tin với bên ngoài, tôi sẽ không thể liên lạc với Bạch Ngân Cửu. Hải tặc vũ trụ có khoa học kỹ thuật và vũ khí nào liên minh không có, tôi không biết, mà bọn chúng ở vực ngoại, trăm năm qua không ngừng đấu đá nhau, một mất một còn, không biết đã đánh bao nhiêu trận ác liệt ngay cả trọng cơ giáp cũng trực tiếp báo hỏng, rất có thể trình độ chiến đấu của những người này cao hơn xa quân liên minh quen sống an nhàn sung sướиɠ, tôi phải triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ.”
Lục Tất Hành ngửi thấy trên người hắn có mùi bạc hà, không nhịn được quẹt mũi, bản năng nói ngọt: “Em xem tư liệu quân đội liên minh xuất bản công khai, anh giao chiến với hải tặc vũ trụ chưa từng bại, người có thể một mình quật ngã cả Đội Tự Vệ cũng sẽ cẩn thận như vậy sao?”
Lâm Tĩnh Hằng rất muốn gặng hỏi một câu “Cậu còn từng chú ý chiến tích của tôi”, nhưng cảm thấy giống khoe khoang, phải thận trọng hết sức mới không buột miệng thốt ra, rất cẩn thận trả lời: “Đội Tự Vệ không cần quật cũng có thể tự ngã. Tôi có thể tùy tiện thổi tắt mấy ngọn nến, không có nghĩa là cũng có thể phun ra vòi rồng, kẻ đánh giá quá cao mình thường sống không thọ.”
“Thông tin liên lạc với bên ngoài cần dùng đến thiết bị phần cứng của căn cứ. Hai trạm bổ sung khác do không thường có người ở nên thiếu phương tiện phần cứng tương ứng, đúng không?” Lục Tất Hành nói, đoạn cậu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, mặt đối mặt mà chiếu một bản vẽ tương đối phức tạp lên cái bàn nhỏ, “Vấn đề này em có thể giải quyết.”
Lâm Tĩnh Hằng ngửa ra sau, mắt sắp bị bản vẽ thiết kế lộn xộn kia lóa mù: “Đây là cái gì?”
“Em làm suốt đêm đấy, cấu tạo một trường không gian bên ngoài tuyến đường ngầm, mượn năng lượng của tháp năng lượng Plasma, tương đương với làm một tấm kính phản quang lớn, nếu đối phương ý đồ truy tung tín hiệu định vị căn cứ, sẽ bị kính phản quang chuyển hướng ngẫu nhiên này dẫn đến nơi khác,” Lục Tất Hành nói, “Để em nói qua cho anh về nguyên lý phản truy tung này…”
Lâm Tĩnh Hằng không hề muốn nghe, đầu căng lên. Trước kia đều là hắn cần, sai nhân viên kỹ thuật đi thực hiện, còn chưa từng có nhân viên kỹ thuật nào dám đến trước mặt hắn lải nhải không thôi như vậy, Lâm Tĩnh Hằng hai lần giơ tay muốn cắt ngang, song ngẩng đầu thấy đôi mắt sáng rực của Lục Tất Hành lại không nhẫn tâm, ngón tay giơ lên đành phải chuyển hướng về mình, ấn đỏ cả huyệt thái dương.
Lục Tất Hành nói nửa chừng dừng lại, ngắm nghía sắc mặt hắn hỏi: “Hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “… Rất tốt.”
Trạm Lư đang hỗ trợ kiểm tra lại bản vẽ thiết kế của Lục Tất Hành ngẩng đầu lên quét biểu cảm của Lâm Tĩnh Hằng, trong kho số liệu ghi chép vô số phế phẩm của hắn hiện lên hai từ, một là “cười miễn cưỡng”, một là “nhẫn nhịn”, trí tuệ nhân tạo hiếu kỳ cảm thấy mình đã phát hiện việc mới mẻ, mừng rỡ ghi lại và bảo tồn số liệu này.
