Lộ Tháp nấu thuốc kia tuy đắng nhưng lại cực kỳ có lợi cho an thai, Ôn Dịch An sáng sớm hôm đó đứng dậy bất giác ý niệm buồn nuôn giảm đi, trong bụng cũng không đau đớn nữa, tiểu nhị đưa tới cháo sáng cậu lại lo lắngcho Chu Tuần nên ăn không nuốt được, ăn mấy cái liền nói: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về sơn trang đi."
Lộ Tháp ăn không quen đồ ăn của Trung Nguyên, thấy sắc mặt Ôn Dịch An mặc dù có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn mặt mày ủ rũ liền nói: "Ngươi rất lo lắng cho Chu huynh đệ sao?"
Ôn Dịch An gật gật đầu: "Tuần ca bị trọng thương lại không biết võ công, rơi vào trong tay kẻ xấu là phải chịu khổ." Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cùng Chu Tuần định tình, Chu Tuần cũng bị kẻ xấu bắt cóc chỉ là đám sơn phỉ kia võ công thấp kém, tự mình xử lý được, liền nghĩ sao Tuần ca luôn chịu khổ như vậy, trong lòng lại càng lo lắng. Lộ Tháp biết cậu có thai lại thấy cậu lo lắng cho Chu Tuần như vậy, liền nói: "Thì ra cậu ta là cha của con đệ."
Người Nam Cương hắn không nói lễ pháp, rất nhiều hài tử thường chỉ biết mẫu thân, không biết cha, giống như Ô Khê, Cảnh Thất suốt đời ở bên nhau ngược lại rất ít, phần lớn tùy tính gây ra, cho dù là nữ tử Khôn Quân có rất nhiều con cái cũng hơn phân nửa xuất phát từ rất nhiều phụ thân, chuyện Càn Khôn âm dương này cũng không kiêng kị, trong lòng hắn nghĩ đến thuận miệng liền nói ra. Ôn Dịch An lại đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn rất tức giận: "Đương nhiên là Tuần ca, chẳng lẽ còn có người khác sao?" Cậu thuở nhỏ luyến mộ Chu Tuần, thật không dễ dàng mới cùng Chu Tuần thành thân,lại gặp kiếp nạn này trong lòng đã rất khổ sở, giờ lại nghe Lộ Tháp nói như vậy càng là tức khổ vạn phần.
Lộ Tháp làm sao hiểu được tâm sự này của cậu, thấy cậu không có tâm trạng ăn uống liền nói: "Vậy chúng ta đi thôi, thư hôm qua đã đưa ra, Ôn Chu nhị thúc sợ cũng là muốn xuống núi."
Ôn Dịch An tuy có tức giận nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn cùng hắn rời khỏi khách điếm, nhưng tuyệt đối không chịu cùng hắn cưỡi một con ngựa. Lộ Tháp cũng không để ý bảo hắn cưỡi ngựa, chính mình ở bên cạnh dắt ngựa chạy tới Tứ Quý sơn trang mà đi. Ôn Dịch An nghĩ nếu Chu Tuần ở bên cạnh tất nhiên là quan sát sắc mặt cậu, sẽ hảo sinh dỗ dành, vả lại cậu đối với Chu Tuần cho tới bây giờ rất là thuận theo, cũng tuyệt đối không ít phát giận bản tính công tử gì với cậu. Chỉ là lúc này trong lòng cậu tức giận lại nhớ thương Chu Tuần, Lộ Tháp lại không biết chút nào, buồn bực chạy đi ngược lại càng chọc cho Ôn Dịch An tâm phiền muộn. Đi được nửa ngày Lộ Tháp giữ được cương ngựa, từ trong yên xe lấy túi nước đưa cho Ôn Dịch An: "Đệ uống chút nước đi."
Ôn Dịch An thấy sắc mặt hắn bình thản nghĩ thầm huynh ấy vừa mới nói chuyện vô lễ như vậy cũng không phải là ta đa tâm, trong lòng huynh ấy nếu đã nghi kỵ ta như vậy tại sao còn phải chiếu cố ta hồi sơn? Nhận lấy túi nước muốn nói rõ ràng lại nghe được một trận vó ngựa chạy nhanh, quay đầu nhìn bất giác mừng rỡ quá đỗi, quả nhiên là Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư chạy tới. Hai người lo lắng cho con cái vừa xuất sơn này tất nhiên là khoái mã tăng roi không ngừng chạy nhanh, cũng may đều là người võ công tinh thâm mặc dù có chút tuổi tác nhưng cũng không biết mệt mỏi. Lúc này thấy Ôn Dịch An đứng dưới bóng râm, bên cạnh có một nam tử cao lớn ăn mặc quần áo Nam Cương, mơ hồ nhận ra là con trai của Ô Khê. Lúc này cũng không nói được những hư lễ kia, Ôn Khách hành phi thân xuống ngựa ôm ái tử vào trong ngực: "Không có việc gì chứ?" Lại đi thăm dò mạch tức của cậu. Ôn Dịch An một đường mài giũa đến đây cuối cùng cũng nhìn thấy thân nhân, được phụ thân ôm chăm sóc như vậy trong lòng ủy khuất khó có thể ức chế, nức nở nói: "Phụ thân. Kẻ xấu đó... Bắt Tuần ca..."
Trong ba đứa con Ôn Khách Hành xưa nay thiên vị Ôn Dịch An nhất, lúc này thấy vẻ mặt cậu ủy khuất đáng thương như vậy trong lòng thật không khổ sở, ôm ái tử vào lòng tinh tế an ủi. Chu Tử Thư thấy Ôn Dịch An cũng không có gì đáng ngại trong lòng hơi an tâm, lại nói với Lộ Tháp: "Đại Vu, Thất gia đều khỏe chứ?"
Lộ Tháp theo quy củ Nam Cương khom người hành lễ: "Đều khỏe, hai vị thúc thúc cũng khỏe sao?"
Ôn Khách Hành một tay ôm Ôn Dịch An quay đầu nhìn Lộ Tháp nói: "Đa tạ ngươi chiếu cố An Nhi."
Lộ Tháp lắc đầu: "Không có gì."
Ôn Khách Hành lôi kéo Ôn Dịch An ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, thấy mạch tượng của cậu cũng không có gì khác thường liền thấp giọng nói: "Phụ thân đến rồi, đừng sợ. Xảy ra chuyện gì, nói cho phụ thân nghe một chút."
Ôn Dịch An đến đây mới nghe được một câu thân thiết, nước mắt trong mắt rơi xuống, đưa tay lau đi: "Phụ thân, người nọ võ công thật quái dị, còn nói người là quỷ chủ gì đó tạo nghiệt vô số... Hán ta đả thương Tuần ca, lại bắt huynh ấy đi... Phụ thân, người nọ là ai, muốn làm gì?"
Ôn Khách Hành bình sinh chưa từng ở trước mặt con cái nhắc tới hai chữ Quỷ Cốc, lúc này nghe Ôn Dịch An hỏi, sắc mặt trầm xuống quay đầu liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái. Chu Tử Thư biết việc này là do lão Ôn vẫn còn dư nghiệt Quỷ Cốc sót lại, khẽ thở dài, lại nói với Lộ Tháp: "Ngươi đến đây ta có chút lời muốn hỏi ngươi." Lộ Tháp cũng không tinh tế bằng hai người họ, chỉ nghĩ Chu Tử Thư thật sự có chuyện muốn nói liền theo y đi ra mấy trượng.
Ôn Khách Hành thấy Lộ Tháp đi liền nắm chặt hai tay Ái Tử: "An Nhi, con thuở nhỏ lớn lên trong núi rất nhiều chuyện phụ thân chưa từng nói cho con biết... Phụ thân trước kia quả thật đã làm rất nhiều chuyện xấu, mặc dù là không thể làm gì được nhưng sự tình cũng là ta làm. Người nọ gọi là Hắc Vô Thường, chính là ác quỷ trong Quỷ Cốc... Năm xưa hắn ta làm việc dưới quyền ta. Hắn hận chúng ta như vậy là bởi vì ta gϊếŧ huynh đệ Bạch Vô Thường của hắn."
Ôn Dịch An ngẩn ra nhỏ giọng nói: "Phụ thân, người thật sự là Quỷ Cốc cốc chủ sao?"
Ôn Khách Hành đã hơn hai mươi năm chưa từng nghe qua bốn chữ Quỷ Cốc cốc chủ này, lúc này từ trong miệng Ôn Dịch An nghe được thật sự trăm mối cảm xúc đan xen, nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào. Ôn Dịch An thấy sắc mặt habwskhác thường, trong ánh mắt ẩn ý đau đớn liền nhớ tới Chu Tuần từng nói cha mẹ đều trải qua gian nan mới có thể nắm tay nhau, dạy mình không được tùy ý mở miệng hỏi chuyện cũ của hai người, không khỏi hối hận mình đã đả thương tâm phụ thân, cậu liền vội vàng cầm tay Ôn Khách Hành nói: "Phụ thân, là con không đúng, con không nên nói bậy bạ."
Ôn Khách Hành nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu: "Con không làm sai cái gì, An Nhi, những chuyện này lúc sau phụ thân tự nhiên sẽ nói cho các con biết. Trước mắt vẫn là cứu Tuần Nhi quan trọng hơn... Con vẫn là cùng nương con hồi sơn an dưỡng, phụ thân tự mình đi cứu Tuần Nhi trở về, được không?"
