Mặc dù Độc Nhãn Ưng là một tay buôn lậu súng đạn, nhưng tự xưng đốt gϊếŧ đánh cướp tinh thông mọi thứ, nhảy sang nghề vơ vét cũng rất thuận buồm xuôi gió. Chưa đầy mười phút, lão đã theo danh sách của Lục Tất Hành lục ra hết các vật tư cần mang đi, cài đặt chương trình, điều vận từng loại nhét vào cơ giáp, chẳng hề cần bốn “trợ thủ” như gánh nặng.
Một là Tứ Ca Hắc Động lạnh băng, một là Độc Nhãn Ưng của Cayley hằm hằm sát ý, chẳng ai dám chủ động đến gần hai vị này, đám học sinh mù mờ khoanh tay đứng một bên, đứa khóc không dám khóc nữa, hoạt bát cũng không dám hoạt bát nữa, chen chúc một chỗ, như bốn động vật nhỏ không chỗ trốn trong mưa rào gió giật, toàn thân ướt đẫm run bần bật, phía sau là nước mất nhà tan không dám nghĩ, mà trước mắt là lưu lạc vũ trụ không điểm dừng.
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Bạc Hà sáng lên, Lục Tất Hành trong phòng điều khiển chính lợi dụng mạng lưới thông tin liên lạc của trạm bổ sung, gọi điện thoại cho cô bé.
Bình thường nghe thầy nói nhảm ở lớp học và hội trường, không cảm thấy thầy đáng tin cậy mấy, song lúc này, chớp mắt hình ảnh thầy xuất hiện, mấy học sinh lại có ảo giác “được cứu”, thoáng cái vây tới.
Lục Tất Hành hỏi: “Sợ à?”
Một câu hỏi suýt khiến đám học sinh rơi nước mắt.
Bạc Hà nghẹn ngào hỏi: “Lục tổng, sao thầy vẫn chưa đến đây?”
“Đám liều mạng buôn lậu đều có ‘tuyến đường ngầm’ của mình, nhân sự của trạm bổ sung này trước khi rút khỏi còn mang đi tất cả trang bị vũ khí, nhất định là có đường tin tức chuẩn xác, đi theo họ an toàn hơn là đi lung tung trong vũ trụ, thầy thử xâm nhập kho số liệu thông tin liên lạc của họ.” Lục Tất Hành đang cúi đầu mở chương trình máy chủ, trong hình chiếu chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng, cậu nhất tâm nhị dụng nói, “Đừng sợ, đời người vốn là một cuộc mạo hiểm có đi không về, đây là chuyện bình thường, về sau sẽ quen thôi – các em chuẩn bị sẵn sàng học một tiết điều khiển cơ giáp chưa?”
Trong bốn học sinh, Bạc Hà và White có chí hướng riêng, chưa bao giờ định học điều khiển cơ giáp, Gà Chọi đã có bóng ma tâm lý với cơ giáp, mà Hoàng Tĩnh Xu là chứng não rỗng – căn cứ theo lý luận khoa học não đương đại, khi chứng não rỗng tập trung tinh lực, chuyển dời cảm giác của thiết bị không phải não người, có chỗ thiếu hụt khó lòng chữa tận gốc, điều này có nghĩa là cô bé rất có khả năng không thể nối mạng tinh thần, cho dù nối được thì độ kết hợp cũng sẽ rất thấp.
Nếu là bình thường, dù trói chúng trên ghế ép nghe giảng, chắc cũng chỉ được bốn vị “vua ngủ gật trên lớp”, luôn có một số “gỗ mục” trời sinh không có đầu óc.