Lục Tất Hành: “Anh cảm thấy sắp xếp như vậy được chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng cân nhắc câu từ giây lát, kiên nhẫn nói: “Rất nhiều hải tặc vũ trụ đều có chế độ đội tiền trạm, đội tiền trạm này gọi là ‘hy sinh’, dùng mạng người đổi lấy tình báo. Khi chưa rõ quân địch hư thực, sẽ phái một đội ‘hy sinh’ như vậy thử hỏa lực mạnh yếu và phối trí quân bị của đối phương, đôi khi đội tiền trạm thậm chí không chỉ một nhóm người, tôi hoài nghi trong mấy thập niên trước, những tập kích lớn lớn bé bé của chúng đều mang tính chất này. Chúng vô cùng cẩn thận, một tọa độ vũ trụ giả không đánh lừa được đâu.”
Nhưng trạm không gian xây dựng mấy trăm năm có ngàn vạn nhân khẩu là một mồi nhử khá nặng.
Đặc biệt trạm không gian này nằm trên tuyến đường ngầm – năm xưa Lục Tín chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã giành lại Thiên Hà Số 8, chính bởi vì bang phái xã hội đen nơi đây, những con người bên lề của thế giới ngầm tập thể phản bội, dùng tuyến đường ngầm mở cửa sau cho quân liên minh vào, đây là nỗi đau điếng người của thân vương Cayley, Ares Phùng nhận được tin tức sẽ bất chấp tất cả.
“Dùng Đội Tự Vệ làm mồi nhử thì thế nào?” Lục Tất Hành nhanh chóng nói, “Không, cũng không thể nói là mồi nhử, em tra rồi, cơ giáp và quân bị của Spencer đủ để võ trang cho một chiến đội quy mô trung bình, Đội Tự Vệ có thể lợi dụng tuyến đường ngầm rắc rối phức tạp và kính tượng đánh du kích, chúng ta có ưu thế, bởi vì căn cứ rất nhỏ, che giấu kỹ tọa độ tương đương với ẩn hình, không như sao Cayley mục tiêu rõ ràng cho bọn chúng nổ. Đội Tự Vệ chỉ cần huấn luyện một chút – Lâm, đến lúc đó anh và Bạch Ngân Cửu có thể làm vũ khí bí mật chim sẻ đứng sau.”
Đối với vọng tưởng lạc quan này của Lục Tất Hành, Lâm Tĩnh Hằng suýt nữa buột ra một câu “mơ hão”, cắn rách đầu lưỡi mới nuốt vào lại, bởi vì nhất thời không nghĩ ra từ đồng nghĩa uyển chuyển hơn, hắn không nói gì được, đành phải mỉm cười.
Lục Tất Hành đã nhìn quen hắn cười khẩy, ngoài cười trong không cười, thậm chí tự mình ra trận mô phỏng nụ cười ngây ngô của Lâm thượng tướng, còn chưa từng thấy nụ cười mỉm có chút bất đắc dĩ và đau đầu như thế này trên mặt hắn – khóe miệng giãn ra, mày lại chưa kịp giãn, lông mi hơi rũ xuống, thân thiết đến có phần không giống hắn, gần như dung túng và cưng chiều.
“Anh ấy đối xử với mình quả thật khác hẳn, rất rõ ràng,” Lục Tất Hành nghĩ thầm, miệng hơi khô, cúi đầu uống một ngụm cà phê, “Có một có hai không có ba, đây là lần thứ mấy… vậy có phải anh ấy có ý đó với mình không?”
Hai chữ “ý đó” vừa chui ra, trong lòng Lục Tất Hành liền như nhiễm virus máy tính, hai chữ này lặp đi lặp lại không dứt, căng nổ bộ nhớ của cậu, khiến người làm công tác khoa học này hóa thành một kẻ não tàn ngay tại chỗ, cảm giác ngay cả bầu không khí cũng trở nên xấu hổ.