Chương 6: Trữ vật tư

Cô nghĩ thông suốt, người cũng trở nên nhẹ nhàng lên, không có tinh thần sa sút như ngày hôm qua.

Cô đem tờ giấy nhét vô túi xách, ngày mai liền phải bắt đầu chuẩn bị, nếu có cơ hội nói, nhiều chuẩn bị một ít đồ ăn thì tốt hơn, cô nghĩ rất nhiều, hiện tại chuẩn bị tổng so về sau chuẩn bị tốt hơn nhiều, nếu thật sự tận thế sắp đến, chắc là thời cuộc rung chuyển, đến lúc đó giá cả hàng hóa tăng cao, một vật khó cầu, sợ là nhân dân tệ trong tay cũng sẽ trở thành phế giấy.

Hiện tại cô chỉ có thể làm tính toán xấu nhất, đến những chuyện khác, cô còn không kịp suy nghĩ.

Buổi tối, gió đêm u tĩnh, đèn ngủ trên bàn lóe nhu hòa ánh sáng, toàn bộ phòng cũng không xem như quá mờ, dù là đi tiểu đêm, cũng không sợ sẽ té ngã hoặc là v·a ch·ạm.

Phương Tử Thư bỗng nhiên ngồi dậy.

Cô lau mồ hôi trên trán, lại làm mộng, ác mộng.

Cô mơ thấy trước khi tận thế tới, các nơi trên cả nước sẽ mưa liên tiếp nhiều thàng, mưa rất lớn, thế nhưng lớn tới nổi khi đi ra ngoài, phải dùng thuyền.

Cô đứng lên, đi tới bên cửa sổ, mở ra cửa sổ, bên ngoài gió lạnh nghênh ngang mà thổi vào.

Thời tiết tháng tư, còn có thể lạnh như vậy, thật hiếm thấy.

“Mộng Mộng, mau nhiều bị chút đồ ăn thức uống đi, vạn nhất nếu tận thế tới làm sao bây giờ? Ít nhất chúng ta còn có một ít đồ ăn.”

Tô Mộng đem tay đặt trên trán Phương Tử Thư.

“A Thư, tớ phát hiện gần đây cậu không bình thường a, đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, cậu bị sốt bệnh rồi à? Tận thế? TV xem nhiều bị nhiễm rồi đấy, tớ mới không tin đâu.”

Phương Tử Thư vốn đang muốn nói cái gì, chính là cuối cùng lại ngậm miệng, tính, không nói cũng tốt, nói cũng là vô ích. Lỡ như thật sự làm người ta đem cô đưa đi bệnh viện tâm thần, Dương Hi chính là như vậy, ở trên mạng đã phát vài thông báo tận thế, đã có người mắng chửi cô. Lại nghiêm trọng một ít, mời vào cục cảnh sát ăn cơm nhà tù đều có khả năng, cái này gọi là phát tán lời đồn, không biết chừng còn phải bị xem là tà giáo, cô gánh không dậy nổi trách nhiệm này đâu.

Cô bất quá chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.

Đi làm, tan tầm, về nhà, mỗi ngày cô đều sinh hoạt như thế, bất đồng chính là, trước khi vào tiểu khu cô sẽ đi cửa bảo vệ lấy chuyển phát nhanh, gần nhất cơ hồ mỗi ngày đều có rất nhiều chuyển phát nhanh là của cô, ng·ay cả ông chú bảo vệ cửa đều trêu chọc cô, gần đây làm sao vậy, bộ phát tài a, mua nhiều đồ như vậy.

Cô chỉ có thể pha trò nói, là người khác nhờ mua giùm, gửi tạm ở chỗ cô.

Cô ôm bao lớn bao nhỏ chuyển phát nhanh về tới nhà, đóng cửa lại, sau đó mở từng bao chuyển phát nhanh, đều là bánh quy cô mua, mua trên mạng, tiện nghi lại nhiều khẩu vị, mở ra một cánh cửa, cô đem bánh quy đặt ở trong một phòng trống, phòng này hiện tại đều chất đầy đủ loại nhu yếu phẩn sinh hoạt.

Có khi cô đều suy nghĩ, có phải cô hơi điên rồi hay không, như thế nào đi tin chuyện tận thế sẽ đến chứ, cũng có khả năng thật sự giống như Tô Mộng nói, cô muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút có phải cô bị suy nhược thần kinh hay không được, cô cũng không ngừng một lần nói cho chính mình, là cô nghĩ nhiều.

Chỉ là, cơ hồ mỗi buổi tối đều sẽ trải qua cơn ác mộng, luôn đem may mắn trong lòng cô tr·a t·ấn không còn gì nữa. Buổi tối ngày đầu tiên, ngày thứ hai,… đến khi cô hoàn toàn hỏng mất, sau đó ngày hôm sau thức dậy cô lại đi tích vật tư, chỉ có làm vậy cô mới cảm thấy an tâm.

Mà kết quả của việc này là, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng gần cạn kiệt, tuy rằng mỗi loại đều không mắc, nhưng tích tiểu thành đại, số lượng nhiều thì số tiền giảm bớt đi càng nhiều.

Cô tra xét tiền tiết kiệm, tiền mấy năm qua, cô ăn mặc cần kiệm, cũng để dành gần năm vạn, gần đây xài nhiều, đã xài hơn 2 vạn, mà nếu thật sự có mạt thế, mấy vạn đồng tiền căn bản không đủ cô dùng.

Thời gian một ngày một ngày quá, Phương Tử Thư cũng đang tìm cách kiếm để mua nhiều vài thứ.

Ngày này, cô kéo một cái túi to, toàn là gạo, chính là quá nặng, cô ôm không nổi, cũng chỉ có thể kéo trên mặt đất lôi đi.

“Chờ chút”, ngay khi thang máy sắp đóng cửa, cô vội vàng lôi kéo gạo chạy vội, mà cửa thang máy trước sau đều đang chờ cô.

“Cảm ơn,” cuối cùng, cô dùng hết sức lực, mới đem một túi gạo kéo đến bên trong thang máy, vừa định cảm tạ người nọ, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Là anh ấy?

Anh đã trở về?