“Cơ giáp là hung khí sinh ra để ứng phó chiến tranh vũ trụ. Trước kia, chiến tranh đánh tới cấp vũ trụ, chiến hạm sử dụng động chút là cần mấy doanh binh sĩ. Trên một chiến hạm, nhiều binh chủng cần chung sức hợp tác, có người lái chuyên môn, chuyên gia đo đạc, pháo binh vân vân, hiệu suất rất thấp, tỷ lệ sai sót cũng cao, mà một khi trong những đội quân vũ trụ này bị trà trộn gian tế quân địch và kẻ phản bội, sẽ mang đến tổn thất khó lòng ước tính cho cả đội quân trên chiến hạm – thế nên mạng tinh thần đúng lúc sinh ra.”
Trong lúc luống cuống tay chân, giọng nam có chút sai lệch trong thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn ôn hòa và trấn tĩnh, có sức mạnh yên ổn, ngay cả Độc Nhãn Ưng trước nay khinh thường giấc mộng kỳ cục của cậu cũng ngẩng đầu nhìn, không hề mở miệng cắt ngang phá đám.
“Có mạng tinh thần trí tuệ cao độ, công năng của cả một chiến hạm bị ngưng tụ trên một cơ giáp, một khi ý thức của người nối với mạng tinh thần, người sẽ thành linh hồn của chiến hạm này. Sau khi tinh thần kết nối, ngũ quan lục cảm của các em sẽ được thiết bị tiếp nhận của cơ giáp thay thế, đại não nhận hàng loạt tin tức, đây là nguyên nhân khiến rất nhiều người khi lần đầu tiên nối mạng tinh thần thường sẽ bị chấn ngất xỉu.”
White hỏi: “Thưa thầy hiệu trưởng, làm sao mới có thể thích ứng mạng tinh thần?”
Lục Tất Hành trầm mặc một lát: “Sau này cứ gọi là thầy đi, trường có còn đâu – nguyên lý thích ứng mạng tinh thần rất đơn giản, chính là quen thuộc mỗi một bộ phận, mỗi một công năng của cơ giáp, có dự phán đầy đủ đối với cảm giác chúng mang đến cho em, bình thường ở trên lớp là dùng thiết bị mô phỏng tách ra học, rồi lại chồng từng loại lên, đây là lý do tại sao chúng ta cần thời gian một năm học.”
Gà Chọi tai nghe nhiệm vụ không thể hoàn thành của Lục Tất Hành, mắt nhìn tín hiệu và chương trình phức tạp không ngừng nhập vật tư trên cơ giáp, không dám nghĩ đến bạn bè và mẹ đang ở trên sao Bắc Kinh, nhất thời buồn đau sinh ra, cơ hồ bị nỗi tuyệt vọng khổng lồ đè suy sụp: “Lục tổng… thầy, em nghe không hiểu, em cũng không học được, em học giáo dục cơ sở mới lên lớp 7 đã bị đuổi. Họ nói trí lực em có vấn đề.”
Hoàng Tĩnh Xu nói khẽ: “Thầy, em là chứng não rỗng, trời sinh tinh thần lực thấp.”
White: “Thầy, em… em không có khiếu…”
“Suỵt -” Lục Tất Hành cắt ngang gã, “Đếm hô hấp của mình, hít sâu, mười lần, không được đếm nhầm.”
Tiếng nức nở lác đác dần dần biến mất, Lục Tất Hành giữ nguyên tốc độ nói, giống như bất luận trời sập đất lún, hay các học sinh đều là đại ngốc, đều không ảnh hưởng đến cậu: “Nhớ kỹ cảm giác này, đây là tiết thứ nhất các em cần học được trong điều khiển cơ giáp, một khi phát hiện mình không thể kết hợp với cơ giáp, không thể thích ứng lượng thông tin rộng lớn, thì gạt bỏ hết thảy suy nghĩ lung tung và cảm quan em không cần dùng, tập trung tinh thần đếm nhịp tim hoặc hô hấp của mình, thường sau mười lần em sẽ phát hiện tần suất mạng tinh thần dao động xấp xỉ tần suất em đếm, đây thay cho bước đầu tiên mạng tinh thần chấp nhận em.”
Khi ngữ khí một người quá chắc chắn, người ý chí không đủ vững vàng khác sẽ vô thức phục tùng.