Ôn Dịch An nào chịu nghe, thấp giọng nói: "Cha, Tuần ca bị thương đều là vì con, con đã bỏ lại huynh ấy một lần rồi, không thể bỏ lại huynh ấy lần nữa." Ôn Khách Hành sớm biết nhi tử của tất sẽ nói như vậy, biết nhỉ tử trọng tình nghĩa, bỏ lại trượng phu một mình chạy trốn nhất định là hối hận lắm rồi, mặc dù là lo lắng thân thể của nhỉ tử nhưng đã có mình ở đây, lại có con của Ô Khê, nghĩ đến có thể chiếu cố được liền ôn nhu nói: "Được rồi, chỉ là phải cẩn thận một chút."
Chu Tử Thư hỏi Lộ Tháp một ít chuyện Nam Cương, thấy cha con hắn đã nói xong liền từ trong yên xe lấy ra đôi đoản kiếm của Ôn Dịch An ra: "Cầm đi." Ôn Dịch An thấy hai thanh đoản kiếm đều ở đây, một thanh trong đó là mình giao cho Chu Tuần, trong lòng nghĩ kiếm mặc dù ở đây nhưng Tuần ca lại không biết ở nơi nào, rất là khổ sở, đem hai thanh kiếm kia bỏ lại bên hông. Chu Tử Thư thấy thần sắc cô đơn của cậu cũng không thể an ủi, chỉ nói: "Người nọ bắt Tuần Nhi đi chẳng qua là muốn bắt phụ thân con lộ diện, nếu muốn hại nó sớm liền xuống tay rồi. Con chớ lo lắng như vậy, nếu hỏng thân thể, không phải càng khiến Tuần Nhi lo lắng hơn sao?"
Ôn Dịch An biết lời nói của cha mẹ rất có lý, cậu thuở nhỏ đã cảm thấy cha mẹ có năng lực thông thiên triệt địa chính là xảy ra chuyện lớn, chỉ cần nhìn thấy bọn họ liền thập phần an tâm, nghe Chu Tử Thư nói như vậy liền cười gật đầu, chỉ là trong nụ cười này ít nhiều cũng có vài phần ý chua xót. Chu Tử Thư thấy cậu mặt mũi mỉm cười, sờ sờ tóc rối bên đầu ái tử: "Được rồi, có thai nên cẩn thận một chút, bằng không chờ Tuần Nhi trở về nhất định là muốn mắng con."
Ôn Dịch An cười nói: "Tuần ca mới không mắng con, huynh ấy đối xử với con là tốt nhất." Hai người nói chuyện như vậy Lộ Tháp không để ý tới, Ôn Khách Hành sắc mặt ngưng trọng, Chu Tử Thư thấy liền biết hắn bởi vì chuyện Quỷ Cốc trong lòng có thẹn, nói với Lộ Tháp: "Phiền ngươi chăm sóc An Nhi." Liền đi đến bên cạnh Ôn Khách Hành thấp giọng nói: "Lão Ôn, chuyện trước kia đừng nói ngươi, cho dù là ta cũng chưa từng nói qua với bọn nhỏ. An Nhi lần này trở về Tấn Châu, những chuyện nên biết và không nên biết sợ là đều biết. Vân Tụ mấy ngày nay cũng sẽ trở về, không bằng chờ sau khi tìm được Tuần Nhi chúng ta cùng bọn nhỏ nói rõ ràng đi."
Ôn Khách Hành thấy Ôn Dịch An đứng ở dưới bóng râm ven đường, cậu vốn sinh ra thanh tú, chỉ là chưa trải qua thế sự, thần thái tràn đầy ý yêu thương, hiện giờ trải qua nguy hiểm như vậy thần sắc ngưng trọng, không giống như trước kia không biết thế sự, lại càng giống Chu Tử Thư khi còn trẻ. Hắn nhìn Ôn Dịch An lại quay đầu nhìn Chu Tử Thư, thật lâu sau mới thở dài một hơi: "A Nhứ... Chuyện cũ tất nhiên đã chết, nhưng... Việc này dù sao cũng bởi vì ta mà có, Hắc Vô Thường làm khó Tuần Nhi là trách ta gϊếŧ huynh đệ hắn. Ta khi đó cùng huynh gặp lại chưa lâu, từ vì thế sinh vô vọng làm người, hỉ nộ vô định, sau lưng bọn họ đều gọi ta làm Ôn điên, ta biết. Ác đồ Quỷ Cốc vốn là mỗi người chết có dư cô, nhưng ta gϊếŧ Bạch Vô Thường kia cũng không khỏi không phải... Không phải..."
Chu Tử Thư tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, ôn nhu nói: "Rất nhiều năm nay ta cũng chưa từng nói qua chuyện Tấn Châu với bọn nhỏ. Tứ Quý sơn trang năm đó điêu linh như vậy, đến nay nhớ tới vẫn là hối hận vô cực. Bọn nhỏ đều đã lớn, cũng đều hiểu được lý lẽ, chúng ta mặc dù không phải cố ý giấu diếm nhưng nếu không nói rõ ràng luôn luôn không ổn."
Ôn Khách Hành trầm tư một lát nắm chặt tay Chu Tử Thư: "Được, trước mắt bình an cứu Tuần Nhi là quan trọng nhất. Võ công của Hắc Vô Thường năm đó cũng tạm nhưng hiện giờ An Nhi lại không bằng hắn, nghĩ đến mấy năm nay hắn có kỳ ngộ khác." Ngữ phong vừa chuyển, lại ngạo nghễ nói: "Mặc dù như vậy, chúng ta mấy năm nay cũng không thật sự nhàn rỗi, ngược lại muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì, dám đến thái tuế động thổ trên đầu."
Chu Tử Thư hé miệng cười, trong lòng biết người này tuy thiên tính ôn hòa nhưng ở Quỷ Cốc ngâm mình nhiều năm dù sao cũng có vài phần ngoan ngạo, thấy hắn nói như vậy còn thật sự có vài phần thái đầu Quỷ Cốc cốc chủ khi thức thời liền cười nói: "Được được được, Ôn cốc chủ chúng ta ra tay ai dám không sợ? Ngươi biết Hắc Vô Thường kia là tốt nhất, chúng ta muốn đi đâu tìm hắn?"
Ôn Khách Hành nghe y trêu ghẹo liền cười: "Như thế nào, bí chủ Thiên Song còn muốn chỉ điểm tại hạ sao?"
Hai người diễn trò với nhau thật sự giống như trở lại lúc gặp mặt đầu năm khi nghi ngờ lẫn nhau, chỉ là bây giờ đằng sau câu nói này lại ẩn chứa tình ý mấy chục năm, nhu tình mật ái tất nhiên là không thể so với năm đó, Chu Tử Thư nhéo nhéo cổ tay hắn: "Hắc Vô Thường này sẽ lưu lại cho ngươi ám ngữ, ám hiệu gì chứ? Còn bán cửa ải gì, không lo lắng cho Tuần Nhi sao?"
Ôn Khách Hành cười nói: "Quả nhiên cái gì cũng không gạt được A Nhứ." Thì ra hắn vừa qua cầu Như Ý liền nhìn thấy ám hiệu Hắc Vô Thường thường dùng mật ngữ Quỷ Cốc năm xưa lưu lại, chẳng qua lúc ấy một lòng lo lắng Ôn Dịch An nên vội vàng chạy đi, chưa từng nói với Chu Tử Thư: "Hắc Vô Thường kia hẹn chúng ta gặp nhau ở Dậu huyện, địa điểm cụ thể nói vậy đi liền biết."
Chu Tử Thư ngẩn ra: "A, vậy chúng ta phải nhanh hơn một chút."
Ôn Khách Hành vừa nghe liền biết Dậu huyện cách Tứ Quý sơn trang rất gần, cách cầu Như Ý không quá một ngày lộ trình, khoái mã tăng roi chạng vạng liền có thể chạy tới, chỉ là nơi này cũng là con đường tất yếu đi vào Tứ Quý sơn trang. Ôn Vân Tụ lần trước truyền đến tin tức ít ngày sau liền sẽ trở về núi, nàng mang theo trượng phu, ấu tử, nếu gặp được Hắc Vô Thường này cũng rất nguy hiểm: "An Nhi hôm nay cưỡi không được ngựa, không bằng để Lộ Tháp chiếu cố nó đi sau, chúng ta vất vả một chút, vậy liền xuất phát đi?" Nói xong thấy Chu Tử Thư bên bờ mai nhỏ xuống vài giọt mồ hôi, biết như hôm nay trời ấm áp mà y lại sợ nhiệt, trong ngực sờ ra khăn tay lau đi cho y ôn nhu nói: "A Nhứ, có mệt hay không?"
Chu Tử Thư mỉm cười: "Cái xương già này kiến thức còn ít sao? Sợ cái gì? Đi thôi!" Nói xong nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa một ngựa đi trước sớm chạy về phía Dậu huyện. Ôn Khách Hành thấy y hăng hái như vậy trong lòng thích, liền tỉ mỉ dặn dò Lộ Tháp cùng Ôn Dịch An, lại lưu lại ngựa của mình cưỡi ngựa của Lộ Tháp đuổi theo Chu Tử Thư mà đi.
