Chương 2: Tiểu Thuyết Tận Thế

Người phụ nữ toàn bộ quá trình ngoan ngoãn biết nghe lời, không có bất kỳ biểu cảm khó xử hay xấu hổ nào.

Sinh hoạt ở tận thế không đễ, không biết lúc nào sẽ bỏ mạng, được sống so với tất cả mới là trọng yếu, nào còn đủ tâm tư dành ra để cố kỵ những cái khác.

Tôn nghiêm và lòng tự trọng, là ở thế giới hòa bình mới có những thứ xa xỉ như thế, tại tận thế, những thứ này căn bản không đáng nhắc tới.

Đừng nói là bị một người là mập mạp chơi, ngay cả tất cả mấy người bọn hắn cùng muốn, chỉ cần đổi lấy an ổn sống sót và đồ ăn, cô cũng như thường mặt không đổi sắc.

Mập mạp rõ ràng động dục, từ ánh mắt hắn có thể nhìn ra, nhưng hắn vẫn cảnh giác bốn phía đảo mắt nhìn quanh, trong tay kia từ đầu đến cuối cầm súng, mọi lúc chuẩn bị tiến vào chiến đấu.

Đông bọn thúc giục hắn: "Nhanh trở về trong xe, mày tranh thủ thời gian giải quyết xong, đổi cho tao, tao cũng muốn làm một phát."

"Được." Mập mạp tăng thêm lực tay đem cả người phụ nữ vác lên, mang theo cô bước nhanh trở về trong xe.

Hắn đầu tiên muốn giải quyết nhu cầu cấp bách đã.

Hai cô gái khác thấy bọn họ muốn rời khỏi, vội vàng đuổi theo ở sau lưng bọn hắn giống như chó khẩn cầu "được" chiếu cố: "Anh trai, anh cũng đem tôi đi cùng với, tôi học được rất nhiều thứ tốt, cũng có thể hầu hạ các anh dễ chịu..."

Dị năng của phụ nữ không mạnh bằng đàn ông, không giống đàn ông khủng bố như vậy. Nếu không có sự che chở của đàn ông các cô sống không nổi, coi như tránh thoát được Zombie, cũng tránh không xong sự ép buộc của những tên đàn ông khác.

Phụ nữ lạc đàn chính là tình cảnh đáng sợ nhất, bởi vì ai cũng có thể đến ngang nhiên phát tiết trên người bọn họ.

Tận thế loạn lạc, sinh ra sát tâm cướp đoạt là trạng thái bình thường, mọi thứ trở về nguyên thủy.

Không có đạo đức, không có đạo đức, không có luật pháp, chỉ có vũ lực.

Phụ nữ không dựa dẫm đàn ông căn bản không có một tia khả năng sống sót.

Tìm quân đoàn cố định nuôi, dù sao còn tốt hơn chán so với bị những tên đàn ông khác phát tiết mà cái gì cũng không chiếm được.

Đoàn người từ chối thẳng thừng: "Đoàn quân chúng tôi số lượng phụ nữ bên trong đã đủ, mà các cô thân hình gương mặt lại không đủ gãi đúng chỗ ngứa, chúng tôi lười nhác xin thêm với bên trên, các cô hẳn nên đến nơi khác kiếm đi."

Hai cô gái bị từ chối tuyệt vọng liếc nhau, khẽ cắn môi, giật quần áo ra, cố gắng hết sức lộ ra thân thể khơi gợi của các cô dưới mí mắt bọn hắn.

"Chúng tôi kỹ thuật cũng rất tốt, thật sự, van cầu các anh dẫn chúng tôi đi cùng với." Vì lấy lòng bọn họ, hai cô gái chủ động dán người lên thân trên của tên đàn ông đứng gần các cô nhất.

Bì Bì: "..."

Cô cấp tốc di động con chuột, đến góc trên bên phải web page, không do dự dùng sức ấn chuột trái xóa giao diện.

Trên mạng đều nói cuốn tiểu thuyết "Tận thế loạn lạc" viết hay vô đối, cô tiện tay ấn vào xem thử một chút, kết quả mới nhìn được vài dòng đã phải tức tốc thoát ra để tránh chính mình tự tay làm mù mắt mình.

Viết phụ nữ gièm pha thành loại người gì đây? Nhan sắc thân hình gãi đúng chỗ ngứa cái quỷ!

Cô nghĩ nghĩ, lần nữa mở lại giao diện tiểu thuyết, đi vào khu bình luận, gõ bàn phím kêu đôm đốp rung động trên cái máy tính mới mua, không tiết chế nổi cơn giận mắng tác giả: "Tác giả khốn nạn không phải phụ nữ! Đến thời đại nào còn viết phụ nữ là vật phụ thuộc vào đàn ông? Phụ nữ tại sao không thể cùng đàn ông ngang hàng kề vai chiến đấu đánh quái? Phụ nữ tại sao không thể cùng đàn ông ngang hàng làm anh hùng rồi?!"

"Thẳng nam ung thư đi chết đi!"

Ấn nút Enter gửi đi hoàn tất, Bì Bì bỗng có cảm giác xả được cơn giận.

Tinh thần thoải mái dễ chịu!