Các học sinh nôn nóng bất an dần dần nghe lọt, bốn cái đầu như gỗ mục trong tình huống cực đoan như vậy lại bị bào ra một lỗ hổng.
Lâm Tĩnh Hằng thu lại ánh mắt nhìn hình chiếu: “Báo qua về tiến trình sửa chữa và nạp điện của cơ giáp.”
“Trang bị hệ thống nguồn năng lượng dự phòng hoàn thành, hệ thống phòng ngự đã sửa chữa. Mạng tinh thần đang khởi động lại, năng lượng dự trữ 85%, dự tính mười phút sau hoàn thành.”
“Trạm Lư, tiến trình tìm kiếm hoàn thành chưa?” Lâm Tĩnh Hằng hỏi, “Bạch Ngân Cửu ở đâu?”
Tay máy trượt khỏi cánh tay hắn, Trạm Lư rơi xuống đất biến thành người: “Xin lỗi tiên sinh, không thể định vị, tín hiệu của Bạch Ngân Cửu đã biến mất.”
Tín hiệu biến mất có hai tình huống, hoặc là Bạch Ngân Cửu bị tập kích, hệ thống truyền tin hỏng, thậm chí toàn quân bị diệt; hoặc là bọn họ gặp phải tình hình khẩn cấp, tạm thời buộc phải rút đến vực ngoại.
Tình huống nào cũng không lạc quan.
Lâm Tĩnh Hằng hơi nhắm mắt: “Còn những người khác?”
Trạm Lư thoáng dừng: “Hệ thống truyền tin của liên minh bảy đại thiên hà đã sụp đổ toàn tuyến.”
Sao thủ đô thất thủ, toàn thể chính khách rút khỏi, hệ thống thông tin liên lạc của bảy đại thiên hà sụp đổ, tình hình của liên minh còn tệ hơn hắn tưởng.
Như vậy… Vườn Địa Đàng còn vận hành không?
Người dân liên minh không có Vườn Địa Đàng, như mèo nhà mài mất móng vuốt bị tống vào rừng rậm nguyên thủy, cả sinh tồn cơ bản cũng thành vấn đề, đừng nói đến chống cự hải tặc vũ trụ.
Đây tuyệt đối không phải là sự hỗn loạn do sai lầm nhất thời của quân ủy liên minh tạo thành, mà là một cuộc chiến tranh ủ mưu đã lâu.
“Chẳng trách sốt ruột muốn lấy mạng ta.” Lâm Tĩnh Hằng khẽ cười gằn một tiếng, “Quản ủy hội một lũ ngu xuẩn cho nội gian và hải tặc dùng làm súng.”
Lúc này, Trạm Lư đột nhiên ngẩng đầu, giống như bắt được mùi xui xẻo ở sâu trên bầu trời đêm.
Lâm Tĩnh Hằng: “Sao thế?”
“Tiên sinh, tôi đo được sóng năng lượng mạnh, tôi đề nghị lập tức rút khỏi!”
Trạm Lư chỉ là một hạch cơ giáp, bản thể không ở đây, không hề có hệ thống chống đạn đạo, nếu hắn có thể đo được sóng năng lượng, có nghĩa là trong vòng năm phút, sóng năng lượng này sẽ nuốt chửng cả trạm bổ sung.
Đối phương ngay cả nửa tiếng cũng không cho họ!
“Chuẩn bị quỹ đạo tăng tốc,” Lâm Tĩnh Hằng quyết đoán kịp thời, quay sang Độc Nhãn Ưng, “Đủ rồi, có bao nhiêu hay bấy nhiêu, lên thôi, chuẩn bị đi.”
Độc Nhãn Ưng phun điếu thuốc trong miệng ra: “Thùng y dược vẫn chưa vận chuyển ra.”
“Không kịp đâu,” Lâm Tĩnh Hằng nhanh chóng nói, “Đi!”