Lộ Tháp không biết hành vi của Ôn Khách Hành như thế nào phải đổi ngựa, Ôn Dịch An lại biết con ngựa này của phụ thân tên là Tuyết Khiên, tính tình ôn thuần chạy rất ổn định, biết phụ thân lo cho thân thể mình. Cậu ngồi trên lưng ngựa chạy vặt, dưới chân Lộ Đường nhẹ nhàng, tùy ngựa chạy như không có việc gì, Ôn Dịch An lập tức nhìn cũng không khỏi bội phục "Tuần ca không biết võ công, lưu vân cửu cung bộ ở sơn trang chúng ta tuy là tinh diệu nhưng đi đường dài liền không thể như hắn tức không ngắn, bước không loạn, Tri Hoàn ca ca có lẽ có thể, ta cũng không được. Nghĩ như vậy, nhìn Lộ Tháp bất giác cũng thuận mắt vài phần, lại nhớ tới hắn là người Nam Cương cùng phong tục Trung Nguyên rất khác nhau, lúc trước nói sợ cũng không phải cố ý mạo phạm, liền dần dần hết tức giận.
Huyện ấp kia lại là một nơi bằng phẳng, mặc dù là con đường tất yếu đi tới Tứ Quý sơn trang nhưng thời tiết bình thường cũng không có người đi Tứ Quý sơn trang, bởi vậy tiểu huyện thành này cũng không giống như Ngư Lương phồn hoa như vậy. Hai người vào Dậu huyện, Ôn Khách Hành liền thấy dưới chân cửa thành có một viên gạch rách vẽ một cái mặt quỷ, mực đầm đìa, dường như mới sơn chưa lâu. Mặt quỷ kia treo đầu lưỡi thật dài, thật không thể kinh ngạc, chỉ là Ôn Khách Hành từ trước đã quen, tự nhiên lơ đần ý, thấy rõ ấn ký kia liền duỗi chân nhẹ nhàng lau đi: "A Nhứ, hắn bảo chúng ta đi miếu Quan Âm ở ngoại ô."
"Tiểu quỷ nháo đến dưới ghế Quan Âm, lá gan ngược lại không nhỏ." Chu Tử Thư biết một vùng Dậu huyện này có nịnh Phật trọng đạo, miếu Quan Âm nơi này là địa điểm cũ của tiền triều, đã hoang phế nhiều năm thưa thớt người liền cùng Ôn Khách hành quay đầu ngựa chạy về phía miếu Quan Âm kia. Huyện Dậu không lớn lắm, hai người ngồi đều là khoái mã, không quá một chén trà lúc thì đi tới miếu Quan Âm đã thấy nơi này quả nhiên thập phần hoang vắng, đỉnh miếu sụp đổ hơn phân nửa chung quanh rải rác tiền giấy gai màu vàng. Chu Tử Thư cười lạnh nói: "Chết đến trước mắt còn làm loạn như vậy."
Hai người xuống ngựa nghe thấy một tiếng nói: "Ca, Tử Thư ca, các ngươi như thế nào cũng ở đây? Ôn Khách Hành ngẩn ra quay đầu liền thấy A Tương giục ngựa chạy tới, phía sau lại đi theo vợ chồng Ôn Vân Tụ. Ôn Vân Tụ gả cho đệ tử Thanh Phong kiếm phái, họ Tùy tên Thiên Dật, tựa như năm đó Tào Úy Ninh thuở nhỏ lớn lên ở Thanh Phong kiếm phái, ít khi theo vợ chồng Tào Úy Ninh, A Tương đến Tứ Quý sơn trang chơi, một đi hai đi kết bạn với Ôn Vân Tụ trở thành một đoạn nhân duyên nữ nhi. Tiểu phu thê thấy Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư ở đây đều rất ngoài ý muốn, vội vàng xuống ngựa kiến lễ, Ôn Vân Tụ ôm tiểu nữ nhi một tuổi Tùy Nhạc còn chưa từng gặp qua ông ngoại. A Tương kỳ quái nói: "Ca, các người làm sao lại tới đây?"
Ôn Khách Hành thấy ba người họ trong lòng lại rộng mở, may mắn Hắc Vô Thường kia chưa từng hại nữ nhi, con rể, thấy hai vợ chồng nhỏ nhìn mình liền nói: "Các ngươi từ xa tới vất vả rồi." Lại nháy mắt với A Tương. A Tương gả đi Thanh Phong kiếm phái nhiều năm, Tào Úy Ninh làm chưởng môn Thanh Phong kiếm phái, nàng đương nhiên là chưởng môn phu nhân không thể thiếu thu liễm tính tình giúp Tào Úy Ninh quản lý môn phái, những năm gần đây dã tính đại giảm, sớm không phải là lỗ mãng vô tri như năm đó, thấy Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư sắc mặt ngưng trọng, liền biết nơi này có kỳ quái liền thấp giọng nói: "Như thế nào?"
Ôn Khách Hành: "Hắc Vô Thường ức buộc Tuần Nhi ở đây."
A Tương cũng giống như hắn nhiều năm chưa từng nghe qua hai chữ Quỷ Cốc, chợt nghe đến cái tên Hắc Vô Thường không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày: "Hắn còn sống? Lại lớn mật như vậy?"
Ôn Khách Hành lại nói: "Ngược lại ngươi, sao lại bỏ lại Tiểu Tào?"
A Tương cười nói: "Ta không yên lòng Vân Tụ, lại đã lâu không gặp người cùng Tử Thư ca, dứt khoát theo bọn họ đến xem náo nhiệt." Nàng bây giờ đã qua bốn mươi tuổi, chỉ là trong nụ cười này sóng mắt lưu chuyển, thiếu nữ ngày xưa ngây thơ không giảm. Ôn Khách Hành lắc đầu nói: "Lớn tuổi như thế vẫn là hồ nháo như vậy, sau khi về lại vặn lỗ tai ngươi." Dừng một chút, thấy Chu Tử Thư ôm Tùy Nhạc liền thấp giọng nói: "Nơi này sợ có hung hiểm, huynh chiếu cố Vân Đại, Thiên Dật, ta vào trong miếu này nhìn một chút." Nói xong gật gật đầu với Chu Tử Thư liền cất bước đi về phía miếu hoang.
Chu Tử Thư biết tâm ý của hắn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng đem Tùy Nhạc giao cho Ôn Vân Tụ: "Các ngươi đều đi nghỉ ngơi dưới bóng cây kia, An Nhi ở phía sau, một lát sau cũng bắt kịp."Dứt lời bên hông rút Bạch Y Kiếm ra lại giao cho Tùy Thiên Dật. Tùy Thiên Dật tính tình tuy là hoạt bát, gặp phải đại sự lại thập phần cẩn thận, thấy Chu Tử Thư lại đem Bạch Y Kiếm giao cho mình liền biết có chuyện lớn, thận trọng tiếp nhận đem thê nữ bảo vệ ở phía sau. A Tương biết Ôn Khách Hành muốn mình và Chu Tử Thư đoạn tuyệt cho hắn, gắt gao kề sát Chu Tử Thư, nàng nhiều năm chưa từng trải qua chuyện hung hiểm như vậy, trong lòng biết nếu không phải sự tình nghiêm trọng làm sao cần Ôn Chu hai người xuất sơn? Bất giác vô cùng khẩn trương. Chu Tử Thư thấy mọi người như vậy, bất giác cười: "Đừng căng thẳng như vậy, đây không tính là gì, lão Ôn xử lý được." Mọi người thấy y trấn định tự nhiên cũng thập phần bội phục.
Ôn Khách Hành cầm quạt giấy chậm trãi tiến vào miếu hoang, thấy miếu hoang kia cũng không có chỗ đặc biệt gì, tượng Quan Âm trong đường vốn là tượng bùn, kim thân sớm đã bong tróc, khó coi nhìn ra bản tướng. Quạt giấy trong tay hắn gõ vào lòng bàn tay, nhìn lướt qua một vòng không thấy Chu Tuần, liền cao giọng nói: "Ngươi muốn gặp ta, ta đã tới rồi, mau ra đi."
Dứt lời liền nghe thấy âm thanh của một người âm trầm nói: "Cốc chủ nhiều năm không gặp, phong thái như xưa, thuộc hạ rất là bội phục."
Ôn Khách Hành vừa nghe liền biết đây chính là Hắc Vô Thường của Quỷ Cốc năm xưa, huynh đệ hắn là Bạch Vô Thường vốn xuất thân từ võ lâm thế gia Tương Châu, bởi vì trộm luyện võ công trong nhà phá hỏng môn quy, lại trẻ tuổi tùy hứng gϊếŧ trưởng bối bổn môn, phạm phải đại tội nên bất đắc dĩ trốn vào Quỷ Cốc. Bạch Vô Thường hơn hai mươi năm trước đã vì thay Vô Thường Quỷ làm việc bị hắn trừ đi, Hắc Vô Thường này là bởi vì bị trưởng bối bổn môn đả thương hầu họng, bởi vậy thanh âm khác thường, vừa nghe liền biết. Ôn Khách Hành lạnh lùng nói: "Hảo huynh đệ của ngươi hơn hai mươi năm trước bị ta đưa đi gặp quỷ, hiện giờ đến phiên ngươi." Nghe thanh phân biệt hình dạng, sớm biết Hắc Vô Thường giấu sau tượng Quan Âm, chỉ là ném thử sợ khí, sợ hắn sẽ hại Chu Tuần, cũng không chịu hành động thiếu suy nghĩ.