Thời điểm thế này, oan gia ngàn năm cũng chỉ có thể hợp tác, Độc Nhãn Ưng rốt cuộc không làm ngược hắn nữa, thô lỗ cắt ngang tiến trình vận chuyển vật tư, lập tức vừa kéo vừa đẩy, lùa lũ học sinh vào cửa cabin cơ giáp mở ra, thấy Bạc Hà còn bất an nhìn đông ngó tây, Độc Nhãn Ưng xách cổ cô bé lên như xách một con mèo, cách mấy mét ném thẳng vào cửa cabin.
Bạc Hà thét lên: “Thầy còn ở phòng điều khiển chính!”
“Biết.” Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng cơ hồ hai miệng một lời.
Lâm Tĩnh Hằng quay người đi, Độc Nhãn Ưng nào yên tâm về hắn, lập tức muốn đuổi theo, lại bị một cái tay máy lạnh băng giữ vai.
“Lục tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Lần tập kích thứ ba đã xảy ra ở tinh cầu không thể định vị, dư âm trong vòng năm phút sẽ đến đây, bây giờ ngài cần lên cơ giáp trước, khống chế mạng tinh thần, chuẩn bị quỹ đạo nối. Hiệu trưởng Lục đã trang bị từ trường khống chế viễn trình trên cơ giáp này, đến lúc ấy có thể vớt họ sau khi cơ giáp tăng tốc, xin hãy tin tướng quân sẽ dẫn cậu ấy đuổi kịp.”
Độc Nhãn Ưng: “Con trai tao giao cho hắn?! Tao…”
Trạm Lư thấp giọng cắt ngang lão: “Con trai ngài sao?”
Độc Nhãn Ưng đột nhiên biến sắc.
“Xin ngài hãy yên tâm.” Trạm Lư nói, “Tướng quân nhờ tôi chuyển lời đến ngài, dựa theo cách nói cổ đại, hiệu trưởng Lục như một hổ phù hình người, một mình cậu ta có thể đổi lấy tất cả cựu bộ của tướng quân Lục Tín, giá trị của cậu ấy thậm chí cao hơn cứ điểm Bạch Ngân, tướng quân cho dù chết, cũng tuyệt đối không để cậu ấy xảy ra vấn đề.”
Trí tuệ nhân tạo không chút nhúc nhích ấn bả vai Độc Nhãn Ưng, đôi mắt xanh biếc trong veo giống hệt hơn một trăm năm trước.
Các đại nhân vật đến rồi đi, tám đại thiên hà bao phen long trời lở đất, có người già rồi, có người đi rồi, có người chết rồi… Dường như chỉ có hắn mãi chẳng thay đổi, vẫn dáng vẻ mơ hồ mà kỹ lưỡng như năm đó đi theo Lục Tín.
… Miệng lại nói lời lạnh băng vô tình như vậy, rặt phong cách nhà họ Lâm.
Độc Nhãn Ưng hất tay hắn ra, không nói một lời đi lên cơ giáp, nối mạng tinh thần, hệ thống động lực của cơ giáp phát ra tiếng nổ, thong thả trượt lên quỹ đạo.
Trong phòng điều khiển chính, kỳ thật Lục Tất Hành đã thông qua thiết bị đầu cuối cá nhân của đám học sinh nghe thấy những lời Lâm Tĩnh Hằng nói, nhưng lúc này còn chưa đi được, cậu chẳng dễ gì tìm được tư liệu của tuyến đường ngầm, thiết bị đầu cuối cá nhân áp lên máy chủ tải xuống, thanh tiến độ lết như xe bò, mới được 90%.
Thiết bị đầu cuối cá nhân “Tít” một tiếng, sóng năng lượng thế tới hùng hổ quấy nhiễu trước hết chính là hệ thống thông tin liên lạc!
Tiếng Bạc Hà đứt quãng truyền đến: “Thầy… Lục… thầy mau…”
Tiến trình 93%.
“Im lặng,” Lục Tất Hành nhẹ nhàng nói, “Con gái đừng có suốt ngày hét lên, không có khí chất.”
Tiến trình 95%.
“Hải tặc vũ trụ bay lung tung khắp trời quá nguy hiểm, xác suất sống sót rất thấp, các em học sinh, trong chiến tranh vũ trụ không có chuyện ‘lâm trường phát huy’ và ‘tìm được đường sống trong chỗ chết’, những sinh mệnh carbon yếu ớt chúng ta, muốn sống sót trong vòng vây của trọng cơ giáp siêu thời không, dựa vào xác suất và vận may là không thể, tôi phải lấy được…”
Tiến trình 97%, thiết bị đầu cuối cá nhân tín hiệu bị quấy nhiễu mạnh đột nhiên rớt mạng.
Lục Tất Hành giống như không hay biết gì, dán mắt vào thanh tiến độ.
Nếu cậu vùi thân ở trạm bổ sung, không kịp lấy được cái này, những người khác dẫu chạy trốn thành công, cũng là đi dây trong vũ trụ, phó mặc số phận.
98%… 99%… Trạm bổ sung đã bắt đầu lắc lư, tiếng cảnh báo chói tai rú lên – hệ thống phòng ngự của trạm bổ sung nhỏ kiểu này đương nhiên là méo mó có còn hơn không, ngay cả nó cũng bắt đầu báo động, có nghĩa là dư âm vụ nổ đã gần ngay trước mắt.
Đồng thời, quỹ đạo chuẩn bị phóng cơ giáp phát ra tiếng gầm rú thật lớn, nhiệt độ cao vặn vẹo mật độ không khí, cảnh vật đằng xa bắt đầu kỳ dị, như ảo ảnh trên sa mạc.
Âm biểu thị hoàn thành như tiếng trời vang nhỏ một tiếng, Lục Tất Hành hít sâu một hơi, còn chưa kịp quay người thì Lâm Tĩnh Hằng đã đá tung cửa phòng điều khiển chính.
Lục Tất Hành không ngờ hắn lại đích thân đến tìm, ngớ ra tại đó.
“Đi theo tôi.” Lâm Tĩnh Hằng kéo cậu tới, không nói hai lời lôi cậu lao ra ngoài, đồng thời không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng có công năng nổ, một phát súng bắn nổ cửa quỹ đạo không trung trạm bổ sung, trên quỹ đạo vốn phong tỏa đang đậu một chiếc xe chạy bằng ray tốc độ cao sát đất.
Lục Tất Hành không đợi hắn mở miệng, lập tức đi tới áp thiết bị đầu cuối cá nhân của mình lên, chưa đầy một giây đã cạy được cửa xe, trình độ điêu luyện ngang ngửa trộm xe chuyên nghiệp.
Lâm Tĩnh Hằng tăng tốc hết cỡ, hai người trong xe bị đập mạnh lên lưng ghế, nếu không phải cả hai đều được tính là thân thể cường tráng, cú tăng tốc này có thể đập nát xương sườn trên lưng ghế.
Lúc này, trong trạm bổ sung do không có nguồn sáng nhân tạo mà tối om om, phía xa lại ló ra màu bụng cá, giống như sắp sửa đón chào mặt trời mọc.
Cảnh đẹp luôn không lành.
Cơ giáp của nhóm Độc Nhãn Ưng đã theo quỹ đạo tăng tốc, van nối của phần đế với quỹ đạo bắt đầu lỏng ra, cơ giáp chuẩn bị lên không.
Cả người Độc Nhãn Ưng căng như một sợi dây đàn chuẩn bị đứt, ánh mắt bám trên mạng tinh thần muốn xuyên thủng trạm bổ sung, ngay sau đó, tốc độ cơ giáp vượt qua giá trị tới hạn, nó tách khỏi quỹ đạo!
Bạc Hà chợt biến sắc: “Chờ chút, thầy!”