Đã thấy Hắc Vô Thường từ phía sau tượng Quan Âm quay ra, một thân hắc y đầu đội mũ cao, hai tay khép lại trong tay áo, sau lưng cắm một cây gậy khóc tang, sắc mặt hắn trắng bệch không có nửa phần huyết sắc lạnh lùng nhìn Ôn Khách Hành: "Cũng không phải sao, huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau nhiều năm, ngươi lại gϊếŧ hắn... Năm đó không thể vì hắn báo thù rửa hận, hiện giờ cũng không tính là muộn. Chúng ta đều xuất thân ác quỷ, dựa vào cái gì huynh đệ ta mặc cho ngươi làm tiễn, ngươi lại có thể hoàn dương làm người, hưởng hết cực lạc nhân gian?"
Ôn Khách Hành ngẩn ra, vấn đề này rất nhiều năm qua hắn cũng từng tự hỏi mình. Người trong Quỷ Cốc cố nhiên phần lớn tội ác tày trời, cùng đường mới hóa thành ác quỷ, nhưng cũng có người như mình cùng A Tương thân gặp bất hạnh mới lưu lạc Quỷ Cốc. Hành động của mình khi còn trẻ ở Quỷ Cốc tất nhiên là thân bất do kỷ, nhưng dù sao cũng là nợ máu, không nói đến hai chữ trong sạch.
Năm đó cùng Chu Tử Thư gặp lại cam nguyện mạo hiểm thiên hạ lớn không thao cũng phải hoàn dương làm người chẳng qua là bởi vì Chu Tử Thư đối xử với hắn tình chân ý thiết, tìm mọi cách bao dung thương hắn cô khổ, thể hiện tình cảm của mình, nếu không phải như thế hắn làm sao có thể có được hôm nay? Là nhiều năm sau nửa đêm mộng hồi, tự hỏi cũng không khỏi cảm khái mình may mắn như thế nào, hôm nay vì Hắc Vô Thường trách cứ như vậy nhất thời khó có thể tìm được từ ngữ, liền vào lúc này lại nghe thanh âm trong trẻo của Chu Tử Thư tự thân vang lên: "Ngươi là cái gì dám đến làm khó sư đệ ta? Ngươi là con cháu văn gia Tương Châu có phải hay không? Hai huynh đệ ngươi phạm thượng gϊếŧ cha mẹ, thập ác bất xá trốn vào Quỷ Cốc, rất nhiều năm nay ác sự đều làm không hối cải lại đến trách sư đệ ta không chịu cùng ngươi đồng lưu hợp ô?" Chuyện liên quan đến Ôn Khách Hành Chu Tử Thư thường thập phần che khuyết điểm, trên đường đi đã đem chuyện Hắc Bạch Vô Thường kia hỏi rõ ràng, y biết rõ chuyện võ lâm cũ, lại nghe Ôn Khách Hành nói số nhà võ công Hắc Vô Thường liền biết hắn xuất thân từ Văn gia Tương Châu, lúc này thấy Ôn Khách Hành vào miếu hoang thật lâu không ra, trong lòng lo lắng đi theo liền nghe Hắc Vô Thường chất vấn Ôn Khách Hành. Y biết rõ Ôn Khách Hành coi Quỷ Cốc là chuyện đáng nhục nhất trong cuộc đời của hắn, lời tru tâm này trong nhân khẩu bên cạnh hỏi ra làm sao có thể không để Ôn Khách Hành tự nghi, bất giác tức giận lạnh lùng nhìn Hắc Vô Thường kia.
Hắc Vô Thường nhìn người mới đến này cùng con trai quỷ chủ kia sinh ra giống hệt nhau chỉ là lớn tuổi hơn một chút liền biết người này chính là Chu Tử Thư. Võ công của hắn vốn không bằng Ôn Khách Hành, năm đó sau khi Quỷ Cốc tiêu tán hắn tự mình chạy trối chết, hơn hai mươi năm có kỳ ngộ khác luyện liền một thân tà pháp, tự nghĩ có thể cùng Ôn Khách Hành đọ sức lúc này mới lần nữa xuất sơn. Ôn Khách Hành năm đó vào Tứ Quý sơn trang cũng không phải là bí mật gì, trong võ lâm hỏi thăm một chút liền biết, hắn âm thầm khổ nhẫn nhiều năm lại biết được Ôn Khách Hành những năm gần đây thành thân sinh con, sống thuận buồm xuôi gió như ý, hắn cam tâm như thế nào được? Liền lung lạc một đám si mị tham bạt khắp nơi bố trí cục, Ôn Dịch An ngày đó gặp phải những hài tử bán nghệ trên đường phố Tấn Châu cũng từng bị hắn mua chuộc, nếu không làm sao dễ dàng như vậy liền nghe được tung tích của Ôn Dịch An? Hắn thấy Chu Tử Thư bên cạnh che chắn cho Ôn Khách Hành liền âm trầm cười: "Thì ra là Chu trang chủ. Chu trang chủ ngược lại rất lợi ích, đáng tiếc nuôi ra phế vật nữ nhi như vậy..." Lời còn chưa dứt, Chu Tử Thư liền cảm thấy ngân quang trước mắt chớp động, hắn hộ thân trường kiếm cho Tùy Thiên Dật thấy ám khí này âm độc vô cùng, lại là lâm nguy không sợ tay áo dài khẽ vung lên, một cỗ tay áo cuốn lấy ngân quang kia, là vô số ngân châm. Chu Tử Thư ném ngân châm ra, thấy trên ngân châm lóe ra lam quang liền biết trên đó đã có kịch độc, thầm nghĩ ác quỷ này làm việc quả nhiên độc ác.
Ôn Khách Hành sớm tung người lên trước, quạt giấy trong tay hướng cổ họng của Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường ám khí không trúng biết hai người này võ công cao cường, lại thấy quạt của Ôn Khách Hành điểm tới, chiêu thức tàn nhẫn chỉ cảm thấy một cỗ kình phong che mặt, tựa như ngay cả hô hấp cũng trì trệ vài phần, trong lòng không khỏi cả kinh "Ta nghĩ hắn mấy năm nay sống an nhàn sung sướиɠ, nguyên lai vẫn lợi hại như vậy!" Lập tức cúi người tránh quạt giấy của Ôn Khách Hành, sau lưng lấy ra cây gậy khóc tang kia liền cùng Ôn Khách Hành đấu đến một chỗ. Lúc đầu Chu Tử Thư còn lo lắng Ôn Khách Hành nhiều năm không động thủ với người khác nhưng thấy hắn và Hắc Vô Thường phá hai ba mươi chiêu liền yên lòng. Hắc Vô Thường một thân tà công tất nhiên là rất giỏi nhưng Ôn Khách Hành dù sao ở trong Quỷ cốc chém gϊếŧ hơn hai mươi năm, thủ pháp âm độc gì chưa từng thấy qua, thân vào Quỷ Cốc liền như trùng nhập cổ cục, nếu không gϊếŧ ra một con đường máu, tự nhiên liền là thịt cá. Ôn Khách Hành thân là vương của Vạn Cổ, hiện giờ mà là già mà di kiên, vả lại sau này hắn nghiên cứu võ học Tứ Quý sơn trang, thân kiêm chính tà hai nhà trưởng, mặc dù nhất thời không thể khắc chế được Hắc Vô Thường này nhưng cũng quyết không thất bại.
Hắc Vô Thường chỉ cảm thấy trên chiếc quạt gấp của Ôn Khách Hành kèm theo một cỗ nội lực trầm ngây, thập phần khó đỡ thầm nghĩ tên điên này đã như vậy, Chu Tử Thư sợ cũng khó có thể đối phó, lại hủy mấy chục chiêu hung tợn nói: "Ngươi cường hung bá đạo như vậy, là muốn con trai ngươi thủ tiết sao?" Hắn ta ở Tấn Châu liền đuổi theo Chu Tuần, Ôn Dịch An hai người đương nhiên cũng nhìn ra thân phận Chu Tuần. Ôn Khách Hành sắc mặt âm trầm, kình lực trên quạt lại tăng thêm vài phần, hắn nghĩ Hắc Vô Thường này được ăn cả ngã về không dụ mình ra tay, tất nhiên không có ý định toàn thân trở ra, cần phải bắt hắn mới có thể bức hỏi ra tung tích của Chu Tuần, làm sao chịu nổi đấu khẩu với hắn, trên quạt lại tăng thêm mấy lực thành công. Hắc Vô Thường dần dần không chống đỡ nổi đột nhiên mất một chiêu bị Ôn Khách hành điểm trúng vai trái, nhất thời phun ra một ngụm máu, cái gậy khóc tang kia cũng rơi trên mặt đất. Ôn Khách Hành nội lực hùng hồn, nếu không phải Hắc Vô Thường này có kỳ ngộ khác, xương bả vai sớm đã vỡ vụn, dù là như thế cũng là bị thương không nhẹ. Ôn Khách Hành một kích trúng, lại không ra tay nữa ngược lại thu quạt gấp, lạnh lùng nói: "Ngươi nhục ái tử ta vốn không có sinh lý, chỉ là ngươi vì huynh đệ báo thù tình có thể tha thứ, nếu có thể nói ra tung tích Tuần Nhi, ta sẽ thả ngươi một ngựa."
Hắc Vô Thường âm trầm nói: "Bản lĩnh của ngươi lớn như vậy ngươi liền tự mình đi tìm hắn, ha ha ha ha!" Máu tươi trong miệng cuồng phun, đúng là chân khí nghịch dũng chi tướng. Chu Tử Thư cả kinh, cho dù trên người muốn khống chế mạch môn của hắn cũng là chậm một bước, Hắc Vô Thường xụi lơ trên mặt đất quanh thân mềm nhũn, dần dần co lại thành một đoàn, lại mở to một đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành: "Ta không gϊếŧ được ngươi, lại có thể làm cho đứa con trai vô dụng của ngươi cả đời thương tâm khổ sở, ha ha ha ha, xứng mà..." Lời còn chưa dứt đã tức tuyệt thân chết.
Chu Tử Thư thấy Hắc Vô Thường chết đáng kinh ngạc, đưa tay nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của hắn quả nhiên đã chết, không khỏi nhíu chặt mày: "Lão Ôn, cái này..."
Ôn Khách Hành ngơ ngác nhìn thi thể Hắc Vô Thường kia thật lâu sau mới thở dài, lại nói với Chu Tử Thư: "Hắn công phu của hắn cùng năm đó hoàn toàn bất đồng, rất là cổ quái, nghĩ đến cái gì xuyên tạc tà đạo... Không nghĩ tới hắn ta cứ như vậy đập nồi dìm thuyền, ai, chúng ta chính là phải đi đâu tìm Tuần Nhi đây..." Nghĩ đến Ôn Dịch An vẻ mặt tiều tụy, bất giác tâm loạn như ma, quỷ chủ năm xưa rắc rắc phong vân gặp phải chuyện nữ nhi này, lại cũng do dự bất quyết, không thể làm gì được.
Chu Tử Thư nhíu mày nói: "Hắn ta bắt được Tuần Nhi cũng chỉ có ba ngày, nghĩ đến cũng không có bản lĩnh gì giấu nó đến chỗ hoang vắng gì đó. Chỉ là An Nhi nói Tuần Nhi bị trọng thương, trì hoãn không được, chúng ta vẫn là mau truyền tin hồi sơn báo các đệ tử đều xuất sơn phân tán tìm kiếm, Tấn Châu đến Côn Châu cũng chỉ là mấy con đường này, cẩn thận chải chuốt cũng có thể tìm được."
Ôn Khách Hành lúc này trong lòng trống rỗng không còn cách nào khác bèn theo Chu Tử Thư ra khỏi miếu, thấy vợ chồng A Tương, Vân Tụ đều chờ ở bên ngoài, lại nghe vó ngựa đắc thanh, là Ôn Dịch An chạy tới, bất giác cúi đầu đi. Ôn Dịch An xuống ngựa thấy đám người A Tương liền tiến lên chào hỏi, A Tương lôi kéo cậu rất thân thiết, Ôn Vân Tụ cùng cậu đã lâu không gặp mặt đương nhiên cũng có rất nhiều lời thân thiết muốn nói. Ôn Dịch An nhất nhất đáp ứng, thấy sắc mặt phụ thân ngưng trọng, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên nhảy dựng, run giọng nói: "Phụ thân..."
Chu Tử Thư lắc đầu với cậu, lại nói với vợ chồng Ôn Vân Tụ: "Các ngươi liền trở về núi, bảo Hàn Anh dẫn chúng đệ tử đến đây." Lại nói với A Tương: "Muội từ xa mà đến, không nghĩ tới gặp phải chuyện khó xử này, cũng đành phải đi theo vất vả một chút."
Ôn Dịch An nghe nương mình nói lời này liền biết tình hình không được như ý muốn, cũng không dám hỏi nhiều để tránh càng làm tăng phiền não của phụ thân. Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành lúc này phương thốn đã mất, biết y lo lắng cho Ôn Dịch An, liền giữ chặt tay Ôn Dịch An thấp giọng nói: "Ta nhất định sẽ cứu Tuần Nhi, yên tâm là được."
Ôn Vân Tụ vừa lúc mới biết được đại khái, thấy Ôn Dịch An vẻ mặt thê lương trong lòng rất thương tiếc, thu lại vẻ đùa giỡn ngày xưa, cũng ôm lấy đệ đệ ôn nhu an ủi, lại từ biệt cha mẹ lúc này mới ôm đứa nhỏ, theo trượng phu, A Tương vội vàng chạy về Tứ Quý sơn trang. Mọi người đi, nhất thời chỉ còn lại một nhà ba người cùng Lộ Tháp, Lộ Tháp thấy ba người họ thần sắc nghiêm túc, lại nghe bọn họ nói Hắc Vô Thường kia đã chết, liền nói: "Ta đi xem thi thể một chút."
Chu Tử Thư biết mình cùng Ôn Khách Hành quan tâm thì loạn, không bằng gọi Lộ Tháp đi xem một chút liền nói: "Người này xuất thân Quỷ Cốc, âm hiểm độc ác, ngươi phải cẩn thận."
Lộ Tháp lại cười nói: "Thúc thúc yên tâm." Bước nhanh vào quan âm miếu, quả nhiên thấy một cỗ thi thể nằm dưới đất. Hắn thuở nhỏ theo phụ thân học Vu y, cổ thuật, thi thể cũng thấy nhiều lắm, trong ngực lấy ra thuốc tránh độc thường xuyên bôi lên hai tay, miễn cho thi thể này có cổ quái khác, lập tức liền tinh tế điều tra.
Ôn Dịch An thấy Ôn Khách Hành đứng yên liền ôn nhu nói: "Phụ thân, người không sao chứ?"
Ôn Khách Hành cười khổ nói: "Không có gì đáng ngại." Lại ở trên một tảng đá lớn chán nản ngồi xuống, hai mắt mở to nhìn phương hướng miếu hoang kia: "An Nhi, lúc Hắc Vô Thường hại con, bên cạnh còn có người nào khác không?"
Ôn Dịch An cùng cha mẹ vội vàng gặp nhau không kịp nói chi tiết, thấy phụ thân hỏi tới, liền đem những gì Chu Tuần gặp phải sau khi rời khỏi Tấn Châu tường tận nỏia, hai người nghe y nói đến Hjat Vương liền liếc nhau một cái, lại nghĩ năm xưa bị người này hại đến cơ hồ âm dương cách nhau, hiện giờ người này lại chạy ra khỏi Nam Cương, mặc dù võ công hoàn toàn mất, tựa hồ cũng không thể không đề phòng. Nghe Ôn Dịch An nói kỹ lưỡng tựa hồ cũng không có chỗ nào thiếu sót. Ôn Khách Hành liền tinh tế suy tư hồ lý kia đến đây cũng không có chỗ bí ẩn gì, Chu Tuần dáng người cao lớn, Hắc Vô Thường này mang theo y hành động khó có thể dễ dàng, chẳng lẽ đã sớm sát hại người rồi? Có điều là phô trương thanh thế? Nghĩ đến đây, bất giác hai tay run rẩy, đừng nói Chu Tuần là hắn nhìn lớn lên liền cùng nữ nhi của mình không khác gì, nhưng nghĩ đến Chu Tử Thư, Ôn Dịch An, làm sao có thể an tâm? Chu Tử Thư thấy thần sắc hắn đại biến liền biết trong lòng hắn e ngại, kỳ thật mình cũng như thế, chỉ là làm sao có thể khiến Ôn Dịch An nhìn ra, liền nhẹ nhàng chạm vào bả vai Ôn Khách Hành. Liền vào lúc này đã thấy Lộ Tháp chậm trãi đi ra phá miếu, trong tay cầm một cái hộp nhỏ sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Chu Tử Thư nói: "Tìm được cái gì sao?"
Lộ Tháp từ trong ngực rút ra một khối da bọc lấy cái hộp kia, lúc này mới đưa cho Chu Tử Thư: "Chu thúc, người xem đi."
Chu Tử Thư thấy hắn như vậy, liền biết cái hộp này có cổ quái, cẩn thận nhận lấy, liền nói: "Đầu này có độc không?"
Luta lắc đầu nói: "Ta nhìn không ra, vẫn nên cẩn thận một chút."
Chu Tử Thư thấy cái hộp kia giống như là khổng minh tỏa cũng không khó mở ra, liền từ trong ngực rút khăn tay quấn lại, cẩn thận nhìn một lát, liền đem hộp gỗ kia lần lắp ra. Tứ Quý sơn trang trước kia cùng Long Uyên Các giao hảo, có rất nhiều con rối cơ quan, Chu Tử Thư lúc rảnh rỗi nhàm chán thường xuyên chơi đùa đối với đạo này có chút tinh thông, cái hộp kia sau khi mở ra cũng không có gì khác thường, chỉ có một viên sáp hoàn, chỉ là bên trong cái hộp kia không nhỏ, một viên sáp hoàn này có vẻ có chút trống rỗng, nghĩ đến bên trong từng có mấy cái. Lộ Tháp đem sáp hoàn kia lấy ra bật ra, bên trong lăn ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, hắn ngửi ngửi dược vật này, liền nói: "Đây là Nam Cương bí dược. Gọi là, gọi là..." Nhất thời không biết quan thoại nên nói như thế nào, liền nói: "Tóm lại không phải thứ tốt gì."
Chu Tử Thư nhíu mày nói: "Thuốc này dùng để làm gì?"