Quỹ đạo cơ giáp và quỹ đạo của xe chạy ray vừa vặn vuông góc, xe chạy ray lao đến, song vớt trong tốc độ này chẳng khác nào để người lao vun vυ"t trên xe ray tốc độ cao mở cửa sổ hái một chiếc lá được chỉ định trên cây ven đường.
Độc Nhãn Ưng không thể nhịn được: “Mau phanh…”
Hạch cơ giáp Trạm Lư bám vào mạng tinh thần cơ giáp vội vàng cắt ngang mệnh lệnh phanh lại của lão: “Lục tiên sinh không được!”
Ngay chớp mắt này, xe chạy ray của bọn Lâm Tĩnh Hằng đi qua điểm giao đường ray vuông góc, chiếc xe còn đang tăng tốc điên cuồng sắp sửa phóng qua phía dưới cơ giáp, từ trường khống chế viễn trình của cơ giáp chợt bị kích hoạt, lực khống chế mạnh thẩm thấu vào theo từ trường thô sơ Lục Tất Hành tạm thời tạo ra, trực tiếp tiếp quản quyền hạn mạng tinh thần.
Lâm Tĩnh Hằng giống như một người chia hai ý thức, một bên khống chế cơ giáp vươn tay vớt không lệch chút nào, bên kia để xe chạy ray lao đầu lên.
Khí thể bảo hộ trong tay vớt nháy mắt thẩm thấu vào thân xe, khí thể bảo hộ chạm đến cơ thể người, cấp tốc đông thành vật chất như hổ phách, công năng giảm xóc mạnh hoàn thành trong cự ly ngắn khi tay vớt hất về phía trước theo quán tính, phần đáy xe lại ma sát với đường ray tóe tia lửa, nổ “Uỳnh”.
Chớp mắt ấy, tay vớt khống chế thông qua mạng tinh thần chợt xoay một góc độ, bộ phận thân xe nổ văng sượt qua Lục Tất Hành đầy nguy hiểm, đập mạnh vào lưng Lâm Tĩnh Hằng.
Song không ai chú ý đến động tĩnh rất nhỏ này, bởi vì ánh sáng trắng đã lóa không mở nổi mắt, tạp âm lớn của cơ giáp nhất tịnh át cả tiếng nổ.
Tay vớt chợt thu vào cơ giáp.
Trạm Lư: “Lục tiên sinh, nhường quyền hạn ra, bằng không ông sẽ bị thương.”
Độc Nhãn Ưng chửi thầm: “Mẹ nó!”
Song lão không giỏi bằng người ta là sự thật, Độc Nhãn Ưng rất thức thời, để tránh lại bị bắn ra mạng tinh thần, Trạm Lư chưa dứt lời lão đã chủ động rút lui, Lâm Tĩnh Hằng chớp mắt khi chạm đến thân cơ giáp liền tiếp quản mạng tinh thần, hai người cơ hồ chuyển giao chặt chẽ không kẽ hở.
Ngay sau đó, cơ giáp trực tiếp khởi động chương trình nhảy.
Trạm bổ sung bị nhấn chìm trong ánh sáng màu trắng, ánh sáng xui xẻo ấy đuổi theo sát cơ giáp mới thoát khỏi lực hút, sắp sửa chạm đến thì cơ giáp đã tan biến vào hư không.
Xuyên qua thời không xa xôi và vặn vẹo, có điều tọa độ điểm đến hơi lệch một chút – trong tay vớt, khí thể bảo hộ đông lại tan ra, Lâm Tĩnh Hằng hơi loạng choạng không đứng nổi, xác xe chạy ray ban nãy bay lên chém từ sau thắt lưng đến đầu vai hắn, xuyên thẳng qua cột sống.
Vết thương khi nãy bị khí thể bảo hộ bịt kín như bị rò, rỉ máu ra.
Tim Lục Tất Hành suýt nữa ngừng đập, cậu đỡ lấy hắn: “Lâm!”