"Thứ này có thể biến người sống thành con rối gỗ, vốn là dùng để giảm đau cho bệnh nhân khi hành y ở Nam Cương chúng ta, liều lượng này rất lớn, người ăn ngon nói không chừng sẽ biến thành người chết sống, hắn làm sao có thể lấy loại vật này? Ai, chẳng lẽ đem thuốc này dùng đến trên người Chu huynh đệ?" Lộ Tháp tim thẳng miệng, nghĩ đến liền nói thẳng không kiêng kỵ, lại không ngờ Ôn Dịch An nghe được lại là quanh thân kịch chấn: "Huynh, huynh nói cái gì?"
Chu Tử Thư khoát tay áo với Ôn Dịch An, lại nói với Lộ Tháp: "Vật này độc tính như thế nào, nếu uống vào có thể có giải dược không?"
Lộ Tháp phương muốn trả lời lại nghe một người cười nhẹ nói: "Biến thành người chết sống, còn làm sao giải được?"
Người này chính là Hjat Vương, hắn đã sớm ở đây chờ đợi. Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư tuy võ công cao cường, chỉ là phân tâm ở trên người con cái lại không phát hiện hắn vẫn ẩn núp ở chỗ này. Ngày đó Tấn Châu tạm biệt mấy chục năm không gặp hai người cũng chưa từng nhớ tới người này, hôm nay chợt nhìn thấy lại thấy hắn áo xanh không thay đổi, dung nhan vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn hai người, lẫn lộn không giống như năm xưa oán độc. Hai người năm đó mấy lần ở dưới tay hắn, một đôi uyên ương cổ cơ hồ chôn vùi tính mạng hai người đối với hắn làm sao không ghen ghét. Ôn Khách Hành kéo Ôn Dịch An ra sau lưng mình lạnh lùng nhìn Hạt Vương, Chu Tử Thư lại rút ra thanh đoản kiếm bên hông Ôn Dịch An: "Ngươi muốn thế nào?"
"Chu vương phi. A, Chu trang chủ vẫn mạnh hung bá đạo như vậy." Hạt Vương liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, lại quay đầu đi gặp Ôn Khách Hành, thấy hắn tóc bạc vẫn như cũ, vải áo kinh thoa, tuy là tuổi cao nhưng cũng không lộ ra lão thái, mặt mày tuấn mỹ giống như năm đó, không khỏi thở dài: "Phong thái quỷ chủ vẫn như cũ, chỉ là rất nhiều năm ẩn cư sơn hương không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Chu Tử Thư thấy hắn liền tức giận chỉ là nghe Lộ Tháp nói người này hiện giờ võ công hoàn toàn mất đi, nghĩ lại hắn xuất hiện ở chỗ này tất nhiên sẽ không hoàn toàn không có nhân quả, lại nghĩ đến Nam Cương cổ độc kia liền nói: "Chẳng lẽ ngươi cùng Hắc Vô Thường này là một nhóm?"
Hjat Vương lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Chu Tử Thư tức giận nói: "Các hạ nếu không liên quan đến chuyện này, vậy mời đi."
Hạt Vương lại có chút đắc ý: "Nếu nói ta không liên quan đến chuyện này, cũng chưa chắc."
Ôn Khách Hành biết hắn bán quan như vậy nhất định là biết Chu Tuần ở đâu liền nói: "Hạt Vương đến không sao. Ngươi hôm nay tới đây tất có điều cầu, không ngại nói ra nghe một chút."
Hạt Vương thản nhiên nói: "Quỷ chủ thật là một hơi thở lớn, chẳng lẽ ta mở miệng ngươi liền làm được sao?" Hắn biết Ôn Khách Hành không thích hai chữ quỷ chủ lại muốn nhắc đi nhắc lại, Chu Tử Thư tự nhiên hiểu được: "Ngươi không chịu nói liền thôi, chúng ta chưa chắc đã phải dựa vào ngươi." Lại đối với Ôn Khách Hành nói: "Đi thôi, chớ có trì hoãn."
Hạt Vương biết Chu Tử Thư có tâm tương kích, hắn bị nhốt ở Nam Cương nhiều năm mặc dù là vô tâm hướng Phật nhưng rất nhiều năm nay theo Đại Hiền Giả chép kinh tụng Phật, tâm cảnh cũng so với trước kia điềm đạm vài phần lại cười nói: "Chu trang chủ không cần như thế, lệnh lang... A hiện giờ là quý rể... Chỗ ở của hắn ta đương nhiên biết, cho dù là nói cho chư vị cũng không sao, hiện giờ có Nam Cương tiểu lang quân ở đây, lại có Ôn cốc chủ, Chu trang chủ chứng kiến, nếu Nam Cương nếu không đến can thiệp vào ta, ta liền đem chỗ của vị công tử kia phụng tri."
Lộ Tháp ngẩn ra, hắn thuở nhỏ đã biết Độc Hạt này nợ máu chồng chất chính là người tội ác tày trời. Tương lai hắn sẽ làm Nam Cương Đại Vu, hàng ngày theo phụ thân tu hành, thường học nhất chính là đạo thiện ác phân minh này. Hiện giờ nếu để cho Độc Hạt này chạy trốn lại làm sao đối với Nam Cương trên dưới giao phó? Trong nháy mắt lại thấy Ôn Dịch An nước mắt lưng tròng kinh ngạc nhìn mình, lại ngây ngẩn cả người "Sơn trà Nam Cương thiên hạ vô song, sơn trà kia lộ ra lại cũng không có bộ dáng như đệ ấy, nếu ta không đáp ứng, đệ ấy nhất định là muốn đi cầu Độc Hạt kia... Đệ ấy... đối xử với Chu huynh đệ thật đúng là rất tốt." Tâm niệm đến đây đúng là không chút nghĩ ngợi liền nói: "Được, ngươi giúp chúng ta tìm được Chu huynh đệ, Nam Cương ta tự nhiên không truy cứu nữa."
Hạt Vương cười nói: "Tiểu lang quân thân phận quý trọng, nhất nặc thiên kim." Lại nhìn Ôn Dịch An nói: "Nơi này hướng Nam ngũ có phần phần trang, nếu không đi cứu người nữa liền không kịp."
Chuyện giam giữ Độc Hạt vốn là nội vụ Nam Cương, Ôn Khách Hành đều cảm thấy bất tiện xuất khẩu, không ngờ Lộ Tháp nhanh như vậy liền đáp ứng. Ôn Khách Hành thấyHajt Vương nói như vậy liền nói: "Đa tạ Hạt Vương, hy vọng sau này ngươi tự làm, tất nhiên cũng không cần gặp lại."
Hjat Vương sớm biết hắn tất có lời này cũng chỉ liếc hắn một cái, không nói một lời, tay áo dài khẽ vung lên, bóng lưng dần dần hòa vào sâu trong rừng cây, rốt cục biến mất không thấy đâu. Chu Tử Thư thấy bước chân hắn phù phiếm, biết võ công của hắn đã mất hết, nghĩ đến cũng vô lực nguy hại giang hồ, lúc này cứu người quan trọng hơn, cũng không để ý. Ôn Dịch An thấp giọng nói với Lộ Tháp: "Lộ Tháp ca ca, đa tạ huynh."
Đoàn người đi về phía Nam, đi không được năm sáu dặm quả nhiên nhìn thấy một ngôi mộ, Lộ Tháp thấy ngôi mộ tầng tầng lớp lớp đều là đất cũ, không giống bộ dáng mới khai quật qua, cẩn thận quan sát một lát liền đi vào nhà đất trông mộ người canh đêm, trong phòng kia lại có mấy cỗ quan tài. Ôn Khách Hành không chịu nổi vung tay dần dần đem quan tài kia bổ ra, liên tiếp bổ ra ba quan tài rỗng, cuối cùng thấy Chu Tuần ngủ trong quan tài thứ tư, sắc mặt vàng nhạt thật là sợ người. Ôn Dịch An tâm trong lạnh lẽo, không biết Chu Tuần sinh tử như thế nào giờ đã cực kỳ sợ hãi đúng là nửa phần khí lực cũng không có, mềm nhũn ở trong ngực Chu Tử Thư trơ mắt nhìn phụ thân cùng Lộ Tháp một trái một phải đem Chu Tuần từ trong quan tài ôm ra. Ôn Khách Hành dò xét mạch của Chu Tuần, chỉ cảm thấy mạch tức y yếu ớt nhưng vẫn còn một đường sinh cơ, trong lòng rộng mở, ngẩng đầu nhìn Lộ Tháp, Lộ Tháp nhíu mày nói: "Hắc Vô Thường thật sự cho Chu huynh đệ uống thuốc kia, có điều là không quan trọng, chỉ mới uống một viên thuốc, có thể cứu được."
Ôn Khách Hành thở phào nhẹ nhõm một tay ôm lấy Chu Tuần sắc mặt dần dần hòa dịu lại. Ôn Dịch An chống đỡ thân thể đi đến bên cạnh Chu Tuần, nhẹ nhàng ôm y từ trong tay cha, trán dán lên Chu Tuần chỉ cảm thấy trán y một mảnh lạnh lẽo, nhịn không được thấp giọng nói: "Tuần ca, ta đến rồi đây, huynh nhìn ta một chút đi."
Chu Tử Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nhi tử mình: "Được rồi, Tuần Nhi tất nhiên sẽ không có việc gì. Chúng ta mau dẫn Tuần Nhi về sơn trang, cũng đừng trì hoãn chữa bệnh." Lại nói với Lộ Tháp: "Phiền ngươi lưu lại, về phía bên kia của Đại Vu ta tất nhiên tu thư tạ ơn."
Lộ Tháp nói: "Chu thúc thúc nói cái gì vậy, phân chia là nên làm." Nghĩ đến có thể đi Tứ Quý sơn trang đương nhiên có thể thường thấy Ôn Dịch An trong lòng lại rất vui mừng.
Bốn người đỡ Chu Tuần lên ngựa, Ôn Dịch An có thai không thể mệt nhọc, liền từ Lộ Tháp ôm Chu Tuần một đường chạy tới Tứ Quý sơn trang mà đi, Ôn Dịch An lại cùng Chu Tử Thư cưỡi một con ngựa, dọc theo đường đi thủy chung cúi đầu không nói. Chu Tử Thư thấy nhi tử mình như vậy trong lòng rất đau lòng, như vậy đi một ngày sớm đã thấy Ôn Tri Hoàn, Ôn Vân Tụ dẫn rất nhiều đệ tử sơn trang đến nghênh đón, liền đem Chu Tuần an bài ở trong xe ngựa để Ôn Dịch An cùng y chiếu cố thật tốt. Mọi người ít ngày liền trở lại Tứ Quý sơn trang, Tứ Quý sơn trang vốn nhiều kỳ hoa dị thảo, hiệu thuốc trải qua Ôn Khách Hành nhiều năm kinh doanh, các loại dược liệu rất đầy đủ, Chu Tuần bên trong bên ngoài thương tích mặc dù nặng, ở Ôn Khách Hành, Lộ Tháp loại hành gia này xem ra cũng không quá khó trị, ngược lại vẫn là dược cổ kia phiền toái một chút, cũng may Lộ Tháp khá thông về cái này, thay Chu Tuần chẩn trị mấy ngày, Chu Tuần quả nhiên dần dần thanh tỉnh một chút, ngoại thương cũng dần dần khỏi hẳn. Hôm nay Ôn Dịch An lấy nước lau người cho Chu Tuần bỗng nhiên nghe y thấp giọng nói: "An đệ... Đệ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi."
Ôn Dịch An mừng rỡ bỏ lại khăn vải trong tay, nắm chặt tay Chu Tuần: "Tuần ca, huynh tỉnh rồi!" Cậu mấy chục ngày chưa từng nghe Chu Tuần gọi mình như vậy, vui mừng bất giác rơi lệ. Chu Tuần vô lực giơ tay lên, chỉ là kinh ngạc nhìn cậu, thật lâu sau mới nói: "Khổ cho đệ rồi..."
Ôn Dịch An dán tay y lên mặt mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay y cực kỳ ấm áp, nín khóc mà cười: "Tuần ca, huynh chịu tội lớn như vậy, đều là t không phải."
Chu Tuần mới vừa rồi tỉnh lại lại vô lực nói thêm gì, chỉ miễn cưỡng lắc đầu, bất giác lại ngủ say. Ôn Dịch An thấy y tỉnh lại, lại yên lòng vài phần, vội vàng đi tìm Lộ Tháp thay y bắt mạch. Lộ Tháp nhìn sắc mặt Chu Tuần quả nhiên tốt hơn rất nhiều, lại thay y cẩn thận nhìn một chút mới nói: "Thân thể Chu huynh đệ vốn rất tốt, qua một tháng nữa sẽ không có việc gì."
Ôn Dịch An cười nói: "Lộ Tháp ca ca, lúc này thật sự rất đa tạ huynh." Trên mặt cậu còn treo lệ, cười như vậy giống như tân hà thừa lộ, minh lệ động lòng người. Lộ Tháp mấy ngày nay ở Tứ Quý sơn trang đương nhiên biết cậu sớm cùng Chu Tuần thành hôn, cũng biết quy củ của người Đại Khánh lại bất đồng với Nam Cương của hắn, Khôn Quân này kết ấn chính là cả đời không thay đổi, tuy rằng trong lòng mất mát nhưng thấy Ôn Dịch An cao hứng như vậy tự nhiên trong lòng cũng thay y vui mừng. Hắn sinh ra liền sẽ làm Nam Cương Đại Vu, cho nên Vu Khê đối với hắn giáo dưỡng rất nghiêm khắc, ngày thường chính là bận rộn học võ y học ít có thời gian rảnh rỗi, đương nhiên càng không có thời gian suy nghĩ những tâm sự này. Hiện giờ ở Tứ Quý sơn trang không có việc gì để làm chỉ có mỗi ngày thay Chu Tuần chữa thương ngược lại thường thấy Ôn Dịch An, nhìn cậu nở nụ cười, tuy nói đều là vì Chu Tuần nhưng trong lòng cũng âm thầm vui mừng. Hai người nói chuyện chợt nghe có người ở bên ngoài thấp giọng nói: "An Nhi, phụ thân gọi chúng ta qua đây." Là thanh âm của Ôn Vân Tụ.
Ôn Dịch An nghe xong vội vàng nói với Lộ Tháp: "Lộ Tháp ca ca, ta đi liền trở về phiền huynh ở chỗ này nhìn Tuần ca giúp ta." Nói xong vội vàng ra cửa, quả nhiên thấy Ôn Vân Tụ chờ ở bên ngoài liền nói: "Tỷ tỷ, phụ thân lúc này gọi chúng ta làm gì vậy?"
Ôn Vân Tụ tính tình hoạt bát biết Chu Tuần mấy ngày nay đã có chuyển biến tốt đẹp liền duỗi ngón tay búng lên khuôn mặt Ôn Dịch An: "Biết đệ không thể rời khỏi Tuần ca mà, bỏ lại một hồi cũng không quan trọng, đi nhanh đi."
Tỷ đệ họ từ trước đến nay đã quen đùa nhau, Ôn Dịch An trở tay gãi nàng ngứa: "Phi, tỷ mới là dạy tỷ phu quản quy củ!" Hai tỷ đệ nói đùa đã sớm tới Thủy Các, đã thấy Ôn Khách Hành ngồi trên ghế dài dưới hành lang, phía sau có Ôn Tri Hoàn, hai cha con thần sắc nghiêm túc. Chu Tử Thư lại từ trong Thủy Các đi ra thấy tỷ đệ hai người đến, liền nói: "Đều ngồi xuống đi."
Ba huynh đệ liếc nhau liền biết cha mẹ có chuyện cực kỳ quan trọng nói, Ôn Tri Hoàn đợi Chu Tử Thư ngồi xuống mới ngồi xuống, Ôn Vân Tụ, Ôn Dịch An cũng lần lượt ngồi xuống. Ôn Tri Hoàn quy củ ngồi xuống, Ôn Vân Tụ cùng Ôn Dịch An lại một trái một phải dán vào Ôn Khách Hành, lại làm nũng như lúc nhỏ. Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư nhìn nhau một lát, thấy ba đứa con đều nhìn mình trong mắt hơi có ý tò mò, môi khẽ động. Chu Tử Thư lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay hắn liền cười với Chu Tử Thư: "Hôm nay gọi các con đến là có rất nhiều chuyện muốn nói với các con..."
___
Hoàng hôn, Chu Tuần lần nữa tỉnh lại đã thấy Ôn Dịch An ngồi ở bên giường bồi mình. Lúc này hắn tỉnh lại lại cảm thấy so với buổi chiều tốt hơn rất nhiều liền ôn nhu nói: "An đệ, sao còn không đi nghỉ vậy?"
Ôn Dịch An quay đầu lại, Chu Tuần thấy hai mắt cậu sưng đỏ, quả nhiên là bộ dáng khóc qua, rất đau lòng hỏi: "An đệ, cậu làm sao vậy?"
Ôn Dịch An miễn cưỡng cười: "Không có gì, phụ thân cùng ta nói rất nhiều chuyện trước kia, nương cũng nói rồi." Dừng một chút, lại nói: "Tuần ca, phụ thân nói người xấu kia hại ngươi đều là lỗi của phụ thân, rất là đối với huynh không nổi. Huynh có trách phụ thân hay không?"
Chu Tuần ngẩn ra, lúc này lắc đầu: "Người xấu hại ta là hắn ta có lòng làm ác, làm sao có thể trách nhạc phụ?"
Ôn Dịch An cười nói: "Ta biết huynh cũng sẽ nói như vậy. Tuần ca, về sau huynh phải cùng phụ thân nói rõ ràng." Dừng một chút, lại nói: "Những kẻ xấu kia gọi phụ thân là quỷ chủ gì, nhưng ta liền biết phụ thân có khổ tâm bất đắc dĩ, nương cũng là... Ai, cho dù bọn họ là ác nhân lớn nhất thiên hạ thì cũng là người thân nhất của ta."
Chu Tuần cố gắng đưa tay vuốt ve hai má Ôn Dịch An, thật lâu sau mới nói: "An đệ, tâm địa của đệ thật tốt."
Ôn Dịch An được y khen tự nhiên trong lòng ngọt ngào, lại nhẹ nhàng cầm tay y đặt lên bụng mình: "Tuần ca, huynh sờ xem đứa nhỏ có lớn hơn một chút hay không? Huynh mau khỏe lại đi, phụ thân mua cho ta rất nhiều đồ thú vị, chúng ta cùng nhau chơi."
Chu Tuần thấy cậu vẫn còn trẻ con như vậy, mình cũng sắp làm ngương rồi mà vẫn chỉ muốn vui chơi, liền cười nói: "Được. An đệ, đệ không có việc gì là tốt rồi, khi đó ta thật sự là rất lo lắng."
Ôn Dịch An cởi ngoại bào ra lên giường nằm xuống bên cạnh y, hai má dán sát bả vai y: "Tuần ca, là ta không tốt, hại huynh bị thương nặng như vậy... Ta sẽ không bao giờ bỏ huynh lại nữa."
Chu Tuần ôn nhu nói: "Không phải lỗi của nhạc phụ, lại càng không phải lỗi của đệ." Ngày đó hắn cứu Ôn Dịch An tự giác phân biệt nếu đã cùng đệ ấy kết tóc, nếu không thương yêu thương bảo vệ đệ ấy làm sao có thể đối xử với đệ ấy đối đãi với mình một mảnh chân tình? Chỉ cần Ôn Dịch An bình an thoát hiểm mình có mất mạng thì sao? Cuối cùng may mắn không chết, còn có thể đoàn tụ như vậy trong lòng tất nhiên là vui mừng. Y trọng thương mới lành, tinh thần không tốt, ngửi thấy mùi đào trên người Ôn Dịch An lại bất giác lại ngủ say.
Từ đó Chu Tuần được Lộ Tháp mỗi ngày chiếu cố dần dần tứ chi có thể động, cũng có thể chậm trãi đi xuống đất. Ôn Dịch An trải qua tai họa vô vọng này đúng là chịu kinh hãi không nhỏ, ngày đêm đều phải canh giữ Chu Tuần mới có thể an tâm. Chu Tuần thấy cậu chiếu cố mình mệt mỏi, trong lòng thật thương tiếc, luôn khuyên cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, yêu quý thân thể, nhưng Ôn Dịch An làm sao chịu. Lộ Tháp thường xuyên chiếu cố Chu Tuần, đương nhiên cũng thường xuyên cùng Ôn Dịch An nói chuyện với nhau. Chu Tuần ở bên cạnh nhìn, thấy Lộ Tháp luôn nhìn chằm chằm Ôn Dịch An không ngừng, trong lòng dần dần hiểu được hắn và An đệ cũng quen biết từ nhỏ... Ai, An đệ nhân phẩm võ công như vậy vốn là cùng với Lộ Tháp huynh đệ văn võ song toàn nhân tài xứng đôi. Mặc dù không có ý niệm tự ti về hình tục tĩu nhưng lại càng cảm niệm Ôn Dịch An đối đãi với mình một mảnh thâm tình, hàng ngày đối với cậu cũng là thương tiếc gấp bội. Chu Tuần tuy là thành thật, luôn từ nhỏ lớn lên ở Vương phủ, nhìn hết thế thái viêm lương, nhân tình thế thái thượng có chút lão đạo. Ôn Dịch An lại hồn nhiên bất giác, hàng ngày ở chung với Lộ Tháp cũng đều là vì bệnh tình của Chu Tuần, đêm nay cậu hầu hạ Chu Tuần ngủ nhất thời ngủ không được liền đi ra khỏi viện, vốn nghĩ đến Thủy Các nhìn cha mẹ đã thấy Lộ Tháp ở trong tiểu viện cách vách luyện võ, không khỏi kỳ quái nói: "Lộ Tháp ca ca, trễ như vậy cậu còn không ngủ?"
Lộ Tháp thấy cậu xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, hiện giờ là sơ hạ trên người Ôn Dịch An chỉ mặc một bộ áo mỏng càng có vẻ linh lung hữu trí, phần bụng lại hơi hơi nhô lên, có thai tướng dần dần hiện ra, liền quay đầu đi: "Rảnh rỗi không có việc gì liền luyện một chút."
Ôn Dịch An cười nói: "Lộ Tháp ca ca, nếu ngươi lớn lên ở sơn trang chúng ta nương tất nhiên là rất thích huynh. Không còn sớm, ta đi thăm phụ thân, đi ngủ sớm đi."
Lộ Tháp gật gật đầu, thấy cậu lặng lẽ đi, mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại một chữ cũng không nói nên lời, thất thần nhìn bóng lưng Ôn Dịch An, thật lâu sau lại từ trong ngực lấy ra một cái túi vải nho nhỏ mở ra, nhìn kỹ trong túi vải không khỏi lộ ra một nụ cười. Sáng sớm hôm sau hắn đứng dậy sửa soạn xong lại đi hướng Chu Tử Thư, Ôn Khách hành từ biệt: "Chu huynh đệ đã không có gì đáng ngại, cứ dựa theo phương thuốc ta viết là tốt rồi."
Chu Tử Thư biết hắn sẽ kế thừa vị trí Đại Vu Nam Cương cũng không thể ở lại lâu, lần này Ôn Dịch An, Chu Tuần gặp nạn nhờ hắn cứu giúp, trong lòng rất cảm kích: "Ta cùng An Nhi đều thừa nhận đại ân phụ tử ngươi, không cho là báo, Đại Vu, Thất gia nếu là lúc nào rảnh rỗi có thể đến Tứ Quý sơn trang, tất nhiên quét giường nghênh đón, không say không nghỉ."
Lộ Tháp cười nói: "Phụ thân ngược lại thường nói Chu thúc thúc càng ngày càng lười, trước kia còn chịu đi Nam Cương chúng ta nhìn một chút, hiện giờ là xuống núi cũng không chịu." Hắn ở trong núi hơn một tháng cùng con cháu trong núi đều là người quen cũ, tự nhiên giao hảo cũng tốt, nhất nhất từ chức qua liền muốn xuống núi. Tứ Quý sơn trang cùng Nam Cương giao tình thâm hậu đương nhiên cũng không chú ý hư lễ. Ôn Tri Hoàn mang theo Ôn Dịch An đưa Lộ Tháp xuống núi, hai huynh đệ một đường nói cười, Lộ Tháp lại rất trầm mặc, đợi đến khi ra khỏi cổng của Tứ Quý sơn trang sơn hắn liền dừng bước, trong ngực lấy ra một cái túi vải đưa cho Ôn Dịch An: "Cái này cho đệ."
Ôn Dịch An nhận lấy mở ra đã thấy trong túi vải kia chứa mấy hạt giống ô uẩn, đầy đặn bóng loáng, bất giác kỳ lạ nói: "Đây là cái gì vậy?"
Lộ Tháp cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây là hạt giống của sơn trà Nam Cương của chúng ta. Phụ thân trồng ra rất đẹp." Nói xong lại gật đầu với Ôn Tri Hoàn liền không quay đầu lại mà đi. Ôn Dịch An nắm túi hạt giống kia rất là khó hiểu, lại nói với huynh trưởng: "Ca ca, Lộ Tháp ca ca làm gì cho hạt giống hoa sơn trà?"
Ôn Tri Hoàn không hiểu ý, suy nghĩ một chút liền nói: "Nghĩ đến là giống hoa trân quý, nếu là thúc thúc trồng ra tất nhiên là rất tốt, chúng ta khi về lại trồng vào sơn trang đi."
Ôn Dịch An gật gật đầu, thấy Lộ Tháp đi xa, phất phất tay liền nắm túi hoa kia theo huynh trưởng trở về núi. Lộ Tháp bước chân nhẹ nhàng một đường nhìn cảnh xuân Tứ Quý sơn trang, lúc này hoa đào nở rộ, cánh hoa bay đầy trời, chính là thời gian tốt của mùa xuân. Giống hoa kia quả thật là Cảnh Thất năm trước tỉ mỉ bồi dưỡng ra, hắn thấy ái tử năm nào cũng đến bên hồ tế, cũng chưa từng thay ai đeo hoa sơn trà liền cười hắn sợ không phải muốn trồng hoa trước mới chịu đeo cho người ta đấy chứ, đem hạt giống này cho Lộ Tháp vốn là ý đùa giỡn, không ngờ Lộ Tháp lại thập phần nghiêm túc nhận lấy. Vốn định đưa cho Ôn Dịch An, hiện giờ cũng là đưa đến trên tay Ôn Dịch An, chỉ là tình cảnh hoàn toàn bất đồng mà thôi. Cảnh Thất rất phong tình, thấy hoa trà nở rộ liền lấy tên là Trường Tương Tư, Lộ Tháp mặc dù hiểu văn tự Đại Khánh nhưng cũng không đọc thơ thư như Cảnh Thất, lúc nhỏ không hiểu ý nghĩa của Trường Tương Tư này, nhưng hôm nay từng bước một rời khỏi Tứ Quý sơn trang, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Ôn Dịch An trong lòng bỗng nhiên hiểu được ý triền miên của ba chữ Trường Tương Tư này. Chim Yến đi qua đuôi liễu không ngừng kêu. Lộ Tháp dừng bước, thấy chim Yến kia là một đôi lượn qua không trung bay về phía Tứ Quý sơn trang, trong lòng liền nghĩ "Nếu hắn đem diện mạo tương tư này trồng xuống, năm sau nở hoa, Chu huynh đệ thay hắn ở bên tóc mai cài cho đệ ấy một đóa, nghĩ đến cũng là rất đẹp đi.
_Toàn văn hoàn_